-RẦM..RẦM...RẦM con có chịu dậy đi học không ha?- Mommy Nó
- Con biết rùi, Mommy đừng đập nữa , gãy cửa phòng con mất.-Mặt Nó nhăn nhó nói, rồi lồm cồm bò ra ngoài, va lam VSCN để đi học.
Nó học lớp 11 trường Northwest High School. Với chỉ số IQ cao ngất ngưởng nên nó được nhận hoc bổng của trường chứ không đào đâu ra tiền để zô cái trường xa xỉ này.
- Mommy con đi học!- nói xong Nó chạy marathon đến trường, (đúng là con nhà võ có khác)
Ở trường….
- Hy… ch ..ờ.. ta..o v.ớ..i..- nhỏ Ngọc nói không ra hơi, thay vì thở bằng mũi nhỏ phải thở bằng cả miệng, mất hình tượng thiệt.
- Gì? mày?- Nó quay lưng lại nhìn nhỏ bạn đang chạy đến chỗ Nó đứng.
- Tai mày bị điếc ha? Kêu quài mà ko nghe?Có biết vì mày mà tao sắp phải chuyền oxy ko ha?- Ngoc nhăn nhó chữi Nó một tăng.
- Ơ hay! “ cô” này, lâu ngày ko ăn đập lờn mặt hả? Muốn ko?- Nó giơ nắm đấp lên trước mặt nhỏ Ngọc, cùng với nụ cười ranh ma.
- Thôi thôi, trễ bây giờ.- Nói dứt câu Ngọc lôi Nó chạy thẳng vào lớp.
Vừa bước vào lớp, Nó đã thấy . Nó nghĩ thầm trong bụng rồi lén liếc nhìn xung quanh.
Bước thẳng đến chỗ nhỏ Nhi đang đứng, Nó giơ tay đập thật mạnh xuống cái bàn tội nghiệp cái RẦM. Xé chút nữa là gãy làm đôi.
Không khí trở nên im lặng, mọi ánh mắt như hướng về nó va nhỏ Nhi.
-Có chuyện gì thế?- Nó nhìn trừng trừng vào nhỏ Nhi không hề chớp mắt( chắc muốn chứng tỏ đây mà)
- Ahhhhhh! Lớp mình sắp có bạn mới , mà nghe nói là rất đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, võ công thâm hậu, cao cường.. bla..bla..bla. - Nhi nói với vẻ mặt hớn hởn.
- Thế thôi?
- Ukm- Nhi khẽ gật nhẹ
- Vậy thôi mà cũng nhao nhao như cái chợ.- Tỏ ý không quan tâm nó tiếng đến cái bàn cuối ngay góc lớp và đánh một giấc thật ngon cho đến giờ ra chơi, mà không biết đến chuyện gì vừa xảy.