Nhưng có quyền có được một gia đình trọn vẹn, đầy đủ.
Có quyền được hưởng hạnh phúc, sự quan tâm của cha mẹ.
Chỉ là một mong ước đơn giản và nhỏ nhoi nhưng
Sao với nhiều người nó lại trở nên quá xa xôi như vậy?
Một giấc mơ có một gia đình hạnh phúc, trọn vẹn không thể thành hiện thực,
Một tình yêu tưởng đẹp như một giấc mộng không bao giờ tan vỡ,
Có ai ngờ tất cả chỉ là sự giả dối, lừa bịp, lợi dụng …
Một trò đùa quá đắng cay đầy nghiệt ngã của người đời.
Biết đi đâu về đâu, biết nương tựa vào ai đây? Để tìm một chút hơi ấm tình người.
Khi mà dường như tất cả những người mình thương yêu đều muốn quay lưng lại với mình?
Đã quá quen thuộc với hình ảnh Ánh tới vũ trường mỗi đêm để nhảy nhót,
uống rượu. Ăn mặc thì hở hang, gợi cảm dụ dỗ, quyến rũ biết bao ánh mắt
háu sắc như mèo thấy mỡ của những tên đàn ông lả lơi, trăng hoa xung
quanh. Lần nào Ánh cũng đi cùng với “người yêu”, cái anh chàng đó hơn
Ánh hai tuổi là thiếu gia của một công ty kinh doanh đồ nội thất nổi
tiếng rất giàu có, tiêu tiền như nước, đã vậy còn rất đẹp trai, bảnh bao nữa chứ.
Anh chàng này cũng thu hút rất nhiều ánh mắt cuồng si, say đắm của
những cô gái xinh đẹp khác trong vũ trường đến ve vãn, tán tỉnh nhưng
toàn bị Ánh mắng chửi cho một trận tơi bời khói lửa “Đây là người yêu
của tao, đứa nào dám tơ tưởng đừng có trách tao tàn ác…”. Gằn giọng nói, mắt sắc lạnh nguy hiểm khiến những cô nàng đó tránh xa cả chục mét còn
được anh chàng “người yêu” kia khen là rất có “cá tính” mới sợ chứ.
Nhìn anh chàng thiếu gia đó, Hoạ Mi đã cảm thấy rất ghê tởm con người không
thể nào nhìn bề ngoài mà đánh giá được. Rõ ràng có bạn gái là Ánh rồi
vậy mà hắn vẫn lén lút ôm ấp, hôn hít những cô gái khác một cách thân
mật khi nói dối Ánh là đi vệ sinh hoặc nghe điện thoại, Hoạ Mi tình cờ
bắt gặp trong một lần đi vệ sinh. Nhỏ rất muốn nói cho Ánh biết nhưng
thấy cô nàng sống có vẻ bất cần đời, thậm chí coi thường mình ra mặt Hoạ Mi tặc lưỡi mặc kệ vậy.
Nhỏ thật không hiểu tại sao một cô gái xinh đẹp, sắc xảo như Ánh lại luôn
đi tới vũ trường chơi đến hết đêm mới về? Thế bố mẹ của Ánh đâu thấy con mình đi suốt đêm như vậy mà không lo lắng gì sao? Chẳng lẽ cô ấy là
loại gái ăn chơi hư hỏng, đua đòi, dễ dãi như những loại con gái khác
sao?
Nghĩ vậy Hoạ Mi không khỏi lắc đầu thở dài cảm thán, đáng lẽ Hoạ Mi cũng
chẳng rảnh quan tâm đâu. Nhưng nhìn hình ảnh một cô gái xinh đẹp, kiều
diễm, đoan trang trong chiếc áo trắng dài tinh khiết ở trường lại còn
học rất giỏi nữa được thầy yêu, bạn mến. Tính cách thân thiện, hoà đồng
được rất nhiều các bạn trai cùng lớp cũng như trong trường theo đuổi.
Vậy mà khi ở nơi vũ trường hào nhoáng, thác loạn này Ánh như lột xác thành
một con người hoàn toàn khác vậy? Điều gì đã khiến cho một cô gái đang
tuổi mộng mơ, yêu đời trở lên như vậy. Liều lĩnh và sống bất cần đời
tình nguyện nhắm mắt đưa chân xuống vũng bùn lầy mặc dù biết nơi đó ẩn
chứa rất nhiều cạm bẫy, nguy hiểm thậm chí có thể khiến mình phải thân
tàn ma dại? – Thật đáng tiếc.
Buổi tối hôm nay khi đến vũ trường khác với mọi hôm luôn có anh chàng “người yêu” đi bên cạnh dìu dắt thì hôm nay Ánh lại đến vũ trường một mình,
ngồi uống rượu một mình đến mức say liêu siêu không còn biết trời trăng
gì nữa, luôn miệng kêu gào, khóc lóc thảm thiết “Anh là đồ khốn nạn, tôi đã yêu anh nhiều đến như vậy mà sao anh lại nhẫn tâm phụ bạc tôi chứ?”, “Tôi nguyền rủa anh, ha ha, suốt đời này sẽ bị tuyệt tự tuyệt tôn…”.
Không biết Ánh có dùng chất kích thích gì không mà sau khi uống rượu
say liêu xiêu như vậy, đi đứng lảo đảo trên đôi dép cao gót 15 phân mấy
lần vấp ngã. Vậy mà lại có đủ bản lĩnh lền sàn nhảy, lắc lư điên cuồng,
được sự cổ vũ, reo hò của đám đàn ông bên dưới Ánh càng nhảy bốc lửa,
nóng bỏng hơn. Thậm chí có mấy kẻ biến thái còn vừa hô vừa huýt sáo “Nữa đi em ơi!”, “tới bến luôn đi em…” – Nghe xong Hoạ Mi chỉ muốn xông tới
tát cho hắn vài cái tát nổ đom đóm mắt.
Và chẳng hiểu Ánh bị rượu say làm cho mất lý trí hay bị điên thật nữa rất
tự nhiên cửi từng thứ đang mặc trên người một cách rất lả lơi, gợi tình. Không còn nghi ngờ gì nữa cô nàng này chắc chắn đang muốn trình diễn
màn thoát y thật sự rồi, Hoạ Mi thoáng chửi tục vài câu vô cùng tức
giận. Ở cái nơi thác loạn, đầy tội lỗi xấu xa này việc ăn mặc lả lơi, hở hang là chuyện bình thường đó là yêu cầu thực tế khi muốn hoà nhập tại
nơi này nhưng những màn thoát y, thậm chí là cả “chuyện ấy” tại nơi này
khi những người trong cuộc đã ngà ngà say, khi “cắn” thuốc lắc đạt đến
độ “phê” nhất định cũng không còn là chuyện xa lạ…
Hoạ Mi không muốn Ánh làm cái trò bệnh hoạn điên rồ đó tại nơi này trước
bao con mắt háu đói, thèm rỏ rãi của bọn đàn ông biến thái, thừa tiền
vừa khổ đời Ánh khi cô ấy tỉnh táo và nhớ lại mọi chuyện, vừa làm mất
hết thể diện giới con gái trong đó có Hoạ Mi. Nhỏ liền đi tìm anh quản
lý Đức van xin anh ấy hết lời, cuối cùng anh ấy mới miễn cưỡng leo lên
sàn lôi cổ Ánh xuống trước bao con mắt hậm hực, đầy tức giận của bọn đàn ông đáng chết…
Ở cái nơi chết tiệt, quỷ tha ma bắt này nếu mà say đến mức điên muốn
thoát y như Ánh mà không có người lôi xuống kịp thời thì chuyện gì cũng
có thể xảy ra. Dù sao cái nơi này cũng chủ yếu để những nam thanh nữ tú
thừa tiền thuộc đẳng cấp dân chơi thích “khoe hàng” mà, khoe “tới bến”
luôn cũng là chuyện bình thường.
Người ta còn đẳng cấp thực hiện mà trình diễn có một không hai màn “tắm sữa”
trong bồn ngay trên sàn trước hàng ngàn con mắt theo dõi, cười cợt nhả,
bình luận thích thú vẻ coi thường, tục tĩu còn không ngại ngần nữa là.
Cứ tưởng thế là hay là đẳng cấp được người ta biết đến tên tuổi rỗi bỗng trở lên nổi tiếng nhưng đâu biết người ta nhìn mình bằng ánh mắt thật
sự như thế nào?
Khó khăn lắm mới lôi cổ Ánh ra được taxi, cảm ơn anh Đức quản lý rồi rít
nhìn đồng hồ cũng đã 22h30, bình thường nếu không phải xảy ra chuyện này nhỏ đã về nhà từ lâu rồi. Điện thoại hiện 25 cuộc gọi nhỡ, 1 tin nhắn,
mở tin nhắn ra đọc Hoạ Mi tý hộc máu miệng, tên ngu ngốc đó lại dám đe
doạ mình à? “Nếu không muốn chết thì về nhà ngay và luôn cho tôi, đừng
để tôi điên lên thì cô chết chắc con nhỏ ngu ngốc này”.
Hừ, được rồi để rồi xem ai chết bởi tay ai, anh càng đe doạ ép tôi về thì
tôi càng không muốn về đấy, làm gì được nhau? (Hoạ Mi rất máu nhá). Rút
iphone 5S ra gọi điện lại cho Nhật Duy
- Cô đang chết ở đâu thế hả? Có về nhanh lên không? – Nhật Duy ở đầu dây
bên kia điện thoại vừa sáng liền bắt máy ngay lập tức, lạnh lùng quát to yêu cầu Hoạ Mi về.
- Anh hôm nay bị uống lộn thuốc à? Sao tự nhiên lại quan tâm đến tôi thế? Hay là thích tôi thật rồi…Ha ha – Hoạ Mi tức điên người, đã bực bội sẵn còn bị một tên điên đe doạ
- Cô lại bị mắc bệnh hoang tưởng nữa sao xem ra bị nặng lắm rồi cần phải
đi bệnh viện tâm thần điều trị thôi? Loại con gái thân hình màn phẳng
như cái ti vi LG mà cung đòi tôi thích sao tôi đã nói rồi chỉ có kẻ đầu
óc thần kinh không được bình thường nó mới thích cô thôi?- Nhật Duy đầu
dây bên kia vừa tức vừa ngượng khi bị Hoạ Mi nói trúng tim đen. (Chắc
anh là kẻ thần kinh không được bình thường đó phải không ^^ Chết cười)
- AAAAAAAA – Hoạ Mi điên cuồng hét to
- Anh…được lắm, tôi không thừa hơi tốn nước bọt đôi co với anh. Hiện giờ
tôi còn có việc bận phải thuê phòng khách sạn ngủ qua đêm không thể về
được. Cứ thế nhé. Bye
Hoạ Mi tức giận tý phi ngay cái iphone 5S ra đường, chợt nhìn thấy bác tài
xế taxi đang nhìn mình qua gương chiếu hậu bằng ánh mắt kỳ quái cứ như
nhìn thấy một con điên mới xổng trại vậy, Hoạ Mi cố kiềm chế, hít một
ngụm khí lạnh nói dứt khoát. Xong xuôi không kịp để Nhật Duy kịp phản
ứng tắt nguồn điện thoại luôn, nhỏ sợ nghe hắn nói thêm vài câu nữa chắc nhỏ sẽ bay ngay về nhà phi cái dép vào cái miệng xấu xa của hắn mất.
Hừ…hừ
Nhìn sang bên cạnh thấy Ánh đang say rượu nằm ngủ như chết, Hoạ Mi thầm thở
dài sao mình lại luôn gặp xui xẻo thế chứ. Hic. Dặn bác tài xế chở tới
Phương Anh hotel, khi xe dừng chiếc cửa khách sạn Hoạ Mi vất vả lắm mới
dìu được Ánh đang trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa say lên bậc thềm trước
cửa khách sạn. Xuất trình chứng minh nhân dân, nói ngọt ngào với chị
nhân viên lễ tân vài câu cuối cùng cũng thuê được phòng.
Đến là khổ nhìn Ánh nằm trên giường nôn mửa bẩn hết cả quần áo, Hoạ Mi cũng tý nữa thì muốn nôn theo, thế mới biết chăm sóc người say chẳng dễ dàng chút nào. Ai bảo nhỏ tốt bụng quá chứ, hu hu
Nhờ nhân viên khách sạn đưa mấy bộ quần áo để thay cho Ánh cuối cùng vất vả loay hoay mãi cuối cùng cũng đã xong, giờ nhìn Ánh ngủ mơ màng trên
giường Hoạ Mi không biết làm sao để cô nàng đó tỉnh lại bây giờ. Dùng
nước gừng hay gì gì đó ak, nhưng nhỏ đâu có biết làm. Nghĩ một hồi Hoạ
Mi liền đi lấy mấy cục đá ở trong tủ lạnh cho vào trong 2 cái cốc áp vào má Ánh.
- AAAAAAAA – Hai má quá lạnh, Ánh lạnh hết người hét to mở mắt mơ màng
nhìn Hoạ Mi đang ngồi trước mặt mình, nhìn mình một cách chăm chú như
đang muốn dò xét phản ứng của nhỏ vậy.
- Sao tỉnh rồi à, vậy thì tốt, hi hi. Tớ đang nghĩ có nên hất cả hai cốc
nước đá này vào mặt cậu không nếu như cậu vẫn không chịu tỉnh lại – Hoạ
Mi cười gian
- Đây là đâu? Tôi nhớ chẳng phải mình đang ở… - Ánh mở to mắt quan sát xung quanh
- Đang ở trên sàn định trình diễn màn thoát ý lịch sử chứ gì? – Hoạ Mi liếc nhìn Ánh bằng ánh mắt coi thường
- Sac, vừa rồi tôi ở trên sàn định thoát ý á – Ánh mở to mắt kinh hãi nhìn Hoạ Mi hét to
- Đúng vậy, nếu không có tớ đưa bạn về đây thì giờ không biết bạn đang
làm gì nữa. Nhìn bạn thoát y trên sàn mà tớ sợ muốn vãi linh hồn luôn
thật không ngờ bạn táo bạo ghê – Hoạ Mi cười, nói giễu cợt
- Cảm ơn, thực ra lúc đó uống say quá, lại có “cắn” tý thuốc nên mới vậy thôi – Ánh nhìn Hoạ Mi cười cảm kích.
- Mà bạn có chuyện gì buồn phải không? Nếu không đã chẳng uống say tới
mức điên rồ như vậy? – Hoạ Mi tò mò, một người như Ánh chắc chắn phải có điều gì đó mới khiến Ánh trở nên như vậy?
- Uh – Ánh gật đầu mà nước mắt tuôn rơi.
- Ơ kìa đừng khóc, có chuyện gì cứ kể cho tớ nghe đi biết đâu tớ giúp đỡ
hoặc chia sẻ gì thì sao? – Thấy Ánh khóc, Hoạ Mi vội đưa khăn giấy cho
Ánh lau quan tâm hỏi han. Một cô gái xinh đẹp, học giỏi như Ánh sao lại
đến những nơi chẳng ra gì như vậy? Đó chính là thắc mắc mà Hoạ Mi muốn
biết nhất.
- Haiz, chuyện dài lắm, dù sao bạn cũng đã cứu tớ một lần coi như có bạn
bè thân thiết đi. Tớ sẽ kể cho bạn nghe nhưng hứa đừng kể cho ai biết
nhá – Ánh buồn bã thở dài, đôi mắt Ánh lúc này trở lên đỏ hoe. Khuôn mặt được lau sạch không còn chút phấn, chỉ còn lại làn da tự nhiên trắng
hồng mịn màng càng nhìn càng thấy đẹp.
- …
Sau một hồi nghe Ánh kể câu chuyện đầy đau thương và đẫm nước mắt của mình
Hoạ Mi không khỏi cảm thấy xót xa, thật không ngờ một cô gái đáng yêu,
xinh đẹp như Ánh lại phải chịu nhiều bất hạnh, đắng cay như vậy. Xem ra
mình vẫn còn may mắn chán…
Ánh bắt đầu biết uống rượu từ khi mới lên 4 tuổi, năm 13 tuổi lần đầu bước
chân tới vũ trường theo mấy đàn anh chị dân chơi trong trường.
Từ đó đến nay hầu như đêm nào Ánh cũng tới vũ trường uống rượu say, “cắn”
thuốc lắc, thậm chí cả ma tuý đá Ánh cũng không ngại ngần. Do quá nghiện ánh đèn sáng lung linh, tiếng nhạc sàn chát chúa, mùi rượu nồng nàn…mà
Ánh không thể nào rời xa vũ trường, chỉ một đêm không tới là Ánh cảm
thấy bứt dứt, ngứa ngáy vô cùng.
Khi thiếu tiền thì đã có “người yêu” chi tiền, bao bọc chỉ cần “qua đêm”
với bọn họ là xong, thậm chí còn chơi cả trò biến thái “đổi người yêu”
để cho đỡ nhàm chán trong mỗi dịp hè đi chơi xa lên tận Nha Trang, Đà
Lạt, Phú Quốc ... Tuy mới 16 tuổi nhưng kinh nghiệm tình trường, giầy
dép, quần áo, túi xách hàng hiệu, rượu ngon, xe hơi đắt tiền, nước hoa,
điện thoại đời mới nhất…Ánh thuộc như lòng bàn tay, vòi vĩnh “người yêu” mua cho thì thuộc như cháo chảy…
Thế nhưng cái gì cũng có giá của nó, chơi bời quá nhiều, yêu đương cũng cảm tưởng dần như nhạt nhẽo thì gần một tháng trước Ánh có gặp được một anh chàng thiếu gia tên Phong, rất đẹp trai, ga lăng, tốt bụng, tiêu tiền
như nước, nói năng ngọt ngào như rót mật vào tai, chiều người yêu hết
mực dù phải đợi Ánh trang điểm cả tiếng cũng không hề tỏ vẻ khó chịu.
Thường xuyên đưa Ánh đi ăn nhà hàng, mua đồ hàng hiệu, nước hoa … không
hề tính toán, rất hào phóng. Thậm chí nửa đêm Ánh gọi điện muốn ăn thứ
gì đó anh ta sẵn sàng phóng xe đi mua luôn, thường xuyên được đón rước
bằng xe BMW, Lexus,..
Và với một cô thiếu nữ mới có tuổi 16 như Ánh đứng trước một chàng trai ga lăng, hào phòng, lại đẹp trai quyến rũ như vậy không “say như điếu đổ”
thì đúng là thánh. Thế nhưng đúng là đời lắm sự bất ngờ khi Ánh đã yêu
say đắm, yêu hết mình một cách cuồng nhiệt tưởng tượng chẳng mấy chốc mà mình sắp được mặc váy cô dâu rồi. Vậy mà khi Ánh thông báo có thai thì
hắn đã ném cho Ánh một số tiền rồi nói một cách tàn nhẫn “Ngu thì chết,
tự đi giải quyết đi”, rất nhanh liền quất ngựa truy phong đi tìm kiếm
tình mới.
Ánh tìm mọi cách để gặp hắn, van xin, níu kéo nhưng không được, điện
thoại thì đã thay sim và đến đêm hôm kia tận mắt nhìn thấy hắn ta khoác
vai một cô nàng xinh đẹp, nóng bỏng nào đó vào nhà nghỉ thì Ánh mới thấy đau khổ, tuyệt vọng vô cùng…
Khi biết người mình yêu lại chính là một gã "Sở khanh" hàng thật, giá thật. Ha ha, có quá bi đát không? Thực ra lúc yêu Ánh hắn có bắt cá 2 tay à
không phải 4 tay là ít, cứ thấy cô nào ngon là mắt hắn sáng lên như ong
thấy mật tìm cách ve vãn, buông lời tán tỉnh sau đó rủ đi nhà nghỉ, thế
nên việc hắn bỏ Ánh chỉ là sớm muộn.
Lúc này đây nhìn vẻ đau thương, tàn tạ của Ánh mà Hoạ Mi không khỏi xót xa, sao trên đời này lại có người ngốc nghếch, dại khờ như thế chứ. Ánh vẫn còn quá trẻ để đủ khả năng làm mẹ, cái thai đã được hơn tháng thì nhất
định phải giải quyết nhưng bác sĩ nói “Nếu còn phá lần nữa, sẽ vĩnh viễn không sinh con được nữa đâu”. Vì cơ thể Ánh chưa phát triển hoàn thiện, thành tử cung lại quá mỏng lại trót phá thai sẽ rất dễ đến nguy cơ
không thể sinh được con. Khi phá thai xong, Ánh rời khỏi bệnh viện như
người mất nửa linh hồn, sao đời quá đắng cay, phũ phàng với Ánh vậy? Mất con, bị tình phụ, lúc này nhìn Ánh như già đi cả chục tuổi.
Vì đâu nên nông nỗi này, cũng do thiếu sự quan tâm của bố mẹ mà Ánh mới
trở lên như vậy. Tuổi dậy thì còn nhiều điều bỡ ngỡ, cần được chia sẻ
vậy mà Ánh lại phải tự trải nghiệm và tự tìm hiểu để rồi rơi vào hoàn
cảnh cay đắng như thế đó.
Mẹ Ánh không chỉ xinh đẹp mà còn là một ca sĩ nổi tiếng, một đêm diễn có
thể kiếm được rất nhiều tiền được rất nhiều đàn ông săn đón, nâng niu
như bà hoàng để rồi mẹ Ánh nảy sinh lòng tự kiêu. Bà chỉ hẹn hò với
những người đàn ông nào giàu có, đẹp trai, lắm tiền thôi. Lợi dụng sắc
đẹp trời ban ấy để moi tiền của biết bao gã đàn ông giàu có, dại gái
dùng làm vốn riêng. Sắc đẹp tuổi xuân có hạn mẹ Ánh đã nhanh chóng lên
xe hoa với một thiếu gia giàu có, nắm trong tay hàng chục chiếc xe hơi
đắt tiền, là dân chơi có tiếng ở Hà thành. Tổ chức tiệc cưới mất cả 7
tỷ, ở cả 3 miền Bắc – Trung – Nam.
Cưới nhau rồi chẳng bao lâu mẹ Ánh mang thai Ánh, cuộc sống vợ chồng cũng
bắt đầu lục đục khi mẹ Ánh vẫn tiếp tục hát hò, và hẹn gặp gỡ bất kỳ
người đàn ông nào sẵn sàng vung tiền không tiếc tay để chiều lòng người
đẹp. Cha Ánh thì tuổi còn trẻ, lắm tiền, trước đây chưa cưới vợ đã khiến bao em gục ngã.
Bây giờ cưới vợ rồi được một thời gian hạnh phúc lúc đầu lại bắt đầu
trăng hoa, đi suốt đêm không về là chuyện bình thường. Hơn nữa việc vợ
mình không còn trong trắng cũng khiến ông ta khó chịu lại sinh con đầu
lòng là gái trong khi ông ta mơ ước có được một thằng cu nối dõi tông
đường nên dần dần cũng chán chả thiết tha gì vợ con nữa (thế cưới vợ,
sinh con làm quái gì?)
Đến khi Ánh được 2 tuổi thì hai người chính thức chia tay, Ánh ở với mẹ
trong một căn biệt thự rất rộng lớn đắt tiền ở ngay trung tâm thành phố
do cha để lại coi nhu là để bù đắp cho mẹ con Ánh. Kể từ đó mẹ Ánh càng
được dịp tự do đêm nào cũng đi vũ trường, uống rượu say đến tận 2, 3h
sáng mới về thậm chí “qua đêm” với người tình cả đêm luôn. Không thì
cũng dày đặc lịch sô diễn, chẳng còn thời gian chăm sóc con cái, thỉnh
thoảng còn dẫn cả đàn ông về biệt thự qua đêm và cũng dần quên mất rằng
trên đời này mình còn đang có một đứa con gái đang bơ vơ, cô đơn đợi chờ mình chở về với một niềm tin dần vơi đi, hi vọng sắp vụt mất…
Cha Ánh thì đã cưới vợ mới sinh được một đứa con trai rất kháu khỉnh và có
lẽ ông ta cũng đã quên mất rằng mình còn có một đứa con gái, khi mà cả
năm không một lần gọi điện hỏi thăm con gái. Nhìn bạn bè được cha mẹ đón đưa đi học, được đưa đi chơi công viên, mua quà, tổ chức sinh nhật, có
chị em, được ăn bữa cơm gia đình đông đủ, đón giao thừa … mà Ánh tủi
thân vô cùng. Đau lắm chứ khi mà sinh ra trên đời có bố mẹ cũng như
không, khác gì trẻ cô nhi viện?
Sống lẻ loi cô độc trong một căn biệt thự rộng lớn nhưng lạnh lẽo, thiếu hơi ấm gia đình, sự quan tâm của cha mẹ mà Ánh đã bị sa ngã. Lại được mẹ
đưa tiền tiêu không tiếc muốn mua gì thì mua, muốn ăn gì thì ăn, muốn
làm gì thì làm Ánh đã đến vũ trường nhảy nhót điên cuồng, uống rượu thật say cho quên hết sự đời cay đắng. Thà được đàn ông nâng niu như nữ
hoàng còn hơn là phải ở nhà một mình trong căn biệt thự đẹp như mơ nhưng lại lạnh giá, cô độc hơn cả Bắc cực.
Gia đình tan vỡ, giấc mơ tình yêu cũng tan vỡ, những người Ánh yêu thương
đã bỏ rơi Ánh quay lưng bước đi tìm hạnh phúc của riêng mình. Vậy còn
Ánh thì sao? Ai sẽ cứu vớt Ánh đưa Ánh ra khỏi vũng bùn lầy tăm tối, cô
độc đầy đắng cay. Biết nương tựa, dựa dẫm vào ai đây? Có tiền nhiều, rất nhiều nhưng sao Ánh không thể mua được hạnh phúc cho riêng mình?