Ads
Lạ thật đó cả người tự nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, bồng bềnh
như một cơn gió vậy. Rõ ràng trước khi bị ngất Hoạ Mi nhớ mình cảm thấy rất đau
đớn đến mức như đang bị ai đó cầm dao cắt đi từng miếng thịt, đau không thể nào
chịu đựng nổi. Cảm giác buốt giá đau nhói tận tim gan xương tuỷ ở vị trí lồng
ngực khiến nhỏ thật sự rất muốn khóc, chỉ muốn chết luôn đi cho dễ chịu.
Những hình ảnh đánh nhau giữa Nhật Duy với đám người đối địch
máu chảy nhuộm đỏ cỏ xanh dù trong đêm tối dưới ánh đèn pha ô tô vẫn có thể
nhìn thấy, mùi máu tanh ghê rợn theo làn gió đông thổi lướt qua chỗ Hoạ Mi đang
ẩn nấp khiến nhỏ buồn nôn ghê ghớm, muốn nôn tất cả mọi thứ đang có trong bụng
ra một cách mãnh liệt khiến nhỏ phải đưa tay lên bịp miệng mới kiềm chế được.
Nhưng không hiểu sao nước mắt lại vẫn cứ rơi, cảm thấy rất
khó chịu, rất đáng sợ mặc dù đã biết thân phận thật sự của Nhật Duy từ lâu, đã
từng tưởng tượng đến nhiều tình huống nguy hiểm mà Nhật Duy từng phải đối mặt để
chuẩn bị tinh thần đối mặt từ lâu. Thế mà đến lúc được tận mắt chứng kiến những
cảnh bạo lực, đẫm máu và tàn nhẫn, hình ảnh sống động đến phũ phàng này lại khiến
trái tim Hoạ Mi xót xa vô cùng, hoá ra sự thật và giấc mơ lại cách xa nhau nhiều
đến như vậy.
Khoảng cách xa nhất không phải là một vòng trái đất, cũng chẳng
phải sự xa cách bởi ranh giới của sống chết hay sinh ly tử biệt. Mà khoảng cách
xa nhất chính là em đứng ở đây rất rất gần anh nhưng lại chẳng thể nào chạm được
vào anh, cũng chẳng thể với tới. Ánh mắt anh lúc đó lạnh lẽo giá băng khát máu
đến đáng sợ còn đâu ánh mắt ấm áp, dịu dàng nhìn em lúc chỉ có riêng hai ta.
Còn đâu lời nói ân cần, ngọt ngào lúc nói chuyện với em. Còn đâu những cử chỉ
quan tâm dịu dàng đến vô cùng mỗi khi bên em nhìn em cười hạnh phúc.
Khoảng cách ấy xa đến nỗi em đứng gần như vậy luôn miệng thì
thầm “Người yêu ơi! Xin anh đừng tiếp tục như thế nữa được không?”, “Lúc này
nhìn anh như vậy thực sự khiến em rất sợ, sợ lắm anh à”, nước mắt em lặng lẽ
tuôn rơi, da thịt lạnh không chút hơi ấm, nghẹn ngào đau xót đến mức muốn tuyệt
vọng khi thấy quá sợ hãi, quá mệt mỏi cùng bất lực không biết nên làm thế nào
bây giờ.
Nhưng thực ra lý do duy nhất khiến em có thể sợ hãi, cảm thấy
tuyệt vọng đến mức đó cũng chỉ vì “Em yêu anh quá nhiều và sợ mất anh mà thôi,
người yêu ơi! Anh có hiểu không?”, “Cứ tiếp tục như vậy, lỡ chẳng may hay sơ suất,
thiếu cẩn thân thì liệu sau này em có còn cơ hội được gặp lại anh nữa không?”.
Thế mà anh cũng chẳng nghe thấy, cũng chẳng cảm nhận được tý gì. Buồn quá anh
ơi.
Khoảnh khắc nhìn thấy con dao sắc nhọn chuẩn bị đâm vào người
Nhật Duy, trái tim Hoạ Mi như ngừng đập. Đầu óc trỗng rỗng chẳng kịp suy nghĩ
dù chỉ một giây liền lao ngay đến chỗ Nhật Duy đang đứng đẩy mạnh hắn ra rồi đứng
chắn trước mặt hắn đỡ thay nhát dao trí mạng đó không một chút hối hận. cảm
giác duy nhất lúc đó Hoạ Mi có thể nhớ lại đó khi nhìn thấy Nhật Duy vẫn bình
an đang ôm chặt mình vào lòng hoàn toàn không phải sự đau đớn về thể xác mà là
sự nhẹ nhõm, thoải mái “May quá, anh không sao là tốt rồi” quên mất rằng rất có
thể bản thân mình sẽ bị mất mạng bất cứ lúc nào.
Có thể người ngoài nhìn vào sẽ nói nhỏ bị điên, đầu óc có vấn
đề nhưng nếu ai thật sự đã yêu một người nào đó bằng cả trái tim chân thành thì
tất cả sẽ chẳng là gì cả ngoài việc tính mạng của người mình yêu được an toàn.
Chỉ thế thôi cũng đã đủ lắm rồi, không hề có suy nghĩ hối hận dù chỉ một giây
phút thoáng qua mà cho dù thời gian có quay ngược trở lại thì nhỏ cũng vẫn sẽ lựa
chọn như thế.
Nhưng giây phút nhìn sâu và mặt Nhật Duy thấy sự đau lòng lẫn
sát khí tanh mùi máu Hoạ Mi còn chưa kịp mỉm cười nhẹ nhõm thì trong lòng lại
dâng lên một cảm giác bất an, sợ hãi khiến trái tim nhỏ len lỏi cảm giác lạnh
giá vào từng tế theo máu di chuyển khắp cơ thể một cách mơ hồ mà cũng rất thật.
Lúc này cơn đau thể xác ở lồng ngực do nhát dao trí mạng vừa đâm tín hiệu đã
truyền lên đến não khiến Hoạ Mi cảm thấy rất đau, đau muốn chết đi được mà
không thể.
Dù đau muốn ngất ngay tại chỗ nhưng nhỏ vẫn cố gắng gượng đến
giây phút cuối cùng để xin cho kẻ xấu số vừa đâm trúng nhỏ, không phải vì Hoạ
Mi lương thiện mà chỉ là nhỏ không muốn thấy máu tanh nhuộm đỏ, tội ác thêm chất
chồng mà thôi. Nhỏ ghét mùi máu tanh, ghét chết chóc, ghét đánh giết lẫn nhau
chỉ để giành những thứ lợi ích không trong sạch dùng mạng người để đổi lấy khiến
lòng người căm phẫn.
Thế mà Nhật Duy cũng không thuận theo ý muốn đó của nhỏ, trước
khi ngất đi vẫn khiến nhỏ phải nhìn thấy máu tươi phun trào. Mùi máu tanh theo
gió lướt qua trong không khí ngửi mà muốn nôn hết cả ruột gan phèo phổi, lúc
này nhỏ mới phát hiện ra thêm một sự thật cay đắng “Nhật Duy người mà nhỏ rất
yêu từng nghĩ là một người con trai đẹp hoàn mĩ, tài năng tuyệt vời không một
ai có thể sánh bẳng, thực ra cũng là một người rất tàn nhẫn, rất máu lạnh, cũng
cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ”.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết cuộc sống của mình với
anh ấy sẽ ra sao đây? Làm sao mình có thể an tâm sống hạnh phúc bên một người
bàn tay nhuộm đầy máu tươi lẫn tội ác như thế chứ? Nếu lỡ chẳng may xảy ra chuyện
xui xẻo như nhát dao trí mạng vừa rồi, liệu sau này mình có thể được gặp lại anh
ấy nữa không? Nếu chẳng may anh ấy chết thật thì sau này nhỏ biết phải sống tiếp
thế nào đây?
Chợt trái tim đau nhói dâng trào cảm giác tuyệt vọng, bất lực.
Nếu ở bên nhau mà sống đau khổ lắm cay đắng lẫn mất mát như vậy, sớm muộn một
trong hai cũng phải ra đi trước. Vậy thì mình sẽ quyết định là người ra đi trước,
còn hơn là sống nơi nhân gian chịu đựng nỗi đau tận cùng đến như vậy suốt cả cuộc
đời thì nhỏ thà chết đi còn hơn.
Trong cơn mơ nửa thực nửa hư ý nghĩ buông tay, niềm hi vọng
như ánh lửa trước ngọn gió bỗng vụt tắt Hoạ Mi có nghe thấy tiếng mưa rơi, tiếng
sấm chớp rạch ngang trời cùng tiếng ai đó gọi nhỏ. Giọng rất quen thuộc, ấm áp,
dịu dàng nhưng sao lại ảm đạm, bi thương đến thế nhỉ? Lạ thật đó, rốt cuộc là
ai đang gọi mình thế nhi?
Nhất thời Hoạ Mi thật sự không nghĩ ra, đầu óc mơ màng hỗn
loạn, cảm thấy cơ thể nhẹ tênh không chút trọng lượng. Cũng không còn thấy đau
đớn buốt nhói đến tận lục phủ ngũ tạng nữa, lạ thật đấy. Cố nhớ lại những gì
đang xảy ra cũng vừa lúc nhớ ra tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ hệt
như một cuốn phim đươc trình chiếu rất rõ ràng và chân thực, sống động như thật.
Hoạ Mi liền cảm thấy rất kinh hãi cứ ngỡ là một cơn ác mộng, thế mà khi vừa mở
mắt ra để xác định lại xem là thực hay là mơ thì nhỏ còn mở to mắt kinh ngạc
hơn.
Quan sát xung quanh một lúc Hoạ Mi cũng chẳng biết mình đang
ở nơi nào nữa, nơi này cứ như là một thế giới hoàn toàn khác vậy chẳng giống trần
gian tý nào. Nơi này là một nơi rất đẹp, ánh sáng rực rỡ trong suốt như pha lê,
còn có mây ngũ sắc, cầu vồng bảy sắc cầu vồng sáng lấp lánh như đèn điện. Không
gian sạch sẽ, thoáng đãng còn có cả khói trắng ở dưới chân dày đến tận đầu gối.
Suối chảy như thác nước từ những ngọn núi đá cao phía xa tung bọt trắng xoá.
Có cây cổ thụ lá màu xanh quả trên cây thì đủ màu dưới ánh nắng
mặt trời phát sáng lấp lánh vô cùng đẹp mắt từ màu đỏ, tím, vàng, da cam, …
nhìn cái cây lạ với những quả đặc biệt có màu sắc khác thường mà Hoạ Mi không
khỏi sửng sốt mắt chữ A mồm chữ O tự hỏi “Trời ơi! Đây là nơi nào vậy sao lại
có thứ cây đặc biệt đến thế?”. Ở đây còn có rất nhiều các loài chim đang đậu
trên thân cây, có cả chim phượng hoàng màu lông đủ màu sắc sặc sỡ đẹp gấp chim
công đứng bên cạnh đang xoè đuôi khoe sắc cả trăm ngàn lần toả sáng chói lung
linh. Hót líu lo tạo thành một bản nhạc sôi động rất hay, nhẹ nhàng, thoát tục
khiến người ta đắm chìm say mê mãi.
Xung quanh còn có rất nhiều hồ lớn nhỏ hiện tại Hoạ Mi đang
đứng giữa một cây cầu cong hình cầu vồng, dưới mặt hồ cũng được bao phủ một lớp
khói trắng mỏng có khi màu hồng nhạt, có khi lại là màu tím, hoặc màu xanh thay
đổi liên tục tạo nên cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.
Nhìn một lần nhớ mãi không quên, nhìn kỹ xuyên qua đám khói
mỏng Hoạ Mi nhìn thấy ở dưới hồ có đủ các loại cá màu sắc sặc sỡ, trên mình một
con cá nếu Hoạ Mi nhìn không nhầm thì nó phải có tới tận ít nhất ba màu xanh,
vàng, tím, trắng, hồng, đen, … phối hợp đang bơi lội tung tăng. Thỉnh thoảng nhảy
lên há miệng đớp những hạt thức ăn nhỏ li ti màu vàng đang nổi trên mặt nước
trong rất thú vị. Trên mắt hồ có những bông hoa sen màu hồng trắng đang nở để lộ
nhị vàng toả ánh hào quáng sáng lấp lánh. Một lần nữa Hoạ Mi lại thầm kêu lên
“What? Đây là nơi nào thế có ai làm ơn giải thích giúp mình được không?”
Đưa mắt quan sát kỹ hơn Hoạ Mi thấy phía xa xa ở những chỗ
trống ven bờ hồ là một rừng hoa đủ màu sắc, toàn những loại hoa rất đặc biệt Hoạ
Mi chưa từng nhìn thấy bao giờ dù có nằm mơ cũng thể nào tưởng tưởng ra được.
Hoa ở đây toàn những loài hoa có ít nhất 5 cánh, cánh to có, cánh nhỏ có. Màu sắc
thì xanh, đỏ, tím, vang,…có hết thậm chí khi được ánh nắng mặt trời chiếu rọi
còn toả hào quang sáng rực cả một góc nữa cơ. Bướm đủ màu sắc bay rập rờn rất
nhiều từng đàn đẹp dã man. Tới gần Hoạ Mi mới biết thì ra hoa cỏ ở đây được trồng
ở trên những đám mấy ngũ sắc lơ lửng trên cao, gió ở đây rất dễ chịu mang lại
cho người ta cảm giác ấm áp, dễ chịu, nhẹ nhàng và rất thoải mái.
Nếu ở đây mà tu tâm dưỡng tính đảm bảo chẳng mấy chốc cũng sẽ
tu thành tiên thôi, hương thơm của hoa thoang thoảng ngửi mãi mà không thấy
chán. Rõ ràng vừa rồi tâm trạng Hoạ Mi không được tốt, còn rất mơ hồ, hỗn loạn
lẫn bi thương, tuyệt vọng vậy mà vừa ngửi tý hương thơm do hoa ở nơi này toả ra
mà đầu óc đã thấy rất dễ chịu, thanh thản, tinh thần sảng khoái hẳn đi không
còn khắc khoải ước muốn được chết càng nhanh càng tốt vì cảm thấy quá đau xót,
sợ hãi, thất vọng hay lo lắng nữa. Tự nhiên Hoạ Mi nảy ra ý nghĩ đáng sợ muốn
được ở lại nơi này mãi mãi thì tốt quá…
Đi tiếp Hoạ Mi nhìn thấy có vài cô bé, cậu bé khoảng bốn,
năm tuổi gì đó gương mặt cực kỳ xinh xắn, dễ thương. Những cô bé, cậu bé này cả
thân người toàn một màu trắng tinh như tuyết chỉ có mái tóc là màu đen tuyền mềm
mại như nhung, trên lưng còn có hai đôi cánh trắng mỏng cũng màu trắng nốt đẹp
y như cánh thiên nga ấy. Cứ bay lượn lờ, lơ lửng giữa không trung chẳng biết để
làm gì nữa. Ngoài ra Hoạ Mi còn nhìn thấy rất nhiều những con chim hạc màu trắng
muốt như tuyết đang bay qua lại trên bầu trời.
Thậm chí Hoạ Mi còn được tận mắt nhìn thấy cả thần Tình Ái
hai cánh màu trắng mỏng như cánh chuồn đang vỗ nhẹ như đang bay, gương mặt tràn
đầy ý cười nghịch ngợm đang cầm cái cây cung màu trắng rút mũi tên ra kéo căng
dây lơ lửng trên một đám mây ngũ sắc bắn thẳng xuống dưới chân, khói trắng bao
phủ xung quanh ngập đến tận đùi thần Tình Ái trông đẹp mê hồn. Hoạ Mi mở to mắt
nhìn thật kỹ, dụi mắt mấy lần mà chẳng hiểu gì cả.
Đừng đùa nhau thế chứ, sao tự nhiên nhỏ lại được trông thấy
thần Tình Ái là sao? Lẽ nào mình đang ở trên Thiên đường à? Trời ơi! Chẳng lẽ
mình đã chết thật rồi sao? Chỉ nghĩ vậy thôi mà Hoạ Mi bỗng muốn ngất ngay trên
cành quất quá…hu hu.
- Chị mới tới đây à? – Thấy Hoạ Mi đứng ngơ ngác như người mất
hồn một cô bé có gương mặt dễ thương, xinh xắn cực kỳ có đôi cánh màu trắng vỗ
nhẹ như cánh bướm bay lơ lửng trước mặt nhìn nhỏ hỏi.
- Uh, em là thiên sứ à? – Thấy giọng cô bé trong veo, lanh lảnh
như tiếng chuông ngân Hoạ Mi cũng cười dịu dàng thân thiện hỏi.
- Dạ, đúng rồi. Em là thiên sứ có nhiệm vụ dẫn những linh hồn
dưới trần gian mới lên bị lạc và là bạn thân của thần Tình Ái nếu em đoán không
nhầm chắc chị mới lên đây và bị lạc đường đúng không? – Cô bé thiên sứ cười ngọt
ngào rất cởi mở.
- Ack, nói như em thì chị đang ở trên Thiên đường thật à? Và
chỉ là một linh hồn lạc bước nơi Thiên đường sao? – Hoạ Mi kinh ngạc hỏi vẻ khó
tin.
- Đúng rồi, mà không phải ai cũng may mắn được lên Thiên đường
đâu, chắc trước kia ở dưới trần gian chị làm nhiều việc tốt và sống lương thiện
được nhiều người yêu mến lắm nhỉ. – Cô bé thiên sứ cười ngây thơ hỏi.
- Chị cũng không biết nữa, nhưng mà em ơi chị thật sự đã chết
rồi sao em? – Hoạ Mi cười đau khổ nhìn cô bé thiên sứ đáng yêu.
- Chết thật hay không thì chị hay mau đi theo tụi em là biết
liền – Bỗng một cậu bé thiên sứ có gương mặt đẹp mê hồn xuất hiện, nhìn Hoạ Mi
mỉm cười rất ấm áp.
Hoạ Mi đứng lên trên một đám mây ngũ sắc bay theo hai thiên
sứ đáng yêu tới một nơi xa lạ, ở đây bầu trời trong xanh màu nước biển, mây trắng
bay lướt nhẹ xung quanh còn có khói màu hồng nhạt ở dưới chân nữa. Nơi này chẳng
có cây lạ quả nhiều màu, chỉ có một hồ nước nhỏ màu đỏ tươi như máu không hề có
con cá nào bơi lội bên dưới. Chỉ có một bộ ghế đá đặt ở chính giữa dùng để tiếp
khách thì phải?
- Đây là nơi nào thế em ơi? – Hoạ Mi nghi hoặc nhìn hai
thiên sứ nhỏ.
- À, đây là cung điện của thần Tình Ái – Cô bé thiên sứ dễ
thương cười tủm tỉm nói.
- Thật hay đùa thế? Vậy thần Tình Ái đâu rồi? – Hoạ Mi kinh
ngạc mắt chữ A mồm chữ O vội hỏi.
- Hi, thần Tình Ái đang bận làm việc của thần ấy, không cần
nói chắc chị cũng biết rồi phải không? – Cậu bé thiên sứ môi đỏ như son, cười
thân thiện, giọng hay như tiếng sáo nói.
- Uh, thế hai em dẫn chị tới đây để làm gì? – Hoạ Mi khó hiểu.
- À để mà gì thì chị sẽ biết ngay sau ít phút nữa thôi – Cậu
bé thiên sứ nhìn xuống mặt hồ nước màu đỏ như máu nói.
- Và bây giờ để rõ ràng hơn chị hãy nhìn xuống dưới mặt hồ
này đi chị sẽ hiểu tất cả thôi – Cô bé thiên sứ vỗ cánh bay lơ lửng giữa mặt hồ
và nói
Hoạ Mi tò mò vội nhìn xuống theo thì thấy mặt hồ bây giờ
không còn là một màu đỏ tươi như máu nữa mà nó đang phản chiếu hình ảnh Nhật
Duy đang đứng ở hành lang bệnh viện sắc mặt ảm đạm, bi thương mắt đỏ hoe mọng
nước nhìn ra ngoài trời đang mưa lớn, gió đông thổi hiu hắt lạnh tê tái da thịt
không ngừng gọi tên nhỏ. Giọng thương tâm, xót xa Hoạ Mi nghe mà thấy buốt nhói
hết cả tim gan.
- Hoạ Mi nếu em thật sự muốn lên Thiên đường bỏ rơi lại mình
anh cô đơn nơi trần gian lắm đau buồn lẫn trái ngang này thì suốt đời anh cũng
sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu. Những lời em đã từng hứa là sẽ mãi luôn
yêu anh, mãi luôn bên anh, cùng nắm chặt tay anh đi đến hết cuộc đời đầy sóng
gió lẫn phong ba bão tố đi chăng nữa cũng quyết không bao giờ dễ dàng buông tay
anh, chẳng lẽ em đã quên rồi sao?
- Em từng nói một ngày nào đó nhất định em sẽ là cô dâu xinh
đẹp của anh, còn anh sẽ là chú rể đẹp trai nhất. Cả đời này em chỉ muốn được một
lần mặc váy cô dâu, chính thức được trở thành vợ của anh em đã quên rồi sao?
- Bao lời hẹn thế, bao lời yêu thương, bao ân tình đã nói
nhưng chưa kịp thực hiện em nỡ lòng để tất cả dễ dàng tan biến như mây khói,
như hoa kia sớm nở tối tàn sao em?
- Không còn em nữa anh biết sống nốt quãng đời còn lại như
thế nào đây. Người yêu ơi! Em có biết kể từ lúc gặp gỡ và yêu thương em một nửa
linh hồn anh đã chết đã theo em từ lâu rồi không?
- Hãy hứa với anh rằng em sẽ quay lại, sẽ không bỏ rơi lại
anh nơi đây một mình được không em?
Sau đó Nhật Duy bất lực ngồi luôn xuống đất, lưng tựa vào tường
khóc nức nở nghẹn ngào. Hoạ Mi nhìn thấy mà cảm thấy rất đau lòng, nước mắt lặng
lẽ tuôn rơi cho dù chỉ là một linh hồn…
- Haiz, còn khoảng 1 tiếng nữa tương đương với 1 phút trên
Thiên đường nếu chị muốn quay trở lại trần gian, tiếp tục cùng nằm chặt tay anh
ấy bước tiếp quãng đường đầy chông gai phía trước viết tiếp câu chuyện tình yêu
cảm động của hai người thì vẫn còn có cơ hội đấy – Cô bé thiên sứ thở dài nhìn
Hoạ Mi rồi liếc nhìn Nhật Duy buồn bã nói.
- Chị nên nhớ kỳ tích chỉ xảy ra duy nhất một lần mà thôi,
đáng lẽ chị chưa chết đâu nhưng tại hi vọng sống của chị không còn. Cảm thấy
quá tuyệt vọng, quá bi thương, quá sợ hãi, quá mệt mỏi và rất muốn buông xuôi
tìm đến cái chết để giải thoát nên chị mới có cơ hội được dạo chơi trên Thiên
đường này thôi – Cậu bé thiên sứ lạnh lùng nói.
- Đáng lẽ bình thường những linh hồn đã lên trên Thiên đường,
bước qua cánh cửa ngăn cách giữa Thiên đường và trần gian thì sẽ không bao giờ
có cơ hội trở lại trần gian được nữa. Nên chuyện người chết mà sống lại là chuyện
cực kỳ hi hữu, năm xưa đáng lẽ mũi tên tình yêu gắn kết hai người yêu nhau lại
với nhau kết duyên vợ chồng. Vốn được Thượng đế chỉ định bắn mũi tên trúng chị
và một người con trai khác cơ, kiếp trước chị đã mặc nợ anh ấy rất nhiều, kiếp
này nhất định phải trả. Thế nhưng thật không may thần Tình Ái vốn tính trẻ con,
nghịch ngợm lại không có mắt nên đã bắn nhầm chị với anh chàng đang khóc thảm
thiết, đau lòng dưới kia kìa cho nên mới xảy ra lắm chuyện rắc rối như vậy. –
Cô bé thiên sứ lắc đầu cười buồn.
- Âu cũng là định mệnh đã an bài tất cả người chị yêu phải
là anh ấy, dù xảy ra rất nhiều chuyện nhưng anh ấy vẫn yêu chị rất nhiều, yêu
chị hơn cả tính mạng mình. Còn chị lại sẵn sàng nguyện hi sinh tính mạng mình để
bảo vệ sự an toàn của anh ấy, cảm động trước tình yêu chân thành và mãnh liệt của
chị và cũng là để bù đắp lầm lỗi đã trót bắn nhầm mũi tên tình ái năm xưa. Thần
Tình Ái đã cầu xin Thượng đế cho chị một cơ hội được trở lại trần gian, trở lại
để tiếp yêu thương anh ấy. Thật may mắn là Thượng đế đã đồng ý thế nên chị hãy
mau trở lại trần gian đi chỉ còn 1 tiếng nữa thôi nếu không chị sẽ vĩnh viễn phải
ở lại nơi Thiên đường này trở thành thiên sứ giống như tụi em giúp con người
xoa dịu và vượt qua những nỗi đau khổ, mất mát về tình cảm, những bất hạnh
trong cuộc sống,… để bù đắp lỗi lầm đã gây ra của mình cho người khác khiến người
ta phải chịu đau khổ, tổn thương trong cuộc sống. – Cậu bé thiên sứ nhìn sâu
vào mắt Hoạ Mi nghiêm túc nói.
- Và kỳ tích sẽ chỉ xảy ra duy nhất một lần mà thôi, thời
gian không còn nhiều đâu chị hãy mau trả lời muốn quay lại trần gian không? Có
hoặc không? – Cô bé thiên sứ sốt ruột thúc giục.
Hoạ Mi im lặng suy nghĩ một lúc, hai bàn tay đan vào nhau bẻ
từng ngón từng ngón một, môi cắn chặt, sắc mặt trắng nhợt nhạt như tuyết, nước
mắt khẽ lăn dài theo khoé mi rơi xuống môi mặn chát đầy cay đắng. Trái tim đau
đớn âm thầm rỉ máu, tâm hồn buốt giá …
“Nhật Duy à, em xin lỗi. Em thật sự không thể quay lại trần
gian được nữa rồi, trở về bên cạnh anh được nữa rồi mặc dù em rất muốn. Dù
không có em thì anh vẫn phải tiếp tục sống hạnh phúc nhé. Xin lỗi anh, ngàn lần
xin lỗi – Hoạ Mi thì thầm, nước mắt tuôn rơi như mưa, ngước nhìn mặt hồ nơi phản
chiếu hình ảnh Nhật Duy dưới trần gian mà trái tim như muốn vỡ tan, đau xót nói
không thành lời.
- Xin lỗi, chị thật sự không muốn quay trở lại – Hoạ Mi ngước
nhìn bầu trời cao trong xanh hít một ngụm khí lạnh, ngừng khóc, đưa tay lau nước
mắt tàn nhẫn nói một cách bình tĩnh không chút hối hận.
- Chị thật tàn nhẫn
Cậu bé thiên sứ không nén được sự tức giận trừng mắt nhìn Hoạ
Mi bực bội hét to, sao lại có người ngu ngốc như vậy chứ. Ở đây đã bao năm chứng
kiến cảnh bao linh hồn bị chết oan uổng muốn được quay trở lại trần gian không
được vậy mà chị ta lại…hừ. Con thật đáng ghét, cứ thích suy nghĩ cân nhắc được
mất phức tạp quá sâu, sợ nọ sợ kia. Đến lúc có cơ hội thì lại không chịu nắm bắt
đến lúc để lỡ mất rồi thì lại hối hận, mình tin sau này nhất định chị ta sẽ phải
hối hận vì quyết định sai lầm ngày hôm nay.
- Chị vừa đáng thương mà cũng vừa đang giận, bởi chị thật sự
rất ngốc, ngốc một cách đáng hận – Cô bé thiên sứ nhìn mặt hồ đã trở lại màu đỏ
tươi như máu, đau lòng thay cho Nhật Duy, giận Hoạ Mi vô cùng thất vọng lắc đầu
nói.
Hoạ Mi đã quyết định không trở lại trần gian, quyết tâm muốn
buông tay rời xa Nhật Duy mãi mãi cam chịu trở thành thiên sứ vĩnh viễn. Vậy mối
tình duyên này thật sự dang dở tại đây hay sao? Một tình yêu đẹp như một giấc
mơ bỗng nhiên kết thúc một cách đau lòng như thế này ư? Bởi kỳ tích chỉ xảy ra
duy nhất một lần mà thôi …? Hoạ Mi có thật sự nhẫn tâm như vậy không? Hay còn
vì nguyên nhân nào khác?