- Thôi chúng ta không nói chuyện này nữa, dạo này chuyện tình cảm giữa em với Nhật Duy vẫn tốt đẹp chứ. – Thanh Tùng khéo léo chuyển sang vấn đề
mình quan tâm.
- Vẫn rất tốt – Hoạ Mi trả lời lạnh nhạt, nhỏ không thích người khác để ý đến chuyện tình cảm riêng tư của mình.
- Bây giờ em và cậu ta yêu nhau rất thắm thiết, thế nhỡ một ngày nào đó
cậu ta hết yêu em thì em sẽ ra sao? – Thanh Tùng cẩn thận hỏi, lòng loé
tai hi vọng.
- Chẳng sao cả, nếu anh ấy không còn yêu tôi nữa và muốn chia tay để đến
với người con gái khác thì tôi sẽ chấp nhận rồi mỉm cười chúc phúc cho
anh ấy thôi. Không phải vì tôi cao thượng, vị tha mà vì nếu hết yêu rồi
níu kéo cũng chẳng được gì chỉ khiến cả hai thấy đau khổ mà thôi. – Hoạ
Mi đăm chiêu một chút rồi mỉm cười bình thản trả lời.
Nhớ đến Nhật Duy, Hoạ Mi lại thấy lòng chơi vơi, xao xuyến. Những kỷ niệm, hồi ức lại ùa về trong tim.
“Bây giờ để cho công bằng hai chúng ta cùng chơi oẳn tù tì, ai thua thì
người ấy sẽ phải rủa bát. Lệ Hoa sẽ quan sát xem ai ăn gian thì sẽ bị
phạt rửa bát một tuần liền, ok”. – Hoa Mi mỉm cười nháy mắt với Lệ Hoạ
cười tươi hí hửng.
“Ok, cứ quyết định vậy đi. He he, không chơi thì thôi chơi chắc chắn em sẽ
thua anh cho mà xem”. – Nhật Duy vẻ mặt bình thản gật đầu đồng ý.
“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nha, anh cái gì cũng giỏi thật, nhưng riêng cái này dựa vào xác xuất may mắn thì chưa biết mèo nào cắn mèo nào đâu. Ka
ka” – Hoạ Mi cười đắc ý rất tự tin.
“Sợ em quá đấy, có ai trên đời này lại tự tin giống như em không? Em ơi,
đừng tự tin quá nhé, có ngày chết mà không biết vì sao mình chết đâu. He he” – Nhật Duy cười trêu trọc.
“Ha ha, yên tâm đi anh đã nói là sẽ cõng em đi đến suốt cuộc đời. Nếu em mà chết rồi thì anh sẽ cõng con nhỏ khác à, em đâu có ngu như thế chứ” –
Hoạ Mi bĩu môi vẻ bất cần.
“Thôi, xin hai người cho em hai chữ *bình yên* đi. Có mỗi chuyện nhỏ như con
thỏ vậy mà cứ “chém gió” hoài nhức hết cả đầu rồi đây này”. – Khuôn mặt
xinh đẹp của Lệ Hoa nhăn nhó mắt liếc nhìn hết Hoạ Mi lại liếc nhìn sang Nhật Duy, hai người này ở chung với nhau đúng là thảm hoạ. Hic
“Oằn tù tì ra cái gì là ra cái này…” – Hoạ Mi hét to vô cùng hào hứng vung xoay tay rất điệu nghệ.
Sau 3 lần cuối cùng thì Hoạ Mi cũng thắng một cách vẻ vang, thế là Nhật Duy đành lủi thủi chấp nhận đi rửa bát còn Hoạ Mi vỗ tay “bốp” phát với Lệ
Hoa cười rất không biết mệt. Khiến Lệ Hoa cảm thấy vô cùng hoảng sợ,
liệu bà chị dâu tương lai này của mình có phải đang mắc bệnh động kinh
không hả trời mà cười ghê quá đấy.
Sau đó Hoạ Mi đi đi lại lại trong phòng ăn nhìn Nhật Duy rửa bát rồi kể đủ
thứ chuyện trên trời dưới đất, chuyện con chuột chết ai vứt trước cổng
nhà mình cũng kể. Chuyện baby của Băng Hạ dạo này trông dễ thương ra sao hay hôm nào rảnh chúng ta đem nó về đây nuôi thử một hôm đi cho biết
cảm giác làm cha mẹ.
Hoặc trên đời này có ma quỷ thật không? Anh đã trông thấy hình dạng con ma
thật sự bao giờ chưa? Anh có biết truyền thuyết về ngày Valentien không? Liệu điều ước sao băng có thể trở thành hiện thực thật hay không? Tại
sao con trai lại cao lớn hơn con gái?… Khiến Nhật Duy nhiều phen khóc
không ra nước mắt.
Cũng có lúc Hoạ Mi thua, nhưng nhỏ đều nhõng nhẹo tỏ vẻ đau khổ đòi chơi lại lần nữa. Hầu như lần nào cũng thắng, nhưng sâu thẳm trong lòng Hoạ Mi
biết Nhật Duy cố tình nhường mình để nhỏ cười vui vẻ mà thôi.
Bất giác nhớ đến giây phút một ngày nào đó sẽ phải chia xa nhau trong tương lai không biết liệu có cơ hội được gặp lại mà thấy trái tim buốt nhói,
sống mũi Hoạ Mi chợt cay cay, mắt long lanh cố nuốt ngược nước mắt chảy
ngược vào trong.
- Em quả thực là một người con gái rất đặc biệt mà tôi đã từng gặp từ
trước đến nay. Thật đấy – Nhìn ánh mắt thoáng bi thương của Hoạ Mi khi
nói những lời đó.
Thanh Tùng không khỏi cảm thấy nể trọng vì những lời cô nàng nói đều là thật lòng. Dù rất đau nhưng vẫn chấp nhận chịu đựng từ bỏ không níu
kéo, mong người mình yêu được hạnh phúc bên người mà người đó đã chọn,
trên đời này liệu mấy người con gái có thể làm được như thế?
- Ha ha, anh chưa biết đó thôi. Mẹ tôi mang dòng máu Anh, ba tôi mang
dòng máu nửa Việt và nửa Mỹ đó. Tôi không phải là một cô gái mang dòng
máu Việt thuần khiết nên đặc biệt là điều đương nhiên – Hoạ Mi cười
tươi.
- Thì ra là vậy? Thảo nào trông ngoại hình của em rất khác những cô gái
Việt bình thường khác – Thanh Tùng trầm trồ tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Chưa bằng Nhật Duy được, mẹ anh ấy mang dòng máu nửa Việt nửa HồngKong, ba của anh ấy thì mang dòng máu nửa Pháp nửa Mỹ. Nhiều người cứ khen
anh ấy sao đẹp thế, hỏi anh ấy quốc tịch nào cả hai cứ cười ngất ngây
con gà tây luôn.
Nhắc đến Nhật Duy ánh mắt Hoạ Mi sáng rực rỡ, long lanh, nụ cười đẹp
sáng mê hồn, lanh lảnh như tiếng chuông ngân thu hút mọi ánh nhìn, lời
nói cũng dịu dàng, ấm áp hẳn.
- Hoạ Mi ne, em thử nói xem tại sao rất nhiều cặp đôi yêu nhau rất tha
thiết, kết hôn cùng mong sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời cuối cùng
vẫn phải chia tay không? – Thanh Tùng cười cay đắng hỏi tiếp.
- Vì tình yêu thì phóng đại ưu điểm còn hôn nhân thì phóng đại khuyết
điểm – Hoạ Mi không nghĩ nhiều trả lời luôn, câu hỏi này có nghe qua ở
đâu rồi thì phải.
- Ví dụ ở Việt Nam nhé. Em biết không nhiều cô gái ở Việt Nam rất kỳ lạ
mặc dù được học hành tử tế, nhưng lại chẳng thích lao động, sáng tạo
cống hiến cho đời. Chỉ mơ ước cưới được một người đàn ông giàu có nhiều
tiền, có nhà lầu xe hơi, đẹp trai chẳng cần biết người đó có yêu mình
thật lòng hay không chỉ cần sau này được sống nhàn hạ, không phải lao
động vất vả là được. Sẵn sàng bỏ cả người yêu cũ đã yêu nhiều năm đến
khi bị người đàn ông đó đá, theo người phụ nữ khác thì khóc lóc, kêu đau khổ, hối hận, muốn quay lại nối tình xưa với người yêu cũ… - Thanh Tùng quan sát nét mặt Hoạ Mi rồi nói tiếp, chỉ thấy Hoạ Mi thoáng kinh ngạc
- Còn đa số đàn ông thì bảo thủ, ích kỷ, gia trưởng, nặng nề vấn đề trinh tiết. Hôn nhân không coi trọng mấy sự hoà hợp cả thể xác lẫn tinh thần
thì sao bền vững được. Cứ mải lo cho sự nghiệp, nhậu nhẹ với bạn bè,
chơi game,…đến mức quên cả vợ con đang chờ cơm ở nhà, kệ vợ cô đơn. Ngày sinh nhật, kỷ niệm không mua tặng nổi vợ được một đoá hồng hay món quà
hoặc rủ đi ăn những ngày bình thường để tăng thêm tình cảm, duy trì hạnh phúc cứ nghĩ kết hôn rồi người phụ nữ đã hoàn toàn thuộc về mình thì
khỏi phải quan tâm như lúc mới yêu nữa.
- Đã vậy còn rất nhiều kẻ khốn nạn, bỉ ổi vì vấn đề trinh tiết mà nhục
mạ, xúc phạm danh dự và nhân phẩm, đánh đập tàn nhẫn, bếu rếu với con
cái, khinh rẻ, gây tổn thương tinh thần nặng nề suốt nhiều năm,…coi vợ
mình như súc vật, rác rưởi, kẻ thù vì đã gây ra tội lỗi, mình là kẻ ban
ơn nên có đặc quyền hành hạ. Em thử nói xem như vậy thì sao mà hạnh phúc và bền vững được?
Thanh Tùng nhìn Hoạ Mi phân tích sâu hơn câu trả lời của Hoạ Mi vừa rồi.
- Ý anh là sao? Ý anh muốn nói hôn nhân đổ vỡ bất hạnh đều do cách ứng xử của cả hai người trong cuộc tạo nên đúng không? – Hoạ Mi nhíu mày trầm
tư rồi nói.
- Em thông minh lắm, ví dụ ở nước ngoài nhé. Ở nước ngoài họ coi trọng
hôn nhân lắm, có vợ hoặc chồng rồi sẽ khá là chung thuỷ, nếu chẳng may
xảy ra chuyện ngoại tình thì họ sẽ thẳng thắn, chia sẻ với nhau để tìm
hướng giải quyết ổn thoả. – Thanh Tùng gật đầu cười khen ngợi
- Không bao giờ quên ngày sinh nhật, kỷ niệm, luôn dành tặng cho nhau
những điều bất ngờ, lãng mạn, thường xuyên đi du lịch hai vợ chồng hoặc
cả gia đình. Luôn tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau có gì cả hai sẽ cùng
trao đổi thẳng thắn để sửa. Phụ nữ ở bên đó mạnh mẽ nhưng rất biết chừng mực không có chuyện yêu đến điên dại, sống chết vì một kẻ không xứng
đáng đâu.
- Dù người chồng làm việc kiếm tiền ít hơn vợ thật người ta cũng không có tính sĩ diện, tự ái cao như đàn ông Việt Nam đâu ngược lại họ cảm thấy
tự hào vì có một người vợ giỏi giang như vậy. Người vợ cũng không bao
giờ than thở, càu nhàu, khinh chồng ngược lại còn động viên chồng hết
lòng.
- Phụ nữ bên đó sống thực tế lắm, họ ham học hỏi, ham lao động, sáng tạo, độc lập về tài chính dù có bị bỏ rơi họ cũng không lo chết đói, không
thể tìm được hạnh phúc mới. Dù có lấy được một người đàn ông giàu có họ
cũng không thích ngồi ở nhà nội trợ suốt ngày đâu nhưng không bao giờ họ quên gia đình, chồng con. Người đàn ông cực kỳ tôn trọng vợ không bao
giờ cãi chửi, xúc phạm vợ hoặc bạo hành đâu. Họ còn biết rửa bát, nấu
cơm, lau nhà, chăm sóc con cái,..khi vợ vắng nhà hoặc bị ốm, làm thêm
giờ.
Thanh Tùng lướt nhìn vẻ mặt trầm trồ pha chút ngưỡng mộ rồi sửng sốt, ngạc nhiên của Hoạ Mi về những điều mình vừa kể.
- Thảo nào cuộc sống của họ thoải mái, tự do và hạnh phúc làm sao – Hoạ Mi cảm thán.
- Anh mong em cũng giống như họ, phụ nữ nước ngoài họ yêu đương rất tự
do, không gượng ép, rất thoải mái không mong ước mãi mãi quá xa vời.
Nhưng khi kết hôm họ lại tính toán cực kỳ cẩn thận không phải yêu ai,
thích ai thì cưới ngay người đó làm chồng. Họ từ từ tìm hiểu cả tính
cách, gia cảnh, cách ứng xử,…xem người đàn ông đó liệu có thể chung sống cả đời không? Có thể đem lại hạnh phúc cho mình không? Có phải là người cha tốt không?
- Họ không nhất thiết phải lấy người mình yêu nếu như người đó tính cách
quá tồi tệ, không thể đem lại cho họ cảm giác an toàn trong đời sống hôn nhân tương lai. Đàn ông nước ngoài họ không quá xem trọng quá khứ của
người mình yêu hoặc vợ mình, họ chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai.
Khi đã có gia đình họ sẽ không thích những mối quan hệ ngoài luồng có
thể khiến hạnh phúc gia đình bị tan vỡ.
Thanh Tùng nói một hồi khát nước liền cầm cốc Cooktail uống, dáng vẻ tao nhã, hiểu biết sâu rộng khiến Hoạ Mi rất ngưỡng mộ và có cảm tình.
- Và hôn nhân là vấn đề họ quan tâm nhất, mong muốn giữ gìn bền vững nhất nên họ hay kỷ niệm ngày cưới. Quan trọng nhất lễ cưới Bạc (25 năm), lễ
cưới Vàng (50 năm), lễ cưới Kim Cương (60 năm).
Thanh Tùng nói xong nhìn Hoạ Mi cười dịu dàng, vừa quan sát nét mặt của Hoạ Mi.
- Nếu một ngày nào đó, Nhật Duy không còn yêu em nữa thì em hãy chọn tôi
làm chỗ dựa nhé. Nhất định tôi sẽ che chở và bảo vệ em đến suốt cuộc đời – Thanh Tùng nửa đùa nửa thật khiến Hoạ Mi choáng váng.
- Hi, anh cứ nói đùa hoài – Hoạ Mi đang mải gặm chân gà, nghe câu nói đó tý nữa thì nghẹn chết luôn.
- Em không tin à, vậy để tôi chứng minh cho em thấy nhé.
Nói rồi Thanh Tùng đi lên trên sân khấu cầm Micro nhìn về phía Hoạ Mi cười phong tình nói.
- Bài hát này xin gửi tặng cho người con gái tôi yêu, một cô gái rất đáng yêu, dễ thương. Nhưng cũng rất mạnh mẽ và kiên cường, nhân hậu và lương thiện, thông minh và hiểu biết những phút giây ở bên em khiến tôi cảm
thấy vô cùng hạnh phúc. Chỉ tiếc rằng em lại không hề yêu tôi, trái tim
em đã thuộc về người khác …
Thanh Tùng bắt đầu cất tiếng hát, nhờ những người quen trong ban nhạc giúp đỡ khiến Hoạ Mi há mồm trợn mắt không thể tin được.
Lời bài hát “Because I’m Stupid” vang lên, giai điệu buồn nhẹ nhàng, da
diết xoáy sâu vào tâm trí người nghe, như một nỗi buồn đau khó có thể
diễn tả thành lời. Khiến tất cả đều chìm trong yên lặng liếc mắt nhìn về phía Hoạ Mi khiến nhỏ vô cùng bối rối, không hiểu anh ta đang làm cái
trò quỷ quái gì nữa.
Khi yêu đâu ai biết trước nó sẽ ra sao
Sẽ thế nào khi yêu một người hay lừa dối
Sẽ thế nào khi yêu người đơn phương mà thôi
Đã yêu rồi xin yêu từ trong tim người hỡi
Vì sao khi yêu tim tôi vẫn cứ ngu ngơ
Vẫn dại khờ con tim này luôn vẫn mơ về em
Dẫu biết rằng em đang thầm yêu người khác
Dẫu biết rằng em không hề yêu trái tim này
Yêu em đâu cần em biết đâu
Bởi vì yêu chỉ một mình tôi buồn đau
Và ở phương trời xa em có hay nơi này
Một tình yêu anh trao em bấy lâu nay
Hãy cho tôi một lần được nhìn em lần cuối
Hãy cho tôi một lần được gặp em và nói
Nói với em anh yêu mình em yêu bằng trái tim này
Một tình yêu vẫn khác khao biết bao ngày
Vì yêu em nước mắt anh rơi xuốt đêm dài
Baby! I love you! I'm waiting for you!
Bye bye never say good bye
Tình yêu trao em tươi đẹp hơn nắng mai
Rồi chợt phong bao nhiêu tình ta sẽ mãi
Không hề phai
Người yêu ơi trọn đời em có biết…
Thanh Tùng hát xong tất cả mọi người đang có mặt đều vỗ tay nhiệt tình, chỉ
có Hoạ Mi là không biết nên khóc hay nên cười nữa. Đừng có nói anh ta
yêu đơn phương mình thật đó nha…chết ngất mất thôi. Hic
- Làm gì mà vẻ mặt em nhăn nhó, đau khổ như hươu cao cổ hận không thể
treo được cổ vậy? Em đúng là hay tưởng bở dễ sợ, tôi hát tặng một người
con gái tôi đã yêu từ rất lâu chắc chắn người đó không phải là em đâu –
Thanh Tùng nhìn vẻ mặt ngây ngốc, khó xử của Hoạ Mi không khỏi cảm thấy
buồn cười.
- Ôi, vậy thì may quá, tôi cứ tưởng… - Hoạ Mi thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
- Tưởng gì? – Thanh Tùng cố tính hỏi lại
- Tưởng tượng xem tương lai anh mà là ca sĩ thật chắc thiên hạ đại loạn
mất. Ha ha. Thôi muộn rồi chúng ta mau về thôi – Hoạ Mi cười vô tư.
Hai người cùng đi ra khỏi nơi đó, thì một bóng người con gái ánh mắt tràn đầy căm hận cũng đừng dậy dõi theo…