Hôm nay là ngày Hiểu Hân lĩnh lương tháng đầu tiên, một phong bì lương, một phong bì tiền thưởng. Hiểu Hân không ngờ là mình có tiền thưởng nên vui mừng hết sức, cô gọi cho Mai Phương để tìm cách tẩu tán phong bì này.
Hiểu Hân cũng dự định trích một phần tiền để mua quà cảm ơn các anh chị
trong ban đã giúp đỡ cô khi mới vào.
Hiểu Hân sau khi gọi cho Mai Phương liền nhắn tin cho Ngọc Trúc và Vũ Thanh rủ đi ăn luôn.
“Lĩnh lương rồi ! Tối mai thứ 7, em mời hai người đi ăn”.
Hiểu Hân thấy tin nhắn phản hồi sau đó mới yên tâm bỏ máy vào túi.
Sau giờ tan ca, Mai Phương kéo Hiểu Hân đi mua quà. Sắp tới Mai Phương phải đi mừng tân gia nên muốn nhờ Hiểu Hân đi chọn đồ hộ.
Hiểu Hân dẫn Mai Phương tới một showroom chuyên bán đồ gốm sứ cao cấp.
“Chọn cái gì bây giờ, cái nào cũng đẹp”. Mai Phương chỉ vào tủ trưng bày các bộ ấm trà .
“Cậu phải nói qua về tính cách, sở thích của người mà cậu sẽ tặng quà thì tớ mới tư vấn được chứ”.
“Người này là sếp của tớ, chị ấy tầm 40 tuổi. Chị ấy có sở thích gì thì tớ chịu”. Mai Phương gãi đầu cố nhớ.
“Thế phong cách ăn mặc của chị ấy hằng ngày như thế nào?” Hiểu Hân cố gợi ý.
“Chị ấy rất thích mặc đồ màu tươi sáng, ít mặc đồ tối. Những kiểu váy thường khá mềm mại có thêm họa tiết hoặc phụ kiện”.
“Ok! Tớ có thể hiểu qua một chút” Hiểu Hân búng ngón tay.
“Người này là sếp của cậu, nên món quà tặng không thể quá đắt hoặc quá rẻ
được. Nếu quá đắt thì họ nghĩ cậu đang định tranh thủ lấy lòng, nếu quá
rẻ thì cậu lại không có thành tâm. Theo như cậu mô tả thì tớ thấy chị ấy thích sự nhã nhặn, ghét sự cứng nhắc. Vậy thì, bộ ấm trà này sẽ hợp
nhất”. Hiểu Hân chỉ vào bộ trà men sứ trắng họa tiết là những bông hoa
hồng trà tinh xảo.
“Được đó!”. Mai Phương cũng rất ưng ý.
“Gói cho tôi bộ này”. Mai Phương chỉ cho nhân viên bán hàng thấy, sau đó theo nhân viên ra quầy tính tiền.
“Cháu gái, cháu rất biết chọn đấy!” Giọng nói vang lên bên cạnh khiến Hiểu Hân giật mình quay sang.
Bên cạnh cô là một bà lão ăn vận sang trọng. Mắt Hiểu Hân khựng lại nhìn bà lão trong giây lát, cô biết người này.
“Cháu cũng chỉ biết chọn đồ theo tính cách một chút thôi ạ!” Hiểu Hân khiêm tốn nói.
Bà lão đẩy gọng kính vàng nhìn Hiểu Hân cười nói.
“Cháu có thể chọn giúp ta một bộ ấm trà không, ta nhìn từ nãy giờ hoa hết cả mắt mà chưa chọn được bộ nào”
Hiểu Hân cắn nhẹ môi, suy nghĩ trong giây lát rồi hỏi.
“Bà mua để dùng hay tặng ạ!”
“Ta muốn mua để tặng, người ta tặng cũng lớn tuổi, là một người rất biết thưởng trà”
“Vậy ạ! Theo cháu được biết, nếu người am hiểu về trà thì họ không thích các mẫu ấm trà bằng sứ trắng này đâu ạ. Bà nên trọn các mẫu ấm trà bằng gốm tử sa là tốt nhất”. Hiểu Hân hướng tay về gian trưng bày gốm tử sa.
Bà lão nhìn theo hướng tay Hiểu Hân kinh ngạc.
“Vậy ư! Ta cứ tưởng bộ ấm trà nào trông đẹp mắt là được, mấy bộ ấm trà bằng gốm đó trông tầm thường quá”.
“Không phải đâu bà ạ! Bà đi theo cháu qua bên đó xem kỹ, bà sẽ thấy sự tinh xảo của nó”. Hiểu Hân mời bà lão đi theo mình.
Đến quầy gốm tử sa, Hiểu Hân giới thiệu từng mẫu cho bà lão tham khảo.
“Thưa bà, với những người am hiểu trà đạo thì chọn được ấm trà tử sa tốt
chẳng khác nào là tìm được tri kỷ, chỉ những chiếc ấm tử sa tốt mới cho
ra vị trà ngon nhất”
Bà lão gật gù nghe khi Hiểu Hân nói.
Hiểu Hân lại tư vấn tiếp.
“Bà xem, đây là mẫu ấm tử sa của Bát Tràng có giá khoảng vài triệu. Còn đây là ấm trà tử sa Nghi Hưng có giá chục triệu trở lên, nhiều ấm tử sa cổ
có giá đến vài trục triệu hoặc cả trăm triệu. Bà nên cân nhắc giá cả món quà với người được tặng ạ”.
“Cảm ơn cháu! Ta chắc sẽ chọn mẫu ấm trà tử sa của Nghi Hưng để tặng. Nhưng ta thắc mắc giá thành của hai
loại này sao lại quá chênh lệnh”.
“Dạ thưa bà, ấm trà tử sa Nghi
Hưng là hàng nhập khẩu từ nước ngoài. Chỉ có vùng đất Nghi Hưng mới cho
ra loại gốm tử sa tốt nhất. Các mẫu ấm trà tử sa nhập về đều là của các
nghệ nhân có tiếng và có giấy chứng nhận của họ cho từng sản phẩm bà ạ”. Hiểu Hân giải thích cụ thể.
Bà lão đẩy gọng kính lên nhìn Hiểu Hân tán thưởng.
“Cháu còn trẻ, vậy mà thật hiểu biết. Cảm ơn cháu đã giúp ta!”
“Không có chi bà ạ! Cái này là do ông cháu dạy thôi”. Hiểu Hân mỉm cười nói, sau đó vẫy tay gọi nhân viên bán hàng tới.
“Bà chờ nhân viên gói hàng lại nhé! Cháu xin phép đi trước”
Hiểu Hân tìm cách cáo từ rồi cúi nhẹ đầu chào bà lão.
Hiểu Hân vừa đi qua khỏi gian hàng đã đụng ngay phải ông An Đông. Ông xuất hiện đột ngột khiến cô giật mình.
“Ba..! Con chào ba!”
Ông An Đông gật đầu sau đó xoay người đi. Trước khi đi ông buông lời nói.
“Ba nghĩ con nên về đây trợ giúp ba thì tốt”. Không chờ Hiểu Hân trả lời ông đã đi khuất.
Hiểu Hân đứng ngây ra nghe những gì ông vừa nói, đến khi Mai Phương đi đến vỗ vai kéo cô đi.
“Họ gói quà xong rồi, chúng ta đi thôi”.
Hiểu Hân dẹp hết suy nghĩ lại sau đó cùng Mai Phương dời đi.
_o0o_
Hiểu Hân quyết định rủ Mai Phương, Ngọc Trúc và Vũ Thanh tới một nhà hàng
chuyên đồ nướng kiểu Hàn Quốc. Hiểu Hân không hề tiết lộ cho Mai Phương
biết sự có mặt của Vũ Thanh và chị họ mình, nên khi Mai Phương nhìn thấy Vũ Thanh liền há hốc miệng kinh ngạc.
“Thầy..! Em chào thầy! Lâu lắm không gặp thầy ạ”
Mai Phương hết sức phấn khích quay ra hỏi Hiểu Hân.
“Chuyện này là thế nào?”
“Đây là Ngọc Trúc, chị họ của mình. Còn người cậu gọi là thầy sẽ là anh rể tương lai của mình”. Hiểu Hân đưa tay giới thiệu.
“Oa..! Thật quá bất ngờ mà. Thật thế thì vui quá!” Mai Phương ôm miệng đang há thành hình chữ O của mình.
Vũ Thanh đưa tay bàn tay về phía Mai Phương.
“Rất vui gặp lại em”.
Mai Phương vẫn chưa hết ngỡ ngàng, tay đưa ra bắt lấy như một cái máy.
Sau màn chào hỏi gây bất ngờ cả bốn người vui vẻ ăn uống trò chuyện. Mai
Phương hôm nay lần đầu tiên được gặp Ngọc Trúc, nhưng đã nói chuyện rất
hợp ý nhau. Nhìn hai người nói chuyện như thể đã quen nhau từ lâu lắm
rồi. Còn Ngọc Trúc rất vui khi Hiểu Hân đã có được một người bạn tốt như vậy. Ngọc Trúc đã từng lo lắng nếu như cô không thường xuyên ở bên cạnh Hiểu Hân thì ai sẽ là người bạn tinh thần cho Hiểu Hân những lúc buồn.
“Mọi người cứ tiếp tục nhé. Chị phải vào nhà vệ sinh một lát”. Ngọc Trúc đứng dậy đi vệ sinh.
“Em cũng cần đi, em đi với chị”. Mai Phương cũng đứng dậy đi theo.
Chỉ còn Hiểu Hân và Vũ Thanh tại bàn. Hai người ngồi hai phía đối diện nhau trò chuyện.
“Hai bác của em khen anh lắm, bà nội thì vẫn chưa mấy vừa lòng vì tuổi tác
hai người. Nhưng anh yên tâm, bác trai em là người quyết tất cả”.
“Chị em mới là khó nhằn nhất kia kìa. Anh dụ về ra mắt bên nhà anh mà mãi chưa chịu đi”. Vũ Thanh thở dài nói.
“Có lẽ chị ấy sợ bị bên nhà anh phản đối. Không biết thì tự lừa mình là
không sao, biết kết quả lại sợ đau khổ. Chị em là thế đấy”. Hiểu Hân lắc đầu nói.
“Tính đến chuyện lâu dài, anh đã kể về cô ấy với gia
đình rất nhiều rồi. Mọi người vẫn mong chờ được gặp cô ấy. Hiện tại anh
vẫn đang nói dối là cô ấy đang công tác tại tỉnh M”. Vũ Thanh tỏ ra bất
đắc dĩ.
Hiểu Hân cũng thấy đau đầu thay cho Vũ Thanh, cô chống
đũa, mắt nhìn ra cửa sổ. Những tòa nhà cao tầng về đêm đang phát ra ánh
sáng huyền ảo đẹp mắt. Bỗng nhiên trong đầu Hiểu Hân nảy ra sáng ý, cô
mỉm cười nhìn Vũ Thanh.
“Em có ý tưởng này rất hay, nhưng anh phải dám thực hiện cơ”.
“Ý tưởng gì vậy?” Vũ Thanh thắc mắc.
“Em nhớ có một lần em và chị Ngọc Trúc chơi trò nhảy bungee nhưng anh lại
không dám nhảy vì sợ độ cao. Bây giờ anh có dám vì chị em mà nhảy
không?” Hiểu Hân đưa ánh mắt thách thức về phía Vũ Thanh.
“Nhảy bungee á?” Mặt Vũ Thanh tái đi khi nghĩ đến cảm giác rơi tự do từ độ cao khủng khiếp ấy.
Hiểu Hân nhìn khuôn mặt sợ đến nghệch ra của Vũ Thanh.
“Đúng! Và sau cú nhảy đó sẽ là màn cầu hôn bất ngờ và ngọt ngào cho chị em. Em đảm bảo, chị em sẽ xúc động mà gật đầu luôn đó”.
“Chị em sẽ gật đầu? Nhưng ý tưởng này đúng là quá đau tim mà”. Vũ Thanh ngao ngán.
“Chỉ bằng cách này anh mới chứng minh cho chị em thấy là anh có thể vượt qua giới hạn bản thân, anh có thể làm mọi việc vì chị ấy”. Hiểu Hân cố gắng lên dây cót cho Vũ Thanh.
“Cho anh thời gian nhé, nhìn thấy
người khác nhảy anh đã thấy kinh rồi”. Vũ Thanh uống ngụm nước để làm
trơn cổ họng đang cứng lên vì sợ của mình.
Hiểu Hân cũng buồn cười khi nghĩ tới cảnh Vũ Thanh nhảy xuống la hét om sòm. Cô cười to thành tiếng.
Vũ Thanh cũng cảm thấy xấu hổ nên cười trừ. Khi anh ngẩng mặt lên thì thấy Khôi Nguyên đang từ sau phía Hiểu Hân ngồi tiến lại gần.
“Khôi Nguyên!”
Hiểu Hân nghe thấy tên Khôi Nguyên vội quay lại, nụ cười đang hiện hữu trên môi cô vụt tắt, cô lịch sự chào.
“Chào tổng giám đốc!”
Vũ Thanh ngạc nhiên nhìn Hiểu Hân rồi lại nhìn Khôi Nguyên.
“Hóa ra Hiểu Hân đang làm tại công ty của cậu à?”.
Khôi Nguyên hơi cau mày khi nhìn thấy biểu cảm của Hiểu Hân sau đó anh chuyển ánh mắt sang Vũ Thanh.
“Cô ấy không nói với cậu là đã gặp tớ sao?” Khôi Nguyên im lặng trong giây lát rồi nói. “Mà thôi, không quan trọng”.
“Cậu đưa bạn đi ăn sao, tiện thì ngồi cùng bàn với bọn tớ luôn”. Vũ Thanh nhiệt tình mời.
Hiểu Hân giờ mới để ý thấy Thùy Anh đang đứng cạnh bên Khôi Nguyên nhìn cô
cười. Trong lòng cô có cảm giác đau đớn. Cô quay đi để không phải nhìn
thấy họ nữa.
“Không làn phiền hai người. Tớ có hẹn đối tác ở đây, nhưng công việc cũng xong rồi tớ phải về trước. Hẹn cậu bữa khác nhé”.
Khôi Nguyên từ chối lời đề nghị của Vũ Thanh.
“Ok! Không làm phiền cậu. Lần sau gặp nhau làm vài ly nhé”.
“Ok!”
Khôi Nguyên từ biệt và dời đi mà không hề nhìn Hiểu Hân lấy một lần. Tâm
trạng của anh không vui, trên khuôn mặt đôi mày cũng cau lại. Trong ý
nghĩ của Khôi Nguyên lúc này chỉ có nụ cười vụt tắt của Hiểu Hân, anh
không hề phát hiện ra người bên cạnh đang khoác tay anh từ lúc nào. Có
người đi ngang trước mặt chào Khôi Nguyên một tiếng, anh cũng chỉ máy
móc gật đầu mà không nhìn rõ họ là ai.
“Người vừa rồi là tổng giám đốc của em?” Ngọc Trúc nhìn theo Khôi Nguyên rồi hỏi Mai Phương.
“Vâng!”
“Sao chị nhìn người này trông quen quen mà không nhớ đã gặp ở đâu”. Ngọc Trúc day day trán cố nhớ.
“Người này cũng là bạn của thầy mà, chắc chị gặp rồi nên thấy quen thôi”.
Mai Phương kéo Ngọc Trúc quay lại bàn ăn. Vừa ngồi xuống Ngọc Trúc đã liền hỏi Vũ Thanh ngay.
“Anh à! Người vừa rời khỏi đây là bạn thế
nào với anh. Em đã từng gặp chưa mà lại thấy quen mặt như vậy nhỉ?”
Vũ Thanh ân cần gắp đồ ăn vào bát cho Ngọc Trúc rồi trả lời.
“Cậu ấy là bạn thời cấp 3 của anh. Mà cậu ấy đi nước ngoài từ lâu, cũng mới
về được một thời gian thôi. Chắc chắn em chưa gặp cậu ta đâu”
“Vậy hả!” Ngọc Trúc gắp đồ ăn mà trong đầu vẫn thấy băn khoăn.
Phía bên kia Hiểu Hân liên tục gắp đồ ăn, cô muốn dùng thức ăn để lấp cảm giác trống rỗng của mình.
_o0o_
Thùy Anh suốt quãng đường ngồi trên xe ô tô đều nhìn trộm Khôi Nguyên, trong lòng mừng thầm. Cô ta đã quen biết Khôi Nguyên gần một năm nay, anh là
người trẻ tuổi, đẹp trai, tài giỏi nhất mà cô ta từng biết. Cô ta đã tìm cách tiếp cận Khôi Nguyên mà không hề bị cản trở bởi một bóng hồng nào. Thùy Anh chỉ thấy Khôi Nguyên là người cuồng công việc, điều này đã
khiến cho cô ta hy vọng người đàn ông này sẽ thuộc về mình.
Khi
nghe Lệ Chị nói về Hiểu Hân, Thùy Anh thấy rất bất ngờ. Cô ta đã tò mò
tìm đến Hiểu Hân và tức giận khi thấy vật liên kết ngầm giữa hai người.
Mấy ngày liền cô ta đều trong trạng thái lo lắng, cố tìm hiểu, suy đoán
về mối quan hệ giữa Khôi Nguyên và Hiểu Hân. Nhưng tình cảnh gặp mặt
buổi tối hôm nay, lại cho Thùy Anh một cái nhìn khác. Thái độ dửng dưng
của Hiểu Hân, sự phân định trong giao tiếp của Khôi Nguyên cho thấy,
chuyện của họ đã có cũng chỉ là quá khứ. Mà cô ta khôn ngoan cho rằng
không nên gợi chuyện liên quan đến Hiểu Hân trước mặt Khôi Nguyên nữa,
chỉ làm anh nhớ không quên mà thôi. Việc cô ta cần làm bây giờ là nhanh
chóng thúc đẩy mối quan hệ giữa hai gia đình. Hôn nhân vì lợi ích kinh
doanh cũng được, miễn là cô ta phải có được Khôi Nguyên.