Trước tiên tác giả có đôi lời muốn nói rõ:
Truyện viết về đề tài cuộc sống, tâm lý xã hội, những mặt tốt
và mặt xấu, nguyên nhân và giải pháp. Để viết bộ tiểu thuyết này mình đã tổng hợp
từ rất nhiều kiến thức từ sách vở, tiểu thuyết, truyện trinh thám, truyện ma,…đến
kỹ năng sống, khả năng giải quyết tình huống cùng những chiêm nghiệm, suy ngẫm
về những gì đang diễn ra trong cuộc sống hiện nay kết hợp lại. Xã hội hiện đại
đồng tiền khiến con người ta loá mắt, mất đi những ý nghĩa sống tích cực. Tuổi
trẻ nhiều người sống mất mục tiêu phấn đấu, luôn trong trạng thái chán nản, bế
tắc, mệt mỏi. Thất tình cũng nghĩ đến cái chết, áp lực học nhiều quá cũng muốn
chết, bị người yêu tung ảnh “nóng” cũng muốn chết, bị những kẻ xấu lợi dụng ảnh
đăng lên mạng với mục đích xấu …cũng nghĩ đến cái chết? Đơn giản đánh mất tiền
quỹ lớp…cũng nghĩ đến cái chết…? Trượt đại học…cũng muốn chết?
Cùng là thế hệ 9x, trong cuộc sống đã trải qua không ít sóng
gió, những giây phút chán nản, hụt hẫng và cũng vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà
trường. Nhưng mình không thể hiểu nổi các bạn trẻ những con người tuổi thanh
xuân xinh đẹp, tài năng, được ăn học đầy đủ, tương lai là trụ cột của đất nước…Tại
sao mỗi khi rơi vào những hoàn cảnh khó khăn không chịu nghĩ đến những điều
tích cực, học cách thích nghi để vượt qua…mà luôn rơi vào tình trạng bị động, bế
tắc dẫn đến trầm cảm rồi có ý định muốn quyên sinh để giải thoát. Vậy bố mẹ,
người thân, những người còn sống thì phải làm sao? Mỗi một vụ như vậy khi đăng
tin lên mạng dai dẳng suốt nhiều năm qua thấy tình trạng này càng ngày càng gia
tăng, đọc xong khiến mình cảm thấy rất buồn.
Từ đó mình đã cảm nhận được một điều rất thực tế, là đề tài
nóng hổi không mới cũng chẳng cũ. Nhà trường dậy lý thuyết sách vở quá nhiều mà
rất ít dạy tư vấn tâm lý, khả năng xử lý tình huống quá kém, gia đình mải kiếm
tiền không lo lắng, quan tâm con cái. Dẫn đến thiếu kỹ năng sống một cách
nghiêm trọng…khi rơi vào những tình huống bất ngờ, khó xử… đa phần đều im lặng
không thể tâm sự hay chia sẻ được với ai và thay vì bình tĩnh nghĩ cách giải
quyết tốt đẹp nhất, ổn thoả nhất…thì lại nghĩ đến…cái chết đầu tiên?
Tình yêu thì như trò đùa trẻ con, yêu sớm cưới vội chóng
chia tay, thậm chí chia tay đòi lại quà, tung ảnh “nóng”, thậm chí tẩm xăng đốt
cháy người yêu, giết người yêu khi bị kiên quyết chia tay. Không lừa dối thì
cũng nhanh hết yêu. Với tất cả mọi người thì đề tài “nhạy cảm” từ tuổi 15+ trở
lên có ai còn dám nói là ngây thơ không hiểu biết gì nữa đâu. Vậy tại sao luôn
xảy ra những sự việc đáng buồn nào phá thai, bỏ rơi trẻ mới sinh để dẫn đến biết
bao hệ luỵ về sau ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai.
Mình không hiểu tình yêu là tình cảm thiêng liêng tốt đẹp, hết
tình thì cũng còn nghĩa tại sao lại cư xử với nhau như thế? Chẳng nhẽ ở Việt
Nam xã hội càng tiến bộ, càng hiện đại mình tự hỏi trong giới trẻ hiện nay họ
nghĩ “Tình yêu là gì?”. Chẳng nhẽ tình yêu bây giờ phải “Yêu là phải dâng hiến
hết tất cả” sau đó đường ai nấy đi à? Liệu có còn tình yêu chân thành, chung
thuỷ, hi sinh vì nhau mong người mình yêu luôn được hạnh phúc như rất nhiều những
câu chuyện tình yêu cảm động và cao thượng mà mình đã từng đọc nữa không? Hay tại
mình quá lạc hậu??? Và tất cả chỉ là câu chuyện cổ tích chỉ có trên phim ảnh?
Mình đã đọc rất nhiều tiểu thuyết ở Việt Nam nhưng mình chưa
từng thấy truyện nào viết về những điều triết lý, thực tế đó. Toàn một tình yêu
đẹp, lãng mạn, êm đềm như một giấc mơ và thật sự đọc xong mình cũng chẳng rút
ra được ý nghĩa hay bài học gì vì cuộc sống khắc nghiệt - mơ mộng nhiều đến khi
vỡ mộng thì sẽ ra sao? Nên mình chỉ thích đọc tiểu thuyết, văn học Trung Quốc
vì họ phân tích tâm lý rất sâu sắc, rất thực tế, dám yêu, dám hận. Cũng như ánh
sáng soi đường chỉ dẫn cho con người thoát khỏi vũng bùn lầy tăm tối để tìm được
hạnh phúc đích thực thuộc về mình liên tục được xuất bản sang Việt Nam. Nhưng tại
sao ở Việt Nam lại không thấy có hoặc có rất ít.
Từ đó mình đã ngẫu nhiên nảy ra ý tưởng viết một câu chuyện
phản ánh sinh động, chân thật về cuộc sống đang diễn ra ở Việt Nam. Đấu tranh
đòi quyền sống, đòi hạnh phúc, bình đẳng nam nữ, khát vọng khẳng định mình. Ước
mơ về một tình yêu đẹp và chân thành không thay lòng đổi dạ có nhau đến trọn đời,
hạnh phúc gia đình…Hướng tới những giá trị tinh thần tốt đẹp, một cuộc sống ý
nghĩa.
Nếu là bạn khi rơi vào những tình huống mình giả định trong
truyện bạn sẽ xử lý như thế nào? Những lúc chán đời, bế tắc, tuyệt vọng có ai
nghĩ đến cái chết đầu tiên không? Điều quan trọng không phải đi tìm lỗi sai mà
quan trọng phải đi tìm giải pháp khắc phục như thế nào để trở lại cuộc sống
bình thường, lấy đó làm bài học để rút kinh nghiệm…Đó là điều mình muốn gửi gắm.
Còn ai thích mơ mộng, thích một tình yêu giống như chuyện cổ tích hoàng tử và
công chúa thì mình khẳng định bạn đọc nhầm truyện rồi.
Có lẽ tại mình viết ngược đời, viết những điều chẳng ai nghĩ
đến, cảm thấy bất ngờ nên từ khi bắt đầu viết đến giờ mình bị rất nhiều độc giả
*ném đá” tơi tả vì cảm thấy truyện không mơ mộng, đẹp như những gì ho mong đợi,
hi vọng chuyện cổ tích hoàng tử và công chúa. Khiến cảm xúc của mình bị rối loạn,
ức chế rất nhiều. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, mình cũng sẽ cố gắng hoàn
thành.
Nhiều độc giả khen hay, đến đoạn không hợp ý thì kêu nhảm
nhí, nhạt nhẽo hỏi rõ mình thiếu sót chỗ nào không nói ra để mình khắc phục. Có
độc giả còn không chỉ *ném đá* còn nói lời khiếm nhã nữa bảo mình tốt nhất đừng
viết nữa khiến mình vô cùng ức chế. Thật sự mình rất muốn hỏi bạn cảm thấy hay ở
điều gì, bạn có hiểu và cảm nhận được mình đang viết cái gì không? Nếu không
thì bạn có thể dừng lại không nên đọc nữa, mình đâu có ép buộc.
Có lẽ cần phải trao đổi rõ ràng với độc giả để cả hai cùng
hiểu nhau hơn, chứ cứ thế này mình cũng phát điên mất. Mình là người rất nhạy cảm
thích lắng nghe những ý kiến góp ý, cảm nhận của độc giả sai chỗ nào sửa chỗ
đó. Mọi người có thể hiểu đơn giản mỗi nhận xét góp ý kiến, cảm nhận của bạn có
tác động rất lớn đến cảm xúc, tâm trạng của mình. Bạn khen hay trong khi mình tự
cảm thấy còn rất nhiều thiếu sót mình cũng chẳng vui được, mình thích tìm những
người có cùng chung cảm xúc để cùng trao đổi.
Nên mong mọi người có gì góp ý thẳng thắn, rõ ràng, nói năng
lịch sự xin đừng nói những lời lẽ khiến mình cảm thấy hụt hẫng, sai không biết
sai chỗ nào, chẳng biết vì sao nữa cảm giác ấy thật sự rất khó chịu. Mong mọi
người thông cảm và hiểu cho mình, dù sao mình cũng chỉ viết bằng tất cả cảm xúc
tâm hồn nghĩ gì viết nấy nên còn nhiều thiếu sót, chẳng phải nhà văn thực sự,
viết cái này mình cũng có được tý tiền bạc, lợi ích gì đâu có khi còn mất thời
gian, công sức tại sao không hiểu cho mình chứ?
Nhóc lười... Tôi yêu em!
Hồng Nhung đi shopping trong một cửa hàng quần áo toàn đồ đắt
tiền hiệu Chanel, Hermes cùng với Kim Trọng, sau khi đã mua một đống quần áo,
giày dép thanh toán bằng thẻ tín dụng xong xuôi. Ngồi trên ghế vắt chéo chân đọc
lướt qua tin tin trên mạng bằng Iphone 5S, chẳng biết đọc được cái tin gì mà cô
nàng bỗng dưng mỉm cười tươi rạng rỡ như hoa đào nở giữa nắng xuân. Chỉ tiếc nụ
cười ấy sao mà gian xảo, âm hiểm và đáng sợ làm sao ý mất đi vẻ đẹp tự nhiên của
một nụ cười xuất phát từ đáy lòng.
- Vụ này anh làm tốt lắm, thật không ngờ lại tốt đến mức bất
ngờ như vậy – Hồng Nhung để cái iphone 5S trên măt bàn, cầm cái lọ nhũ đánh
móng tay giọng nói rất phấn khởi.
- Vụ nào? – Nói không đầu không cuối Kim Trọng nhíu mày khó
hiểu
- Ho ho, còn vụ nào vào đây nữa, ngoài vụ Hoạ Mi bị bắt quả
tang ngủ qua đêm với trai lạ trong khách sạn Nam Cường nữa. Tin tức trên mạng
lan truyền nhanh hơn cả tia chớp mà anh vẫn còn chưa biết gì sao? – Hồng Nhung
cười nhạt đắc ý.
- Oh, tất cả chẳng phải do ý tưởng em nghĩ ra đó sao? Anh
còn có rất nhiều việc phải làm chỉ sai lũ đàn em dàn xếp tý thôi nên cũng chẳng
để ý. Thế nào rồi, tình trạng của Hoạ Mi giờ ra sao? – Kim Trọng tay đút túi quần
phong thái bình thản hỏi.
- Sao là sao? Anh thử nghĩ xem một cô gái mà bất ngờ bị rơi
vào hoàn cảnh đó thì sẽ như thế nào? Một là chết hai là trầm cảm dẫn đến thần
kinh không được bình thường thế thôi. Áp lực dư luận, búa rìu miệng lưỡi thiên
hạ, những lời đàm tếu chỉ trỏ, giễu cợt thì đừng nói là một cô gái yếu đuối mà
đến người có tinh thần thép cũng chẳng thể chịu nổi nữa là. – Hồng Nhung nhún
vai tỏ vẻ hiểu biết.
- Làm như vậy có độc ác quá không? Liệu cô ta có chết không?
– Kim Trọng là con trai nên không nghĩ được nhiều như Hồng Nhung, nghe cô ta
phân tích mà giật mình.
- Oh, thế là còn nhẹ nhàng đấy, chưa đến mức để cô ta bị ít
nhất năm tên đàn em của anh cưỡng bức tập thể chết đi sống lại đã là may mắn,
nhân từ với cô ta lắm rồi. Ai bảo cô ta dám “chơi” em cái vụ cử hai tên xấu như
ma hát bài “Anh không đòi quà” chế giễu khiến em bị nhục nhã chứ. Em đã nói rồi
nỗi nhục nhã đó em nhất định bắt cô ta phải trả giá gấp trăm nghìn lần. Hừ…- Hồng
Nhung nghiến răng nói trong tức giận hận không thể giết Hoạ Mi chết ngay tức khắc,
có lẽ cổ nhân nói cấm có sai “Thà đắp tội với quân tử còn hơn là đắp tội với tiểu
nhân”.
- Eo, em dã man quá đó, em mà làm như vậy thật thì…
Kim Trọng đang định nói gì đó thì chuông điện thoại của Hồng
Nhung vang lên cắt ngang, Hồng Nhung quý phái cầm điện thoại bắt máy đi thoải
mái trên đôi giầy cao góp 10 phân ra ngoài cửa hàng nói chuyện.
- Alo, ai vậy? – Hồng Nhung nhìn số lạ gọi đến linh cảm điều
gì đó chẳng lành vội hạ giọng hỏi.
- Hừ…đại tiểu thư dạo này trông cô có vẻ ngày càng xinh đẹp
nhi? Tôi nhìn mà cứ ngỡ là minh tinh màn bạc Holywood cơ đấy – Đầu dây bên kia
khẽ cười, lạnh lùng nói.
- Oh, anh không cần phải nói xoáy nhau như vậy đâu? Có gì
nói thẳng ra luôn đi cho đỡ mất thời gian – Hồng Nhung mím môi nén tức giận.
- Tôi đang ở quán trà Hương Trầm đối diện với cửa hàng quần
áo cô đang đứng, tôi có việc quan trọng muốn nói cô mau sang ngay đi. – Người
đàn ông ở đầu dây bên kia nghiêm giọng nói.
- Ok, chờ tôi một lát – Hồng Nhung nhận lời, cảm thấy rất lo
lắng không biết anh ta lại định giở trò gì nữa đây.
Trong quán trà Hương Trầm không gian yên tĩnh, rộng rãi đứng
trên tầng ba có thể nhìn thấy bờ hồ có hàng liễu rủ đang đung đưa theo gió. Hồng
Nhung ngồi đối diện với Thanh Tùng, vẻ mặt thoáng bất an tay cầm thìa ngoáy ly
café sữa.
- Anh muốn gặp tôi là có chuyện quan trọng gì muốn nói vậy?
– Hồng Nhung mỉm cười.
- Chuyện của Hoạ Mi là do cô làm phải không? – Thanh Tùng
đôi mắt sắc xảo, loé tia nguy hiểm, cười lạnh lùng nhấp ngụm cafe nóng hổi
nguyên chất hỏi.
- Chuyện của Hoạ Mi? Là chuyện gì cơ? Tôi có biết gì đâu anh
đừng có mà đổ oan cho tôi như thế chứ. – Hồng Nhung tỏ vẻ ngây ngô không biết
gì, mím môi tức giận.
- Hừ…cô không cần phải giả vờ giả vịt với tôi làm gì. Nhìn vẻ
mặt ngây ngô giả tạo đó của cô tôi thấy buồn nôn lắm – Thanh Tùng tức giận điên
người, tý muốn cầm cả ly café nóng hổi hất thẳng vào mặt cô ta. Hại Hoạ Mi ra
nông nỗi như vậy mà cô ta vẫn còn tỏ vẻ không hề liên quan một cách dã man như
vậy sao? Đúng là loại đàn bà hiểm ác.
- Anh đừng có ngậm máu phun người, nếu anh gọi tôi ra đây chủ
yếu là muốn xỉ nhục tôi thì chúng ta chẳng có gì để mà nói với nhau nữa. Bye –
Hồng Nhung tức giận, sắc mặt âm u toan đứng dậy cầm túi xách đi thẳng, ngồi đây
dây dưa với anh ta sợ lộ hết mọi chuyện mất.
- Hừ…chuyện Hoạ Mi bị bắt quả tang ngủ qua đêm với trai lạ
trong khách sạn là do cô sắp xếp đúng không? Không ngờ chỉ vì muốn chia rẽ Hoạ
Mi với Nhật Duy mà cô lại có thể nghĩ ra thủ đoạn đê tiện đến như vậy. Cô thật
khiến tôi ghê tởm – Thanh Tùng nắm chặt hai tay lại cố giữ bình tĩnh, ánh mắt
nguy hiểm gằn giọng nói.
- Vớ vẩn, chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi, anh muốn
truy tìm thủ phạm thì tìm nhầm người rồi – Hồng Nhung cười vô tội nhưng ánh mắt
thì không hề có chút ý cười nào.
- Có liên quan hay không trong lòng cô tự biết rõ nhất, nếu
Hoạ Mi mà có chết hay xảy ra chuyện gì nhất định cô cũng sẽ chẳng được sống yên
ổn đâu. Nhật Duy không ra tay xử lý cô thì tôi sẽ tìm ra kẻ đã làm hại đời cô ấy
để trả thù thay cô ấy. Hoạ Mi là một cô gái trong sạch, thuần khiết đẹp như một
thánh nữ vì vậy tôi tuyệt đối không bao giờ để bất kỳ kẻ nào khiến cô ấy bị vấy
bẩn. Tốt nhất cô nên cầu phúc cho cô ấy sớm tai qua nạn khỏi đi nếu không cha
cô cùng tập đoàn của ông ta cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu. – Nói xong
Thanh Tùng lạnh lùng đi thẳng không thèm liếc nhìn Hồng Nhung lấy một cái, như
thể sợ một căn bệnh quái ác chết người.
“Là do tôi gây ra thì sao? Không có chứng cớ rõ ràng anh làm
gì được tôi. Anh tưởng tôi ngu như anh nghĩ chắc”. – Còn lại một mình, Hồng
Nhung cầm ly café sữa đập mạnh xuống nền vỡ choang, ánh mắt căm thù.
Hoạ Mi sau khi được đưa vào bệnh viện cấp cứu vết thương cũ ở
ngực tái phát do tinh thần bị sốc được chữa trị kịp thời không nguy hiểm đến
tính mạng, còn vết thương ở lưỡi do cắn sâu chảy nhiều máu nên tạm thời không
nói năng hay ăn uống gì được trong vài hôm phải tiếp nước hoa quả để cầm cự.
Hoạ Mi đã tỉnh lại đã thấy Ngọc Huyền, Quỳnh Chi, Thuỷ Tiên,
Nhật Duy có mặt bên cạnh mình. Mấy người họ hết lời an ủi, động viên Hoạ Mi phải
bình tĩnh vượt qua khó khăn lần này. Sự việc đang được điều tra, chưa thể biết
chính xác điều gì thì đừng vội bi quan…
- Hoạ Mi à, em nhất định phải bình tĩnh, tỉnh táo nhé. Chuyện
lần này chỉ là tại nạn không may thôi, còn sống là còn hi vọng nhất định em
không được nghĩ linh tinh đấy nhé – Nhật Duy nắm chặt tay Hoạ Mi, nhìn gương mặt
tái nhợt xanh xao của nhỏ xót xa vô cùng.
- Đúng vậy, bọn khốn nạn đó làm vậy chỉ muốn khiến tâm lý của
cậu bị sụp đổ tìm đến cái chết thôi. Nếu cậu mà chết thật có phải đã giúp bọn
chúng hoàn thành tâm nguyện rồi không? – Ngọc Huyền mỉm cười an ủi
- Đừng khóc, em đừng khóc mà…mọi chuyện rồi đâu sẽ có đó.
Còn có anh ở bên cạnh em mà, chẳng lẽ em nhẫn tâm vì tại nạn không may này mà bỏ
rơi anh sao? – Nhìn nước mắt Hoạ Mi tuôn rơi, Nhật Duy hốt hoảng vội lấy khăn
giấy khẽ lau nước mắt cho Hoạ Mi.
- …
Còn Hoạ Mi chỉ nhắm mắt mím môi muốn nói gì đó mà chẳng thể
nói được, chuyện đã như vậy rồi nói không sao chỉ là tự dối lòng mà thôi. Những
lời Ngọc Huyền, Nhật Duy an ủi, động viên bên cạnh nhỏ chẳng nghe lọt câu nào.
Đầu óc trống rỗng, ý thức chỉ còn hiện hữu về những cảnh tượng kinh hoàng và
đáng sợ đã xảy ra khi tỉnh lại ở một nơi xa lạ…cơ thể không một mảnh vải che
thân…một người đàn ông xa lạ cũng không mảnh vải che thân…những lời lẽ bẩn thỉu
phát ra từ miệng tên đàn ông khốn kiếp đó. Rồi một đám phóng viên xấu xa chụp
hình đăng báo để bêu rếu, xỉ nhục nhỏ…Máu…máu chảy ra từ miệng rất đau, thực sự
rất đau nhưng chẳng hề đau bằng nỗi nhục nhã khi thân thể bị xâm phạm, bị người
ta nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, giễu cợt.
Đối với một cô gái mà nói quan trọng nhất là gì chính là sự
trong sạch, thuần khiết chỉ có thể trao cho người mình yêu nhất trong đêm tân
hôn mà thôi. Bây giờ chẳng may như vậy rồi, làm sao Hoạ Mi có thể sống vui vẻ,
vô tư như không có chuyện gì chứ...Khó lắm, thực sự khó lắm. Tại sao ông trời lại
không để cho nhỏ chết đi chứ, thật sự bây giờ nhỏ chẳng cần gì cả, nhỏ chỉ muốn
chết đi mà thôi. Sống mà để chịu nhục nhã thì sống làm gì tốt nhất là chết đi
còn dễ chịu hơn. Nhỏ đã cắn lưỡi đến mức đó rồi mà sao vẫn không chết nhi? Thật
sự nhỏ cảm thấy quá mệt mỏi rồi yêu người không nên yêu bắt buộc phải chia xa
đã đau lắm rồi. Vậy mà bản thân cũng chẳng còn trong trắng nữa thì sống để làm
gì…chết đi sẽ dễ chịu hơn… sẽ không bị người đời nhục mạ, sẽ không phải chịu
nhiều cay đắng, chua xót nữa…
Được gần một tuần Hoạ Mi cũng đã được xuất viện trở về nhà,
dù lưỡi đã hồi phục có thể nói chuyện được nhưng kể từ lúc được về nhà. Hoạ Mi
cả ngày nhốt mình trong phòng, khoá chặt cửa không nói năng, không cười đùa thậm
chí là không muốn ăn uống tý gì. Người gầy xanh xao ai nhìn cũng phải đau lòng.
Ba mẹ Hoạ Mi nhìn bộ dạng con gái như vậy lo lắng đến mất ăn mất ngủ cứ tiếp tục
như vậy sợ Hoạ Mi sẽ mắc bệnh trầm cảm mất.
- Hoạ Mi à, con đừng buồn nữa, cả ngày nay con đã chẳng chịu
ăn uống gì rồi cứ thế này con sẽ chết mất. Mau ăn chút cháo nóng đi, con còn cứ
như vậy mẹ sẽ đau lòng mà chết theo con mất – Bà Hương tay run rẩy cầm bát cháo
nóng nhìn đứa con gái bé bỏng ngồi trên giường co ro ôm gối sắc mặt xanh xao,
đôi mắt vô hồn.
Mà lòng đau như cắt, nước mắt tuôn rơi, sao số con gái tôi lại
khổ như vậy chứ. Không biết kiếp trước bà đã tạo nên oan nghiệt gì mà sao kiếp
này con gái bà lại phải chịu nhiều bất hạnh như thế chứ? Yêu người không nên
yêu, đã quyết tâm muốn chia tay chỉ muốn sống vui vẻ nốt những tháng ngày còn lại
bên người mình yêu trước khi chia xa.
Vậy mà tự nhiên tai hoạ không biết từ đầu đổ ập lên người
con bé, biến một cô gái tuổi 16 hồn nhiên, vô tư trở lên tàn tạ, héo hon như
chiếc lá rụng thế này. Bọn người khốn nạn kia thật độc ác, dùng thủ đoạn đê tiện
hại nó ức chế đến mức phải cắn lưỡi tự sát, giờ không chết thì cũng giống như một
cái xác không hồn. Hại đời người ta ra nông nỗi như thế này nhất định bọn chúng
cũng sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp đâu, đừng quên “lưới trời lồng lộng tuy thưa
mà khó lọt”.
- Hoạ Mi con có nghe mẹ nói gì không, xin con đừng im lặng
mãi thế, xin con hãy nói một lời để mẹ biết con không sao đi. – Thấy con gái vẫn
ngồi co ro ôm chặt lấy hai chân, ánh mắt nhìn mông lung, im lặng không chút phản
ứng như một cái xác chết vậy.
Bà Hương lay mạnh con gái mà vẫn không thấy có phản ứng gì,
kinh hãi đánh rơi cả bát cháo nóng đang ôm chầm lấy con gái chỉ thấy nó cứng
đơ, bà bật khóc nghẹn ngào cảm giác như sắp mất đi thứ quan trọng gì đó...
Bác sĩ được mời đến khám cho Hoạ Mi, từ đầu đến cuối Hoạ Mi
chẳng có chút phản ứng gì. Ánh mắt trống rỗng vô hồn, sắc mặt trắng nhợt nhạt
không sức sống, gầy hóp má lại đến bác sĩ cũng phải hoảng sợ.
- Bác sĩ tình hình cô ấy thế nào, sao cô ấy cứ im lặng mãi
như thế? – Nhật Duy đứng bên cạnh lo lắng, bất an hỏi.
Bác sĩ quan sát Hoạ Mi thật kỹ một lúc, lấy tay huơ huơ trước
mặt mấy cái mà ánh mắt Hoạ Mi vẫn trống rỗng, vô hồn không chút phản ứng thậm
chí còn chả chớp mắt lấy một cái. Bác sĩ thoáng lắc đầu, nhìn vẻ mặt của ba mẹ
Hoạ Mi, Nhật Duy cùng bạn bè của nhỏ bằng ánh mắt ái ngại.
- Có lẽ…sau khi trải qua cú sốc tâm lý kinh hoàng đó, cô ấy
cảm thấy mất hết niềm tin và hi vọng. Có thể cô ấy cảm thấy quá nhục nhã, bản
thân không còn trong sạch, thuần khiết nữa thì sống làm gì chỉ một lòng muốn chết.
Cộng thêm những hình ảnh không tốt đẹp cứ ám ảnh trong tâm trí cô ấy, cũng những
điều mặc dù không được tận mắt chứng kiến nhưng cô ấy vẫn cứ tự tưởng tượng ra
khi kẻ xấu xâm phạm thân thế cô ấy. Càng khiến cô ấy thêm hoảng loạn, tuyệt vọng…và
bây giờ thì thật sự mắc bệnh trầm cảm mất rồi. – Bác sĩ thở dài buồn bã.
- Cái gì? Mắc bệnh trầm cảm? – Mẹ Hoạ Mi không khỏi “sốc”
hét lên.
- Đúng vậy, đây là một căn bệnh mà ngày nay rất nhiều người
mắc phải, cướp đi sinh mạng rất nhiều người là căn bệnh nguy hiểm đứng thứ hai
thế giới. Chủ yếu là phụ nữ bởi rất nhiều nguyên nhân chủ yếu do một biến cố,
ám ảnh nào đó trong quá khứ tác động. Hoặc do quá đau khổ, sợ hãi cái gì đó
thành ra ám ảnh. Hoặc do tâm hồn sợ hãi, đau khổ nhưng không thể chia sẻ, nhờ
ai giúp đỡ. Khi đã quá bế tắc, tuyệt vọng thì sẽ luôn nghĩ đến cái chết, coi
cái chết là giải pháp hữu hiệu để giải thoát không thì cũng rơi vào tình trạng
giống cô bé này. Do chịu quá nhiều áp lực, suy nghĩ quá nhiều, thậm chí hoang
tưởng nặng nề nên đã tự khép chặt cánh cửa sổ giao tiếp với bên ngoài, tự chìm
đắm trong thế giới riêng của mình để quên đi những đau khổ ngoài cuộc sống– Bác
sĩ chậm rãi phân tích.
- Trời ơi, vậy phải làm sao bây giờ có thể chữa trị được
không? – Ba của Hoạ Mi sợ hãi kêu lên.
- Haiz, bệnh này thực sự rất khó chữa…nhất định phải tìm ra
nguyên nhân sâu xa dẫn tới trầm cảm mới có tác dụng tốt còn nếu không…đành chờ
thời gian giải đáp vậy. – Bác sĩ lắc đầu do dự một lúc rồi mới nói.
- Hu Hu, Hoạ Mi con gái ngoan của mẹ, con mau tỉnh lại đi,
chứ cứ thế này mẹ chết mất – Bà Hương đau khổ ôm chầm lấy con gái khóc lóc, con
gái trở nên như vậy làm cha làm mẹ ai chẳng xót xa chứ.
- Con gái ngoan mau tỉnh lại đi, xin con đấy, con nói là sau
này con sẽ báo hiếu ba sẽ đưa ba đi du lịch vòng quanh thế giới mà. Con đừng
làm ba sợ mà – Ông Cường mái tóc bạc trắng vì lo nghĩ nhiều nắm chặt tay con
gái, khó nhọc nói.
- Hoạ Mi em có nhận ra anh không? – Nhật Duy xua tay trước mặt
Hoạ Mi nhưng nhỏ vẫn bất động như pho tượng, trái tim buốt nhói, cố kìm chế nước
mắt đang chực rơi. Sao sự việc lại thành ra nông nỗi như vậy chứ.
Ngọc Huyền, Quỳnh Chi, Thuỷ Tiên, Ánh nước mắt rơi trong
chua xót, Minh Khánh, Tuấn Anh, Huy Hoàng, Trung chỉ biết nhìn nhau thở dài. Biết
nói sao đây? Không ngờ cú sốc tinh thần lần này lại khiến Hoạ Mi trở lên như vậy?
Bọn khốn nạn đó độc ác quá hại luôn cả đời một cô gái tuổi còn đang rất trẻ,
tràn đầy sức sống…