Tôi chỉ có 2 tai, 2 mắt để lắng nghe và quan sát tất cả mọi người.
Nhưng tôi chỉ có một vòng tay để ôm trọn một người.
Một bờ môi để hôn một người…
Một bờ vai nên tôi chỉ cho một người tựa lúc họ yếu lòng.
Và tôi chỉ có một Trái Tim nên tôi chỉ có thể yêu duy nhất một người…
Hà Nội về đêm mùa thu không khí hơi se lạnh, thoang thoảng mùi hoa sữa
thơm nồng nàn, những chiếc lá vàng rời khỏi thân cây cổ thụ gốc to phải 3 người ôm mới đủ theo làn gió xoáy thành mấy vòng trên không trung rồi
nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Trong màn đêm yên tĩnh vắng vẻ không một
bóng người, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe máy hoặc ô tô phóng vụt qua
thổi cuốn theo những chiếc lá rụng, ánh sáng đèn đường le lói đủ nhìn
nhưng vẫn không đủ để xua tan hơi sương lạnh buổi đêm khuya.
Không biết từ đâu bỗng xuất hiện 5 chiếc xe ô tô loại sang BMW toàn thân màu
đen, đang đuổi theo hai chiếc mô tô phía trước với một tốc độ kinh hoàng chỉ nhìn thôi cũng đủ tưởng mình bị hoa mắt, chớp mắt đã không thấy dấu vết. 5 chiếc xe ô tô kia sắp đuổi sát đuôi 2 chiếc xe máy, thì một
chiếc mô tô do phóng tốc độ quá nhanh khi gặp khúc cua không kịp xử lý
đã đâm sâm vào gốc cây xà cừ cổ thụ ven đường. Đầu xe thì tan tành không rõ hình dạng, từng mảnh vỡ của thân xe văng xa xung quanh đến mấy chục
mét. Còn người lái xe thì ngã xuống mặt đường chết ngay không kịp ngáp,
do không đội mũ bảo hiểm nên đầu bị đập mạnh xuống nền vỡ tan máu me
văng tung toé xung quanh lòi cả óc…
Chiếc mô tô còn lại đang phóng với tốc độ nhanh hơn cả tên lửa, thì bỗng xuất hiện một chiếc xe ô tô thứ 6 chặn giữa đường, khiến hắn ta phải phanh
gấp dừng lại kéo theo cả 5 chiếc ô tô đằng sau tiếng bánh xe ma sát với
mặt đất vang lên âm thanh ghê rợn. Từ trong 6 chiếc xe ô tô lao ra một
đám người mặc từ đầu xuống chân toàn đồ đen, mặt mũi hung dữ, lạnh lùng. Vây xung quanh rút súng chĩa vào người tên lái xe mô tô đang sắc mặt
trắng bệnh, sợ hãi vô cùng.
- Còn muốn chạy trốn nữa không? – Giọng uy hiếp, đầy nguy hiểm phát ra từ miệng của tên cầm đầu, tóc hắn nhuộm đỏ chói, mặc áo phông đen cộc tay
có để lộ một hình xăm rồng rõ nét 3D sống động như thật trải dài từ bả
vai đến tận cổ tay.
- Cầu xin anh tha cho em, em hoàn toàn không biết gì hết. – Tên lái xe giọng run run, sợ hãi cầu xin.
- Không nói nhiều, mau lôi hắn đi tránh để đêm dài lắm mộng. – Tên cầm
đầu ra lệnh cho đám đàn em, sau đó quay người chui luôn vào một chiếc xe ô tô.
- Dạ,
Đám đàn em nghe lệnh xông tới túm cổ lấy hắn, lôi dây thừng ra trói khắp
người, mắt bịt vải đen, miệng nhét miếng vải to đùng lôi hắn lên xe rồi
nổ máy bỏ đi.
Trong một căn phòng sang trọng nhưng âm u ở sâu dưới lòng đất đó là tầng hầm
của một căn biệt thự khép kín toàn dây thép gai xung quanh ở ngoại thành Hà Nội, hệ thống an ninh vô cùng bảo mật muốn ra vào biệt thự phải có
giấy hẹn có chữ ký của chủ nhân căn biệt thự này. Nếu không mà cứ cố
tình vào sẽ bị bắn chết ngay tức khắc, trong căn hầm sang trọng ấy có
một bếp than hồng rực, treo rất nhiều dụng cụ tra tấn nhìn thôi cũng
thấy lạnh người.
- Thấy ta vẫn còn sống chắc mày thất vọng lắm phải không?
Giọng nói rét lạnh không chút nhiệt độ của một người đàn ông mặc một bồ quần áo màu đen phía trước có vẽ một bộ xương người nổi bật bằng màu
trắng, khuôn mặt đeo một chiếc mặt lạ màu trắng bạc hình đầu lâu. Nhìn
không cẩn thân có khi nhầm bộ xương người chết thật luôn ý, trên tay cầm một thanh sắt được nung nóng đỏ rực hơ hơ trước mặt kẻ đang quỳ mọp
dưới đất, thân thể bị trói đầy vết bầm tím trên mặt.
- Cậu chủ em thật sự không biết gì hết xin cậu chủ hãy tha cho em một con đường sống, dù phải làm thân trâu ngựa em cũng không dám oán thán… -
Hắn ta sắc mặt xanh lét, cứ thế đập mạnh đầu xuống đất đến bật máu mà
vẫn không dám ngừng, giọng run run khiếp sợ.
- Thành tao nghĩ mày tốt nhất nên khai thật đi nếu không muốn sống không
được mà chết cũng không xong. – Người đàn ông đó hừ lạnh.
- Cậu chủ em thề em hoàn toàn không biết gì hết, cầu xin cậu chủ tha cho
em, trên em còn có mẹ già dưới còn có con nhỏ nếu em chết rồi họ cũng sẽ chết theo em mất. Cầu xin cậu chủ mở lòng từ bi tha cho em một con
đường sống … - Thành ra sức dập đầu năn nỉ, bò gần dưới chân người đàn
ông kia mà sụp lạy.
- Hừ, rượu mời không uống lại đi thích uống rượu phạt – Hắn ta giận dữ ra hiệu cho đám đàn em.
Một tên trong đám đàn em của hắn cầm một con dao găm sắc nhọn sáng loáng
dưới ánh lửa bập bùng, không nói không rằng cầm dao chặt đứt luôn ngón
tay trỏ bàn tay phải của Thành. Thành chỉ kịp kêu “á’ một tiếng đầy đau
đớn, máu từ ngón tay bị chặt phun thành tia đỏ tươi.
- Sao có định nói không hay là muốn từ từ chặt từng ngón, từng ngón một tiếp? – giọng âm u, lạnh giá.
Hắn ta cầm một thanh sắt kẹp lấy ngón tay vừa bị chặt còn vương máu, hơ hơ
trên bếp than nóng rực. Mùi thịt nướng chín thơm nức mũi, sau đó dí
xuống trước mũi Thành.
- Thịt này thơm ngon lắm đấy, muốn thưởng thức xem mùi vị ra sao không? – Hắn giễu cợt, ra hiệu cho đám đàn em cầm cái ngón tay vừa bị nướng chín ấy nhét vào miệng Thành bắt hắn phải nhai nuốt hết…
- Dạ em xin khai, xin khai hết, cầu xin anh tha cho em một con đường sống – Thành sắc mặt hoảng sợ tột cùng, vừa đau đớn, vừa sặc nghẹn khi bị
nhét ngón tay nướng chín kia vào miệng.
- Nói.
- Cậu chủ việc sai người giết cậu tất cả đều do chủ ý của anh Luân Sẹo,
em chỉ nghe lệnh thôi hoàn toàn không biết gì hết, cầu xin anh tha cho
em một con đường sống, hic… - Thành quỳ lạy, run run khai hết.
Luân Sẹo là anh cả của băng nhóm Địa Ngục cũng là trợ thủ đắc lực, cánh tay
phải của “Sát thủ bóng đêm” thủ lĩnh băng nhóm khét tiếng Địa Ngục. Suốt nãy giờ chứng khiến một màn tra khảo dã man và tàn bạo do thủ lĩnh “Sát thủ bóng đêm” của mình thực hiện, mặt hắn đã trắng cắt không còn giọt
máu, tự cầm chắc cái chết trong tay khi biết tin “Sát thủ bóng đêm” vẫn
còn sống. Hắn ta khẽ nhắm mắt thở dài khi tên đàn em do mình sai khiến
ám sát đã khai ra tên mình.
- Anh Luân chuyện này là thật phải không?
Hắn ta liếc mắt nhìn về phía Luân Sẹo tỏ vẻ nghi ngờ, hắn không sao có thể
tin được trợ thủ đắc lực, cánh tay phải, một người bạn thân thiết luôn
bên cạnh vào sinh ra tử hỗ trợ nhau những lúc khó khăn lại có thể thực
hiện âm mưu ám sát mình, dồn mình đến con đường chết. Nếu không phải nhờ cô bé lương thiện kia cứu giúp đúng lúc thì có phải hiện giờ hắn đã
đang ở dưới âm phủ gặp Diêm vương rồi không.
Thật là cuộc đời lắm sự bất ngờ, chẳng bao giờ có thể hoàn toàn tin tưởng
được một ai. Không tin thì sẽ không dùng, đã tin thì phải tin tưởng một
cách tuyệt đối. Vậy mà đổi lại sự tin tưởng tuyệt đối ấy lại là sự đánh
lén một cách âm thầm, nếu không phải may mắn sống sót thì có lẽ đến tận
lúc chết hắn cũng chẳng thể biết được vì sao mình lại chết và ai mới
thực sự là người đã ra tay giết hại mình.
- Đúng, muốn chém giết thế nào tuỳ cậu? Nếu không phải cậu chết thì là sẽ là tôi, hai chúng ta sẽ mãi chẳng bao giờ có thể cùng đội trời chung.
Xin lỗi đã phụ sự tin tưởng của cậu – Luân Sẹo thở dài bình tĩnh nhắm
mắt nói.
- Tại sao? – Hắn ta vô cùng thất vọng hỏi.
- Đằng nào thì tôi cũng phải chết nên cũng chẳng có gì phải giấu diếm
cậu, cậu có biết 20 năm trước chỉ vì để chiếm cứ vùng “Tam giác vàng” để mở rộng thị trường buôn bán và cung cấp ma tuý mà cha cậu đã nhẫn tâm
giết chết cả gia đình tôi không? Ông ta đã giết chết cha ruột tôi một
ông trùm khét tiếng trong thế giới ngầm chuyên buôn bán và cung cấp ma
tuý cho các con nghiện ở khu vực Đông Nam Á, nhẫn tâm đứng nhìn đám đàn
em làm nhục vợ mới cưới của tôi đến chết, khi đó cô ấy mang thai mới
được có hơn 2 tháng…
- Và để trả thù tôi đã trà trộn vào làm thuộc hạ cho băng nhóm của ông
ta, sau đó tách riêng làm thuộc hạ dưới trướng của cậu. Chỉ có như vậy
tôi mới có thể trả thù cho người cha, người vợ đáng thương và đứa con
chưa kịp chào đời của tôi. Giết cậu thành công sẽ khiến cha cậu nếm mùi
vị đau thương khi bị mất đi người thân, nhất là khi đó lại là đứa con
trai độc nhất của mình…Ha ha, chỉ tiếc là trời không giúp để cậu còn
sống nên tôi mới bị thất bại một cách thảm hại như vậy…
Luân Sẹo cười một cách điên loạn, không khí trong căn hầm đượm mùi chết chóc và nguy hiểm khiến những ai có mặt chứng kiến đều cảm thấy rùng mình,
toát mồ hôi lạnh. Cậu chủ rất ghét bị phản bội, tính cách thì độc ác,
tàn nhẫn, máu lạnh nếu không sao có thể yên vị trên chiếc ghế thủ lĩnh
kia chứ. Không biết lần này cậu ta sẽ xử lý Luân Sẹo một kẻ phản bội này như thế nào?
- Nể tình anh đã theo tôi nhiều năm, không có công cũng có sức hơn nữa
cũng là do cha tôi có lỗi với anh trước. Thế nhưng một khi đã nhúng chàm làm ăn phi pháp, phạm luật cấm của nhóm anh không thể không chết, nhưng tôi sẽ để anh chết nhẹ nhàng và được toàn thây. Chúc anh sớm được đoàn
tụ với vợ con. – Sau một hồi trầm ngâm không biết là suy nghĩ cái gì,
hắn ta mới trầm trọng mở miệng pha chút tiếc nuối.
- Cảm ơn, hãy nói với cha cậu ông ta đã gây ra quá nhiều tội ác rồi sớm
muộn cũng sẽ phải trả giá thôi. Còn cậu nữa chúc cậu sẽ luôn bình an, ha ha – Luân Sẹo mỉm cười nói lời trăng trối.
- Vĩnh biệt.
“Sát thủ bóng đêm” cầm một con dao găm sắc nhọn trên tay phi thẳng vào ngực
trái đúng giữa tim Luân Sẹo, rồi quay mặt đi không dám nhìn cảnh người
anh em từng rất thân thiết luôn kề vai sát cánh với mình bị chết dưới
tay mình. Cảm giác ấy đau lòng lắm chứ, nhưng muốn tồn tại trong cái thế giới dính đầy tội ác này nhất định phải độc ác, tàn nhẫn và máu lạnh.
Ngươi không chết thì ta chết…
Đợi Luân Sẹo gục ngã và đã chết thật sự, hắn ta mới bước xuống vuốt mắt cho Luân Sẹo, đưa tay cầm lấy cán dao rút mạnh ra máu theo đó phun ra như
suối đỏ tươi nhìn đến ghê người. Đưa con dao để gần trước mặt ngắm nhìn
lưỡi dao còn dính ướt đẫm máu tươi, sau đó đưa ngón tay trỏ xuống chấm
nhẹ một cái rồi đưa lên miệng nếm thì thầm “Máu người có vị rất ngọt và
ngon – Tiếc là mùi vị của nó quá tanh nồng không phải ai cũng thích.
Nhưng đã nghiện rồi thì cũng chả có gì đáng phải lăn tăn hay sợ hãi
nữa…”
- Đưa xác Luân Sẹo đi chon cất tử tế, còn tên Thành kia tuỳ các người xử lý. – Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Sáng hôm sau người ta phát hiện trước cổng một căn nhà bỏ hoang đã lâu, cỏ
dại mọc um tùm có một xác chết không đầu, bàn tay bị cụt cả 10 ngón,
toàn thân đầy vết thương nghiêm trọng nghi ngờ do bị bọn người xã hội
đen giết hại…