“A… Đại ca đã trở lại”
Tiếng bọn con trai hò hét khiến Mai Phương đang lui cui với mấy thùng nước
phải ngoảnh mặt lại. Tiếp theo đến lượt cô bé kích động quay ra lay lay
vai Hiểu Hân.
“Đ.ó..đó là anh Vũ Phong.”
Hiểu Hân vốn không để ý, nhưng nghe thấy cái tên Vũ Phong khiến Hiểu Hân hơi chững lại, không phải chứ? Hiểu Hân đứng thẳng người quay lại để xác nhận.
Bốn mắt
nhìn nhau, trên gương mặt Hiểu Hân không thể hiện ra một chút thái độ
nào nhưng trong lòng thì thấy có chút phiền hà. Cái tên muốn tránh xa
trong phạm vi 100m trở lên đang đứng ngay trước mặt. Ngay từ đầu, trước
khi nhận lời làm quản lý đội bóng cô phải nhớ ra cát tên có thần kinh
vận động cao này có khả năng ở đây nhất chứ.
Vũ Phong cười cười,
tiến về phía Hiểu Hân sau đó thả chiếc ba lô xuống chỗ tập trung đồ của
đội. Hắn chìa bàn tay về phía Hiểu Hân.
“Anh là đội trưởng Vũ Phong, hậu cần của đội nhờ cả vào em.”
Hiểu Hân lờ cái bắt tay của Vũ Phong, quay người cúi xuống làm tiếp công
việc. Thấy không khí quái dị, Mai Phương nhanh trí giơ tay nắm chặt bàn
tay Vũ Phong.
“Bọn em là người mới, mong đội trưởng giúp đỡ.”
Đã quen với thái độ lạnh lùng của Hiểu Hân, Vũ Phong không hề thấy mất mặt hay ngại ngùng. Cơ hội được tiếp cận cô bé gần như vậy Vũ Phong tin
mình sẽ làm cho cô bé băng giá này ấm dần lên. Vũ Phong nhanh chóng vào
sân tập, nện bóng chan chát trên sàn, rồi hăm dọa đồng đội.
“Anh
mày cả tuần nay bị hại não bởi một đống bài thi rồi. Chân tay đang rất
ngứa đây, đứa nào không làm anh hết ngứa thì liệu hồn.”
Vũ Phong
tập rất hăng hái nhiệt tình, thi triển hết cỡ những kỹ thuật cao, ném
những đường bóng đẹp nhất. Anh muốn Hiểu Hân thấy được anh giỏi đến cỡ
nào.
Phía ngoài sân, Mai Phương dõi mắt theo bằng ánh mắt ngưỡng mộ,
thỉnh thoảng suýt xoa, vỗ tay cổ vũ. Nhìn sang bên cạnh Hiểu Hân vẫn cắm đầu vào đọc sách, Mai Phương lại lay Hiểu Hân hướng cô vào trận tập.
“Này! cậu coi đi, họ hôm nay tập hay quá. Đừng đọc sách nữa, ở đây ồn thế này mà cậu vẫn đọc được hả?”
Bị cô bạn làm phiền mấy lần, Hiểu Hân đành gấp sách lại sau đó lôi máy mp3 ra nhét vào tai
“Mình không thích xem, cậu cổ vũ còn ồn hơn cả họ đấy.”
Mai Phương bị Hiểu Hân làm cho chưng hửng, chuyện bát quái về Vũ Phong cô
cũng biết qua qua. Muốn được chứng thực câu chuyện tình giữa hai người
bọn họ, nhưng theo thái độ của Hiểu Hân cho thấy, Vũ Phong vạn người mê
lại bị cậu ấy cho uống nước đá.
Sau trận tập, ai nấy mồ hôi nhễ
nhại. Hiểu Hân và Mai Phương cũng đổ mồ hôi không kém để đi lau sạch cả
sân bóng. Mặc dù rất mệt nhưng Vũ Phong vẫn tống khứ cả đội về trước để
anh ở lại dọn cùng hai cô trợ lý. Vũ Phong cầm trổi lau chiều này thì
Hiểu Hân lại lau theo hướng ngược lại, muốn song song cùng cô bắt chuyện khó quá. Mấy lần kiếm chuyện gọi cô lại đều vô dụng, chiếc mp3 đáng
chết kia hình như đang làm việc hết công suất trên tai cô.
Vũ Phong
thật sự thấy rất ấm ức, biết tính Hiểu Hân, anh đều phải cố nhịn xuống.
Anh không muốn cơ hội được gần nhau đến vậy lại khiến cô kiếm cớ bỏ khỏi đội.
Khi Hiểu Hân đến trạm xe buýt cũng 3h chiều. Mọi hôm
công việc học thêm và tham gia vào đội bóng khiến cô ngày nào cũng phải
đến hơn 5h chiều mới về đến nhà. Hôm nay biết học bị hoãn nên về sớm hơn thường lệ. Hiểu Hân không muốn về sớm chút nào liến quyết định đón xe
ra ngoài bờ sông.
Nhà Hiểu Hân trước kia cũng khá gần con đê này,
chiều nào cô cũng đạp xe ra đây ngồi vẽ tranh. Từ hồi cha cưới dì Mai đã bán nơi này đi, chuyển sang khu khác. Vì rất thích khung cảnh yên bình
nơi đây nên Hiểu Hân vẫn thường bắt xe về đây mỗi khi cảm thấy buồn.
Đứng trên đê, hứng từng trận gió mang theo mùi sông nước thật tuyệt, mọi nỗi buồn Hiểu Hân đều gửi dòng sông mang đi hộ. Giữa dòng sông bãi bồi nổi
lên một màu xanh ngát của những luống ngô dân quanh vùng trồng. Hiểu Hân rất thích sang đó chơi một lần nhưng vì sợ nước nên cô không dám ngồi
trên chiếc thuyền bé tí để sang. Hơn 3h chiều, ánh nắng vẫn còn gắt và
nóng, Hiểu Hân nhanh chân bước tìm bóng cây đa quen thuộc nơi cô vẫn
ngồi ngắm lũ trẻ chăn trâu chơi đùa.
Cây đa hôm nay đã bị ai đó
treo lên dây thừng nối với một tấm ván, tạo thành một chiếc xích đu đơn
giản. Hiểu Hân nhớ rõ tuần trước đến đây không hề có, cô ngồi lên tấm
ván thử đu vài lần, cảm giác lơ lửng qua lại thật thích. Đu đến choáng
váng đầu óc Hiểu Hân mới dừng lại lôi trong túi tập giấy vẽ và bút. Khi
vẽ Hiểu Hân rất chuyên tâm, mọi thứ dường như bị bỏ lại. Khi tiếng trẻ
con ý éo rất gần cô mới giật mình phát hiện. Ngẩng lên Hiểu Hân thấy rất nhiều em nhỏ, phía sau chúng có một người đàn ông đang nhìn về phía
mình. Người đàn ông đó nhìn khá trẻ rất đẹp trai, có lẽ chưa đến 30. Anh ta mặc quần jean xanh, áo phông đen, phía ngoài khoác thêm sơmi kẻ cộc
tay. Anh ta nhìn Hiểu Hân rồi nở nụ cười, nụ cười đó rất nhẹ như có như
không, nhưng nó cũng khiến Hiểu Hân bối rối.