Lúc này hầu như tất cả học sinh của trường Thục Khuê giây
phút này đều có mặt để chứng kiến cái chết của nhỏ những tiếng xì xào nhỏ như gió
thổi lướt qua Hoạ Mi đều có thể nghe thấy.
“Không biết nó có chết thật không nhi? Hay lại định diễn trò
gì nữa đây?”- Một cô bạn học cùng lớp với Hoạ Mi tỏ vẻ nghi ngờ.
“Phải đấy, thích chết thì nhảy mẹ nó xuống luôn đi làm gì phải
đứng đấy diễn trò mèo khóc chuột chứ?” – Một đàn chị lớp 12 vẻ mặt khinh bỉ,
bĩu môi
“Đúng rồi đây, mục đích tao lên đây cũng chỉ là để xem nó có
bản lĩnh nhảy xuống thật hay không thôi. Đến con kiến còn muốn sống nữa là một
đứa con gái mặt dày không biết liêm xỉ giống như nó”. – Một cô gái nhìn mặt
cũng rất xinh nhưng mở miệng ra là nói những lời khiến người ta muốn tát rơi
răng.
“Dù có sống tiếp thì với cái loại con gái chỉ là bông hoa
nhài cắm bãi phân trâu như nó, cũng chỉ có thằng ngu mới có ý định “rước” nó về
làm vợ thôi. Nhật Duy trông có vẻ tha thiết là thế thôi, chứ sau này chúng sống
lâu ngày với một đứa “mất trinh” sớm muốn hắn cũng bỏ của chạy lấy người thôi”.
– Lời của một đàn anh lớp 12 nói với mấy thằng bạn đứng bên cạnh, mặt mũi trông
cũng sáng sủa sắp thi đại học đến nơi rồi mà nói những lời như kẻ vô học…
“Phải đấy, con trai bây giờ có ai lại muốn cưới một đứa con
gái thân xác chỉ là đoá hoa tàn, phơi bày thân thể trước bao con mắt thiên hạ để
sau này người ta cười chê, khinh bỉ đúng là cái thằng đổ vỏ ốc cho kẻ khác chứ?”
“Nhật Duy đẹp trai, tài năng thế kia thiếu gì gái theo, con
nhỏ đó dù có là Tây Thi tái thế nhưng cũng chẳng phải loại cao sang, quý giá gì
sớm muộn cũng bị hắn “đá” không thương tiếc thôi”.
“Còn nếu không chắc hắn là kẻ thần kinh không được bình thường,
hoặc bị bệnh gì đó cốt lấy con nhỏ thân tàn ma dại đó để làm bình phong che đậy
thôi”.
“Chính xác, là mày có cho tiền mày có chịu cưới một con nhỏ
bị khoe cảnh ân ái mặn nồng với thằng khác trên mạng trước bao con mắt soi mói,
háu sắc về làm vợ không?”
“Trừ khi tao bị điên, chứ loại con gái đó yêu chơi bời còn
được chứ “rước” về làm vợ đừng nói là tao mà đến bố mẹ tao, họ hàng nội ngoại
nhà tao cũng không chịu đâu. Tai tiếng như vậy cưới về làm vợ thì biết bao giờ
mới có thể ngẩng mặt lên nhìn chiến hữu có vợ xinh đẹp, hàng ngon lành phở chứ,
ha ha…”
“…” Những tiếng xì xào bàn tán, những ánh mắt khinh bỉ, kinh
tởm lén lút nhìn nhỏ tưởng trong lúc nhỏ đang nói chuyện với đám người Nhật Duy
sẽ không nghe thấy tý gì sao? Đúng là một lũ khốn nạn, ác độc mà. Chính những lời
chỉ trích, xỉ nhục cay nghiệt này khiến tinh thần Hoạ Mi bị ảnh hưởng nghiêm trọng,
dấu hiệu hoang tưởng bắt đầu phát sinh đồng thời xuất hiện những tiếng nói
không biết từ đâu vang lên trong đầu ra sức thuyết phục Hoạ Mi hãy nhảy xuống
dưới kia, chết đi rồi tất cả sẽ chẳng còn điều gì khiến nhỏ phải khổ tâm, vướng
bận nữa…
Hoạ Mi sau khi cầu xin Tuấn Anh, Nhật Duy cùng mấy người bạn
của mình hãy để cho nhỏ nói vài lời cuối cùng. Ánh mắt liền trở lên căm hận, phẫn
nộ, hận lũ người khốn nạn kia đến tận xương tuỷ. Đằng nào cũng phải chết, nhưng
trước khi chết nhất định Hoạ Mi phải nói ra hết tất cả những bức xúc, ức chế chất
chứa trong lòng bấy lâu chỉ có như vậy nhỏ mới chết thanh thản được. Nở nụ cười
khinh bỉ, hít một ngụm khí lạnh hét to nói đầy giận dữ, lạnh giá chỉ tay vào
đám người đang xì xầm to nhỏ, máu nóng trong người sôi sùng sục.
- Các người là một lũ khốn nạn, đê tiện, dã man nhìn thấy bộ
dạng của tôi lúc này các người sung sướng, đắc ý lắm phải không?
- Các người chửi rủa tôi, nhục mạ tôi chỉ vì tôi phơi bày
hình ảnh thân thể trần truồng trước mắt các người. Có những cảnh ái ân mặn nồng
một cách trơ trẽn không biết xấu hổ. Ha ha, phải rồi tôi đúng là một ********
không biết liêm xỉ, không biết xấu hổ, không có lòng tự trọng đấy thì đã sao
nào. Có giỏi thì các người cầm dao đến chém giết tôi đi, nói cho các người biết
nhé đối với tôi cái chết chẳng là gì cả. Chết đi còn được thanh thản, yên ổn, sống
mà nhìn thấy mặt các người tôi cũng phát điên mất không những vậy mà còn thấy
ghê tởm, khinh bỉ các người nữa. Ha ha – Hoạ Mi cười như điên dại, chỉ ngón tay
vào từng mặt kẻ xấu xa đã dồn ép nhỏ đến bước đường cùng này.
- Thôi nào Hoạ Mi, nhìn sắc mặt em ngày càng xấu quá, mau xuống
đi anh đưa em về nhà nhé. Anh sẽ đưa em đi công viên vui chơi Hải Hà chúng ta lại
cùng vào lâu đài ma, cùng chơi xích đu ngựa được không em? Em thích ăn gì anh
cũng sẽ làm, muốn chơi gì anh cũng sẽ chơi cùng em. Em từng nói chong chóng chỉ
quay khi trời cao kia có gió – Còn em sẽ chỉ mỉm cười khi nơi đó có anh. Và anh
cũng như vậy, không có em anh cười làm sao nổi…mau xuống đi em, trở về bên anh
được không em?
Nhật Duy xót xa ứa nước mắt khi thấy Hoạ Mi mất hết lý trí tự
nhận mình là ******** không biết liêm xỉ, không biết xấu hổ. Cảm giác tim đau
buốt như bị ai cầm kim châm vô cùng khó chịu. Hắn biết Hoạ Mi giây phút này thực
sự phát điên rồi, chứ nếu không sao tự nhận mình là ******** chứ…
- Anh câm miệng, em còn chưa nói hết ai cho phép anh dám ngắt
lời – Hoạ Mi mắt loé tia nguy hiểm nhìn Nhật Duy giận dữ quát to không còn nhận
thức được điều gì nữa.
- Em… - Không ngờ Hoạ Mi dám quát mình, Nhật Duy sửng sốt mở
to mắt nhìn mà không biết phải làm sao.
“Haiz, lần này cô ấy thật sự phát điên rồi đến cả cậu cô ấy
cũng chẳng còn tâm trí để mà nói lời dịu dàng đầy yêu thương nữa thì có lẽ sự
việc thật sự rất nghiêm trọng đấy…chẳng còn cách nào cả, tốt nhất chúng ta cứ
nên im lặng xem cô ấy muốn nói gì rồi tuỳ cơ ứng biến” – Huy Hoàng đặt tay lên
vai Nhật Duy trấn an, Nhật Duy thở dài gật đầu mf lòng đau như cắt.
- Nhưng tại sao các người không thử nghĩ mà xem, khi các người
bước chân vào nhà tắm. Cởi hết quần áo, thân thể không một vải che thân để tắm
rửa. Nhìn thấy thân thể trần trụi lúc đó của chính mình sao các người không thấy
nhục nhã, ghê tởm, xấu hổ chứ. Ha ha, phải rồi tôi quên mất vì lúc đó có ai
ngoài bản thân các người nhìn thấy đâu mà phải xấu hổ, nhục nhã thậm chí là ghê
tởm nhi? Ha ha, đúng là buồn cười thật, càng nghĩ mà tôi càng thấy buồn cười đến
đau cả ruột. Ha ha, lúc đó lòng tự trọng, liêm xỉ của các người thật đáng tiền
nha, có đáng giá nổi một xu không? – Hoạ Mi đi đi lại lại trên bờ tường nhỏ chỉ
bằng một bàn chân mấy bước rồi lại mấy bước, cười điên dại.
Thật không ngờ Hoạ Mi lại dám công khai nói đến vấn đề “nhạy
cảm” đó nên sắc mặt ai cũng đỏ bừng vừa tức giận vừa xấu hổ mà không thể làm gì
được.
- Rồi sau này khi lấy vợ lấy chồng các người quan hệ với
nhau để duy trì nòi giống thế thì khác gì mấy hình ảnh ân ái mặn nồng của tôi
trong Clip nhi? Buồn cười thật, lúc đó thì các người không thấy nhục nhã, ghê tởm
đâu có khi còn thấy sung sướng như ở trên thiên đường ấy chứ. Ha ha, chỉ có tôi
xui xẻo lộ ảnh bị các người trông thấy liền tỏ ra là mình rất quân tử, sạch sẽ
liền tha hồ xúc phạm, xỉ nhục tôi không thương tiếc. Ha ha, thật không biết đầu
óc các người chứa cái quái quỷ gì nữa mà sao nghĩ thật là hay nha, cứ luôn tự
cho mình là đúng, là sạch sẽ nhưng sao không tự nhìn lại bản thân mình đi. Đồ đạo
đức giả. – Hoạ Mi lửa giận bốc ngùn ngụt gay gắt chì chiết.
- Hoạ Mi, em điên thật rồi, em có biết mình đang nói cái gì
không thế? – Nhật Duy cũng cảm thấy ngượng khi nghĩ đến chuyện đó vậy mà Hoạ Mi
có thể nói mà không chút ngượng ngùng, xấu hổ. Trước đây nhỏ chưa bao giờ như
thế cả, tính cách nghịch nghợm như trẻ con, trong sáng, hồn nhiên, vô tư, lớn
16 tuổi rồi vẫn chỉ thích xem phim hoạt hình Nobita, Tom & Jelly, phim tình
cảm Vườn sao băng, Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài, Hoàn Châu Cách Cách…có ai ngờ
bây giờ lại trở nên như thế. Chẳng lẽ do chịu áp lực dư luận quá nặng nề lại
thêm tác động của việc mình bị xảy ra chuyện bất hạnh đã khiến nhỏ bị ám ảnh
thành ra như vậy? Đúng thật là đáng hận mà.
Cả một đám người đứng im lặng kinh ngạc mở to mắt nhìn Hoạ
Mi, không ngờ nhỏ lại dám nói công khai như thế đúng là điên thật rồi.
- Con gái sinh ra vốn đã nhạy cảm, yêu đuối, chịu thiệt thòi
đủ thứ luôn cần được quan tâm, bảo vệ, yêu thương. Nhưng tại sao mỗi khi lộ ảnh
“nóng” hay chuyện gì đó liên quan đến vấn đề “nhạy cảm” lại luôn là người chịu
hứng những lời chửi rủa, xỉ nhục, xúc phạm của các người nhi? Mẹ kiếp, trong
khi cái thằng khốn nạn trong ảnh có quan hệ với con gái thì không bị làm sao,
cũng chẳng bị mất mát hay chịu bất cứ lời búa rìu, đao kiếm nào. Thế là thế
nào? Buồn cười thật, cười đến đau cả ruột. Ha ha, sao lại có thể bất công như
thế chứ? – Hoạ Mi vẫn cứ coi những lời xì xào, bàn tán như gió thoảng bên tai.
Nghĩ đến chuyện mình bị làm nhục, là người bị hại, là nạn
nhân bất hạnh nhưng sao lại biến thành loại con gái hư hỏng, vô liêm xỉ, không
biết xấu hổ, không có lòng tự trọng chứ. Nghĩ vậy trong lòng không khỏi chua
xót, tuyệt vọng nước mắt rơi nhạt nhoà. Dù dặn lòng không được khóc, phải mạnh
mẹ kiên cường nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Vì quá đau hay vì cảm thấy sao
lòng người lại tàn nhẫn, ác độc và dã man đến vậy?
- Mà sao lũ khốn nạn, dã man như các người sao không dùng
cái đầu để suy nghĩ trước rồi hãy mở miệng chửi rủa, xỉ nhục cô gái đáng thương
nhi? Hay là tại đầu các người toàn chứa bã đậu, chứa toàn gạch đá. Oh, thảo nào
các người “Ném đá” cứ rào rào không hề biết mỏi tay luôn. Ha ha. – Hoạ Mi ánh mắt
tràn đầy sát khí chết chóc chiếu những tia nhìn đầy lạnh lẽo sắc như dao vào
đám người khốn nạn đang muốn xem kịch hay, giây phút này đứng im lặng không dám
nhúc nhích.
- Các người có thấy trên đời này có cô gái nào thần kinh
không được bình thường, kể cả bị điên thậm chí là không có não đi chăng nữa.
Ngu ngốc tự đi đăng ảnh khoả thân, cảnh ân ái mặn nồng của mình lên mạng để cho
các người ném đá, chửi rủa, xỉ nhục không? Vậy mà tại sao các người không chịu
chửi rủa, ném đá, xỉ nhục cái đứa chó chết mất hết nhân tính nào đó đã cố tình
đăng ảnh lên mạng cố tình huỷ hoại thanh danh, làm hại đời của cô gái. – Hoạ Mi
kìm nén tức giận, dừng lại lấy hơi một lúc rồi nói tiếp.
- Ha ha, tất cả chính tại các người ngu ngốc không có suy
nghĩ. Kẻ cần ném đá, chửi rủa, xỉ nhục thì không chịu xỉ nhục, chửi rủa. Lại đi
ném đá, chửi rủa, xỉ nhục cô gái dồn ép cô gái ấy vào bước đường cùng để phải
tìm đến cái chết kết thúc tất cả vì không thể nào chịu đựng được những lời lẽ
ngậm máu phun người, xỉ nhục, ăn tươi nuốt sống cả thịt lẫn xương không chút áy
náy, thương xót. Chính các người là đồng phạm tiếp tay cho kẻ xấu hoàn thành mục
đích huỷ hoại thanh danh, sự trong sạch của cô gái khiến cô ấy sống không được
mà chết cũng không xong. Cuối cùng thì cũng phải phát điên hoặc chết thật sự.
- Nếu các người mà ném đá, chửi rủa, xỉ nhục cái kẻ khốn nạn
đê tiện đi tung ảnh hại đời con gái nhà người ta một cách hả hê, đắc ý như lúc
này. Sau đó kiên quyết gây áp lực để các cơ quan chức năng có thẩm quyền xử lý
thật nghiêm khắc tên hung thủ xấu xa, mất nhân tính. Đồng thời đòi lại công bằng,
danh dự, nhân phẩm, sự trong sạch cho cô gái. Thì đã chẳng có kẻ điên rồ nào cả
gan ăn no rửng mỡ cố tình tung ảnh “nóng” cố tình làm hại các cô gái đáng
thương, bất hạnh nữa rồi.
Hoạ Mi chỉ thấy sống mũi cay cay, toàn thân giá lạnh, bẻ ngón
tay kêu tách tách lòng chua xót nếu bọn họ mà làm như vậy có phải nhỏ sẽ chẳng
phải tuyệt vọng đứng ở đây và phát điên suốt thời gian qua không?
Cả đám người nghe Hoạ Mi nói vậy như bừng tỉnh cảm thấy rất
xấu hổ về những lời nói hành động sai lầm của mình, im lặng xấu hổ cúi đầu.
- Nhưng chính tại các người một lũ khốn nạn, dã man cứ cố
tình dồn ép cô gái vào bước đường cùng. Hại cô ấy không có nổi thêm một tia hi
vọng để mà sống tiếp nữa, và đáng lẽ cô gái đáng thương ấy cũng sẽ không phải
chết hoặc phát điên nếu như các người thật lòng an ủi, động viên, thương xót cô
ấy. Là chỗ dựa tinh thần vững chắc để cô ấy dựa vào lúc yếu lòng, có thêm niềm
tin vượt qua nỗi đau để sống tiếp. Nhưng chỉ vì những lời nói thiếu suy nghĩ,
chẳng biết thực hư nhăm nhăm làm sao xỉ nhục, xúc phạm, ngậm máu phun người cho
sướng miệng của các người mà cô ấy mới phải chết, phát điên. Tất cả đều là do
lũ khốn nạn, dã man các người mà cô ấy mới phải chết khi tuổi đời còn rất trẻ đấy.
– Hoạ Mi nghẹn ngào nói trong nước mắt.
- Đàn ông với đàn bà khi mới sinh ra ai chẳng thân thể không
một mảnh vải che thân, lúc đi tắm ai chẳng trần truồng. Bị người ta chẳng may
nhìn thấy ai chẳng xấu hổ thế mà tại sao các người không hiểu điều đó nhi? Bị
phơi bày thân thể không mảnh vải che thân, cùng cảnh ân ái trước bao con mắt
soi mói của thiên hạ ai chẳng đau, chẳng xấu hổ, chẳng cảm thấy nhục nhã. Con
người chứ có phải súc vật đâu, hơn nhau ở cái áo, cái quần che thân. Nhưng các
người chẳng hiểu gì đã vội ném đá, chửi rủa, xỉ nhục nạn nhân. Mà thường đều là
con gái, những người có tâm hồn yếu đuối, nhạy cảm, lòng tự trọng cao yêu danh
dự bản thân còn hơn cả tính mạng mình. Sao không đi chửi tên đàn ông khốn nạn
cũng có quan hệ với cô gái trong ảnh chứ?
- Oi, rõ ràng là các người rất tỉnh táo biết chọn người để
mà chửi rủa, xỉ nhục rồi dồn người ta vào bước đường cùng rồi, sống không được
chết cũng không xong. Phải phát điên hoặc chết để giải thoát, vì đàn ông tinh
thần thép, có làm sao thì sau này vẫn có thể cưới được vợ. Còn con gái thì sao?
Bị như vậy rồi sau này liệu có cơ hội lấy được chồng nữa không? Con gái tâm lý
yếu đuối dễ gục ngã và nghĩ đến cái chết. Lòng dạ các người đúng là thâm hiểm,
ác độc hơn cả rắn rết, loài lang sói mà. Thật là bất công quá đi, tại sao làm
con gái lại luôn khốn khổ vì bị người ta chà đạp, dày xéo thảm hại như cái giẻ
lau thế chứ. Hu hu – Lần này Hoạ Mi khóc thật sự, nước mắt rơi như mưa không thể
kiềm chế được.
Nhiều tiếng nức nở của một vài cô gái trong đám đông vang lên
vì quá xúc động, cảm thấy rất bất mãn, không khí thật ảm đạm, tang thương…
- Mục đích của các người đạt được rồi đó, bây giờ tôi sẽ nảy
xuống dưới kia chết cho các người xem, cho các người đắc ý thoả mãn, sung sướng.
– Hoạ Mi hít một ngụm khí lạnh, đưa đôi mắt khinh bỉ, căm hận liếc nhìn đám người
xấu xa ép nhỏ nhất định phải chết mới cam tâm.
- Nhưng cái chết của tôi hôm nay không phải vì cảm thấy quá
nhục nhã mà chết đâu. Tất cả là do các người cố tình xỉ nhục, ngậm máu phun người,
xúc phạm, huỷ hoại đi danh dự, sự trong sạch của tôi. Quyết dồn tôi vào con đường
cùng, ép tôi phải chết đấy. Ha ha – Hoạ Mi cười chua chát, nhìn xuống dưới lòng
đường sâu hun hút mình thật sự phải chết như thế này sao?
- Các người thấy tôi chết thì cứ cười thoả mãn, đắc ý đi vì
đã có thể ép tôi nhảy lầu tự sát như mong muốn của các người. Ha ha, nhưng đừng
quên ông trời có mắt đấy, ác giải ác báo. Các người cười trên nỗi đau của tôi
hôm nay, đắc ý trên nỗi đau xót của người thân tôi khi phải chứng kiến tôi rơi
vào hoàn cảnh tuyệt vọng này đến mức phải chọn cái chết để giải thoát. – Hoạ Mi
mỉm cười rất bình thản, nói nhẹ nhàng như gió lướt qua không còn gay gắt nữa.
- Nhất định một ngày nào đó ông trời cũng sẽ cho các người nếm
thử nỗi đau của tôi ngày hôm nay để xem cảm giác nó như thế nào. Đó là thứ cảm
giác đáng sợ và ghê ghớm đến mức muốn huỷ diệt đi tất cả mọi thứ. Đời còn dài,
còn nhiều bất ngờ khó lường sẽ xảy ra trong tương lai lắm. Không phải các người
thì sẽ là con cháu các người. Cười nữa đi…xỉ nhục nữa đi, nguyền rủa tôi chết nữa
đi…sao bây giờ các người lại im lặng như thế? – Thấy không khí im lặng không một
tiếng động, tất cả đều đưa mắt nhìn mình đầy hối lỗi Hoạ Mi không thể chịu đựng
nổi liền hét lên.
- Hoạ Mi em đừng cứ như thế nữa, mau xuống đây đi. Ba mẹ em
tới thăm em rồi này – Tuấn Anh vội nói to, tiến dần từng bước tới gần Hoạ Mi,
hi vọng tóm được nhỏ…
- Anh mau lùi lại nhanh, nếu không em sẽ nhảy xuống ngay lập
tức – Hoạ Mi lại bắt đầu như kẻ điên hét ầm lên.
- Được, anh không tiến lên nữa, em có thể xuống đây được
không?
- Không thể…không bao giờ - Hoạ Mi sợ hãi bịt chặt hai tai lại,
lắc đầu liên tục mất hết lý trí.
Cái âm thanh đáng ghét đó lại bắt đầu vang lên nữa rồi…Đừng
tin lời bọn họ nói…nước mắt của bọn họ chỉ là nước mắt cá sấu thôi. Ngươi mà
không nhảy xuống dưới kia tự sát…sau này bọn chúng sẽ càng khinh thường ngươi.
Cho rằng người là kẻ ham sống sợ chết, nghe lời ta mau nhảy xuống đi nào. Cái
chết dễ chịu lắm, ta nói thật đấy…
Khi tư tưởng không thông, suy nghĩ, áp lực quá nhiều rất dễ
nảy sinh nhiều vấn đề tiêu cực. Một khi cái chết đã ăn sâu vào óc thì …không có
cách nào xua đuổi được nó cả. Đó là triệu chứng của bệnh trầm cảm khi giai đoạn
quá nặng nề, hoang tưởng xuất hiện ngày càng nhiều và liên tục…
- Hoạ Mi, ba mẹ tới rồi, con mau xuống đây đi nào, về với ba
mẹ đi con. – Mẹ Hoạ Mi nhận được tin vội chạy đến, thở hồng hộc, mắt đỏ hoe,
xót xa gọi tên con gái.
- Không kịp nữa rồi, xin lỗi những người thật lòng yêu
thương con. Cuộc đời này quá bất không, làm con gái quá đau đớn, quá khổ cực,
chịu quá nhiều thiệt thòi lại còn bị người đời dèm pha, chà đạp dồn ép đến đường
cùng mỗi khi có cơ hội, có lỗi lầm…Con thật sự không thể chịu đựng được nổi nữa
rồi. Nếu có kiếp sau con nhất định sẽ làm con của ba mẹ nhưng con không đầu
thai làm con gái nữa đâu, một kiếp là đã đủ khiến con kinh sợ rồi. Con gái bất
hiếu không thể phụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già, xin ba mẹ thứ lỗi. Bây giờ thì
con phải đi trước đây, tạm biệt…
Nói xong Hoạ Mi nhìn ba mẹ mình lần cuối bằng ánh mắt áy
náy, day dứt rồi chớp mắt xoay người nhảy ngay xuống dưới. Cuộc sống này quá bất
công, làm con gái quá khổ, cứ tiếp tục sống trong mệt mỏi, đau thương như thế
này thà chết đi còn dễ chịu hơn.
- Không – Nhật Duy hét lên một tiếng thảm thiết vội chạy đến
nắm chạt tay Hoạ Mi nhưng đã muộn mất rồi chỉ còn cách bất lực đứng nhìn Hoạ Mi
rơi tự do từ độ cao 20 mét xuống mà không thể làm gì được, định leo lên bờ tường
nhảy theo Hoạ Mi may có Huy Hoàng, Minh Khánh níu giữ.
- Trời ơi! Con gái của tôi… Bà Hương tận mắt chứng kiến cảnh
con gái mình nhảy lầu sốc quá ngất đi.
- Sao con bé lại ngốc như thế chứ? Tại sao lại chọn cái chết
để giải quyết tất cả mọi bế tắc chứ? Tại sao con bé lại nhẫn tâm như thế chứ?
Biết vậy đã chẳng để nó sống ở Việt Nam, có ai ngờ tình hình dư luận ở đây còn
nguy hiểm hơn cả bắt cóc ở Italia năm nào chứ? – Ông Cường mắt vô hồn, trống rỗng
lẩm bẩm như người mất trí, hối hận tột cùng…
Những người còn lại ngơ ngác khi sự việc diễn ra quá nhanh,
thật không ngờ một cô gái mới có 16 tuổi khi rơi vào hoàn cảnh bế tắc này, tinh
cách mãnh mẽ, kiên cường là thế mà còn phải chết vì không thể chịu đựng nổi sức
ép dư luận. Nếu lỡ là mình thì sao…thật không dám tưởng tượng nữa