- Dạo này công việc học tập của con thế nào rồi? Có vất vả lắm không? Đã quen trường lớp mới chưa?
Mẹ nhỏ vừa khẽ vuốt nhẹ tóc con gái, hỏi giọng quan tâm.
- Dạ, cũng bình thường như mọi khi thôi ạ.
Nhỏ cười lém lỉnh, gắp miếng sườn to đừng đưa lên miệng gặm.
- Con bé này, lớn rồi mà cứ như con nít ấy. Ăn từ từ thôi, làm gì mà như chết đói đến nơi rùi ý.
Mẹ nhỏ mỉm cười trìu mến.
- Phải rồi, sống một mình con đã rèn luyện được tính sạch sẽ chưa? Hay
vẫn để mọi thứ ngổn ngang, bẩn thỉu như cái chuồng heo lười không buồn
dọn dẹp hả?
Cha nhỏ nghiêm giọng nhíu mày nhìn nhỏ đầy nghi ngờ.
Ặc...ặc...
Hoạ Mi nghe cha mình hỏi cái câu hỏi đầy tính hiện thực phũ phàng đó
không giấu được sự kinh ngạc đang mải nhai miếng sườn liền bị sặc nghẹn
một cái.
- Sao rồi, ăn uống từ từ thôi. Kiểu này có ngày bị nghẹn chết mất thôi.
Mẹ nhỏ lấy tay vỗ vỗ nhẹ lưng nhỏ để xuôi cơn nghẹn...
- Ba à, sao người cứ nói móc con thế nhỉ? Hic
Hoạ Mi ngước đôi mắt long lanh nước nhìn cha, tỏ vẻ buồn rầu.
- Hừ, ta con lạ gì tính cách lười nhác ma chê quỷ hờn của con. Hôm nay
ta gọi con đến đây cũng là có chuyện muốn nói với con đây.
Cha nhỏ trừng mắt nhìn nhỏ, nghiêm túc nói.
- Chuyện gì ạ?
Nhỏ giật nảy mình khi nghe cha nói có chuyện muốn nói với mình. Đừng nói là muốn bắt mình quay về đây ở do cái vụ gặp mẹ ở nhà riêng của mình
nha. Hic. Nếu vậy mình chết chắc rồi, làm gì còn được ngủ nướng, đi chơi thoải mái nữa...
- Sắp tới ta sẽ cho người tới ở cùng nhà với con. Cậu ta bằng tuổi con,
rất tài năng, rất hiểu chuyện. Ta tin cậu ta sẽ giúp ích, hỗ trợ cho con được nhiều điều trong cuộc sống.
Cha nhỏ điềm tĩnh nói, cầm ly rượu vang đưa lên miệng nhấp một ngụm nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ngơ ngác của nhỏ nói.
- Cái gì? Là con trai? bằng tuổi con? Cha không đùa chứ?
Hoạ Mi kinh ngạc kêu lên, cứ như là nghe chuyện không tưởng được vậy.
- Đúng vậy.
- Không, con không đồng ý. Con sống tự lập một mình được mà. Cha phải tin tưởng con chứ.
- Con đáng tin được sao? Hứa với ta biết bao lần là sẽ không ngủ nướng
thông đến chiều, tích cực dọn dẹp nhà cửa...Vậy mà hôm nọ mẹ con đến
chứng kiến phải bỏ chạy mất dép. Con nghĩ ta có thể tin tưởng, yên tâm
được sao?
Cha nhỏ lạnh lùng nói, không cho phép sự chống đối. Cứ tiếp tục sống vô
tổ chức, vô kỷ luật như thế này không biết tương lai nó sẽ đi đâu về
đâu. Ông thật sự cảm thấy rất lo lắng.
- Nhưng tại sao cha lại để một tên con trai miệng con hôi sữa đến ở cùng con chứ. Con e rằng đến bản thân anh ta còn không lo nổi nữa là.
Hoạ Mi bĩu môi, cha thật dở hơi quá đi. Chắc già rồi nên lẩm cẩm chăng,
sao lại có thể để một tên con trai trẻ măng như vậy đến chăm sóc nhỏ,
nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
- Cái đó con không phải lo. Ta đã thu xếp ổn thoả mọi thứ rồi.
Cha nhỏ tiếp tục nhấc ly rượu vang đưa lên miệng uống, nói rất rõ ràng...
- Gì chứ, lại còn thu xếp ổn thoả. Thế cha đã hỏi qua ý kiến con chưa? Con đã đồng ý chưa?
Hoạ Mi nhìn cha nói to, tỏ vẻ khó chịu. Nỏ thật nuốt không trôi cục tức này.
- Con đừng có cứng đầu, sẽ chẳng có lợi gì cho con đâu. Ý ta đã quyết, dù con có phản đối cũng vô ích.
- Không, con không muốn là không muốn. Con chẳng cần ai phải chăm sóc cả. Nếu cha thích thì bảo anh ta đến chăm sóc cha đi.
Hoạ Mi gân cổ lên phản đối, quyết không chịu thua. Cha thật thiên vị quá đi, cảm thấy thích anh ta như vậy thì nhận về chăm sóc mình đi. Mắc mớ
gì đến cô chứ.
- Hoạ Mi con không được phép hỗn với cha.
Mẹ nhỏ ngồi im nãy giờ nghe cha con hai người nói chuyện, thấy tình hình căng thẳng liền lên tiếng khuyên ngăn.
- Con nói gì sai à. Rõ ràng cha ép buộc vô lý mà. Nếu cha cứ cố miễn
cưỡng làm theo ý mình thì con nhất định sẽ tìm mọi cách phá đến cùng. Sẽ tìm mọi cách xua đuổi anh ta, đến khi nào anh ta chịu rời đi thì thôi.
Nhỏ mở to mắt nhìn cha nhỏ, hét to. Nhỏ bỗng cảm thấy rất ấm ức, rất tủi thân sao cha lại có thể coi trọng người ngoài mà bỏ qua cảm xúc, mong
muốn của con gái mình chứ. Tại sao lại cứ bắt con gái mình làm theo ý
mình thế chứ.
- Hoạ Mi, con hãy nghe ta. Ta chỉ muốn tốt cho con thôi...
Cha nhỏ nhìn nhỏ bĩnh tĩnh nói...
- Con đã nói là con không thích, con không muốn rồi mà. Nếu cha muốn tốt cho con thì đã không ép buộc con, tự làm theo ý mình rồi. Con...con
ghét ba...ba không phải là cha của con...
Hoạ Mi nước mắt lưng tròng nhìn cha nhỏ, hét thật to...
- Hoạ Mi con biết con đang nói gì không?
Mẹ nhỏ trợn trừng mắt tức giận nhìn nhỏ, quát to...
- Ba...ba ơi, cha bị làm sao thế?
Nhỏ sợ hãi hét gọi ba mình, khi nhìn thấy ông đang nhăn nhó vì đau đớn. Một tay ôm chặt lấy ngực xoa tim.
- Ông ơi, ông bị làm sao thế...?
Mẹ nhỏ cũng sợ hãi không kém, vội chạy ngay tới chỗ ông hốt hoảng hỏi.
- Tôi... mau lấy thuốc cho tôi.
Cha nhỏ đau đớn, vật vã với con đột quỵ tim, sai vợ nhanh chóng lấy thuốc.
- Thuốc ở đâu để con lấy....
Hoạ Mi lúc này sợ tới mức mặt trắng bệch, nước mắt đã rơi, vội vã hỏi...
- Ở,...
Cha nhỏ chưa kịp nói xong, đau quá ngất đi...
- Thím Lan đâu rồi, mau...mau gọi xe cấp cứu nhanh lên...không ông ấy
chết mất. Ông ơi ông đừng có doạ tôi mà, đừng bỏ tôi mà đi mà.
Mẹ nhỏ sợ hãi khóc ngất bên người cha nhỏ...
- Ba ơi, con xin lỗi...xin lỗi. Con sai rồi, đáng lẽ con không nên nói
những lời lẽ như thế. Ba mau tỉnh dậy đi, đừng làm con sợ mà ba ơi...
Hoạ Mi khóc lóc, ôm chặt lấy thân thể cha mình mà tự trách. Tất cả là do lỗi tại nhỏ, nếu không cha nhỏ đã không xảy ra chuyện rồi...
- Phu nhân, tiểu thư xe cấp cứu tới rồi, mau dìu lão gia ra xe thôi...
Thím Lan không biết từ đâu bây giờ mới xuất hiện, chạy xộc vào với bộ dạng hốt hoảng, la to...
Các nhân viên cấp cứu vội chạy vào trong khiêng gấp cha nhỏ lên xe cấp cứu. Thẳng tới bệnh viện...
Tiếng còi xe cấp cứu hú vang, nghe rợn người...
Chỉ còn lại tiếng khóc nỉ non, xót xa của mẹ con Hoạ Mi trên xe...
- Ba ơi, con xin lỗi, tất cả đều là do lỗi tại con. Tại con cứng đầu mà, bây giờ chỉ cần ba tỉnh lại muốn con là gì con cũng đồng ý...con hứa
đấy. Ba mau tỉnh dậy đi...
Hoa Mi nhìn ba mình đang nằm ngất trên xe như cái xác không hồn, đau xót như bị ai cầm dao cắt xén tim gan...Vật vã, gào khóc...
Trong xe đậm không khí tang thương...
Tại bệnh viện...
Cha nhỏ đang ở trong phòng cấp cứu, không biết tình hình như thế nào. Mẹ nhỏ ngồi lặng bên ghế buồn ảm đạm, còn Hoạ Mi thì đi đi lại lại như
người mất hồn. Khuôn mặt lo lắng, xanh xao ai nhìn thấy cũng không khỏi
chạnh lòng...
Thật không ngờ bữa cơm sum họp gia đình đang vui vẻ, chỉ vì chuyện nhỏ
như con muỗi cùng những lời nói tổn thương trong lúc tức giận đã khiến
cha nhỏ lên cơn đau tim phải vào bệnh viện cấp cứu, không biết sống chết thế nào. Nếu chẳng may cha nhỏ chết thật thì nhỏ cũng sẽ đập đầu vào
tường chết quách luôn cho xong...Nhưng con mẹ nhỏ thì sao? Mẹ nhỏ phải
làm sao đây...
Chỉ nghĩ vậy thôi mà cõi lòng nhỏ không khỏi trào dâng lên sự xót xa,
nước mắt cứ rơi càng lúc càng nhiều. Cha nhỏ từ bé đến giờ đều hết lòng
yêu thương nhỏ, coi như báu vật vậy mà chỉ vì tính ích kỷ, bốc đồng nhỏ
đã nói ra những lời lẽ khiến cha phải tổn thương. Nhỏ thật đáng ghét,
thật đáng hận mà...
- Hoạ Mi, mau ngồi xuống đây mẹ có chuyện muốn nói với con.
Mẹ Hoạ Mi ngước đôi mắt đỏ hoe gọi nhỏ ngồi xuống cạnh mình. Bà không
trách nhỏ đã khiến cha nó phải vào viện cấp cứu, bà biết tính nó ngang
ngược, bốc đồng. Hơn nữa còn rất trẻ con, nên bà không muốn trách giận
nó chi cả. Thực lòng bà yêu nó nhiều lắm.
Nhiều hơn cả tính mạng bản thân mình, chuyện đáng tiếc này cũng không
phải do nó cố tình gây ra. Nó còn quá trẻ để hiểu những mất mát, cay
đắng của cuộc sống. Dù sao nó cũng chỉ là một con nhóc 16 tuổi thôi, bà
muốn nó mãi giữ được nét ngây thơ, vô tư như vốn có. Chứ không muốn nó
day dứt, đau khổ vì những lỗi lầm nó đã gây ra...
- Mẹ con không cố ý mà, tại sao mọi chuyện lại như thế chứ? Con sợ lắm
nhỡ ba có chuyện gì xảy ra thì cả đời này con sao sống yên ổn được chứ.
Hức, hức...Con hối hận lắm...
Hoạ Mi gục vào lòng mẹ khóc nức nở, không ngừng tự oán trách mình...
- Đừng buồn nữa con, mẹ tin cha con phúc lớn, mệnh lớn sẽ không sao đâu?
Bà nhẹ vuốt tóc nhỏ, an ủi, Cho dù chính bản thân bà cũng cảm thấy vô cùng lo lắng, sợ hãi...
- Mẹ à, con nghĩ kỹ rồi. Chỉ cần ba tỉnh lại cho dù cha có yêu cầu gì,
muốn con làm gì con cũng sẽ chấp nhận không chút oán trách...
Hoạ Mi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mẹ, ánh mắt sáng rực đầy kiên định.
Chỉ cần ba cô tỉnh lại muốn cô đánh đổi gì cô cũng cam lòng...
- Thực ra chuyện ba con muốn làm, cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi. Con biết không ba con yêu con nhiều lắm đó. Nên ông ấy tuyệt đối không làm
điều gì khiến con bị tổn thương đâu, con biết không?
Mẹ Hoạ Mi nhìn cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói. Con bé này thật khờ quá đi...
- Con biết chứ? Sau này con sẽ không bao giờ để ba phải tức giận nữa
đâu. Bây giờ chỉ thầm cầu mong trời phật phù hộ cho cha tai qua nạn
khỏi...
Hoạ Mi gật đầu, nước mắt rưng rưng như muốn rơi, nói trong hi vọng. Chỉ cần ba nhỏ tỉnh lại thôi...
Bỗng cửa phòng cấp cứu mở toang. Bác sĩ bước ra. Mẹ con Hoạ Mi liền chạy vội tới...
- Bác sĩ chồng tôi sao rồi?
- Bác sĩ ba tôi đã qua cơn nguy hiểm chưa?
Cả hai người cùng đồng thanh lo lắng hỏi. Chỉ sợ...điều bất trắc...không may...
- Xin chúc mừng, bệnh nhân đã tạm thời qua cơn nguy hiểm. Nếu không được cấp cứu kịp thời thì sợ đã...Nhưng qua được là tốt rồi, bệnh nhân giờ
vẫn còn trong tình trạng hôn mê phải vài tiếng nữa mới tỉnh lại. Mong
mọi người hết sức chú ý đừng nói gì hay làm gì khiến bệnh nhân kích
động...
Bác sĩ lộ nét mặt vui mừng, chia sẻ niềm vui với người nhà...
- Cảm ơn trời phật.
Mẹ Hoạ Mi thở phào nhẹ nhõm.
- AAAAAAAAAAA, Tốt quá cuối cùng ba cũng tai qua nạn khỏi rồi. Con thật vui mừng muốn khóc một trận thật lớn quá...
Hoạ Mi sung sưỡng nhảy cẩng lên, hét vang cả bệnh viện. Ôm chầm lấy mẹ vì hạnh phúc quá lớn...
Chỉ khi người ta sống trong hoàn cảnh sắp mất đi một thứ quan trọng nào
đó, luôn hi vọng, cầu mong. Người ta mới hiểu được niềm hạnh phúc đó như thế nào?
Thế rồi hai mẹ con Hoạ Mi thấp thỏm trực ở bệnh viện cả đêm không ngủ chờ cha nhỏ tỉnh lại...