Buổi tối hôm đó khi chỉ còn một mình trong phòng, nhìn xung quanh vắng vẻ,
nhỏ chợt cảm thấy rất cô đơn chợt muốn tìm ai đó để nói chuyện nhưng mà
giờ này đã 12h đêm có lẽ mọi người đi ngủ hết rồi. Bật đèn nhìn ra bên
ngoài cửa sổ chỉ thấy một màn đêm tối đen, Hoạ Mi buồn bực gấp ngôi sao
hi vọng thả vào lọ thuỷ tinh thầm ước “Tay mình sẽ sớm khỏi sau này sẽ
không phải vào bệnh viện nữa”.
Quá buồn bực nhỏ đành lôi quyển nhật ký có khoá luôn để trong balo lôi ra,
bắt đầu viết nhật ký về những chuyện xảy ra trong hơn 2 tháng qua khi đó quá bận bịu mà nhỏ không có thời gian đụng tới…
Thứ sáu, ngày 10 tháng 9 năm X
Dạo này xảy ra nhiều chuyện qua bẵng đi phải đến hơn 2 tháng mình chưa sờ
tới quyển nhật ký nói chi đến chuyện viết gì đó chứ, chỉ có hơn 2 tháng
thôi mà sao mình đã phải cận kề cái chết không dưới 3 lần vậy nhi? Mỗi
lần đối mặt với cái chết cận kề ngay trước mắt mà mình sợ vãi cả linh
hồn luôn, sự thật trăm phần trăm nghĩ lại mà mình vẫn còn thấy ớn lạnh
nổi cả da gà da vịt.
Nhưng cũng thật may mắn lần nào cũng thoát chết một cách thần kỳ, chỉ
tiếc là xui xẻo không bị sợ đến mất hồn vía, xây xát tím bầm thì cũng bị thương. Bằng chứng là cái cánh tay trái của mình bị rạn xương hiện đang phải bó bột này, cố gắng lắm mình mới viết được nhật ký đấy. Trán thì
bị thương băng bó vải trắng khó chịu dã man con ngan luôn, toàn thân thì lại đau ê ẩm cả ngày nằm mãi trên giường chán như con gián luôn. Hic
Mình còn nhớ cách đây mấy tháng có đi một ngôi chùa rất thiêng để cầu
nguyện, lúc đó chuẩn bị thi vào cấp 3 Thục Khuê mặc dù tự nhận bản thân
học cũng không đến nỗi nào nhưng mà các cụ xưa đã nói “Có thờ có thiêng
có kiêng có lành” thôi thì chẳng biết thế nào cứ đi chùa thắp hương khấn phật để cầu thêm chút may mắn cũng tốt chứ sao, người ta nói “Học tài
thi phận” đều có nguyên nhân của nó.
Tưởng mình học quá giỏi nên tự tin thái quá làm bài chẳng suy nghĩ kỹ lưỡng
rớt phát là chuyện bình thường, rồi thì học rất giỏi rất chăm nhưng nhỡ
không trúng đề thì sao? Kiến thức thì bao la và vô tận chẳng thể nói
trước được điều gì, mình thi Galaxy cũng được thôi nhưng mà trường ấy đề khó dã man ngang với thi Olympic quốc tế, có khi bắc thang lên trời còn dễ hơn.
Mình chẳng ngu mất công học thi trường đó rớt phát thì mình phải làm sao?
Thôi thì để an toàn mình quyết định thi Thục Khuê, hì hì, trường này đề
dễ hơn tý chút để thí sinh dễ thở không chịu áp lực, vì tuyển thêm cả
học sinh nghèo nữa mà. Hơn nữa trường này rất công bằng, không phân biệt giàu nghèo, như vậy sẽ dễ sống hơn – Like phải trăm cái vẫn chưa đủ để
thể hiện sự thích thú, coi trọng của mình với trường Thục Khuê.
Haiz, hôm đó đi lễ chùa vào tiết thanh minh tháng 3, trời xuân nắng ấm áp làm sao. Không hiểu lúc mình thắp hương khấn phật, nghĩ thế nào mình không
cầu ước gì con sẽ đỗ cấp 3 Thục Khuê, bởi nếu trượt chắc chắn bố mẹ sẽ
cho mình ở nhà đi học quản trị kinh doanh ở một trường đại học nổi tiếng bên Anh luôn và ngay, đồng thời tập quản lý tập đoàn rồi trả lương như
nhân viên bình thường mặc kệ tuổi mới 16.
Đùa à, tháng ngày tươi đẹp tự do, được đến trường cùng học với bạn bè
không thích thì thôi điên đâu mà đi học những chuyên ngành, lại phải làm việc vất vả, lo nghĩ đến đau cả đầu. Lúc quan trọng nhất cần cầu nguyện điều ước thực tế thì mình lại đi cầu nguyện một điều rất chi là buồn
cười “Kiếp này không cầu phú quý, chỉ cầu bình an”.
Thế đấy, chẳng biết thần linh có nghe thấy lời ước nguyện đó của mình không mà kể từ sau khi ra căn nhà riêng tại đường Thỏ Hồng do mami mua tặng
mình nhân sinh nhật lần thứ 15, mình đã gặp biết bào nhiêu là xui xẻo
chả thấy bình an quái gì. Hic…hic. Đã phải ôn thi cật lực ngày đêm mới
đỗ được vào Thục Khuê, tháng 7 thi xong mình quyết định ở nhà xả Street
thế quái nào chưa được 2 tuần mami mình tới thăm mình đột xuất khiến
cuộc đời mình tự nhiên lật sang một trang mới.
Khổ suốt mấy tháng mải ôn thi mình toàn ăn mì tôm sống lẫn KFC, thời gian
đâu mà dọn dẹp nhà cửa. Đến khi thi xong thì muốn bù đắp quãng thời gian ôn thi căng thẳng không được chơi bời mình quyết định cày Gunny,
Audition, võ lâm chi mộng, nông trại,… không thì cũng đọc tiểu thuyết, … Để rồi khi mami tới thăm thấy nhà cửa quá bẩn sốc quá tý ngất trên cành quất, trước khi đi không quên nhìn mình bằng ánh mắt tức tối hận không
thể nhét mình lại vào trong bụng. Đã vậy, còn phán lại cho mình một câu
xanh rờn “Sẽ cử một anh chàng nào đó đến trừng trị mình, thay ba mẹ chăm sóc mình”. Thế mới vãi chứ ^~^
Từ khi anh chàng đó bước chân tới nhà ở chung với mình đã xảy ra biết bao
nhiêu là chuyện, xui xẻo kinh khủng. Đầu tiên là papa tức giận lên cơn
đau tim phải vào bệnh viện tý thì thăng thiên luôn, cảm giác lúc đó của
mình là rất rất ghét cái anh chàng đó, tại anh ta mà tý nữa mình phải
làm trẻ mồ côi cha. Tiếp theo thì ngã sái chân, bị ong đốt, đã vậy còn
bị cô em gái của hắn Lệ Hoa “chém xoáy”, trêu trọc khiến mình tức nổ đom đóm mắt mà không làm gì được. Rồi đến vụ bị truy sát ở quán bar, cháy
quán bar nữa, giờ thì ngã cầu thang chưa kể những vụ lặt vặt khác. Sao
số mình thảm hại vậy trời?
Anh chàng Nhật Duy đó cũng thật đáng yêu đi, lúc đầu nhìn lạnh lùng, nguy
hiểm là vậy nhưng lại đối xử tốt với mình dã man. Con gái thì vốn rất
nhạy cảm, ai đối xử tốt với mình sẽ phát hiện ra ngay nên mình mới không chống cự quyết liệt thực ra nguyên nhân chính là do “sợ hãi”.
Còn nhớ 2 tuần đầu anh ta lạnh lùng như con thạch sùng ấy, mất tích cả
ngày đến đêm khuya mới về nhìn thấy anh ta mà mình cứ ngỡ trông thấy
tảng băng lạnh giá giữa Bắc cực, nguy hiểm không khác gì một quả bom có
thể nổ bất kỳ lúc nào khiến người ta bị thương hoặc bị chết. Lúc đầu
mình ngu ngốc cứ nghĩ anh ta không dám làm gì mình mới đi trêu chọc anh
ta ai ngờ bị anh ta điên lên cắt cổ tay, sợ vãi linh hồn từ đó mình
quyết định tránh xa anh ta xa thật xa nếu không muốn sớm lên thiên đường gặp Thượng đế. Hic
Chẳng hiểu sao anh ta bỗng quay ngoắt 180 độ à quên phải đến mấy chục triệu
độ ấy chứ, tự nhiên đối xử tốt với mình hơn mặc dù vẫn toát lên sự lạnh
lùng, nguy hiểm. Nhưng nói chung anh ta thay đổi như vậy cũng tốt bởi
mình đang có ý định nhường cho anh ta ở lại căn nhà đó một mình với Lệ
Hoa, trong 36 kế chuồn là thượng sách, mình sẽ ra ngoài thuê nhà trọ mặc kệ tương lai sẽ ra sao. Còn hơn là ở gần một kẻ lạnh giá, nguy hiểm
không biết sẽ giết chết mình lúc nào. Sống trong một không gian ức chế,
sợ hãi, lo lắng thử hỏi với một cô gái ưa sự tự do, thích cười, thích
nói, thích hát hò làm sao mà chịu đựng được?
Sáng lẫn tối nào cũng có cơm ăn miễn phí lại toàn những món ngon cứ như ở
khách sạn 5 sao ấy, mà mình không chỉ là “chúa lười” mà còn là “chúa ham ăn” chính vì vậy mình mới quyết định ở lại sống chung một nhà với anh
ta. Phải nói tay nghề của anh ta cao siêu dã man, nấu món nào món đó cứ
phải nói là ngon tuyệt cú mèo, ăn miếng thứ nhất liền muốn ăn miếng thứ
hai, ăn một lần nhớ mãi. Nghĩ đến chuyện anh ta là con trai mà nấu ngon
như thế vậy mà mình là con gái rau cần với rau đay còn không biết – Nghĩ thôi đã cảm thấy rất xấu hổ muốn đào một cái hố để chui xuống quá…Hắc
Vừa được ăn ngon, lại vừa được ngắm trai đẹp có gì thích hơn, ho ho. Tuy
hay cãi nhau, hay bị anh ta ép buộc phải dậy sớm, tập nấu ăn, dọn dẹp
nhà cửa nhưng mình thấy khá vui. Trước đây ở một mình chỉ có cái máy
tính làm bạn, chẳng thể nói chuyện hay cười đùa được tý nào ^~^ cảm thấy khá cô đơn. Cuộc sống cứ như thế bình yên trôi qua thì tốt, đến lúc
mình gặp nạn ở quán bar anh ta bất ngờ xuất hiện cứu giúp khiến mình rất cảm kích, hôm đó còn tận tình nấu cháo, bắt mình phải uống thuốc. Nếu
một người con trai đối xử với một người con gái tốt đến mức như vậy
không còn nghi ngờ gì nữa, chắc anh ta thích mình rồi.
Ghét mấy kiểu nữ chính trong tiểu thuyết người ta đối xử tốt một cách đặc
biệt với mình như vậy, mà đối với những người con gái khác thì rất chừng mực, bình thường mà nói không biết người ta thích mình hay không? Đùa
chứ không đọc thì thôi càng đọc càng thấy nữ chính ngu đi, ức chế dã
man.
Một người con trai khi mình gặp nạn không tiếc thân mình để cứu mình, ân
cần chăm sóc khi mình bị ốm đau, luôn cố tình xuất hiện trước mặt mình
chỉ để nói với mình vài câu, nhìn thấy mình cười vui vẻ là đủ. Khi thấy
mình nói chuyện với một người con trai khác thì tỏ ra tức giận, khó
chịu…nếu không thích thì việc quái gì anh ta phải làm thế chẳng lẽ đầu
óc anh ta có vấn đề? Mặc dù mình cũng thầm thích anh ta, nhưng luôn nghĩ anh ta không thích mình, cố ý giữ khoảng cách…
Đợi đến khi hiểu ra thì mọi chuyện quá muộn vì người ta đã theo ai kia rồi, không thì cũng phải đợi đến khi nam chính tỏ tình công khai mới biết
“Oh, anh thích em thật à?” - Cảm thấy tiểu thuyết và ngoài đời khác một
trời một vực, con gái cực kỳ nhạy cảm chỉ cần ai đó đối xử quá tốt, quá
đặc biệt dù ngốc đến đâu cũng sẽ có ý nghĩ “anh ta thích mình”nên mới dễ bị cảm nắng, hiểu lầm để rồi dễ bị lừa tình, hoặc nếu không thích sẽ
tìm cách khéo léo từ chối…Chứ nói không biết tý gì thì đúng là bó tay,
viết như vậy đúng là sỉ nhục con gái quá đi…
Rồi nửa đêm hôm đó anh ta nhẹ nói bên tai mình “I Love You” thì mình khẳng
định chắc chắn anh ta thích mình thật rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Đến khi anh ta cứu mình thoát chết trong đám cháy ở quán bar, lúc tỉnh
lại thấy vẻ mặt anh ta lo lắng, hoảng hốt, mỉm cười hạnh phúc rồi ôm
mình thật chặt như thể sợ mất mình, gọi mình là “em” mới vãi chứ. Đã vậy còn nói rất nhẹ nhàng, dịu dàng, ấm áp…
Nhưng rất nhanh khi bình tĩnh trở lại anh ta liền mặt lạnh giá như băng tuyết ngàn năm, ánh mắt âm u, nguy hiểm mắng mình như tát nước vào mặt
“Sao cô ngu vậy, thấy bị cháy như vậy mà không biết đường chạy thoát
thật nhanh, nhỡ cô chết thật thì tôi biết ăn nói với cha mẹ cô thế
nào?”, “Nếu hôm nay không nhờ có tôi cứu giúp kịp thời có phải cô chết
chắc rồi không…?”
Lúc đó mình ngơ ngác như người trên mây, mở to mắt ra nhìn anh ta chẳng
hiểu cái mô tê gì, đến khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở quán bar. Quan
sát vẻ mặt anh ta thấy chẳng đỏ mặt, chẳng lo lắng hay hoảng hốt hoặc
vui mừng như lúc mình vừa mới tỉnh dậy thay vào đó là gương mặt rất đẹp, nhưng lại quá lạnh giá như băng, đôi mắt màu xanh da trời sâu thẳm
không chút cảm xúc gì…
Lại nghe những lời anh ta vừa quát mắng mình xong, mình chợt có ý muốn
bái lạy anh ta làm sư phụ quá, người đâu mà diễn xuất thay đổi sắc mặt,
giọng nói một cách xuất sắc như vậy. Anh ta mà đi đóng phim mình tin anh ta sẽ đoạt giải oscar “Diễn viên xuất sắc nhất” cho xem @_@ Một con
người thích đeo chiếc mặt lạ lạnh như băng để làm gì nhi? Cười lên cho
đời thêm tươi sáng thì chết à?
Mình đang ngẫm nghĩ không biết đến bao giờ anh ta mới chịu công khai nói
thích mình nhi? Biết đâu mình cảm động nhận lời làm bạn gái của anh ta
ấy chứ nhi. Hay định giấu mãi trong lòng? Với một kẻ lạnh giá như băng,
chỉ thích tỏ ra ầm thầm không thích người ta biết đến mình nghĩ khả năng anh ta tỏ tình nói thích minh giữa thanh thiên bạch nhật, thì nghĩ đến
khả năng một ngày nào đó mặt trời mọc đằng tây, hoặc tuyết rơi ngày hạ
còn có hy vọng hơn ^~^
Mình thì chỉ có chút cảm kích với anh ta thôi, mặc dù gần anh ta tim tuy có
đập nhanh, mặt đỏ ửng. Nhưng mình xác định mình chưa thực sự thích anh
ta đâu, xa không nhớ, gần thì cũng thấy quen thuộc hay thực sự thích anh ta thật rồi thì cũng chẳng biết nữa – Cứ để thời gian chứng minh tất cả đi, nếu mình thật sự thích anh ta mình cũng sẽ không ngần ngại mà nói
rõ “I love you”, chẳng có gì là đáng phải do dự hay băn khoăn cả, thích
ai thì cứ nói còn thành hay không không quan trọng. Còn hơn là để cả đời phải nuối tiếc, nói hai chữ “Giá như” mình ghét phải để vụt mất cơ hội
một cách lãng xẹt, ghét nuối tiếc, ghét hối hận. Cảm giác đó khó chịu
chết đi được…
Nghe Ngọc Huyền từng nói anh ta có liên quan đến Thiên Đường Chết gì gì đó
trong một lần nghe lén ở ngôi nhà có ma ở trường Galaxy, mình dần cảm
thấy thân phận anh ta thật sự rất thần bí, không biết anh ta đang có bí
mật gì dấu mình nữa.
Tuấn Anh không hiểu sao lại chuyển sang trường mình lại học cùng lớp, ngồi
cùng bàn, đối xử với mình cũng rất tốt, thậm chí còn vẽ cả bức tranh
“Người con gái tôi yêu”. Rốt cuộc thì anh ta có mục đích gì đây?
Mấy hôm trước đi chơi cùng với Thuỷ Tiên, Ngọc Huyền, Thành Trung đi qua
cửa lớn khách sạn 5 sao Diễm Phương, mình chợt nhìn thấy Thanh Tùng
chính là người đàn ông yêu mị xui xẻo tý hại chết mình 2 lần, anh ta
thấy mình nhìn anh ta bằng ánh mắt kinh ngạc liền nở nụ cười đẹp quyến
rũ đến mê hồn với mình. Thấy mình nhíu mày khó chịu anh ta lại càng cười rực rỡ sáng lạn hơn như toả ánh hào quang thu hút rất nhiều ánh nhìn mà mình chợt thấy lạnh cả sống lưng, sởn gai ốc. Đầu óc anh ta có được
bình thường không vậy, vẫn biết anh ta rất đẹp, nhưng đừng lúc nào cũng
cười rực rỡ như thế chứ. Người ta kinh ngạc cũng cười, khó chịu hay tức
giận anh ta vẫn có thể cười rất tự nhiên như chẳng có chuyện gì. Thật sự khiến mình muốn lạy sát đất luôn – Nhìn thấy anh ta mình chợt có dự cảm tương lai chợt u tối đi như đám mây đen trên bầu trời dự báo sắp có mưa lớn…Liệu có chuyện gì xảy ra được đây?
Cuối cùng sau 2 năm du học Quỳnh Chi đã trở về một cách bất ngờ, lại còn
chuyển tới trường mình, học cùng một lớp chứ. Đúng là vui ơi là vui, lâu rồi không nhìn thấy cô bạn thân, giờ nhìn sao thấy nó càng lớn càng
xinh đẹp động lòng người vậy nhi?
Nghe Ngọc Huyền nói Ánh cô bạn cùng lớp mình cứu lúc chuẩn bị thoát y, có
hỏi thăm sức khoẻ của mình, Ngọc Huyền nói Ánh dạo này vẻ mặt bơ phờ
lắm, mặt xanh xao, người gầy rạc đi. Hôm nọ tình cờ đi ngang qua nhà vệ
sinh nó có nghe thấy tiếng khóc nỉ non, nức nở, tiếng khóc đau thương
như muốn xoáy vào tim người khác. Nó gõ cửa nhà vệ sinh thì thấy Ánh
bước ra với đôi mắt đỏ hoe, tóc tai ướt nhẹp nhìn trông thảm hại dã man, Ánh đi nhanh không nói với nó một lời, vẻ mặt đầy u sầu, buồn thương…
Mình thầm thở dài cảm thán “tin quá vội là cái tội, yêu quá vội là cái ngu”, trót lạc bước nơi địa ngục trần gian, yêu lầm người thì cuộc đời chỉ là những tháng ngày đen tối, ảm đạm thôi nếu không thể dũng cảm thoát ra
thì - chỉ có cái chết mới có thể giải thoát. Cuộc đời Ánh rồi sẽ ra sao
đây – Hãy để thời gian giải đáp…
Còn 8 ngày nữa là sinh nhật tròn 16 tuổi của mình, liệu tương lai có sáng
lạn, tươi vui như những gì mình tưởng tượng và ao ước không? – Kiếp này
không cầu phú quý, chỉ cầu bình an. Liệu mong ước ấy có quá xa xôi
không? Người ta nói những người thuộc cung Xử nữ thường hay lo nghĩ xa
xôi quả không sai chút nào…