Ads
Khi người ta có tình yêu mới…
Thì ít tai nhìn lại về…phía sau…
Để lau khô nước mắt…cho người ở lại…
Yêu đâu phải nói quên…là sẽ quên được ngay đâu!
Người ta thường nói:
Chỉ cần thấy người mình yêu hạnh phúc…
Thì họ cũng sẽ thấy hạnh phúc.
Nhưng thử hỏi trên đời này có mấy ai thực sự vui…
…Khi người làm họ vui…
Không còn ở bên cạnh họ nữa!
Tại bệnh viện Tuyết Linh, trong một căn phòng bệnh loại vip trên tầng 2 có
một cô gái đang ngồi im bất động, ngơ ngác như người mất hồn nhìn ra
phía cửa sổ bằng ánh mắt thẫn thờ nơi có tán cây bàng đang thời kỳ rụng
lá. Từng chiếc lá nửa đỏ nửa vàng cuống khô héo, theo làn gió rời khỏi
thân cây trôi nhẹ bồng bềnh trên không trung một vài vòng rồi rơi xuống
mặt đất.
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, tâm trạng buồn thương ăn mòn tim
gan như con sâu gặm nhấm dần chiếc lá từng chút, từng chút một, nước mắt muốn rơi nhưng lại chẳng thể khóc. Bởi khóc quá nhiều rồi, còn nước mắt nữa đâu để mà khóc nữa. Chẳng biết nghĩ gì cô chợt nở một nụ cười lạnh
ngắt chẳng biết là cười vì vui, vì buồn, hay vì quá đau thương nữa…
Xung quanh bên trong căn phòng bệnh này toàn mùi thuốc khử trùng, cái mùi cô ghét nhất trên đời mỗi khi ốm toàn bị cha mẹ đưa vào đây điều trị. Chỉ
ngửi thấy mùi thôi là sẽ thấy kim tiêm đâm vào da thịt đau nhói, vị
thuốc đắng ớn lạnh không muốn cũng phải uống.
Lúc bé cứ nghĩ trên đời này thuốc là đắng nhất, bị tiêm mới là đau nhất bây giờ lớn rồi mới biết trên đời này còn có thứ còn đắng hơn gấp trăm
ngàn lần, có thứ còn khiến mình phải đau đớn đến mức tuyệt vọng muốn
sống không được mà chết cũng không xong kinh khủng hơn gấp triệu lần…
Cô nhớ rõ ràng mình đã lao ra đường giữa lúc một chiếc xe ô tô đang tới gần để tự sát, muốn kết thúc mọi đau khổ rồi mà chẳng hiểu sao khi tỉnh lại thì thấy xung quanh chỗ mình đang nằm toàn một màu trắng tinh khiến cô cứ ngỡ là mình đang ở trên thiên đường. Đến khi ngửi thấy mùi thuốc
sát trùng, cảm nhận ở cô tay nhói đau như có thứ gì đâm vào da thịt nhìn kỹ thì ra là mũi kim của ống dẫn nước biển, lúc này cô mới biết rõ mình đang ở nơi nào. Lại là bệnh viện, như vậy là mình vẫn còn sống sao?
Buồn cười thật, người yêu thì ruồng bỏ, gia đình thì không chấp nhận và ngay cả đến thượng đế cũng không muốn mở rộng cánh cửa thiên đường đón nhận
mình sao? Chưa bao giờ cô lại cảm thấy cuộc đời bi đát như thế này, sinh mạng này là của cô cô muốn chết mà cũng không được ư?
Khẽ đưa tay xoa xoa lên bụng mình, cô thì thầm “Con à, xem ra thượng đế
chưa muốn mẹ đón nhận mẹ, bắt mẹ vẫn phải tiếp tục sống trong cái địa
ngục trần gian đầy khổ đau này để trả nợ đời. Rồi mai đây khi con ra đời rồi mẹ biết làm gì để nuôi sống con đây?”- Nói xong cô khẽ thở dài chán nản…
Cánh cửa phòng bệnh khẽ bật mở, bước vào là một người con trai có gương mặt
đẹp hoàn hảo, quyến rũ, dáng người cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây màu đen. Người con trai đó nhìn cô nở một nụ cười
đẹp ấm áp như gió xuân, dịu dàng hỏi.
- Chúc mừng cô đã khoẻ trở lại – Vừa nói vừa cầm một bó hoa hồng màu
trắng xen lẫn vài nhành hoa lan màu tím rất đẹp tặng cho cô.
- Cảm ơn, anh chính là người cứu tôi sao? – Băng Hạ mỉm cười lịch sự đưa tay nhận hoa.
- Đúng, hôm đó may mà xe phanh kịp nếu không tôi thật không biết sẽ ra
sao nữa. Xin lỗi đã khiến cô phải hoảng sợ rồi – Anh ta vẻ mặt áy náy,
lúc đó thấy Băng Hạ bị ngã xuống đường cứ tưởng là cô bị xe đâm trúng
xảy ra án mạng luôn rồi cơ, may chỉ do hoảng sợ quá nên Băng Hạ mới bị
ngất.
- Không người xin lỗi là tôi mới phải, đã gây phiền phức cho anh rồi. Mà anh tên gì? – Băng Hạ vội vàng nhận lỗi về mình
- Tuấn Anh còn cô?
- Băng Hạ.
- Phải rồi nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về, cô đã hôn mê suốt 1 ngày 1 đêm
liền giờ này chắc bố mẹ cô sẽ lo lắng cho cô lắm – Tuấn Anh nhìn cô tò
mò
- Tôi không có nhà? – Băng Hạ lạnh lùng, mặt không chút ý cười.
- Cô đừng đùa, ai chẳng có nhà chứ? – Tuấn Anh tưởng cô nói đùa mỉm cười lại
- Không, tôi nói thật đấy? – Băng Hạ đưa mắt nhìn ra cửa số để che giấu đi những giọt nước mắt như đang muốn chực rơi.
- Tại sao? – Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Băng Hạ, Tuấn Anh thôi cười nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
- Bởi vì…
Đợi sau khi Băng Hạ kể xong những đau thương mà mình đã phải trải qua, Tuấn Anh vẻ mặt lãnh đạm không chút biểu cảm im lặng quan sát cô sau đó nói.
- Cô cứ ở đây nghỉ ngời thêm vài ngày đi, có gì tôi sẽ thu xếp cho cô một chỗ ở để cô sống tạm một thời gian sau đó sẽ tính tiếp.
- Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, sau này nếu giúp được gì anh cứ nói nhất
định tôi sẽ giúp quyết không từ chối. – Băng Hạ rưng rưng cảm động.
- Haiz, không cần đâu, hại cô ra nông nỗi này tên người yêu khốn nạn, sói đội lốt người kia cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Cô đừng buồn
nữa… - Tuấn Anh lắc đầu từ chối, không phải là anh đang thương hại cô
chẳng qua anh muốn giúp cô sớm tìm được một con đường sống để mà tự đứng dậy thôi…
Ít lâu sau, khi đang ở trong một căn nhà trọ nhỏ, mở laptop vào mạng cô kinh hãi suýt ngất khi đọc được một cái tin giật gân
“Công ty JK chuyên kinh doanh xe hơi cao cấp nổi tiếng tại Hà Nội đã bị phá
sản chỉ trong một đêm mà không biết nguyên nhân vì sao? Tổng giám đốc
của công ty JK đã nhảy lầu tự sát từ tầng 10 tại trụ sở chính của công
ty khi bị các con nợ kéo người đến siết nợ, đại thiếu gia Quang Dũng của công ty JK người từng sở hữu hàng chục chiếc siêu xe hàng độc, dân chơi có tiếng ở Hà thành đã bị công an bắt tại trận và tuyên án tử hình vì
tội buôn bán và tàng trữ ma tuý. Khi bị bắt tại sân bay Nội Bài trong
người y có mang theo gần 1 kg túi bột trắng nghi ngờ là ma tuý với ý
định đem ra nước ngoài tiêu thụ. Mặc dù y một mực kêu oan rằng không
biết tại sao túi ma tuý đó lại có trong va li của mình, nhưng với một
loạt các bằng chứng chứng minh y chính là chủ nhân của túi ma tuý đó.
Toà án nhân dân tối cao thành phố Hà Nội đã quyết định dùng hình phạt
cao nhất, mức án tử hình đối với y…”
Thế này là thế nào? – Băng Hạ khó hiểu vô cùng, quen biết hắn đâu phải một
ngày sao cô lại không biết rõ hắn là loại người như thế nào chứ, hắn ta
là một tên rất nhát gan và sợ chết chỉ được cái vẻ bề ngoài đẹp trai vô
tích sự. Hắn cũng chẳng thiếu tiền việc gì hắn phải buôn bán ma tuý để
phải chịu chết chứ, công ty JK của cha hắn cũng chẳng phải vào loại tầm
thường đã làm ăn lâu năm sao có thể dễ dàng phá sản chỉ trong một đêm
chứ? Rõ ràng có kẻ muốn *** hại hắn và thế lực kẻ đó chắc chắn rất mạnh, nhưng rốt cuộc kẻ đó là ai mới được?
Từ ngày Tuấn Anh ngồi học cùng bàn với Hoạ Mi biết phiền phức đã xuất
hiện, ngày nào cũng vừa tới lớp đã thấy một đám con gái trong lớp, lớp
bên cạnh, lớp trên nhảy vào vây kín chỗ ngồi của nhỏ để nào là tặng hoa, tặng quà, đồ ăn sáng cho hắn. Còn hắn thì cười tươi như hoa, nói chuyện rất vui vẻ với bọn họ, càng nhìn càng thấy ngứa mắt…Hừ.
Ngay cả giờ ra chơi muốn ngồi yên ổn học bài cũng không được, đã vậy còn
luôn bị bọn con gái trong lớp, trong trường nhìn bằng ánh mắt ghen tỵ,
tức tối, nói xấu… Oh hay, buồn cười thật mình có trành giành gì hắn ta
với bọn họ đâu nhỉ? Sao phải dữ dằn thế chứ, đúng là lũ con gái háo sắc
ngu ngốc…Hoạ Mi buồn bực chửi thầm.
Hôm đó lại đúng vào giờ văn của cô Liên, Hoạ Mi bắt đầu tìm cớ gây sự với
Tuấn Anh. Suốt giờ học nhỏ ngồi vẽ một hình người không biết là trai hay gái ra một tờ giấy trắng, sau đó lấy ngòi bút đâm vào mặt, vào tay, cái hình người đó. Miệng chửi thầm “Đồ chết bằm, đồ heo ngốc, cầu cho mi đi đường bị ngã xe, ăn cơm thì bị nghẹn, ăn cá thì bị hóc xương phải đi
bệnh viện …”
- Này anh có thể chuyển đi chỗ khác giúp tôi được không? Có anh ở đây tôi chẳng học hành gì được – Hoạ Mi nhăn nhó.
- Oh, có phải thấy tôi đẹp trai quá, cô mải ngắm say đắm quên cả học không? – Tuấn Anh nhìn nhỏ cười trêu trọc
- Sac…anh bị hoang tưởng à, anh đẹp thế chứ nữa tôi cũng chả thèm liếc
nhìn ấy chứ. Tự sướng vừa thôi – Hoạ Mi đáp trả, sao nhỏ thấy ghét nụ
cười của hắn thế không biết. Chả hiểu sao lũ con gái lại cứ mêt tít?
- Thế à, tôi hoang tưởng hay cô hoang tưởng còn chưa biết đâu, ha ha – Hắn nói nhỏ đi cười gian xảo.
Đúng lúc này không biết từ đâu một viên phấn rơi trúng đầu Hoạ Mi, khiến nhỏ giật thót tim, oái có chuyện gì thế? Nhỏ khẽ đưa mắt nhìn xung quanh
thì thấy đám con gái trong lớp đang nhìn nhỏ bằng ánh mắt hình viện đạn
hận không thể ăn sống nuốt tươi nhỏ, ngước nhìn lên bảng thì thấy cô
Liên đang nhìn nhỏ bằng ánh mắt tức giận.
- Hoạ Mi em đứng lên trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi nhanh. – Cô Liên quát to
- Dạ…- Nhỏ nhìn xung quanh cầu cứu hi vọng ai đó nhắc bài, nhưng chỉ có
Thành Trung quay xuống nhìn nhỏ bằng ánh mắt thương cảm miệng mấp máy
nói gì đó nhưng xa quá nhỏ không nghe rõ, còn bọn con gái thì nhìn nhỏ
bằng ánh mắt hả hê, sung sướng khi nhìn thấy kẻ gặp hoạ. Trước đây bọn
họ có thế đâu, từ khi có tên khắc tinh kia xuất hiện đời nhỏ mới nhục
như con trùng trục như thế.
- Thưa cô, cô có thể nhắc lại câu hỏi được không ạ - Nhỏ run run, người lạnh toát
- Em hãy cho biết làm thế nào để phân biệt được một tác phẩm văn học cổ
điển với một tác phẩm văn học hiện đại. – Cô Liên tỏ vẻ không hài lòng,
nhìn nhỏ nhíu mày.
- Hơ…- Chết rồi suốt nãy giờ cứ ngồi chửi rủa cái tên thần kinh ngồi bên
cạnh kia, nhỏ có nghe cô giảng lọt được một chữ nào đâu mà biết.
- Sao? Em có trả lời được không vậy? – Cô Liên trừng mắt nhìn nhỏ một cái sắc lạnh.
- A, dạ, em thưa cô trong tác phẩm văn học cổ điển ta chỉ thấy nụ hôn từ
trang thứ 99 trở đi. Còn ở tác phẩm hiện đại thì ta có thể dễ dàng nhận
ra họ thường có con với nhau ngay ở trang đầu tiên rồi ạ - Hoạ Mi gượng
gạo trả lời không biết có đúng không nữa, tại đọc nhiều tiểu thuyết lãng mạn quá nên nhỏ mới đoán bừa như thế? (câu trả lời rất thông minh, mình bội phục sát đất luôn ^^!)
Cả lớp nghe xong câu trả lời liền ôm bùng cười bò lăn ra bàn, ngay cả đến
Tuấn Anh ngồi bên cạnh cũng phải bịp miệng cúi mặt xuống bàn để cười cố
kìm nén không để phát ra tiếng. Thuỷ Tiên ngồi đằng sau nói nhỏ “Mày thế mà đươc, có lẽ tao nên bái lạy mày làm sư phụ luôn quá. Ha ha”
Hoạ Mi thì mặt tái mét, xanh ngắt cúi đầu nhìn xuống dưới chân để chuẩn bị tinh thần cho một cơn thịnh nộ…
Cô Liên sắc mặt hết đỏ lại chuyển sang tối sầm, cầm lấy cái thước gõ mạnh lên bàn yêu cầu cả lớp giữ trật tự.
- Hoạ Mi em đã nói chuyện riêng trong lớp, con không chịu nghe giảng, nói nhăng nói cuội. Tôi phạt em đứng góc lớp cho đến hết tiết và dọn vệ
sinh khi học xong, em mà không chịu tuân thủ đừng trách tôi báo lên ban
giám hiệu nhà trường…
Thế là Hoạ Mi đành đau khổ lủi thủi bước đến góc lớp đứng khóc không ra
nước mắt, trong lòng sự oán hận tên hại mình ra nông nỗi này đến cực
điểm. Tin nhỏ đi, giờ chỉ cần đưa một con dao sắc thôi nhỏ sẽ sẵn sàng
băm vằm hắn nát thành tương luôn…hu hu.