Hạnh phúc vốn ở ngay trước mắt ..
Nhưng người ta tự đặt nó ra xa.
Hạnh phúc vốn chẳng xa hoa…
Nhưng người ta lại tự biến nó thành xa xỉ.
Hạnh phúc đơn giản khi ta nghĩ…
Chỉ cần yêu và kiên nhẫn đợi chờ!
Sáng vừa tới lớp Hoạ Mi đã nhìn thấy một lũ con gái mặt cười hớn hở vây
quanh Tuấn Anh chiếm mất luôn cả chỗ ngồi của mình, nhỏ cảm thấy rất khó chịu nhưng không biết phải xử lý như thế nào chả nhẽ lại công khai xua
đuổi bọn con gái dại trai đó à? Càng nghĩ càng thấy cay cú, chỗ ngồi của mình chẳng hiểu sao bỗng dưng biến thành lãnh địa của người khác, kiểu
này phải xin cô chủ nhiệm đổi chỗ thôi, chứ cứ thế này mãi nhỏ sẽ phát
điên lên mất.
- Tuấn Anh à, anh đã ăn sáng chưa? Ăn thử đồ ăn sáng do tự tay em làm đi
- Anh ơi đừng ăn đồ của nó, ăn đồ của em đi em nấu còn ngon hơn nó nhiều. Hi
- Anh à, bài toán này khó quá em giải mãi không ra anh giải dùm em được không?
- …
Thật bực mình, Hoạ Mi lại bắt đầu nổi điên sắc mặt lạnh tanh đi về phía chỗ
ngồi của mình nhìn mấy đứa con gái đang vây xung quang nở một nụ cười
nhạt nhẽo.
- Đây là chỗ của tớ phiền các cậu về chỗ của mình để tớ còn ngồi ôn bài được không? – Hoạ Mi giọng khó chịu
- … Cả đám con gái trố mắt nhìn nhỏ ngơ ngác sau đó liền đỏ bừng mặt tức giận.
- Bọn tớ chỉ ngồi tạm tý thôi để trao đổi bài tập với anh Tuấn Anh, bạn
bè cùng lớp với nhau cậu có cần kiêu thế không? – Ngọc Hà cô gái thuộc
dân ăn chơi nhất lớp nhìn nhỏ bằng ánh mắt khinh miệt
- Tớ mà kiêu á? Nếu tớ mà kiêu thì các cậu đâu có thể ngồi suốt cả tuần như thế? – Hoạ Mi mỉm cười đáp trả.
- Hừ, cậu lên trên chỗ bọn tớ ngồi tạm khi nào vào lớp thì về không được
à? – Thuý Quỳnh cô nàng tiểu thư đỏng đảnh nhất lớp hừ lạnh.
- Nhưng tớ không thích, tớ chỉ thích ngồi chỗ của tớ thôi, có sao không? – Hoạ Mi nhún vai.
- Thôi chỉ là cái vấn đề chỗ ngồi nhỏ như con muỗi mấy em đừng vì thế mà
cãi nhau mất hết cả tình cảm bạn bè, nghe lời anh về chỗ ngồi của mình
đi nha – Sợ cãi nhau to, Tuấn Anh vội can thiệp.
- Hi hi, tụi em cãi nhau gì với bạn ấy đâu, chỉ tranh luận tý xíu thôi
mà. – Ngọc Hà nhìn Tuấn Anh cười ngọt ngào, nhìn nụ cười ấy của mà Hoạ
Mi thấy buôn nôn quá…
- À mà thôi bọn em về chỗ của mình đây, có gì lúc khác bọn em sẽ nói
chuyện với anh nhiều hơn. Anh đẹp trai lắm, hi hi – Thuý Quỳnh nhìn Tuấn Anh bằng ánh mắt đắm đuối.
Đợi lũ con gái háo sắc giải tán hết trả lại chỗ ngồi yêu quý cho mình, Hoạ
Mi nhanh chóng ngồi xuống mở sách vở ra để làm bài tập không quên lườm
Tuấn Anh một cái đầy bực bội.
- Ha ha, thấy tôi đẹp trai đào hoa được nhiều con gái thích cô cảm thấy
ghen tỵ lắm đúng không? Thảo nào quyết tâm phải xua đuổi bọn họ ghê thế
khiến tôi thấy cảm động lắm – Tuấn Anh nằm xuống bàn nghiêng mặt ngắm
nhìn Hoạ Mi cười gian.
- Hi hi, anh có biết trại chuối Xuân Xanh lớn nhất ở thành phố mình
không? – Hoạ Mi liếc nhìn Tuấn Anh cười tươi như hoa hướng dương
- Oh, chắc cô hỏi thăm để nhờ tôi đưa tới đó điều trị bệnh điên bất thình lình hết thuốc chữa của mình phải không? Đơn giản thôi lát đi học về
tôi sẽ dùng xe ô tô chở cô đến tận nơi một cách an toàn. Ha ha – Tuấn
Anh cười lăn lộn khiến mấy đứa con gái háo sắc vừa bị đuổi phải liếc
nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt hình viên đạn, thầm nghĩ chắc con nhỏ đáng ghét đó cố tình xua đuổi mình để “cưa” hoàng tử đẹp trai, thần tượng của tụi này đây mà…
- Đồ khốn, anh đi chết đi cho khuất mắt tôi – Hoạ Mi tức giận chửi rủa
vừa cầm lấy quyển sách giáo khoa đập mạnh vào đầu Tuấn Anh mấy cái liền
khiến anh chàng phải đưa tay lên đỡ, nhăn mặt
- Này cô có phải con gái không thế, động tý là dùng bạo lực chẳng có tý dịu dàng thục nữ gì cả. – Tuấn Anh than thở
- Hừ, nếu anh muốn được sống yên lành biết điều xin cô chuyển chỗ đi –
Hoạ Mi gằn tiếng tức giận nói tiếp tục tập trung làm bài tập.
- Ka ka, nhưng nếu tôi nói tại tôi thích cô rồi nên muốn ngồi đây mãi thì biết làm sao bây giờ. – Tuấn Anh cười đến là phong lưu
- Gì? – Hoạ Mi nhìn hắn khó hiểu, không biết tên này lại bị bệnh gì nữa? Dám giỡn mình sao?
- Ho ho, có cần nhìn tôi bằng ánh mắt ấy không, thực ra tôi chỉ nói đùa
trêu cô tý cho vui thôi. Chứ nói thật dù tất cả con gái trên thế giới
này có chết hết còn sót lại mình cô tôi cũng chẳng bao giờ thèm thích cô đâu. Cô đúng là cái đồ tưởng bở ăn dưa bở. Ha ha. – Tuấn Anh cười nham
nhở.
- Mẹ nó chứ, anh thật sự chán sống rồi phải không?
Hoạ Mi nghe xong “sốc” tý ngất trên cành quất, nhìn hắn bằng ánh mắt giận
dữ, mím môi. Ở nhà đã bị một tên Nhật Duy dở hơi xỉ nhục đã đành, ra lớp lại bị tên thần kinh dẫm phải đinh này xỉ nhục nữa thử hỏi nhỏ không
nổi điên mới lạ. Tức mình nhỏ liền cầm cái bút bi đâm mạnh vào tay hắn
một cái thật đau, rồi lấy chân dẫm thật mạnh vào chân hắn dưới gầm bàn
cho hả giận.
- Á… - Tuấn Anh chưa kịp ngưng cười đã thét lên một tiếng thảm thiết, cúi xuống ôm lấy cái chân đau vừa bị Hoạ Mi dẫm mạnh không một chút thương
tiếc…
Tiếng thét của Tuấn Anh lại tiếp tục thu hút sự chú ý của lũ con gái là fan
hâm mộ của hắn, bọn họ tỏ ra rất giận giữ, ghét Hoạ Mi cay đắng khi thấy nhỏ hành hạ thần tượng, hoàng tử trong mơ của mình một cách dã man và
tàn bạo như thế mà không thể làm gì được. (Hey, Hoạ Mi sắp gặp rắc rối
đến nơi rồi ^~^)
Đúng lúc này thì Thuỷ Tiên xuất hiện Hoạ Mi liền nhanh chóng tươi cười hỏi han.
- Hi, sao hôm nay mày đến lớp trễ thế. – Hoạ Mi nhẹ nhàng hỏi
- Nan, tắc đường chứ sao, chán vãi – Thuỷ Tiên vứt bộp phát cái ba lô nặng như đá xuống mặt bàn thở dài chán nản nói.
- Khổ thân, à mà mày ơi tao đọc xong tiểu thuyết “Bong bóng mùa hè” rồi
mày có tiểu thuyết gì hay như thế giới thiệu tao với – Hoạ Mi quay hẳn
người xuống bàn dưới vô tư nói chuyện.
- He he, đọc xong thấy hay không? – Vừa nhắc đến tiểu thuyết là mắt Thuỷ
Tiên lại sáng long lanh (fan hâm mộ cuồng nhiệt của tiểu thuyết, truyện
tranh, truyện ma, truyện trinh thám…)
- Hay tuyệt cú mèo luôn ý, Lạc Hi sao mà đẹp thế không biết. – Hoạ Mi khuôn mặt sáng lạn
- Hi hi, chuyện Âu Thần cũng đẹp mà, tao kết nhất anh ý.
- Hôm qua tao đọc đến tận lúc 3h sáng luôn, buồn ngủ rũ cả mắt mà vẫn
phải lết sáng tới trường mày thấy số tao khổ không? – Hoạ Mi ai oán.
- Con điên, đọc gì mà ghê thế, phải biết giữ gìn sức khoẻ cân bằng thời
gian chứ. Ham hố như mày để sớm chết ngáp à – Thuỷ Tiên giả bộ nhăn mặt
lè lưỡi…
Đúng lúc này thì tiếng chuông báo vào học, Hoạ Mi đành tạm ngừng chém gió
với Thuỷ Tiên, vội giở sách ra làm tiếp bài tập. Tiết đầu tiên là môn
ngoại ngữ của cô Hạnh, bình thường cô chỉ giao bài tập về nhà để học
sinh tự giác làm con đầu kiểm tra từ mới, với vở ghi là chính. Vừa vào
lớp cô đã giở sổ điểm ra thay vì gọi tên học sinh nào đó lên bảng để
kiểm tra từ mới như mọi hôm thì hôm nay cô lại kiểm tra đột xuất vở bài
tập về nhà.
- Thuỷ Tiên, Thuý Quỳnh, Ngọc Hà, Hùng, Nhã, Hoạ Mi các em mang vở bài
tập về nhà lên cho cô kiểm tra coi như lấy điểm miệng. – Cô Hạnh đọc to
tên những học sinh cần kiểm tra.
Ở dưới lớp Hoạ Mi quay xuống nhìn Thuỷ Tiên thâm kêu.
- Chết rồi mày ơi, tao chưa làm bài tập làm sao bây giờ? – Hoạ Mi hoảng hốt.
- Sao lại chưa làm, bình thường mày chịu khó lắm mà. – Thuỷ Tiên kinh ngạc.
- Hic, thì hôm qua mải đọc truyện đến gần sáng, say mê quá tao quên mất
phải làm bài tập rồi mày ạ. Ai ngờ cô lại đột xuất kiểm tra vở bài tập
chứ? – Hoạ Mi nói như muốn khóc.
- Cô không quên không làm bài tập à? – Tuấn Anh im lặng nãy giờ đột nhiên hỏi.
- Uh, phải làm sao bây giờ, anh có cách nào không? Tôi sợ bị ghi sổ đầu
bài vì bị điểm kém lắm, không những bị phạt cắt cỏ còn bị cô chủ nhiệm
gọi điện về cho bố mẹ thì tôi chỉ có nước chết. – Hoạ Mi nhăn nhó như
khỉ ăn phải ớt.
Khi Thuỷ Tiên lẫn Tuấn Anh đang loay hoay nghĩ cách bao biện cho Hoạ Mi, Hoạ Mi thì hoảng sợ lạnh hết cả người.
- Hoạ Mi vở bài tập của em đâu? – Cô Liên gọi to tên nhỏ hỏi
- Dạ…thưa cô…em – Hoạ Mi giật mình đứng bật dậy, nhìn cô ấp úng nói, cả
lớp có bao nhiêu con mắt tò mò, băn khoăn đều hướng về phía Hoạ Mi, cô
nàng chuyên gây sự chú ý trong lớp. Thành Trung ngồi bàn đầu tiên dãy
bên kia cũng phải ngoái đầu lại nhìn nhỏ ánh mắt lo lắng như muốn hỏi
“sao thế?”.
- Em làm sao? – Cô Liên chau mày nhìn nhỏ bằng giọng nghiêm khắc.
- Thưa cô…em..em trót để quên vở ở nhà rồi ạ. – Hoạ Mi lúng túng nói không dám nhìn thẳng vào cô.
- Thật không? – Cô Liên mỉm cười ánh mắt dò xét.
- Dạ, thật ạ.
- Thế ăn em có quên không? Vậy bây giờ cô cho em về nhà lấy vở, trước khi hết tiết nhất định phải có mặt tại lớp đừng nói với tôi nhà em ở xa nên em không về lấy được nhé. – Cô Liên nửa đùa nửa thật.
- Sao còn chưa chịu về? Có phải em lại nói dối tôi không? Em có biết làm
vậy tội sẽ nặng gấp đôi không? – Cô Liên thấy nhỏ đứng im liền tỏ vẻ
không được hài lòng quyết truy hỏi đến cùng, cô ghét nhất những học sinh nào đã lười còn hay nói dối.
Thời gian như ngừng trôi, giữa lúc Hoạ Mi đang đau khổ không biết nên xử lý
như thế nào? Giả vờ về nhà lấy vở rồi tranh thủ làm nhưng bài dài lắm có chưa đầy 30 phút về nhà lấy kịp sao được, hay là nói thú thật với cô
nhi?
- Thưa cô hôm qua em có đến nhà bạn Hoạ Mi cùng làm bài về nhà với bạn
ấy, nên em nghĩ cô không cần bảo bạn ấy phải về lấy vở ngay đâu. Để buổi sau nộp vở cũng được cô ạ. – Tuấn Anh bất ngờ đứng dậy nói đỡ cho Hoạ
Mi, vẻ mặt tự tin, nghiêm túc khiến người ta không thể nào có chút ý
nghĩ rằng hắn đang nói dối.
Cô Liên cũng biết tiếng hắn là một học sinh học cực giỏi tại Galaxy mới
chuyển sang, vì lý do gì thì không biết, hơn nữa hắn có lai lịch cũng
không phải là tầm thường. Ngôi trường này vốn là do tập đoàn Ánh Dương
nhà hắn đứng sau thành lập và quản lý được chính hiệu trưởng rỉ tai nên
cô Liên cũng nể nang hắn bỏ qua không làm khó cho Hoạ Mi nữa.
Mặc dù gia đình Hoạ Mi cũng rất giàu có quyền lực, nhưng bố mẹ Hoạ Mi
chưa bao giờ có ý nghĩ dùng sự giàu có, quyền lực của mình để cho Hoạ Mi dựa vào. Thân phận nhỏ được giấu kín, chỉ trừ mấy đứa bạn thân Thuỷ
Tiên, Ngọc Huyền. Bởi bố mẹ Hoạ Mi muốn con gái mình tự đi bằng chính
đôi chân của mình, vì từ nhỏ thành tích học tập luôn đạt kết quả xuất
sắc lại thi đỗ vào trường cấp 3 Thục Khuê danh tiếng thứ hai cả nước với số điểm rất cao nên bố mẹ Hoạ Mi mới cho cô nàng được phép ở nhà riêng
tự do, tiền chu cấp hàng tháng cũng rất thoải mái.
Mẹ Hoạ Mi là người nước ngoài nên bà luôn muốn con gái mình học tập cách
sống độc lập, tự biết lo lắng cho bản thân ngay từ nhỏ giống như ở
phương Tây. Ngay từ nhỏ nhiều đứa đã tự biết kiếm tiền bằng chính khả
năng của mình, dùng số tiền kiếm được tiêu dùng vào những mục đích cá
nhân mà không phải ngửa tay xin tiền bố mẹ.
18 tuổi đủ quyền công dân là có thể tự đi làm nuôi sống bản thân bố mẹ
cũng sẽ không chu cấp tiền bạc nữa, hoặc sẽ chu cấp đủ để đóng học phí
bởi học phí ở các trường bên đó rất cao toàn tính bằng USD. Những trường danh tiếng thì bắt buộc phải thi nhưng để tốt nghiệp được thì còn khó
hơn bắc thang lên trời, với những trường bình thường thuộc ngành nghề
riêng nào đó chỉ cốt để lấy chứng chỉ, thích thì cứ đăng ký học miễn có
tiền đóng học phí là ok.
Nhưng để ra lấy được tấm chứng chỉ tốt nghiệp thành công thì cực kỳ khó,
không đủ khả năng, bản lĩnh, sự tự tin, am hiểu kiến thức sâu sắc thì
còn lâu mới có được chứng chỉ. Bởi để có được tấm chứng chỉ phải trải
qua những kỳ thi rất khốc liệt với những đối thủ vô cùng xuất sắc.
Ngước mắt nhìn xuống thấy đầy người kém hơn mình nhưng ngẩng đầu lên
cao nhìn thì thấy mình chẳng là gì hết, thi trượt thi ôn lại đợi kỳ thi
tiếp theo cứ thi đến khi nào đỗ thì thôi không có chuyện chạy chọt mà
qua được đâu nhé, mà tiền học phí thì chả rẻ chút nào đâu. Nên chất
lượng giáo dục ở đó cực kỳ tốt, cầm tấm chứng chỉ đó đi khắp nơi trên
thế giới đều dễ dàng được tuyển dụng.
Không như ở Việt Nam, có tiền là qua được hết, ai đã thi lọt đầu vào thì đều
có thể dễ dàng lấy được tấm bằng tốt nghiệp, chả biết trình độ, kiến
thức đến đâu. Nên khi sinh viên ra trường cứ thất nghiệp đầy ra, người
ta chỉ tuyển dụng có vài trăm người xuất sắc nhất, có nhiều kinh nghiệm
nhất. Nhưng năm nào cũng cho ra lò hàng ngàn sinh viên mới tốt nghiệp,
thì thử hỏi vì sao lại nhiều người thất nghiệp đến thế.
Mà cầm bằng tốt nghiệp đại học ở Việt Nam ra nước ngoài người ta từ chối
từ vòng gửi xe luôn, nói thì tưởng hài hước nhưng người ta đều phải dành thời gian đào tạo lại từ đầu…
- Được rồi có sự cam đoan làm chứng của bạn Tuấn Anh cô tạm tin em một
lần, buổi học sau nhớ mang vở lên để cô kiểm tra đấy. – Cô Liên nhẹ
nhàng nói.
- Dạ. – Hoạ Mi mừng rỡ như kẻ chết đuối vớ được phao cứu sinh.
- Haiz, suýt nữa thì đi đời nhà ma – Hoạ Mi ngồi xuống thở phào
- Thế không định cảm ơn tôi à? – Tuấn Anh cười nháy mắt.
- Đừng nằm mơ. – Hoạ Mi bướng bỉnh, nhưng bắt đầu cảm thấy hắn đỡ đáng ghét hơn rồi.
Lũ con gái trong lớp bắt đầu xì xào, ánh nhìn về phía Hoạ Mi ghen tỵ.
“Con nhỏ đó có gì tốt đẹp hơn bọn mình mà lại để Tuấn Anh phải đích thân đứng ra nói đỡ nhi?”
“Rõ ràng nói dối mà vẫn được người giúp đỡ, con nhỏ đó đúng là quá may mắn”
“Hừ, thật đáng ghét…”