Ngồi cùng nhau trên bãi biển ngắm ánh hoàng hôn, đầu cô gái tựa vào chàng trai, nở nụ cười nhẹ như nắng xuân - cảm giác thật yên bình biết bao, cứ như thế này thì tốt quá.
- Anh thử nói xem trên đời này liệu có Hoàng tử thật hay không? – Cô gái nhìn về khoảng không phía chân trời xa, hỏi vu vơ
- Chẳng có Hoàng tử nào đâu em, chỉ có anh bên cạnh em thôi… - Chàng trai quay mặt nhìn cô gái cười nháy mắt.
- Sẽ ở bên cạnh mãi mãi không bao giờ rời xa chứ…
- Uh.
- Thật chứ?
- Ngốc ạ, anh đã bao giờ nói dối em chưa? – Chàng trai quay sang lấy tay cốc nhẹ vào đầu cô gái.
Thời gian trôi qua cũng đã nhiều năm, khi nhớ đến những kỷ niệm, những lời hứa đã xa trái tim cô gái lại thấy nhói đau. Thì ra trên đời này chẳng có Hoàng tử nào hết, cũng chẳng có gì là mãi mãi cả - tất cả chỉ là những lời gió thoảng mây bay khi mà ngay cả người cô từng rất yêu, cảm tưởng có thể vì người đó mà bất chấp tất cả - Đã rời bỏ cô để theo một người con gái khác xinh đẹp, giàu có hơn cô…
Sau khi Hoạ Mi đưa anh chàng lạ mặt bị thương mất máu gần chết kia tống vào xe cấp cứu chở tới bệnh viện, cứ tưởng như vậy là xong. Ai ngờ khi đến bệnh viện còn phải làm một đống thủ tục linh tinh, phải ứng tiền viện phí trước. Không còn cách nào, nhỏ đành lôi cái thẻ ATM có tài khoản 2000 USD ra ứng tạm, cũng may mình từng có kinh nghiệm đưa ba mình vào bệnh viện cấp cứu.
Sau đó sốt ruột ngồi chờ đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu. Cái xã hội này là thế đấy, không có tiền thì đừng có mà mơ cứu người nhé, đừng tưởng chỉ cần đưa đến bệnh viện không đóng lệ phí mà người ta sẽ nhân từ cấp cứu ngay nhé… (Sau này cô nàng sẽ còn có cơ hội vào đây dài dài, cứ chuẩn bị kinh nghiệm trước đi là vừa ^~^)
Mệt thật không cứu người cũng khổ, mà cứu người cũng khổ, tìm khắp trong người anh ta chẳng có lấy nổi cái điện thoại chứ đừng nói đến giấy tờ tuỳ thân liên lạc với người nhà anh ta bằng cách nào bây giờ, hic. Đã vậy anh ta lại còn là người đang bị nhóm lưu manh truy sát, nếu biết anh ta đang cấp cứu trong bệnh viện mà xông tới đây thì rắc rối lắm, tới lúc đó không biết cái mạng nhỏ của mình có còn giữ nổi không nữa…Hu hu,
Hoạ Mi ngồi ở ghế chờ, ngước nhìn dòng chữ “Phòng cấp cứu” không khỏi nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt, thầm than thở. Mà sao mình ghét cái mùi sát trùng ở bệnh viện quá, đời người ta xui xẻo nhất là khi phải vào nhà đá ngồi và vào bệnh viện …mình thì chẳng làm sao cũng vẫn phải vào…Haiz
Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu bất ngờ mở toang, một cô y tá mặc áo trắng muốt sắc mặt lo lắng từ trong bước ra.
- Cô ơi, bệnh nhân trong đó sao rồi? – Nhỏ chạy vội tới chỗ cô y ta, lo lắng hỏi han tình hình.
- Cháu là người nhà bệnh nhân ha?
- Dạ, à mà…không phải…cháu chỉ…- Nhỏ lúng túng không biết giải thích thế nào.
- Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều tình trạng rất nguy cấp, mà nhóm máu của bệnh nhân lại là nhóm máu hiếm. Hiện tại phòng dự trữ máu của bệnh viện chưa kịp nhập loại máu đó…nên những ai là người nhà của bệnh nhân thì mau gọi tới đây hết đi. Đến phòng xét nghiệm để thử máu – Chưa để Hoạ Mi nói hết câu, cô y tá đã vội ngắt lời.
- Sao ạ? – Nghe cô y tá nói xong, mặt Hoạ Mi liền tái mét, xanh ngắt như tàu lá chuối. Trời ạ, bây giờ biết tìm người nhà của anh ta ở đâu bây giờ?
- Sao trăng gì nữa, cứu người là quan trọng, bệnh nhân cần truyền máu gấp nếu không tính mạng sẽ rất khó giữ, cháu nghe mà không hiểu sao? – Cô y tá nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hoa Mi bực bội mắng.
- Cô ơi, cô mau đưa cháu đến phòng xét nghiệm để thử máu đi. – Hoạ Mi như bừng tỉnh vội nói.
- Thế người nhà bệnh nhân đâu hết rồi?
- Dạ, cháu không biết, cháu chỉ là người qua đường thấy anh ấy gặp nạn thì đưa vào bệnh viên thôi. Hic
- Haiz, được rồi cháu mau theo tôi, đành vậy thôi chứ biết làm sao. Có gì để tôi thông báo bằng loa xem có ai hảo tâm hiến máu lúc quan trong này không? – Cô y tá nghe xong, lắc đầu thở dài.
Lần đầu tiên xét nghiệm máu, lại là để cứu người, nhỏ hết sức lo lắng, sợ hãi. Chỉ mong sao nhóm máu của mình sẽ phù hợp với anh ta nếu không…Nhỏ thật sự không dám tưởng tượng nữa, bệnh viện luôn có máu dự trữ để dùng lúc nguy cấp, mà bây giờ lại thiếu thì sẽ rất khó khăn để tìm được người tình nguyện hiến máu kịp thời, nhất là nhóm máu ấy lại là nhóm máu hiếm thì rắc rối lắm.
Trong khi đó thời gian lại là vàng bạc, chỉ chậm 1 giây thôi cũng đủ để bệnh nhân ra đi không kịp nói lời trăng trối. Thế nên trong các trường hợp cấp cứu nếu bệnh nhân bị thương mất máu, nhất định phải mau gọi những người thân có quan hệ huyết thống gần nhất với bệnh nhân đến thật nhanh để đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra…
Những ai chưa thử máu bao giờ thì tốt nhất nên đi xét nghiệm sớm để biết xem mình có thuộc loại nhóm máu hiếm không? Để còn chuẩn bị tinh thần tìm người hiến máu phù hợp lúc nguy cấp, chuyện này cực kỳ quan trọng không phải đùa đâu.
Và thật may nhóm máu của nhỏ cùng với anh ta đã phù hợp, đều cùng nhóm máu RH-, nhóm máu vào loại cực kỳ hiếm. Cả chục nghìn người may ra mới có một người, coi như số mệnh anh ta vẫn còn may mắn đi,…
Nằm ở ghế dành cho người truyền máu, nhìn những giọt máu đỏ hỏn quý giá đang chảy xuống cái bịch chứa máu mà không khỏi cảm thấy rùng mình. Mình cũng thuộc loại máu hiếm, nếu sau này không cẩn thận để mất máu quá nhiều liệu có cơ hội may mắn vượt qua nguy hiểm giống anh ta không?

Gần 3h sáng Hoạ Mi mới lết được thân xác rã rời, mệt mỏi của mình về đến nhà, vừa mới mất một lượng máu không phải là nhỏ, khiến cô nàng cảm thấy rất chóng mặt chỉ muốn leo lên giường ngủ ngay và luôn thôi. Nhưng vừa cầm chìa khoá, mở cửa để vào nhà, đang loay hoay định bật điện thì nhỏ đã bị một giọng nói doạ cho suýt đứng tim mà chết…
- Cô đi đâu mà tận bây giờ mới về? – giọng lạnh tanh như gió đông không chút cảm xúc, khiến Hoạ Mi cảm thấy lạnh sống lưng, sởn cả da gà…
Nhỏ giật mình hoảng sợ đánh rơi cả chìa khoá, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh vội bật đèn lên mắt nheo lại để thích nghi với ánh sáng chói loá. Ánh sáng trong phòng vừa đủ để nhỏ nhìn thấy trên ghế sa lông trước mặt nhỏ là một người con trai có gương mặt đẹp hoàn hảo, trắng hồng mịn màng không chút tỳ vết, có tý râu ở cằm càng làm nổi bật lên vẻ nam tính, đôi mắt cũng rất đẹp, lông mi dài đến nỗi là con gái nhỏ cũng thấy ghen tỵ. Chỉ tiếc ánh mắt người đó quá lạnh lùng, quá lạnh đạm, sâu thẳm một màu xanh da trời. Toàn thân ngồi yên bất động như một pho tượng, đang nhìn nhỏ chằm chằm đầy giận dữ…
- Nửa đêm nửa hôm anh không đi ngủ, tự nhiên ngồi ở đây làm gì, bộ định doạ chết người ta hả? – Nhỏ bực bội
- Cái này phải hỏi cô mới đúng, cô đi đâu mà tận bây giờ mới về, mau trả lời nhanh. – Mắt hắn ta nhìn nhỏ không chớp, hỏi đến cùng.
- Cái này tôi nhớ là mình đâu có nghĩa vụ phải báo cáo cho anh đâu nhi? Anh nghĩ mình là ai chứ? – Hoạ Mi nhún vai,
- Xem ra cái vụ cắt cổ tay hôm nọ vẫn chưa đủ để dạy cho cô một bài học phải không? – Giọng uy hiếp
- Ha ha, mẹ nó chứ, anh tưởng làm vậy tôi sẽ sợ anh sao? Nó chỉ khiến tôi thêm khinh thường và muốn tránh xa anh thôi, phải dùng biện pháp bạo lực dã man đó để đối phó với một cô gái chỉ vì cô ấy khiến mình tức giận mà cũng xứng là đàn ông sao? Nhục như con trùng trục quá đi còn gì.
Hoạ Mi ôm bụng cười lăn lộn, mắt vằn tia máu, nhìn hắn ta bằng ánh mắt khinh bỉ, nói lời cay nghiệt. Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là nhỏ lại cảm thấy tức sôi máu hận không thể lột da tróc thịt hắn cho hả giận. Hừ…
- Cô… - Nhật Duy tức giận, hai bàn tay nắm chặt lại cố kiềm chế sự tức giận đang bốc khói ngùn ngụt, lặng lẽ nhắm mắt để loại bỏ ý muốn giết chết Hoạ Mi khi thấy sắc mặt Hoạ Mi tái nhợt có vẻ không được tốt lắm ( Anh vừa nóng nảy, lại vừa bạo lực quá đi, cứ thế này…không hiểu sao Hoạ Mi lại thích anh được nhi?)
Tình trạng căng thẳng giữa hai người trong căn phòng im lặng mắt nhỏ trừng mắt lớn đến mức tưởng sắp xảy ra án mạng đến nơi…
- Cô không muốn nói cũng được thôi, nhưng nếu lần sau cô còn đi suốt đêm mới về như thế này thì đừng có trách tôi. – Nhật Duy ánh mắt lạnh lùng nhìn nhỏ như muốn xuyên thấu.
- Buồn cười nhi? Anh nghĩ mình là ai mà đòi quản lý tôi. – Hoạ Mi không phục
- Nếu vậy tôi chỉ còn cách báo lại tình hình cho cha cô, tới lúc đó toàn bộ tài khoản của cô tại ngân hàng sẽ bị khoá, tiền chi viện của cha cô cũng sẽ giảm đi rất nhiều đấy? – Nhật Duy hờ hững nói, nhưng khiến người ta không thể phản bác.
- Anh đang doạ tôi? – Hoạ Mi tức giận run người, nói như hét…
- Doạ hay không tự trong lòng cô biết rõ nhất.
- Anh… - Hoạ Mi tức giận đến nỗi rất muốn khóc, sao nhỏ lại xui xẻo thế chứ, hu hu
Nhật Duy không nói gì nữa, lặng lẽ đứng lên bỏ về phòng mình như một hồn ma, bỏ mặc Hoạ Mi đứng ngẩn ngơ với nỗi ấm ức không sao kể siết. Thì ra phụ thuộc kinh tế lẫn tài chính vào bố mẹ, cảm giác cũng chẳng dễ chịu chút nào. Tiền…Hừ, được rồi, đã vậy nhỏ chợt có ý tưởng khác…tới lúc đó mèo nào cắn mèo nào còn chưa biết đâu.