Thời gian thì vẫn cứ trôi qua từng giây từng phút, cuộc sống thì thay đổi từng ngày một, tương lai ra sao? Số phận sẽ như thế nào? Hoạ Mi không biết và cũng chẳng muốn biết. Biết rồi thì sao? Liệu có thay đổi được điều gì hay không? Hay sẽ chỉ thêm lo lắng, buồn phiền, mệt mỏi.
Con người cứ kêu than rằng sao cuộc đời này quá vất vả, lắm bất công, nhiều ưu phiền mà quên đi những niềm vui giản đơn quanh mình. Luôn cứ thích suy nghĩ phức tạp, rắc rối, chuyện nhỏ như con kiến đáng quên từ lâu nhưng lại cứ thích đồn thổi, tự hô biến nó to thành cả một con voi. Lòng tham vọng vô đáy có một thích mười, có mười thích trăm mãi chẳng thể nào dừng lại, cũng chẳng bao giờ muốn từ bỏ đi những tham vọng, ước muốn cao vời vợi mà chẳng bao giờ biết tự bằng lòng với những gì mình đang có, tự vui vẻ, trân trọng với những hạnh phúc mình đang nắm giữ…
Chỉ thích làm sao một bước lên mây không phải trải qua bất cứ khó khăn lớn lao nào. Sẵn sàng đánh đổi, vứt bỏ đi tất cả những gì là luân thường đạo nghĩa, tình cảm yêu thương, những lời đã từng hứa, danh dự, lòng tự trọng của bản thân. Thậm chí bất chấp tất cả mọi thủ đoạn để mà dẫm đạp, hạ nhục, làm tổn thương một cách đáng tận lương tâm với những người đã từng có ơn nghĩa, đã cưu mang, yêu thương mình lúc khó khăn để mà đi theo tiếng gọi của sự giàu sang – Tiền bạc – Quyền lực không một chút áy náy, day dứt.
Đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ, cả thèm chóng chán, bạc tình bạc nghĩa,sống giả tạo, dối trá, lời hứa gió bay, ích kỷ, thích ăn chơi hưởng thụ, lười biếng không muốn làm bất cứ việc gì, thấy khó khăn là bỏ cuộc … Mà cuộc sống thì không chỉ tồn tại một cá nhân, hay một vài con người có tính cách xấu xa như thế mà là rất nhiều nên mới xuất hiện rất nhiều những cảnh tượng bất hạnh và bất công từ: Thất tình, người ăn không hết kẻ lần không ra, con cái bất hiếu với cha mẹ, bạo hành trẻ em …
Hoạ Mi từ nhỏ đến lớn đã trải qua không ít những lần giáp mặt với Thần Chết chỉ vì sinh ra là con nhà giàu có, bố mẹ thế lực mà luôn là mục tiêu bị những kẻ bắt cóc con tin đòi tiền chuộc nhòm ngó không thì cũng uy hiếp Ông Cường ba của nhỏ phải thực hiện yêu cầu nọ, yêu cầu kia đều có liên quan đến lợi ích của kẻ bắt cóc.
Khi bị bắt cóc thường bị bọn chúng nhốt vào những nơi tăm tối, bẩn thỉu như nhà hoang đầy rác thải, chuột gián. Một đứa trẻ mới có 4, 5 tuổi thì có tội tình gì đâu, ngồi dưới nền đất trói chặt chân tay, nhét rẻ lau vào miệng, bỏ đói. Bị bóng tối xung quanh âm u, lạnh giá doạ cho sợ đến khóc nước mắt nhạt nhoà mà miệng cũng chẳng kêu được chỉ lo lắng cô hồn dã quỷ với những hình thù kinh dị từ đâu đó nhảy ra hút máu, ăn thịt.
Còn nhớ khi bị nhốt chung cùng với một đứa bé gái có 3 tuổi gì đó, do bị nhốt trong bóng tối không một người ở bên chăm sóc vỗ về đã rất hoảng sợ muốn khóc mà không được vì cái dẻ lau nhét ở miệng, do bị cái dẻ lau nhét quá chặt không thở được suốt nhiều tiếng đồng hồ nên còn chưa kịp đợi ba mẹ trả tiền chuộc để cứu ra đã bị chết cứng đơ chỉ còn lại là một cái xác không hồn, sắc mặt trắng nhợt nhạt. Hoạ Mi nhìn mà cảm thấy rất kinh hoàng, ký ức đầy đau thương đó đã ám ảnh Hoạ Mi suốt một thời gian dài. Khi được cứu ra ngoài Hoạ Mi đã chẳng còn bình thường nữa, suốt ngày khóc lóc, la hét, hoảng sợ phải rời khỏi Việt Nam đưa sang Mỹ điều trị tâm lý suốt nửa năm mới khỏi rồi thêm nửa năm nữa nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng mới được về.
Khi trở lại Việt Nam cũng từ đó có rất nhiều những ký ức đã xảy ra hồi còn bé lúc dưới 6 tuổi, Hoạ Mi chẳng còn nhớ gì cả chỉ nhớ những lần bị bắt cóc đầy kinh hoàng khiến mình bị ám ảnh đến mức nửa đêm cũng phải bật dậy, toát mồ hôi vì gặp ác mộng. Cũng từ đó Hoạ Mi đã không còn là một cô bé hồn nhiên, ngây thơ, không hiểu biết chuyện đời nữa rồi.
Hoạ Mi luôn tích cố cười thật nhiều, sống thật vui vẻ, lạc quan biết trân trọng những gì mình đang có. Hay quan tâm giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, mỗi lần nhớ lại chuyện mình bị bắt cóc suốt một tuần ngoài bóng tối bao quanh chẳng hề nhìn thấy thứ gì khác, căn phòng bỏ hoang ẩm mốc, chuột phát tiếng kêu “Chít…chít” đến rợn người, lạnh sống lưng cùng cái chết của cô bé đáng thương mới có 3 tuổi. Hoạ Mi vẫn còn nhớ cảm giác bất lực, sợ hãi, cô độc, tuyệt vọng, … mà không biết níu kéo vào ai, biết nhờ ai giúp đỡ.
Chỉ nuôi hi vọng nhất định ba mẹ sẽ tìm thấy mình và cứu mình ra khỏi nơi quỷ tha ma bắt này, dù chỉ là miếng bánh cứng như đá Hoạ Mi vẫn cố ăn, cố nuốt để mà duy trì sự sống. Vì đối với bọn bắt cóc tính mạng của con tin chẳng là gì đối với bọn chúng cả.
Bọn chúng chỉ cốt moi được tiền sau đó cao chạy xa bay còn con tin sống thì thả, chết thì tìm cách phi tang không để cảnh sát tìm thấy dấu vết như cô bé đáng thương mới có 3 tuổi kia vậy, nghe nói đã bị bọn chúng ném xác xuống sông bố mẹ cô bé đau khổ tìm mãi mà vẫn không thấy xác con mình. Người mẹ do nhớ con quá, một thời gian sau cũng bị ốm mà chết, còn người cha sau khi mất hết vợ con thì suốt ngày rượu chè để quên sự đời. Một gia đình hạnh phúc là thế cuối cùng lại bị tan vỡ trong đau xót, tiếc thương cho những người còn sống chỉ vì vợ chồng em bé đó được thừa hưởng một gia tài kếch sù mà cha họ chết đi đột ngột để lại…
Nhưng ngày một, ngày hai đến ngày thứ 10 thì nhỏ đã chấp nhận buông xuôi. Thà chết đi cho nhẹ nhàng, dễ chịu chứ cứ sống thế này thì khổ sở lắm, cũng may là ba mẹ đến cứu kịp thời nếu không chắc nhỏ cũng sẽ nhắm mắt buông xuôi không ăn uống gì nữa và đã chết từ lâu rồi. Ai từng trải qua mới hiểu được nỗi đau, sự sợ hãi đến tận cùng đó là như thế nào?
Rất hiểu cảm giác bất lực, tuyệt vọng, bế tắc…của những người gặp khó khăn hoạn nạn mà không biết hi vọng, trông mong vào ai cứ thế buông xuôi dần sự sống trong vô vọng. Hoạ Mi chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ họ để họ có thể vượt qua được những nỗi đau, bế tắc tạm thời trong cuộc sống để mà tìm được niềm tin, hi vọng về một tương lai tươi sáng để mà tiếp tục vươn lên sống tiếp thật mạnh mẽ.
Việc cứu Ánh, một cô gái có số phận bất hạnh, mỏng manh cũng chỉ là chuyện tình cờ nhưng cũng là xuất phất từ sâu trong trái tim nhân hậu đầy tình thương và lòng trắc ẩn của Hoạ Mi. Nếu không cứu Ánh kịp thời ở khi trong cơn say mất tự chủ định thoát y ở vũ trường Sương Đêm thì chắc chắn Ánh sẽ leo lên cầu Chương Dương mà nhảy xuống sông Hồng tự tử chỉ ít ngày sau đó vì cảm thấy cuộc sống này quá bế tắc không còn gì để mà hi vọng nữa.
Nghe lời tâm sự đó của Ánh mà Hoạ Mi cảm thấy rùng mình, thật là may mắn. Ánh mới có 16 tuổi thôi nếu mà chết thì thật là đáng tiếc, Ánh từ đó cũng đã thay đổi dần, sống mạnh mẽ và biết yêu thương bản thân mình nhiều hơn. Điều đó khiến Hoạ Mi rất vui và cảm thấy rất hạnh phúc. Đôi khi hạnh phúc rất đơn giản chỉ cần biết yêu thương và giúp đỡ người khác là đủ.
Thỉnh thoảng mỗi khi Nhật Duy bận việc của mình không ở bên cạnh Hoạ Mi, Hoạ Mi thường rủ Ánh đi ra nghĩa trang thăm mộ của ba mẹ Nhật Duy. Một buổi chiều chủ nhật nắng đẹp rỗi rãi Hoạ Mi lại rủ Ánh đi ra thăm mộ ba mẹ Nhật Duy, khi gần tới nơi Ánh liền trêu trọc.
- Đúng là “Yêu nhau yêu cả đường đi – Đến mộ của cha mẹ bạn trai cũng yêu luôn” thật khiến cho lòng người cảm động nha. – Ánh nhìn Hoạ Mi cười gian.
- Hì hì, cũng bình thường thôi, dù sao cũng là ba mẹ chồng tương lai phận làm con dâu không yêu quý, chăm sóc sao được.
Hoạ Mi cười tươi nháy mắt, thăm mộ ba mẹ bạn trai người mà mình rất yêu thương và muốn cưới làm chồng trong tương lai thì có gì phải xoắn nhi?
- Ngất, nghe nói hai người mới yêu nhau được có hơn 2 tháng mà đã tự nhận là con dâu rồi cơ à. Sợ thật đó, công nhận tình cảm hai người tiến triển nhanh thật. Kiểu này học xong cấp 3, đủ 18 tuổi là cưới liền được rồi. Hê hê. – Ánh giả bộ choáng váng phải vịn vào bờ tường một ngôi mộ để dựa không ngã thì chết.
- Điên, cưới xin gì, ốc không mang nổi mình ốc còn đòi đem cọc cho rêu. Công việc chưa có, học hành thì chưa tới đâu cả, tương lai thì mờ mịt cưới về để nhìn nhau uống nước lã mà sống chắc? – Hoạ Mi lườm Ánh một cái sắc như dao xẹt qua.
- Chẳng qua sợ hai bác ấy cô đơn nên ra thăm, nhổ cỏ, thắp nén hương nói chuyện với hai bác cho hai bác đỡ buồn thôi. Nghe Nhật Duy nói mẹ anh ấy chết sớm lắm mới có 31 tuổi à, còn ba anh ấy mới có 33 tuổi thôi. Lúc còn sống ba mẹ anh ấy yêu thương anh ấy nhiều lắm rất mong lớn lên anh ấy sẽ đạt được thành công và tìm được một người con gái thật lòng yêu anh ấy chứ không muốn ép buộc hay miễn cưỡng để anh ấy phải sống cả đời trong day dứt đau khổ. – Hoạ Mi nhìn thẳng vào di ảnh mẹ Nhật Duy chớp mắt dừng lại một lúc rồi nói tiếp.
- Mẹ anh ấy còn nói nếu sau này anh ấy thật lòng yêu cô gái nào thì nhất định phải yêu thương và đối xử thật tốt với cô gái ấy, dù sau này xảy ra chuyện gì cũng không được phép buông tay. “Tuyệt đối không được sống phụ bạc, ăn ở hai lòng, làm tổn thương đến cô ấy. Nhất định sau này con sẽ phải hối hận và muốn cầu xin cô ấy tha thứ thì đã quá muộn rồi. Con là một người đàn ông chân chính, dám làm dám chịu trách nhiệm, con hãy hứa với mẹ sau này nếu gặp được một cô gái khiến con yêu bằng cả trái tim chân thành thì nhất định con sẽ đối xử thật tốt với cô ấy, không bao giờ được để cô ấy phải buồn hay phải khóc vì con – Con hãy mau hứa với mẹ đi”.
Hoạ Mi cầm một 3 nén hương bật lửa đốt xong liền cắm xuống bát hương ở trên bệ thờ trước di ảnh bố mẹ Nhật Duy rồi nghẹn ngào nói tiếp.
- Lúc đó Nhật Duy mới có 12 tuổi khi nhìn vào đôi mắt long lanh chứa những giọt nước mắt như muốn trào ra nhưng rất hiền từ, dịu dàng nhìn anh ấy đầy hi vọng và chờ mong. Lúc đó vì còn nhỏ đối với chuyện tình cảm trai gái, tình yêu nam nữ vẫn còn rất ngây thơ, chưa hiểu tý gì cả. Nhưng vốn là người thông minh anh ấy phát hiện khi nói những lời ấy ánh mắt mẹ anh ấy thoáng đau thương, giọng nghẹn ngào. – Hoạ Mi ánh mắt mơ màng nhìn vào di ảnh mẹ Nhật Duy, nhập tâm kể lại.
- Anh ấy dường như đã hiểu mẹ anh ấy hình như đã từng yêu rất sâu sắc nhưng thật không may bị người ta phản bội, lừa dối chăng nên mới nói những lời đầy tính nghiêm túc như vậy. Nhưng mẹ anh ấy tốt như thế, rốt cuộc thì ai đã nhẫn tâm làm tổn thương mẹ nhi? Chẳng nhẽ là ba anh ấy sao? Điều đó khiến anh ấy cảm thấy rất khó chịu, vừa đau xót vừa tò mò muốn tìm hiểu nhưng chưa kịp tìm hiểu, thì ba mẹ anh ấy đã gặp tai nạn máy bay và chết sau đó một tuần. Khiến anh ấy rất sốc và gặp khá nhiều khổ cực nhưng vì không muốn bố mẹ anh ấy thất vọng nên anh ấy vẫn cố gắng sống thật tốt, thật kiên cường để ba mẹ anh ấy có thể mỉm cười nơi Thiên đường. – Hoạ Mi chăm chú nhỏ từng ngọn cỏ ở bia mộ, nghẹn ngào dừng một lúc rồi kể tiếp.
- Sau phút giây suy nghĩ dù hiểu hay không thì anh ấy cũng vẫn nhìn thẳng vào mắt mẹ anh ấy và nói “Con hứa”. Mẹ anh ấy nghe xong liền ôm chặt anh ấy vào lòng một lúc lâu, nước mắt tuôn rơi tháo từ trên cổ chiếc dây chuyền bằng bạch kim màu trắng sáng, có đính viên đá ruby màu đỏ hình trái tim tuyệt đẹp xuống. – Hoạ Mi mỉm cười hạnh phúc, mắt long lanh dừng một lúc rồi nói tiếp.
- Sau đó mẹ anh ấy nhìn vào mắt anh ấy thật sâu rồi nói “Chiếc dây chuyền này ta trao cho con nắm giữ, sau này nếu gặp được cô gái nào khiến con thật lòng yêu bằng cả trái tim chân thành và cô ấy cũng rất yêu thương con muốn kết duyên trăm năm hạnh phúc cùng con. Thì con hãy trao tận tay cho cô ấy chiếc dây chuyền này và tự tay đeo lên cổ cô ấy. Kể từ giây phút cô ấy đeo chiếc dây chuyền đó ở cổ, cô gái đó sẽ chính thức là con dâu của ta. Sau này dù cho con có chọn lựa cô gái khác ta cũng sẽ chỉ chấp nhận duy nhất người đeo chiếc dây chuyền đó thôi.
- Là con trai đã tặng quà cho người yêu rồi thì tuyệt đối không được phép thì dù sau này hai người có chia tay cũng không được phép đòi lại quà nếu không muốn làm nhục sĩ diện của đàn ông và hạ thấp đi danh dự của bản thân để cô gái đó nhìn con bằng ánh mắt coi thường. Nên trước khi tặng cho ai nhất là một cô gái cái gì đó, nhất là chiếc dây chuyền này con phải suy nghĩ thật kỹ. Đã tặng rồi thì không được phép hối hận, tiếc nuối vì tất cả đều là do con tự nguyện. Và mẹ làm như vậy chỉ muốn con hiểu rằng, trong tình yêu nhất định phải chung thuỷ nếu không thứ tình yêu ấy chỉ là tình buồn, tình khổ, tình đau mà thôi. Con đã hiểu chưa?” – Hoạ Mi nói xong khẽ đưa tay sờ nhẹ vào viên đá ruby màu đỏ ở sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng, lẫn hạnh phúc.
- Sau đó Nhật Duy không nói gì cả chỉ gật đầu đầy kiên định ghi nhớ lời mẹ anh ấy dặn dò, chỉ không ngờ chiếc dây chuyền đó cũng là di vật cuối cùng anh ấy để lại. Bao năm qua anh ấy giữ gìn vô cùng cẩn thận, yêu quý nó còn hơn cả tính mạng bản thân mình. – Hoạ Mi quay lại nhìn Ánh nở nụ cười rạng rỡ rồi cầm lấy bó hoa lan màu trắng rất đẹp từ trên tay Ánh đặt lên mộ ba mẹ Nhật Duy.
Ánh đứng im lặng suy nghĩ trầm tư một hồi lâu rồi nhìn Hoạ Mi nhíu mày hỏi.
- Có phải chiếc dây chuyền bạch kim có đính viên đá ruby màu đỏ hình trái tim tuyệt đẹp và cũng là di vật mà mẹ Nhật Duy đã để lại, có phải đó chính là chiếc dây chuyền đang đeo trên cổ cậu không? – Ánh đưa ngón tay chỉ vào chiếc dây chuyền đeo trên cổ Hoạ Mi.
- Uh, Nhật Duy mới chính thức tặng tớ và đeo vào cổ cho tớ cách đây mấy hôm. Buổi sáng sau cái đêm ngắm sao băng rơi mà tớ đã kể với cậu ý. – Hoạ Mi cười ngọt ngào, mắt rạng rỡ, khuôn mặt bừng sáng chói ấm áp như nắng xuân.
- Oh, thảo nào…Cậu lại có vẻ tự nhận mình là con dâu của bác ấy như vậy. He he, lãng mạn nha. Trời ơi, tớ thấy cảm động muốn khóc luôn này, phải làm sao bây giờ. Hic, hic – Ánh giả bộ mặt mũi nhăn nhó, nước mắt rưng rưng.
- Xí, thôi đi, cái trò trẻ con đó của cậu thì lừa được ai chứ. Hí hí – Hoạ Mi bĩu môi lườm Ánh một cái rồi cười gian.
- Hi hi, thế tại sao cậu lại tặng bác ấy hoa lan màu trắng mà không phải loài hoa khác. – Ánh nhìn bó hoa lan trắng trên bệ thờ thắc mắc hỏi.
- Vì đó là loài hoa lúc bác ấy còn sống rất thích – Hoạ Mi cười buồn nhìn khuôn mặt xinh đẹp, thuần khiết như tiên nữ, ánh mắt dịu dàng nhưng thoáng buồn của mẹ Nhật Duy trên tấm di ảnh. Nói nhẹ như gió…
- Nhưng sao mấy lần trước mình thấy cậu đâu có tặng hoa lan tươi cho bác ấy đâu? – Ánh ngạc nhiên.
- À bởi vì hoa lan màu trắng đẹp như thế này mà đặt ở đây thì thật đáng tiếc, vài ngày thôi lại khô héo rồi. Không ai ngửi, không ai ngắm, chẳng phải rất đáng tiếc sao? Nên tớ chỉ thỉnh thoảng mới mua hoa lan màu trắng đẹp như thế này để tặng bác ấy ơi, hiếm nhưng quý. Tớ nghĩ chỉ cần tớ có lòng thành tới thăm bác chắc là bác vui lắm rồi, bởi tớ đã hứa cả đời này sẽ luôn ở bên cạnh yêu thương, quan tâm, chăm sóc Nhật Duy thay bác rồi. Ở trên thiên đường chắc bác vui lắm phải không?
Hoạ Mi nói như thì thầm, một làn gió bay lạnh thoáng thổi qua làm những cánh hoa lan màu trắng mỏng manh rung rinh theo gió…
- Có lẽ bác ấy đã nghe thấy những lời cậu nói nên muốn thổi làn gió để nói lời cảm ơn đó, Hi – Ánh nhìn Hoạ Mi rồi nhìn di ảnh ba mẹ Nhật Duy cười tươi thật lòng.
- Tớ cũng nghĩ vậy, cậu biết không tuy tớ không mua hoa tươi đem đến tặng bác ấy nhưng tớ lại mua rất nhiều hoa tươi, bánh kẹo, hoa quả, đồ chơi, quần áo,… cho những em bé đáng thương có số phận kém may mắn ở cô nhi viện đấy. Tặng hoa tươi cho những người còn sống, nhìn nụ cười rạng rỡ nở trên đôi môi bé xíu của những em bé đó mà tớ thấy hạnh phúc vô cùng, người sống còn biết được cảm xúc của họ như thế nào. Tặng người chết thì biết sao được khi mà linh hồn họ đã ở nơi Thiên đường xa xôi, tất cả chỉ là tự bản thân tưởng tượng ra thôi…
Hoạ Mi nhìn những đoá hoa lan trắng cười nhẹ như làn gió, rồi quay sang nhìn Ánh hỏi.
- Cậu thấy tớ nói có đúng không? – Ánh mắt long lanh đẹp sáng trong như pha lê.
- Rất đúng – Nhìn vào đôi mắt của Hoạ Mi mà Ánh như nhìn thấy những tiếng cười của đứa những em bé sống nơi cô nhi viện, một cuộc sống tươi đẹp tràn ngập ánh sáng, tình yêu thương đong đầy.
Suy nghĩ gì đó một hồi lâu, Hoạ Mi liền mỉm cười nhìn Ánh nói tiếp.
- Cuộc sống này ngắn ngủi lắm chẳng biết sống chết lúc nào có thể ngay nửa tiếng sau, một ngày sau hay vài năm sau cùng năm cũng chỉ trăm năm là cùng. Mỗi một phút đều có thể tạo nên những điều kỳ diệu, những niềm hạnh phúc cho bản thân và người khác. Một phút buồn rầu, đau khổ, oán hận, … coi như mất đi 60 giây hạnh phúc, mất đi nụ cười vui vẻ, khiến tâm hồn cũng u sầu, ảm đạm và tăm tối theo. Rất nhiều phút gộp lại sẽ tạo thành cuộc đời một con người, nếu mất bao nhiêu phút con người cứ chìm đắm trong những suy nghĩ tiêu cực, chán đời, bế tắc, muốn buông xuôi, đau buồn, bi thương, tham vọng, quyền lực… thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ mất đi rất rất nhiều những giây phút quý giá có thể mỉm cười, cảm nhận được hạnh phúc cũng như những gì tươi đẹp xung quanh người đó.
- Nên chúng ta cần phải biết trân trọng những gì mình đang có đừng để đến lúc mất đi rồi mới thấy hối tiếc thì đã quá muộn rồi - Hoa đã tàn sao có thể nở lại, bát nước đã hất đi sao lấy lại được đầy như ban đầu, gương vỡ sao có thể lành lại...
Hoạ Mi nói xong liền hát vu vơ những lời ca hạnh phúc, tươi vui.
Khi ông mặt trời thức dậy, mẹ lên rẫy.
Em đến trường cùng đàn chim hoà vang tiếng hát.
Giọt sương long lanh nhẹ thấm trên vai, nụ hoa xinh tươi luôn hé môi cười…
Đưa em vào đời đẹp những ước mơ, đưa em vào đời đẹp những ước mơ.
- Nói hay lắm, nào chúng ta cùng mau đến cô nhi viện thăm các em bé đáng yêu và dễ thương ấy đi. Tớ cũng muốn mua hoa tươi, đồ chơi, … tặng các em ý. Được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc, tươi sáng của các em ý, giọng nói trẻ con trong veo như chuông…Oi, nghĩ thôi cũng đã thấy cảm giác vui sướng, háo hức, lâng lâng làm sao. – Ánh cười rạng rỡ đề nghị.
- Ok, vậy chúng ta mau đi thôi…