Chắc các bạn vẫn còn nhớ nhân vật Băng Hạ phải không? Một cô gái được sinh
ra trong một gia đình tử tế, có cha mẹ yêu thương, được học hành tử tế.
Nhưng lại thích một cuộc sống buông thả, không biết trân trọng giá trị
của bản thân mình.Yêu quá sớm khi mới có 13 tuổi, mang thai lần đầu tiên khi mới 15 tuổi và phá thai liên tiếp 3 lần. Không thích học hành, suốt ngày chỉ thích đi theo người yêu đến khi bị lừa dối một cách phũ phàng, muốn phá thai lần thứ 4 thì lại lo lắng sẽ bị vô sinh. Quyết định giữ
lại thì bị gia đình quyết liệt đuổi đi vì không thể nào chấp nhận được
một đứa con gái hư hỏng “không chồng mà có chửa” cùng áp lực của dư
luận.
Bế tắc và tuyệt vọng cô lại muốn tìm đến cái chết để giải thoát? Và chắc
chắn các bạn sẽ bắt gặp hình ảnh rất nhiều cô gái tuổi còn rất trẻ vẫn
đang còn ngồi trên ghế nhà trường, yêu sớm, sống buông thả và vô trách
nhiệm ngoài đời sống thực tế giống hệt như Băng Hạ thậm chí còn tồi tệ
hơn. Cảm nghĩ của các bạn như thế nào khi đọc thông tin tình trạng nạo
phá thai ở Việt Nam cao nhất Đông Nam Á (11 nước) và đứng thứ 5 trên thế giới (hơn 200 nước)?
Chúng ta tự hào là một dân tộc có 4000 năm lịch sử dựng nước và giữ
nước, lòng yêu nước son sắt qua bao thế hệ đó là thời xa xưa của thế hệ
cha ông, tổ tiên của chúng ta. Nhưng với những thông tin kinh khủng trên ở thế kỷ 21 này liệu thế hệ trẻ, mầm non tương lai của đất nước - Chúng ta còn có thể tiếp tục tự hào được nữa không? Tương lai đất nước của
chúng ta sẽ ra sao? Đi đâu về đâu?
Nhân dịp đầy tháng của bé An An, hội của Hoạ Mi thống nhất tụ họp tại nhà
Băng Hạ tổ chức một bữa tiệt thật vui vẻ và ý nghĩa dành tặng cho mẹ con Băng Hạ. Không có chồng đã đành, ngay cả cha mẹ ruột cũng không thèm
nhìn nhận sợ dư luận dị nghị ảnh hưởng đến thể diện của gia đình chắc
chắn Băng Hạ đau xót lắm.
Tuổi trẻ lầm lỡ sao bậc làm cha làm mẹ, gia đình, họ hàng, dư luận xã hội,…
không chịu quan tâm, cảm thông và giúp đỡ để họ vượt qua khó khăn và
hướng tới một tương lai tốt đẹp. Mà cứ quyết phải quay lưng lại với họ,
dè bỉu, hắt hủi rồi dồn ép họ đến con đường cùng là sao? Buồn…
Căn phòng khách của Băng Hạ được trang trí rất đẹp và ấm cúng, bóng bay tím hồng, dây kim tuyến, hoa tươi,… Hội của Hoạ Mi đem đến tặng cho An An
đang nằm trong nôi những món quà ý nghĩa được gói trong hộp quà nhỏ có
thắt nơ xinh xắn.
An An đầy tháng trông rất kháu khỉnh cứ mở to đôi mắt tròn xoe đen láy
trong veo nhìn mọi người, còn đưa ngón tay lên miệng mút chùn chụt trông vô cùng đáng yêu. Vậy mà suýt nữa Băng Hạ đã định phá bỏ nó khi mới còn ở trong trứng nước…sợ rằng sinh ra không thể nuôi được.
- Chị Băng Hạ nhìn nè An An đang cười với tụi em nè, sao nhìn nó dễ thương thế không biết.
Hoạ Mi vừa cười vừa nói, còn đưa tay chạm vào má An An, làn da thịt em bé
mới sinh mịn màng và mát dịu làm sao khiến nhỏ sờ mãi không thấy chán.
- Lúc này trông đáng yêu thế thôi, đợi tới lúc đói hay là tè dầm là lại
gào toáng ầm ĩ lên ngay. Lúc nào cũng muốn mẹ bế trên tay đi quanh phòng vừa hát ru vừa nói chuyện thì thầm dỗ dành mới chịu ngủ à. Lúc giặt
quần áo, khố tã, nấu cơm,…luôn lo sợ nó chớ sữa bị nghẹt thở thì chết
nên cứ chốc chốc lại ngó trông. Nhiều đêm buồn ngủ và mệt muốn chết luôn vậy mà vẫn phải thức trắng bế nó mỏi cả tay suốt đêm để ru ngủ nó đó em ơi!
Băng Hạ nhìn đứa con mình mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày cùng
với bao hi vọng, mong ngóng mới sinh ra được khẽ than thở nhìn miệng lại mỉm cười, ánh mắt trìu mến đầy yêu thương.
- Hi, nuôi nó tuy vất vả thật nhưng nhìn nó dần khôn lớn từng ngày chắc chị vui lắm chị Băng Hạ nhi.
Ngọc Huyền cười lém lỉnh, biết bao người muốn có được một đứa con đáng yêu
như thế này còn không được. Vậy mà nhiều người có lại muốn phá đi hoặc
bỏ rơi sao họ lại có thể tàn nhẫn như vậy nhi? Tự nhủ sau này dù muốn
hay không nhất định mình sẽ không bao giờ dễ dàng phá thai, con cái là
của trời ban đâu phải muốn có là có, thế nên cơ hội làm mẹ vô cùng khó.
Vì vậy nhất định phải biết trân trọng đừng nên vì dại dột nhất thời mà
nhẫn tâm giết đi một sinh mạng, tạo nghiệp chướng…
- Uh, được làm mẹ không chỉ vui mà còn hạnh phúc nữa. Nhưng nuôi được đứa con trưởng thành nên người vất vả lắm, lo ăn, lo học với biết bao nhọc
nhằn thời gian 20 năm trời dài đằng đẵng …mà chị thì tuổi còn quá trẻ
mới có 18 thôi, học hành dở dang, không có việc làm ổn định, không người thân thích, kỹ năng sống kém, kinh nghiệm từng trải mờ mịt. Không biết
tương lai sẽ ra sao nữa, nếu không thể nuôi An An được ăn học đầy đủ như con nhà người ta thì chị thấy có lỗi với nó lắm.
Băng Hạ chợt thấy tim nhói đau, sống mũi cay cay, nước mắt mặn chát nghẹn
đắng chực rơi. Thấy bản thân có lỗi khi sống buông thả, vô trách nhiệm,
không chịu khó học hành, không biết vun đắp lo lắng cho tương lai.
Sa vào con đường tối tăm, đắm chìm trong vực thẳm vạn kiếp bất phục. Yêu
đương toàn những kẻ “Sở khanh” khi tuổi còn quá trẻ, không hiểu biết về
vấn đề tâm sinh lý, biện pháp phòng tránh thai để đến mức suýt thì vô
sinh, vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội được làm mẹ nữa.
Bây giờ sinh An An ra đã không thể cho nó có được một người cha đúng
nghĩa thì thôi. Lại bắt nó phải chịu một cuộc sống nghèo khó, vất vả
cùng với một người mẹ tuổi còn quá trẻ nếu không muốn nói là đôi lúc suy nghĩ rất trẻ con lo bản thân còn chưa xong nói chi đến chuyện nuôi
dưỡng thêm một đứa trẻ?
Sinh nó ra nhưng lại bắt nó phải chịu kiếp sống cơ cực, bị người đời dè bỉu
là “con hoang”...Tận đáy lòng Băng Hạ cảm thấy rất đau khổ, cay đắng,
nhục nhã và có lỗi với An An vô cùng.
Sau này lớn lên, nó biết tuổi trẻ năm xưa của mẹ nó “Hoành tráng” như thế
nào mới sinh ra đứa bé đáng thương như nó. Có lẽ nó không dám xúc phạm,
trách móc gì nhưng chắc chắn trong tận sâu thẳm đáy lòng nó sẽ coi
thường, đôi lúc sẽ oán hận mẹ nó lắm. Nếu cuộc đời nó bị người ta coi
thường, xúc phạm, hắt hủi,…chỉ vì là đứa trẻ không có “Bố”, một gia đình đúng nghĩa, lí lịch trong sạch. Không được làm những công việc mình yêu thích như: Học viện an ninh, công an,…Thì người làm mẹ này sẽ đau đớn
đến tan nát cõi lòng như thế nào?
Hơn nữa một đứa trẻ mà sống trong một gia đình không có người làm cha
uốn nắn, giáo dục thì sẽ thiệt thòi nhiều thứ lắm, đôi lúc mất phương
hướng mà đi vào con đường tội lỗi thì người làm mẹ sẽ vô cùng đau khổ.
Chẳng vậy mà người ta thường nói “Con không cha như nhà không nóc”, phải làm mẹ đơn thân chỉ là bất đắc dĩ thôi. Chứ trên đời này làm gì có cô
gái nào muốn một mình nuôi con khôn lớn đến tận lúc già mà không cần
chút hơi ấm của người đàn ông chứ.
Còn những cô gái nào thích giơ cao khẩu hiệu muốn sống độc thân, chỉ cần có con không cần chồng theo phong trào thời hiện đại, chỉ vì từng bị phụ
bạc hoặc phải chứng kiến quá nhiều những mẩu chuyện gia đình kém vui,
bất hạnh của những người phụ nữ khác.
Nên luôn có thái độ căm hận đàn ông, chán ghét hay không có cảm xúc với bất kỳ người đàn ông nào thì hãy suy nghĩ thật cẩn thận, chu đáo mọi bề
cũng như chuẩn bị tâm lý vừa làm mẹ còn phải vừa làm cha nữa, tự thân lo lắng kinh tế, nội trợ, áp lực dư luận,... Và sự thật là làm mẹ đơn thân không dễ dàng như tưởng tượng đâu.
Nếu thời gian quay trở lại cô sẽ cố gắng sống thật tốt, chịu khó học hành,
phấn đấu hết mình vì tương lai tươi đẹp đến lúc đó mới tính đến chuyện
yêu đương, lấy chồng, sinh con cũng chưa muộn. Chứ như bây giờ…mờ mịt
lắm, thân con gái không biết giữ gìn, quý trọng bản thân mình và biết tự yêu lấy chính mình.
Mà cứ thích phụ thuộc vào người khác, yêu mãi một kẻ phụ bạc, một người không bao giờ thuộc về mình thậm chí dù biết người đó đang có vợ hoặc
dùng mọi thủ đoạn để “gạo nấu thành cơm” hòng chiếm đoạt người đó. Không chịu cố gắng vươn lên trong cuộc sống, yêu thương người tử tế, đón nhận người thật lòng yêu thương mình thì đau khổ, bất hạnh cũng đừng trách
móc ai cả.
- Băng Hạ à, bây giờ em đã làm mẹ rồi phải sống lạc quan lên thì mới có
thể thấy cuộc sống tươi đẹp được. Hơn nữa, anh đã nhận là cha của An An
thì nhất định sẽ có trách nhiệm với nó dù không phải ruột thịt, có quan
hệ huyết thống đi chăng nữa.
Tuấn Anh cười dịu dàng nói lời an ủi Băng Hạ, đời đúng là lắm trái ngang một cô gái mới có 18 tuổi đáng lẽ bây giờ đang học đại học, theo đuổi lý
tưởng, ước mơ, sống một cuộc sống vô tư, hồn nhiên rồi. Chỉ vì trót lầm
lỡ để giờ đây thân con gái yếu đuối không người thân thiết lại còn phải
cáng đáng thêm cả đứa bé mới sinh nữa nên lúc nào ánh mắt lúc nào cũng
buồn ảm đạm, thật khiến người ta cảm thấy xót xa mà. Haiz
- Còn có tụi chúng em ở bên cạnh giúp đỡ, ủng hộ chị nữa mà. Vì vậy, chị
nhất định phải cố gắng lên, dù cho ngày mai trời có sập đi chăng nữa dẫu chỉ còn một tia hi vọng chị cũng tuyệt đối không được dễ dàng bỏ cuộc.
Những chuyện đau buồn trong quá khứ hãy tập lãng quên dần đi chị Băng Hạ ơi! Vì An An và cũng vì chính bản thân mình chị càng phải kiên trì cố
gắng nỗ lực vượt qua mọi khó khăn để hướng tới một tương lai tốt đẹp
đang chờ đón chị.
Hoạ Mi cố kiềm nén cảm xúc chua xót đang dâng lên trong lòng, khi chứng
kiến hoàn cảnh khắc nghiệt gần như tuyệt vọng phải tìm đến cái chết của
Băng Hạ trong suốt thời gian trước khi sinh An An. Để sống sót được đến
giây phút này ngoài lòng quyết tâm muốn sinh ra An An mạnh khoẻ thì chị
ấy phải rất can đảm, khao khát sống, muốn làm lại cuộc đời và khao khát
một cuộc sống hạnh phúc.
Nhiều người gặp khó khăn, bế tắc thì tuyệt vọng đi tìm cái chết để giải thoát hết lần này đến lần khác. Nhất là những người vì quá yêu một người
không xứng đáng, không thể được ở bên người ấy suốt cuộc đời khi biết
tin người ấy sắp cưới người khác. Liền tìm mọi cách để níu kéo, phá hoại hoặc sẵn sàng tự tử tận hai, ba lần đến khi chết được thì thôi chỉ vì
muốn người đó phải day dứt, ân hận, hoặc để chứng mình tình yêu mình
dành cho người đó hoặc chấp nhận làm người tình của người đó mà không
cần danh phận.
Không thì cũng yêu đương lăng nhăng hết người này đến người khác, thậm chí
sẵn sàng làm người tình của một đại gia nào đó chỉ vì muốn trả thù kẻ
phụ bạc. Thật sự là quá ngu ngốc và nực cười làm sao, chứ Hoạ Mi chẳng
hề thấy cảm động cái quái gì.
Vậy mà nhiều người cứ khen ngợi những câu chuyện tình yêu đó là rất hay?
Rất cảm động? Chết đi rồi thì bố mẹ, người thân sẽ ra sao? Khiến người
ta cảm thấy thêm bi quan, chán ghét cái cuộc đời này hơn? Hạnh phúc thì
ít mà đau khổ thì nhiều? Cùng vô số hệ luỵ nảy sinh khác khiến nhiều
người cùng đau khổ, bế tắc theo.
Vậy thì thử hỏi hay ở đâu? Cảm động ở chỗ nào? Thực tế đó là một lối sống
buông thả và vô trách nhiệm vô cùng đáng sợ, không biết tự yêu thương
lấy chính bản thân mình. Không thể từ bỏ những thứ không thuộc về mình
và cố gắng vươn lên để hướng tới một cuộc sống tươi đẹp, hơi tý sợ mất
cái nọ, sợ thiệt cái kia, sợ thiếu người ấy thì không thể sống nổi, sợ
dư luận dị nghị, sợ tương lai sẽ không ai cưới mình nữa, sợ cuộc sống
cực khổ vì nghèo túng nên muốn dựa vào người nào đó rất giàu có mà nhẫn
tâm ruồng bỏ người yêu hoặc người chồng/vợ của mình, ích kỷ và hèn nhác… thì làm sao mà hạnh phúc được.
- Hoạ Mi à, cảm ơn những lời động viên, khích lệ của em nhé! Cũng may nhờ có mọi người nhất là sự quan tâm của anh Tuấn Anh thường tranh thủ
những lúc rảnh rỗi đến chăm sóc An An giúp em, ngoài ra còn thuê thêm
người giúp việc theo giờ nữa. Hiện tại mọi chuyện đều đã dần trở lên tốt đẹp rồi, chỉ tại xúc động quá nên mới rơi lệ muốn khóc đó thôi. Mọi
người đừng quá lo lắng.
Băng Hạ bối rối nở nụ cười gượng gạo nói khéo, thực sự nói không lo lắng gì
thì là nói dối. Tương lai còn quá xa xôi lo nghĩ nhiều cũng chẳng được
ích gì, hiện tại phải cố gắng sống tốt mới là điều quan trọng. Đợi khi
nào bé An An đầy tháng cô sẽ quyết định đi học lại ở một trường trung
cấp hoặc lớp bổ túc nào đó.
Xã hội tuy càng ngày càng phát triển, mỗi ngày một hiện đại, tiến bộ hơn.
Nhưng vẫn còn tồn tại quá nhiều tư tưởng lạc hậu, đối xử bất bình đẳng
đối với người phụ nữ, không coi trọng vai trò của người phụ nữ trong
công việc cũng như nền tảng hạnh phúc trong gia đình.
Con gái học cao quá thì sợ ế, sợ đàn ông Việt lòng tự trọng đàn ông quá cao không dám lấy một người vợ giỏi giang hơn mình sẽ bị dư luận dị nghị,
chê cười hoặc bị vợ coi thường, không tôn trọng.
Chẳng thế mà gần đây đã có vụ một người đàn ông đã uống thuốc trừ sâu tự tử
chỉ vì bị người đời dè bỉu, cười nhạo với lý do hết sức ngớ ngẩn “Sợ
vợ”, cỗ bàn, nhậu nhẹt với bạn bè lần nào cũng từ chối vì muốn về với
vợ. Người đàn ông đó chết đi để lại người vợ cô đơn một mình trên cõi
đời với cái thai hơn 7 tháng, cưới nhau mới được một thời gian ngắn thì
đã xảy ra chuyện.
Mà học thấp hoặc không có kiến thức thì không những không có công ăn việc
làm ổn định lại còn bị chồng và gia đình nhà chồng coi thường với lý do
cũng “ngớ ngẩn” đến buồn cười. Chỉ biết ở nhà nội trợ, cơm nước, giặt
giũ, nuôi con, chăm sóc cha mẹ chồng…Ngoài ra không biết kiếm tiền, chỉ
biết ăn bám chồng, là loại đàn bà vô dụng hoặc cho rằng không xứng với
đứa con trai giỏi giang của mình.
Trong khi muốn ra ngoài đi làm kiếm tiền thì lại bị chồng và gia đình nhà
chồng khuyên đàn bà con gái chỉ cần ở nhà nội trợ, nuôi con là được rồi? Dù có ra ngoài đi làm kiếm tiền thì khi về nhà cũng vẫn phải lo việc
gia đình chu đáo từ A-Z đến tận đêm khuya vẫn chưa xong việc là chuyện
bình thường.
Nhưng bất hạnh nhất là nếu chẳng may gia đình không hạnh phúc, bị chồng đối
xử tàn nhẫn, đánh đập, công khai bồ bịch thậm chí dẫn gái về nhà ăn nằm
trước cái nhìn căm hận của mình thì cũng vẫn phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Nếu dám li hôn thì sẽ tay trắng, thậm chí không có chỗ ở tử tế vì bố mẹ
đẻ cũng không chấp nhận việc con gái dám bỏ chồng? Thôi thì vì tương lai của con cái, vì cái gọi là thể diện của gia đình nhà bố mẹ đẻ mà đành
nhẫn nhịn và chấp nhận hi sinh hạnh phúc của bản thân mình vậy?
Với những tư tưởng lạc hậu, bất công “trọng nam khinh nữ” đó nó đã làm kìm
*** sự phát triển đi lên của xã hội. Khiến người phụ nữ luôn gặp phải
nhiều thảm cảnh bất hạnh, không được phát huy khả năng của mình, không
dám học cao để nâng cao kiến thức, để có một sự nghiệp sáng lạn, kiếm
được nhiều tiền để hưởng một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc. Có thể lao
động, sáng tạo và cống hiến cho đất nước vì sợ “ế”.
Không dám ra ngoài xã hội va chạm, tạo dựng nhiều mối quan hệ, tăng hiểu
biết, kinh nghiệm từng trải cùng kỹ năng sống. Đi làm kiếm tiền bằng
chính khả năng của mình mà chấp nhận ở nhà nội trợ vì sợ chồng và gia
đình chồng phật ý, mất lòng. Khi gặp những hoàn cảnh khó xử, khó giải
quyết thì không biết phải làm như thế nào? Biết nhờ ai giúp đỡ?
Phải sống một cuộc sống lầm lũi như con rùa nuôi nhốt trong xó cửa, thật sự
quá đáng thương và tội nghiệp làm sao? Nhưng đáng buồn nhất là nhiều
người phụ nữ hoàn toàn không hề nhận ra sự khác biệt đó. Họ cứ cố gắng
hết mình vì chồng, vì gia đình nhà chồng mà quên đi tuổi trẻ thanh xuân, quên đi giá trị của bản thân, từ bỏ ước mơ, lý tưởng hằng ao ước…Để đến lúc bị người ta trở mặt, hắt hủi mới thấy đau xót và tuyệt vọng như thế nào.
Riêng Băng Hạ cảm thấy mình chẳng còn gì để mà phân vân hay lo lắng nữa,
không có kiến thức và chịu cố gắng vươn lên khắc phục mọi khó khăn thì
sớm muộn cũng sẽ bị xã hội đào thải. Thế nên cô sẽ cố gắng học thật tốt
để có một công việc tử tế, có thể tự mình kiếm được tiền để nuôi bản
thân mình lẫn An An bé bỏng.
Vì tương lai và cũng vì sự kỳ vọng của Tuấn Anh lẫn hội Hoạ Mi cô sẽ quyết tâm bất chấp vươn lên để mà sống thật tử tế, ngẩng cao đầu mà nhìn
người khác. Đã từng nông nổi, lầm lỡ không thể cứ chấp nhận mãi một cuộc sống buông thả, vô trách nhiệm, không biết mình thực sự cần gì và muốn
gì? Học nhiều thì làm gì? Muốn tương lai sau này sẽ như thế nào?
Cô hoàn toàn không hề biết, cô chỉ biết yêu sớm, yêu hết mình, mặc kệ
dù bị người đàn ông xấu xa đó lừa dối thế nào đi chăng nữa, phá thai tận 3 lần thì đã sao?…Cô không thể sống một cuộc sống rẻ mạc, không có ý
nghĩa, sống mà như chết ấy mãi được. Đời thay đổi khi ta thay đổi, cô
nhất định sẽ cố gắng thay đổi bằng mọi giá.
- Vậy thì tốt quá, chị Băng Hạ à! Chị đúng là tấm gương sáng để chúng
phấn đấu học hỏi theo đó. Vạn sự khởi đầu nan – Gian nan không nản lòng, dẫu khó khăn vẫn quyết tâm làm lại cuộc đời. Chị biết không, trên đời
này không phải cô gái nào cũng có suy nghĩ tích cực và tiến bộ như chị
đâu. An An có một người mẹ tuyệt vời như chị quả là may mắn.
Quỳnh Chi mỉm cười tươi như hoa, vừa nói vừa liếc mắt nhìn mọi người xung quanh.
- Em nói hay lắm Quỳnh Chi à, đúng ý mọi người muốn nói luôn. Hi – Minh Khánh giơ ngón tay cái lên, nháy mắt cười ủng hộ.
- Thôi bây giờ chúng ta mau đi nấu gì ăn tạm đi, cười đùa suốt nãy giờ cũng mệt lắm rồi.
Nhật Duy lên tiếng chuyển chủ đề, chẳng mấy khi mọi người có dịp tụ tập vui
vẻ như thế này nói mãi những chuyện như vậy cũng chẳng có ích gì. Chỉ
cần hiện tại Băng Hạ thay đổi suy nghĩ, sống lạc quan, vui vẻ hướng tới
một tương lai tươi đẹp là đủ rồi.
Người bi quan thì thường nhìn thấy khó khăn trong cơ hội còn người lạc quan
thường nhìn thấy cơ hội trong khó khăn. Những bi kịch đau khổ, dại dột
và lầm lỗi một thời mà Băng Hạ đã trải qua âu cũng là chút thử thách để
giúp Băng Hạ sống chín chắn và trưởng thành hơn, biết trân trọng những
gì mà mình đang có. Mấy ai trên đời này làm được giống như Băng Hạ chứ,
chính điều đó mới là đáng quý nhất.