Trở về phòng riêng cũng đã là lúc 4h sáng, tiếng kim đồng hồ nhích từng
chút một kêu tích tắc lại càng khiến cho Hoạ Mi thêm lo lắng, sợ hãi.
Vốn luôn nhìn đời qua lăng kính màu hồng, bằng ánh mắt đầy yêu thương,
bằng một tâm hồn lãng mạn nên kể từ lúc phát hiện ra tình cảm thật sự
của mình dành cho Nhật Duy là gì.
Hoạ Mi luôn mơ tưởng một giấc mộng ngày nào mở mắt ra cũng được nhìn
thấy người mình yêu sống bình an bên cạnh mình, luôn nhận được tin nhắn
“chúc ngủ ngon!” mỗi tối, “chúc buổi sáng tốt lành!” mỗi sáng mai thức
dậy. Để rồi luôn tự mỉm cười vu vơ, hát những câu hát yêu đời và cảm
thấy cuộc đời này thật tươi đẹp.
Nhưng hôm nay khi tận mắt nhìn thấy Nhật Duy bị thương lúc nửa đêm, con dao
sắc nhọn khoét sâu vào da thịt hoà trộn cùng máu tươi kết hợp cùng nỗi
đau đớn thể xắc đau như xé ruột xé gan của chính bản thân anh ta để lấy
được viên đạn ra khỏi cơ thể mà lòng Hoạ Mi không khỏi dâng lên cảm giác chua xót, trái tim nhói đau y như bị con dao sắc nhọn đó khoét sâu
trong tim, đau không nói nên thành lời.
Cảm giác ấy khó chịu vô cùng, khó chịu đến nỗi mặc dù đã dặn bản thân “tất
cả là do anh ấy tự làm tự chịu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”. Mặc dù đứng
trước mặt Nhật Duy lẫn Tuấn Anh lúc đó Hoạ Mi đã kiềm nén được chỉ để
mắt long lanh tý chút nhưng lại âm thầm nuốt nước mắt chảy ngược vào
trong như chẳng có chuyện gì để Nhật Duy được an lòng.
Vậy mà khi nhìn thấy thái độ lạnh lùng, băng giá của Nhật Duy đuổi nhỏ
ra khỏi phòng muốn được yên tĩnh một mình, không muốn bị nhỏ gây phiền
phức truy hỏi mãi nguyên nhân vì sao lại ra ngoài lúc nửa đêm? Tại sao
để bị thương nặng như vậy mà không đến bệnh viện cố tình tự xử lý nhỡ bị nhiễm trùng thì sao? Rốt cuộc anh đang có bí mật gì dấu em …?
Hoạ Mi đã thật lòng lo lắng, quan tâm như vậy nhưng đổi lại chỉ là sự xua
đuổi một cách lạnh lẽo đến vô tình càng khiến lòng nhỏ thêm đau đớn,
chua xót. Nước mắt lặng thầm rơi ướt đẫm gối mà chỉ thấy nỗi buồn, sự lo lắng, sợ hãi ngày càng nhiều hơn thôi. Mới bắt đầu nảy sinh tình cảm đã như vậy rồi cảm giác như dần thật xa vời, mỏng manh và dễ tan vỡ vậy
sau này thì sao? Khi mà quãng đường phía trước còn khá nhiều chông gai,
thử thách đâu phải lúc nào cũng bình yên trải đầy hoa hồng?
Khi biết thân phận thực sự của Nhật Duy là lão đại của Ngô gia qua lời ông
Cường, ba của Hoạ Mi nói. Ngay tại lúc đó đã dâng trào cảm giác bất an
không thể diễn tả thành lời, xoáy sâu tận cùng trái tim. Ông Cường, ba
của nhỏ thực ra cũng chỉ muốn nhỏ kết hôn với Nhật Duy nhằm mục đích để
tập đoàn Phan thị của ông ngày càng thêm phát triển mạnh mẽ khi có chỗ
dựa là một chàng rể xuất sắc, tài năng, thế lực hùng hậu như Nhật Duy
đứng đằng sau nâng đỡ thì sau này sẽ không lo lắng chuyện bị các đối thủ mạnh khác ức hiếp.
Là người làm kinh doanh bao năm, một cơ hội tốt hiếm thấy ngàn năm có một
như thế để thu được lợi ích rất có triển vọng và lâu dài như ông Cường
sao lại dễ dang bỏ lỡ chứ?
Hơn nữa sau này khi Hoạ Mi thừa kế cũng sẽ có chỗ dựa vững vàng không
lo bị những con người xấu xa, ghen ăn tức ở tìm mọi cách, mọi thủ đoạn
phá hoại, lật đổ vì còn quá trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm. Trong
khi bản thân ông Cường ngồi trên chiếc ghế chủ tịch Hội đồng quản trị đã lâu năm có thể coi là một con cáo già rất khôn ngoan và xảo quyệt, mà
còn liên tục lo lắng nơm nớp, ăn không ngon ngủ không yên bị người ta âm thầm tìm cách lật đổ muốn trèo lên cái chiếc ghế cao cao đầy quyền lực, địa vị đó. Thương trường như chiến trường, ông Cường làm như vậy cũng
là vì muốn tốt cho Hoạ Mi thôi, sao nhỏ lại không biết chứ?
Chẳng qua dưới sự sắp xếp, vun vén, se duyên của ba mình cuối cùng thị Hoạ Mi cũng đã thật sự nảy sinh tình cảm với Nhật Duy. Nhưng chỉ là một tình
yêu đầu đời của một thiếu nữ mới tuổi 16, chân thành đẹp như nắng mai
tuyệt đối không hề toan tính như những gì ông Cường ao ước, hi vọng.
Biết sự thật về thân phận của Nhật Duy, Hoạ Mi luôn không ngừng lo lắng, bất an nhất là khi đã thật lòng yêu thương. Một tập đoàn Phan thị thế lực
yêu hơn cả tập đoàn Thái Dương đằng sau còn có Ngô gia hỗ trợ mà ông
Cường còn liên tục bị người ta ghen ghét, tìm cách lật đổ cái ghế chủ
tịch Hội đồng quản trị.
Còn nhớ hồi nhỏ Hoạ Mi bị bắt cóc không dưới 3 lần đâu, lần thứ nhất do quá bé mới 3 tuổi nên còn sợ hãi, lần hai lớn hơn chút biết cho dù mình có
kêu dát cổ cũng chẳng được thả ra nên chỉ còn cảm giác chán nản. Lần thứ ba thì bị giam trong một căn phòng tối om, cả ngày được ăn có tý thức
ăn cầm hơi lại bị nhốt giữ suốt hơn 1 tuần đã khiến Hoạ Mi nảy sinh cảm
giác tuyệt vọng. Cảm thấy cuộc đời này thật khắc nghiệt và phũ phàng một đứa bé mới có 5 tuổi còn rất ngây thơ, hồn nhiên như mình mà cũng không tha, tính mạng liên tục bị uy hiếp khi bị cuốn vào vòng xoáy tiền bạc – danh lợi của những người lớn tuổi thuộc hàng cha chú?
Cũng từ lúc đó Hoạ Mi chẳng còn là một cô bé ngây thơ không hiểu chuyện nữa
rồi, sống trong một thế giới đầy những âm mưu, toan tính, thủ đoạn nhằm
triệt hạ, lật đổ nhau để mà đạt được lợi ích. Thử hỏi nếu mà bản thân
ngây thơ, ngốc nghếch, không hiểu chuyện như mấy nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ấy liệu có thể tồn tại và sống sót nổi không?
Vì vậy đọc tiểu thuyết và ngẫm nghĩ chuyện đời thấy khác xa nhau một
trời một vực quá, bản thân mình còn không thể tự giúp đỡ nổi chính mình
cứ trông chờ vào người khác nhất là nam chính người thật lòng yêu thương mình. Sợ rằng hồn sớm lìa khỏi xác chết mà không biết vì sao mà chết
rồi, để người ta bắt nạt, được nước lấn tới hết lần này lần khác - khác
nào tuyên bố ta đây thật sự rất yếu đuối, nhu nhược, kém thông minh…vậy
mà cũng đòi làm đối thủ sao?
Sao tiểu thuyết không dậy cách làm sao để đối mặt với thử thách, khó
khăn thật sự của cuộc sống mà cứ toàn để người ta nuôi mộng tưởng về
những gì đẹp đẽ, lung linh như một giấc mơ. Để rồi khi phải đối diện với thực tế cuộc sống phũ phàng lắm trái ngang đầy toan tính, thủ đoạn lại
phải thất vọng, mất điểm tựa cùng niềm tin? Hoạ Mi càng nghĩ càng thấy
chán nản.
Vâng, mới một ông Cường ba của Hoạ Mi thôi đã như vậy rồi nếu nhỏ mà thật sự
yêu Nhật Duy nữa thì sao? Mới quen nhau được chưa đầy 5 tháng mà đã thấy xuất hiện đủ tình địch nào từ hôn thê, đến những kẻ chuyên thích làm
khổ người khác như Thanh Tùng gây cản trở. Vậy sau này thì sao khi mà
thân phận Nhật Duy quá đặc biệt như vậy? Chẳng phải nhỏ sẽ luôn là mục
tiêu, là nhược điểm chết người của Nhật Duy luôn bị người ta nhăm nhăm
nhằm vào để uy hiếp sao? Đừng nói là tính mạng của Nhật Duy mà đến tính
mạng của nhỏ cũng chẳng khác gì quả bong bóng xà phòng luôn trong tình
trạng bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến mãi mãi.
Nhưng đã thật lòng yêu rồi thì Hoạ Mi có quan trong gì chuyện sống chết, chỉ
cần được ở bên cạnh người mình yêu sống một cuộc sống vui vẻ và bình an
là nhỏ mãn nguyện rồi. Cứ tự dối lòng mình như thế để quên đi những hiểm nguy thật sự để đến hôm nay khi tận mắt nhìn thấy Nhật Duy bị thương cả người đầy máu. Chưa lúc nào và chưa khi nào Hoạ Mi cảm thấy bất lực và
tuyệt vọng đến thế, rất sợ Nhật Duy sẽ buông tay, sợ bản thân mình không chịu được đau lòng, sợ đem nguy hiểm đến cho Nhật Duy mà chấp nhận
buông xuôi…
Biết phải làm sao để cho trọn vẹn cả đôi đường bây giờ? Mở máy tính lướt qua Facebook post dòng Status để chế độ “chỉ riêng mình tôi”.
Cứ ngỡ chỉ cần hai người cùng yêu nhau
Cả hai trái tim cùng hướng về nhau thì
Chỉ cần nhìn vào mắt nhau cũng đủ để hiểu
Tâm trạng, cảm xúc, suy nghĩ của người ấy.
Người ấy thật sự cần gì và muốn gì.
Nhưng hoá ra không phải, chỉ yêu nhau thôi chưa đủ
Mà còn cần phải biết đồng cảm, sẻ chia với nhau nữa…
Trên thế gian này có quá nhiều thứ, nhiều sự việc
Khiến khoảng cách giữa hai chúng ta luôn xa thật xa, gần cũng thật gần
Khiến chúng ta dễ dàng từ bỏ và buông tay, cam chịu mọi đau khổ về mình
Chỉ vì không muốn làm tổn thương đến người mình yêu…
Người yêu dấu ơi! Xin đừng buồn nhé, tình mình sẽ chỉ dang dở
Khi cả hai chúng ta đều muốn dừng bước, buông xuôi thật sự mà thôi.
Hạnh phúc là phải đấu tranh, chỉ xin anh đừng dễ dàng buông tay em
Chỉ vậy thôi cũng đủ để em có thêm dũng khí và lòng tin
Đấu tranh đến cùng để đòi lại hạnh phúc chính đáng thuộc về đôi ta…
Sáng sớm hôm sau khi tới lớp học, Hoạ Mi liền viết một tờ giấy có nội dung
“Cuối buổi học lên sân thượng của trường gặp em, em có chuyện quan trọng muốn nói. Ok, không gặp không về” đưa cho Tuấn Anh.
11h45 Tuấn Anh có mặt tại sân thượng của trường gặp riêng Hoạ Mi, hai người
nhìn nhau im lặng rồi cùng nhìn ra khoảng trời phía xa. Gió đông thổi se lạnh, mặc dù Hoạ Mi đã buộc tóc nhưng vẫn bị gió thổi mạnh tóc bay loà
xoà. Đứng trên tậng thượng cao, gió thổi lớn, mặc ít áo nên Hoạ Mi
thoáng co người khoanh tay ôm chặt lấy ngực vì lạnh.
Tuấn Anh cởi áo khoác ngoài nhẹ nhàng khoác lên người Hoạ Mi nói nhẹ như cơn gió.
- Thời tiết trở lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo ấm giữ gìn sức khoẻ. – Tuấn Anh nói mà mắt vẫn nhìn về phía chân trời xa xôi trước mặt.
- Cảm ơn, chắc anh cũng biết em gọi anh lên đây là để nói chuyện gì rồi
phải không? Đều cùng là người nhanh hiểu chuyện có gì em hi vọng anh cứ
nói thật với em nếu thật lòng coi chúng ta là bạn bè và đây cũng là điều kiện lần trước em hứa với anh là “Chưa nghĩ ra” nếu như muốn em giả làm bạn gái của anh để đến dự sinh nhật ba anh vào đêm 1/11 sắp tới. Còn
nếu không thì tuỳ anh thôi coi như em chưa nói gì. Ok
- À nhưng mà anh cũng đừng nghĩ nếu như cả anh lẫn Nhật Duy đều không mở
miệng nói thì em sẽ không có cách gì để biết những chuyện xảy ra đêm qua nhé. Nếu thật lòng muốn quan tâm đến một người ta có vô vàn cách để tìm hiểu rõ ràng. – Hoạ Mi liếc nhìn dáng người cao lớn của Tuấn Anh miệng
nhai kẹo cao su, ánh mắt mỉm cười nói rất kiên định không cho phép sự từ chối.
Sau một vài phút trầm tư đứng im lặng như một bức tượng, Tuấn Anh khẽ lắc đầu thở dài nói.
- Tôi thật không biết nên khen em là thông minh hay quá khôn ngoan hiểu
chuyện nữa, em nói như vây nếu tôi không đồng ý thì vừa coi như không
phải là bạn bè vừa không thể nhờ em giả làm bạn gái. Cách này rất hay
đấy – Tuấn Anh nhìn Hoạ Mi khẽ mỉm cười tán thưởng.
- Vậy là anh đã chịu nói rồi phải không? Nói cho anh biết không phải em
thông minh hay khôn ngoan đâu mà do thực tế cuộc sống dạy em những kinh
nghiệm sống cần thiết để mà đạt được thứ mà mình mong muốn thôi– Hoạ Mi
nhún vai cười tỉnh bơ, hai tay xoa xoa lại với nhau.
- Bây giờ thì sao tôi đã hiểu vì sao Nhật Duy luôn nhận xét em bằng đúng
một câu duy nhất “Thông minh có thừa, thủ đoạn thì vô biên và độ điên
thêm đôi lúc thần kinh không được bình thường còn rất hay bị chập mạch
thì vô lối, tính thì trẻ con, hay giận dỗi vô cớ dễ bị lừa tình, khá lắm chiêu trò kỳ quái khó đỡ nhưng lại đã ngu còn cứ thích tỏ ra nguy hiểm, cụ non”. Ha ha (Thích nhất lời nhận xét này, thấy chuẩn xác kinh ^^!)
Tuấn Anh nói xong bật cười nghiêng ngả.
- Được, rất được. Không ngờ lại hiểu nhau thế. Hê hê – Hoạ Mi nghe xong
lời nhận xét đó mặt từ xanh chuyển sang trắng rồi đen xì cố gượng cười,
bẻ từng ngón tay kêu “tách”, lòng thầm cay cú “Nhật Duy anh giỏi lắm,
dám nói xấu nhau như vậy à. Được lắm, vụ này cứ để em từ từ thanh toán
với anh sau. Hừ”
- Thế mới nói hai người hợp nhau ra phết, đúng là chỉ có Nhật Duy mới
trừng trị được em. Ho ho – Tuấn Anh cười tươi rạng rỡ, nhưng ánh mắt lại thoáng buồn.
- Anh đang khen thật hay là đang “đá xoáy” nhau thế hả? Đừng có mà đánh
trống lảng mau nói vào vấn đề chính đi – Hoạ Mi cười mím môi, ức chế rồi nha.
- Chắc em đã biết thân phận thật sự của Nhật Duy rồi nhi? Ba em quen Nhật Duy lại còn cố tình sắp xếp để em sống chung cùng một nhà với cậu ta,
chắc sẽ nói cho em biết đúng không? – Tuấn Anh nghiêm túc nói.
- Chuẩn miễn chỉnh, ok. – Hoạ Mi gật đầu xác nhận.
- Vì vậy nếu nói cậu ta là thủ lĩnh của băng nhóm Thiên Đường Chết khét
tiếng chắc em cũng không ngạc nhiên đâu nhi? – Tuấn Anh cười thú vị nhìn vẻ mặt đăm chiêu lẫn tò mò của Hoạ Mi.
- Oh, thì ra là thế em cũng đã nghi ngờ từ lâu giờ chẳng qua hỏi xác nhận lại thôi – Hoạ Mi cười tinh nghịch.
- Đã nghi ngờ từ lâu? – Tuấn Anh kinh ngạc hỏi lại.
- Ho ho, đừng xem thường nhau thế chứ? Anh có biết ngôi nhà ma bí ẩn
không ai được phép đến gần ở trường Galaxy không? Ngọc Huyền đã trông
thấy bọn anh đầy đủ cả bốn người và kể lại với em từ cái ngày gặp anh
đầu tiên khi xảy ra cái vụ hất nhầm coca kèm theo tặng anh một cái tát
ngon tuyệt cú mèo đó. Còn nhớ không? – Hoạ Mi cười nháy mắt, nhớ lại cái vụ đó vẫn khiến nhỏ cười đau cả ruột…
- Thì ra là thế, đó những gì muốn nói anh đã nói rồi nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây – Nhớ lại lần tình cờ gặp gỡ trong quá khứ nhưng chẳng
hiểu sao vẫn lại là người đến sau khiến tim Tuấn Anh nhói đau. Chẳng
muốn ở lại thêm chút nào nữa.
- Các anh thích nhiều tiền lẫn thế lực đến vậy sao? Đấu đá tranh giành
lẫn nhau làm như vậy các anh có được gì không? Hay chỉ suốt ngày phải lo lắng đi gặp Thần Chết lúc nào không hay biết khiến những người yêu
thương các anh phải chịu đau khổ? Em không hiểu và cũng thật sự không
thể hiểu nổi nữa?
Hoạ Mi đau lòng hét to nhìn bóng dáng cao lớn của Tuấn Anh dần rời xa,
Tuấn Anh nghe những lời Hoạ Mi nói khẽ chững lại vài giây rồi đi ngay
“Cuộc sống này là thế em ạ, bọn anh không ra tay thì người ta cũng sẽ ra tay với bọn anh. Bởi ngay từ lúc sinh ra Định Mệnh đã an bài cho bọn
anh những thân phận rất đặc biệt với những sứ mệnh không thể trốn tránh, em nghĩ sinh ra làm con nhà giàu tiêu tiền như nước mà sung sướng, hạnh phúc và rất dễ chịu sao? Cái gì cũng đều có giá của nó cả. Em không thể hiểu được điều đó đâu".