Sau
hơn một tuần dưỡng bệnh trong phòng Vip cuối cùng thì Hoạ Mi cũng có thể tự đi
lại được mà không cần phải có người dìu đỡ nữa. Ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ
phòng bệnh, thấy những ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu rọi lúc buổi sáng, những
chú chim hót líu lo chuyền từ cành lọ sang cành kia, xa xa những bệnh nhân mặc
áo bệnh viện đi dạo ở vườn hoa,… khiến Hoạ Mi cảm thấy rất thích thú. Chỉ muốn
làm sao có thể bay ngay được ra ngoài đó đi dạo thì tốt quá.
Nhân lúc buổi sáng
Nhật Duy cùng mấy người bạn thân đều đang tới trường học, không có một ai trong
phòng. Hoạ Mi liền nảy ra ý tưởng trốn ra ngoài đi dạo, nghĩ là làm. Khi ra đến
ngoài vườn hoa có một cái hồ nhỏ ở giữa có một cái đình bằng gỗ sơn màu đỏ, có
một cây cầu hình cầu vồng cũng màu đỏ kéo dài từ bờ ra đến cái đình nhỏ đó.
Ở bên trong có rất
nhiều bệnh nhân sắc mặt tuy trắng nhợt, gầy gò, xanh xao đang đứng vừa ngắm cảnh
sắc thiên nhiên, vừa rắc thức ăn cho những con cá vàng đang bơi lội dưới nước.
Thậm chí còn có cả người bệnh là nữ, tuổi mới ngoài hai mươi, tóc rụng hết sạch
chỉ còn lại mái đầu trọc nhưng vẫn mỉm cười nói chuyện rất vui vẻ với một chàng
trai cao ráo vẻ mặt buồn, ánh mắt thoáng sự sợ hãi lẫn tuyệt vọng nắm chặt tay
cô gái đứng bên cạnh im lặng lắng nghe.
Xung quanh bờ hồ có
hàng liễu rủ, gốc cổ thụ ngả nghiêng xuống mặt hồ từng dải liễu đung đưa theo
làn gió đông. Mặc dù tiết trời có nắng ấm rực rỡ nhưng vẫn không tránh khỏi cảm
giác giá buốt của buổi sáng mùa đông đúng nghĩa. Lặng lẽ bước từng bước một thật
chậm đến vườn hoa có rất nhiều loài hoa đang nở trong nắng ấm như hoa hồng chẳng
hạn, vừa ngắm nhìn những sự việc con người đang diễn ra xung quanh. Hoạ Mi khẽ
thở dài “Sinh mạng thật nhỏ bé và mong manh, tựa như sương khói chẳng biết sẽ
tan biến lúc nào”.
Đang đi mải nhìn
phía vườn hoa vừa suy nghĩ quá tập trung, chẳng may Hoạ Mi va phải một người phụ
nữ đang dắt tay một đứa bé, trên tay cầm một chậu gốm có một cây lá xanh mướt rất
đẹp mắt nhưng lại chẳng có bông hoa nào.
- Xin lỗi, chị không
sao chứ? – Hoạ Mi hoảng hốt vội đỡ lấy chậu cây sắp rơi xuống đất, sau đó áy
náy nhìn người phụ nữ mỉm cười lịch sự.
Người phụ nữ ấy là một
thiếu phụ còn khá trẻ tuổi không quá 25, khuôn mặt trông rất xinh đẹp, da trắng
hồng, đôi mắt to tròn đen láy sinh động, mái tóc nhuộm đỏ hoe để xoã ngang vai.
Cả người mặc một bộ quần áo trắng tinh, dắt theo một đứa bé gái rất đáng yêu,
khoảng hai tuổi mặc váy công chúa màu trắng tinh. Đứa bé mới hai tuổi thì khá
ngây thơ miệng ngậm kẹo mút nhìn Hoạ Mi cười xấu hổ khi thấy người lạ, còn người
thiếu phụ tuy xinh đẹp, dáng người cũng rất hấp dẫn trông y như một tiểu thư
đài các quyền quý. Thế nhưng vẻ mặt người thiếu phụ ấy rất buồn bã, bi thương,
mắt đỏ hoe đẫm lệ.
- Cảm ơn em, chị
không sao đâu– Người thiếu phụ nhìn Hoạ Mi mỉm cười lắc đầu, nói nhẹ như gió
nhưng lại khiến người ta có cảm giác nghẹn ngào thoáng qua.
- Không có gì, nhìn
chị hình như là có chuyện buồn phải không? – Hoạ Mi cười thân thiện, hỏi đầy
quan tâm.
- Uh. – Người thiếu
phụ buồn bã nhìn về mấy dãy nhà cao tầng của bệnh viện, khẽ trả lời như thì thầm.
- Có chuyện buồn gì
vậy, thực ra em cũng chẳng có ý gì đâu chỉ muốn tìm người nói chuyện cho đỡ
chán thôi. Em phải nằm ở giường bệnh suốt cả tuần liền, chán ơi là chán. Hic –
Hoạ Mi vẻ mặt ủ rũ.
- Haiz, dù sao bây
giờ chị cũng chẳng có gì để làm, người chị muốn đến thăm hiện nay cũng chẳng
còn ở đây nữa chị chỉ muốn quay lại lấy chút đồ thôi. Mình ra ghế đá kia ngồi
đi em, chị tên là Quyên còn em? – Người thiếu phụ cười gượng gạo quay người bước
tới chỗ ghế đá ở bờ hồ.
- À, em là Hoạ Mi,
mà chị ơi sao trông chị buồn vậy, rốt cuộc có chuyện gì thế? Kể ra biết đâu em
giúp được gì thì sao, còn không thì coi như giải toả tâm trạng. Ơ, mà em bé này
trông xinh quá đi, em tên gì thế? Hì – Hoạ Mi cười tinh nghịch vừa véo má bé
gái đang mở to mắt trong veo nhìn mình tò mò.
- À, con bé tên là
Ly Ly, mới được có hai tuổi thôi. Tội nghiệp con bé còn nhỏ xíu như vậy đã mất
bố rồi, thật đáng thương – Người thiếu phụ nghẹn ngào nói, mắt nhìn Ly Ly xót
xa.
- Trời, bố của Ly Ly
tức là chồng chị ý đã chết rồi á? – Hoạ Mi kinh ngạc hỏi lại.
- Uh, bị tai nạn
giao thông, lúc đó tại chị gọi điện hỏi anh ấy bao giờ về để dự sinh nhật Ly Ly
tròn hai tuổi thế là anh ấy bị bọn cướp khốn nạn mất nhân tính giật mất điện
thoại. Ngã xuống mặt đường máu chảy lênh láng, trong giỏ xe có một bó hoa hồng,
một hộp quà xinh xắn bên trong chứa một cái bánh gato, một con gấu bông to
đùng… Người ta đã nói chắc tặng quà sinh nhật cho người yêu chẳng may bị tai nạn,
thật đáng thương. Người ta nói rất nhiều, kể lại cũng rất nhiều nhưng sao chẳng
có ai nói sẽ mang anh ấy trở lại bên chị chứ. Hu hu – Người phụ nữ khóc nức nở,
vẻ mặt đau thương không thể diễn tả thành lời.
- Khi chị đến bệnh
viện thì anh ấy đang ở trong phòng cấp cứu chẳng biết sống chết như thế nào,
sau đó hôn mê suốt mấy ngày trời liền. Chị nghe người ta nói nếu trồng một cây
hoa hồng xanh bằng cả trái tim dành cho người mình thương yêu, bằng tất cả niềm
tin và sự hi vọng đến khi cây hoa hồng xanh đó nở một bông hoa hồng xanh nhất định
kỳ tích sẽ xảy ra, bởi bông hoa hồng xanh đó là một bông hoa có phép màu, nó sẽ
cho ta một điều ước.
- Mặc kệ chỉ là huyền
thoại hay truyền thuyết chị vẫn nuôi hi vọng bất chấp tất cả để đi tìm kiếm khắp
nơi mất tận một tuần lễ, mới được cái chậu cây hoa hồng xanh này. Nhưng chưa kịp
đem về trồng để ước anh ấy sẽ sống lại, trở về bên cạnh mẹ con chị thì …anh ấy
đã ra đi không lời biệt ly. Đem theo luôn cả trái tim và tình yêu của chị theo
cùng, thật sự lúc đó chị chỉ muốn chết theo anh ấy thôi. Nhưng nghĩ đến Ly Ly
bé bỏng đáng thương chị lại cố gắng chịu đựng, chứ thực sự chị làm sao mà có thể
sống thiếu anh ấy được khi mà đã trót yêu anh ấy quá nhiều. Hu hu – Người thiếu
phụ ôm chặt Ly Ly vào lòng xót xa.
- Em không biết đâu
khi yêu chị, anh ấy bất chấp tất cả để cưới chị thậm chí từ bỏ đi cả ước mơ đi du
học bên Pháp để bảo vệ luận án tiến sĩ để cưới chị, chấp nhận một cuộc sống cơ
cực từ việc làm lập trình viên máy tính đến lao động chân tay như khuân vác gạch,
xi măng chỉ để có tiền nuôi vợ con.
- Bởi chị là con gái
của một gia đình giàu có, quyền thế họ không đời nào chấp nhận để chị cưới một
kẻ nghèo rách mồng tơi làm nhục danh tiếng của gia đình, nhà anh ấy chẳng có ai
cả, bố mẹ đã mất từ lâu, sống cùng với bác ruột cũng rất nghèo. Nhưng vì quá
yêu anh ấy chị sẵn sàng vứt bỏ mọi vinh hoa phú quý. Khi chị kiên quyết một mực
cưới anh ấy cũng là lúc bố mẹ từ mặt chị, họ coi như không có đứa con gái như
chị. Chị theo anh ấy về làm vợ không một lần được mặc váy cô dâu, không một lần
được lên xe hoa chính thức về nhà chồng với sự chúc phúc của người thân như bao
cô gái bình thường khác. – Người thiếu phụ ngậm ngùi xót xa, lấy khăn giấy chấm
nước mắt.
- Thương chị, sợ chị
tủi thân anh ấy cố gắng hết sức để kiếm tiền hi vọng một ngày nào đó có thể có
đủ tiền để chị chính thức được mặc váy cô dâu, được lên xe hoa về nhà chồng, có
một đám cưới đúng nghĩa. Muốn chị có một cuộc sống đầy đủ, tươm tất… Buổi tối
sinh nhật Ly Ly cũng là lúc anh ấy làm tăng ca buổi tối đến tận 11h đêm chưa về
mới khiến chị lo lắng, sốt ruột gọi điện hỏi han. Có ai ngờ… Bây giờ tất cả đã
trở lên quá xa vời rồi, giấc mộng đẹp có thể trở thành hiện thực được nữa đâu
khi mà anh ấy đã rời xa chị bỏi rơi chị một mình nơi trần gian cô đơn, lạnh lẽo
này. Chị biết phải sống ra sao, biết một mình nuôi Ly Ly khôn lớn như thế nào
bây giờ? – Người thiếu phụ ngước nhìn bầu trời cao trong xanh, bất lực, tuyệt vọng.
- Mami à, mẹ đừng
khóc nữa. Mami khóc như vậy, pa pa sẽ buồn lắm đó. Pa pa yêu mẹ nhất và cũng
thương con nhất, nhất định pa pa sẽ về với mẹ con mình thôi. Pa pa nói đợi khi
nào đủ tiền rồi pa pa sẽ không bao giờ rời xa mẹ con mình nữa, pa pa đã hứa như
vậy với con rồi mà. Nhất định pa pa sẽ trở về rồi mua đồ chơi cho con phải
không mẹ?
Ly Ly ôm chặt mẹ
mình lo lắng mở to đôi mắt trong veo đen láy nhìn mẹ mình khóc mà chẳng hiểu vì
sao? Em vẫn còn quá nhỏ để hiểu một người đã chết nghĩa là gì?
- Uh, ba con đi làm
xa kiếm tiền để mua đồ chơi cho con, nhất định ba sẽ về sớm thôi. Tại mẹ nhớ ba
quá nên khóc ấy mà, Ly Ly ngoan không được buồn nha – Người thiếu phụ khẽ thơm
má Ly Ly cười gượng gạo.
- Không chịu đâu, Ly
Ly không cần đồ chơi nữa đâu, Ly Ly chỉ cần có pa pa với mami thôi. Mami mau bảo
pa pa về chơi với Ly Ly đi, Ly Ly nhớ pa pa lắm, con muốn được pa pa đưa hai mẹ
con mình đi công viên vui chơi cơ. Hic – Ly Ly giẫy dụa lắc đầu, đôi mắt long
lanh.
- Ly Ly ngoan nghe lời
mẹ, thì pa pa mới về biết không? Để mẹ mách pa pa là Ly Ly không nghe lời mẹ ba
con còn lâu mới về. – Người thiếu phụ ôm chặt Ly Ly khẽ trách mắng.
- Dạ, Ly Ly hứa sẽ
ngoan, sẽ nghe lời mẹ nhưng đến bao giờ pa pa mới về chơi với Ly Ly hả mẹ? – Ly
Ly gật đầu chớp mắt hỏi.
- Sẽ sớm thôi – Người
thiếu phụ lại ngước nhìn bầu trời nở nụ cười nhạt.
- Hoạ Mi, em biết
không thực ra trên đời này chẳng có cái gì gọi là kỳ tích cả. Tất cả do mình
quá hi vọng, quá khát khao, quá mong đợi, … nên mới có đủ khả năng tạo ra những
điều tưởng chừng như không thể thôi. Người đã chết đâu có thể sống lại, dù biết
vậy nhưng chị vẫn không ngừng ngày đêm cầu nguyện anh ấy sẽ sống lại, sẽ trở về
bên cạnh chị với Ly Ly. Nên chị đã đi tìm cây hoa hồng xanh để đặt niềm tin vào
nó…nhưng thật đáng tiếc, định mệnh đã an bài tất cả chị chỉ còn cách học cách dần
chấp nhận sự thật phũ phàng này và nuôi Ly Ly khôn lớn, trưởng thành là chị đã
cảm thấy rất hạnh phúc, rất cảm ơn ông trời đã cho chị một cơ hội để mà tiếp tục
hi vọng…- Người thiếu phụ nhìn Hoạ Mi thở dài, cười tươi sáng nhưng ánh mắt vẫn
ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm.
- Em hiểu, trên đời
này tất cả mọi kỳ tích hay điều kỳ diệu nào đó đều do con người tự tạo ra. Chỉ
cần đừng quá vội bi quan, tuyệt vọng mà buông xuôi dễ dàng đầu hàng thì trên đời
này không có gì là không thể cả. Chị cũng đừng buồn, đời còn dài, cuộc sống còn
nhiều niềm vui và sự bất ngờ không thể biết trước được. Biết đâu một ngày nào
đó chị sẽ gặp được một người thật lòng yêu chị và muốn đem lại hạnh phúc giống
như anh ấy thì sao? – Hoạ Mi mỉm cười nhìn sâu vào mắt người thiếu phụ an ủi.
- Haiz, với chị một
lần yêu là đã quá đủ, sẽ mãi yêu một người kể cả cho dù người ấy chết đi rồi.
Em biết không, trên đời này có những người suốt cả cuộc đời chỉ yêu duy nhất một
người, cũng có người yêu rất nhiều người mà chẳng biết cuối cùng mình thật sự
yêu ai. Người có thể yêu một người khác dễ dàng sẽ dễ tìm được hạnh phúc hơn
người suốt cả cuộc đời chỉ yêu duy nhất một người.
- Người có thể khiến
cho ai đó yêu cả cuộc đời nhất định là một người rất đặc biệt, chỉ có người đó
mới có thể khiến cho người yêu duy nhất suốt cuộc đời một người có thể vui, buồn,
cười, khóc, giận dỗi… Khi mà người đó mất đi rồi thì coi như thế giới tươi đẹp
của người yêu duy nhất một người suốt cả cuộc đời cũng sẽ bị sụp đổ. Thế nên dù
sau này có ra sao chị cũng sẽ cố gắng luôn mỉm cười, sống mạnh mẽ và kiên cường
như đã từng hứa với anh ấy, chỉ có điều có lẽ cả đời này chị cũng sẽ chẳng thể
mở lòng yêu thêm bất kỳ một ai khác. – Người thiếu phụ khẽ thở dài nhìn Hoạ Mi,
tay vuốt tóc Ly Ly.
- Thôi, chị còn có
việc phải đi trước đây em cứ từ từ đi dạo tiếp nhé. Tặng em chậu cây hoa hồng
xanh này, bởi đối với chị lúc này Ly Ly chính là kỳ tích mà chị mong đợi và hi
vọng nhất rồi. Tình yêu, sự hi sinh lặng lẽ, âm thầm và những hồi ức đẹp, hạnh
phúc mà anh ấy dành tặng chị khi còn sống cũng đã là kỳ tích ngoài mong đợi của
chị rồi. Chúc em luôn hạnh phúc và gặp nhiều may mắn nhé, hi vọng chậu cây hoa
hồng xanh này sẽ giúp em tạo nên nhiều kỳ tích mà em luôn mong đợi. – Người thiếu
phụ nở nụ cười buồn bế Ly Ly đứng dậy đi thẳng.
- Tạm biệt chị - Ly
Ly cười ngọt ngào, giơ tay vẫy vẫy Hoạ Mi.
Khi bóng hai mẹ con
Ly Ly đã xa dần, Hoạ Mi ôm chậu cây hoa hồng xanh khẽ mỉm cười thì thầm “Thực
ra chị chưa biết cốt truyện về huyền thoại hoa hồng xanh là có thật đấy, chàng
ngốc Stupid đã dùng toàn bộ máu của cơ thể mình để nuôi dưỡng cây hoa hồng
xanh. Nhờ đó mà hoa hồng xanh mới nở và công chúa mới được cưới người mình yêu,
sống hạnh phúc suốt cuộc đời. Điều kỳ diệu thực ra nằm ở sự hi sinh và niềm hi
vọng mong người mình yêu luôn được vui vẻ, hạnh phúc thầm lặng của chàng ngốc
Stupid”.
Trên Thiên đường hai
thiên sứ đáng yêu nhìn xuống trần gian, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng.
- Cuối cùng nhiệm vụ
của chúng ta cũng đã hoàn thành, may mà có người phụ nữ đáng thương ấy nếu
không chúng ta cũng thật không biết làm thế nào để trao tận tay Hoạ Mi chậu hoa
hồng xanh ấy – Cô bé thiên sứ thở phào nhẹ nhõm.
- Đúng vậy, đó cũng
chính là món quà mà thần Tình Ái đã tặng Hoạ Mi trước khi trở lại trần gian- Cậu
bé thiên sứ mỉm cười.
- Thần Tình Ái nói
chỉ khi nào cây hoa hồng xanh đó nở hoa thì kỳ tích mới xảy ra là sao? Kỳ tích
gì? Đừng nói với tớ là hai người họ Nhật Duy với Hoạ Mi một trong hai người sẽ
sống hạnh phúc còn một người thì ngậm ngùi chấp nhận đau thương chỉ âm thầm cầu
chúc người mình yêu hạnh phúc nha- Cô bé thiên sứ mắt chớp chớp, khó hiểu hỏi.
- Là sao?
- Ui, cậu quên rồi sao,
cái cây hoa hồng xanh trong chậu mà Hoạ Mi đang cầm trên tay chính là cái cây
hoa hồng xanh trong truyền thuyết, chỉ nở hoa đúng một lần và duy nhất khi
chàng ngốc Stupid dùng máu trong tim của mình để tưới cho nó. Biến điều ước
thành hiện thực, công chúa Rose người mà chàng ngốc yêu được hạnh phúc bên người
mà công chúa đã chọn. – Cô bé thiên sứ nghiêng đầu nghi ngờ.
- Nói như vậy có
nghĩa là, cây hoa hồng xanh kia sẽ chẳng bao giờ có thể nở hoa nếu như không được
tưới máu từ con tim của một kẻ đang yêu à? Chỉ nở hoa khi điều ước biến thành
hiện thực nếu ai đó được hạnh phúc bên người mà mình đã chọn sao? – Cậu bé
thiên sứ kinh ngạc.
- Hơ, muốn cây hoa hồng
xanh đó nở hoa nhất định phải dùng máu người để tưới, quan trọng phải là người
đang yêu và ước người mình yêu luôn được hạnh phúc, vậy ai sẽ là người chấp nhận
hi sinh đầy cao thượng như thế? Trên thế gian này chắc chỉ có kẻ điên mới làm
như vậy thôi, một chàng ngốc đã thấy hiếm hoi lắm rồi. Đợi cây hoa hồng xanh đó
nở hoa lần thứ hai trừ khi mặt trời mọc đắng Tây.
Cô bé thiên sứ ánh mắt
khó tin, thầm nghĩ chắc thần Tình Ái đầu óc có vấn đề thật rồi. Ai ngu đâu mà
đem mạng sống của mình ra để đem lại hạnh phúc cho người khác chứ?
- Ai nói nhất định
phải dùng máu người đang yêu và luôn ước người mình yêu được hạnh phúc thì cây
hoa hồng xanh đó mới nở hoa. – thần Tình Ái từ đâu xuất hiện lên tiếng.
- Vậy nghĩa là sao?
– Cả hai thiên sứ đáng yêu kinh ngạc mở to mắt không chớp hỏi.
- Nước mắt, nỗi nhớ,
sự hi sinh thầm lặng dành cho nhau, khi hai người yêu nhau cùng nắm chặt tay
nhau vượt qua rất nhiều sóng gió thật sự đến được với nhau và sống hạnh phúc
bên nhau đến trọn đời, trái tim không mang sự đổi thay dù chỉ là thoáng qua.
Thì lúc đó cây hoa hồng xanh trong truyền thuyết ấy mới nở hoa, bởi kỳ tích đã
xuất hiện, điều ước đã trở thành hiện thực. Hai ngươi không tin thì cứ chờ xem
– Thần Tình Ái mỉm cười tinh nghịch
- Thần cứ nói đùa, trên đời này làm gì có chuyện hoang đường như thế chứ. Trái
tim ai có thể suốt cả cuộc đời không đổi thay chỉ yêu duy nhất một người chứ? Nếu
có thật thì cũng là chuyện ở thời đại ngày xưa có Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài,
Romeo và Jiuliet thôi. Chứ dưới trần gian thời đại bây giờ nếu có thật thì đã
chẳng lắm cảnh yêu sớm, cưới vội, chóng li hôn. Tình yêu cứ như trò đùa trẻ con
thích thì yêu không thì chia tay thậm chí là đến tận nhà đòi lại quà sao phải
xoắn nhỉ, đám cưới cứ như là một trò diễn tuồng ý làm trò cười cho thiên hạ.
Không thì cũng đã chẳng có tình trạng nạo phá thai ngày càng gia tăng, bỏ rơi
trẻ mới sinh ở ngoài đường rồi thả xuống sông. Rồi tình trạng vô sinh khiến bao
gia đình tan cửa nát nhà, sống dở chết dở... - Hai thiên sứ bĩu môi, cười nhạt,
vẻ mặt không tin.
- Các người thật là...Những con người đầu óc ngu si tứ chi phát triển thích
tình dục, thoả mãn nhu cầu cá nhân hơn là ý nghĩa thiêng liêng sâu sắc của tình
yêu chúng ta không cần nhắc đến làm gì. Thật là xấu hổ, chẳng có gì đáng ngưỡng
mộ hết. Ta muốn nói tình yêu của Hoạ Mi với Nhật Duy cơ, hai người đó sẽ chứng
minh điều ta nói là đúng hay không? - Thần Tình Ái đỏ mặt, dở khóc dở cười.
- Được, vậy hãy để thực tế chứng minh xem sao? Bọn tớ chẳng thể nào tin được
cái chuyện hoang đường, viển vông do thần nghĩ ra đó cả. - Cô bé thiên sứ cười
mỉa mai, ánh mắt hiện rõ năm chữ "Thần Tình Ái thần kinh" thật rồi.