Đang nằm trên giường bệnh vừa ngậm kẹo mút vừa cố gắng gặm nhấm những con
chữ trong vở một cách say sưa, bởi thật lòng mà nói Hoạ Mi rất thích
học, thích chơi thật nhưng chưa bao giờ lơ đãng mải chơi quên học đến
mức kết quả học tập sa sút cả. Con người sẽ chẳng làm được gì nếu trong
đầu óc chẳng có chút kiến thức hay kỹ năng sống nào, chơi game cực đỉnh, đọc được vài trăm bộ tiểu thuyết đi chăng nữa…
Vừa đeo tai phone, miệng vừa lẩm bẩm giai điệu một bài hát rất yêu thích.
Ánh mắt ấy quá thắm thiết ân tình người ơi bao đêm anh luôn thầm nhớ. Có
sóng gió lòng anh vẫn yêu người tình yêu anh trao em luôn đắm say.
Tình hồng như
mơ, tình nồng như thơ dù thời gian bao đắng cay đổi thay. Từng lời anh
nói đừng làm mây khói, mình cùng chung đôi giấc mơ uyên ương
...
Có sóng gió qua bão tố, ta luôn bên nhau mãi không xa rời. Ánh mắt người luôn ấm nồng dìu em đi qua bao nhiêu khó khăn.
Cất tiếng hát trong nắng ấm đôi ta yêu nhau thiết tha không rời. Núi có mòn hoa có tàn, người yêu ơi mãi có nhau trong đời.
“Cốc…cốc…cốc”
Cửa phòng có tiếng gõ cửa chẳng biết là ai cả, ảnh hưởng đến sự tập
trung của nhỏ nên nhỏ cũng chỉ liếc nhìn về phía cánh cửa vài giây rồi
cúi đầu học bài tiếp, lười biếng mở miệng nói.
- Mời vào
Ngay tức thì cửa phòng được mở ra, bước vào là một cô gái có dáng dấp
rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt màu nâu sáng lấp lánh, mái tóc xoăn vàng óng ả mượt mà xinh như búp bê. Mặc một chiếc váy trắng ngắn
càng tôn lên những đường cong nóng bỏng đầy khiêu gợi, quyến rũ của cơ
thể cô gái, tay cầm cái túi xách hiệu chanel màu đỏ, đi đôi giầy cao gót màu đen để lộ đôi chân thon dài trắng ngần. Cả người toả ra một mùi
nước hoa hương hoa hồng khá nồng, cô ta vừa bước vào phòng đã gây sự chú ý đối với Hoạ Mi không phải vì sự có mặt của cô ta mà vì người cô ta có mùi nước hoa hồng, nhỏ ngửi không quen.
- Cô là ai? Chúng ta quen biết nhau sao? – Hoạ Mi đưa ánh mắt quan sát
đánh giá cô ta một lượt rồi mở miệng hỏi, nhỏ nhớ chắc chắn mình chưa
từng gặp cô ta bao giờ cả nha. Hay là cô ta nhầm phòng nhỉ?
- Tôi là Hồng Nhung, cô không biết tôi nhưng tôi lại biết cô đấy. Rất rõ là khác, xin lỗi tôi có thể ngồi xuống ghế nói chuyện được không? – Cô
ta nhìn nhỏ nở nụ cười thân thiện, cởi mở, nhưng ánh mắt lại loé lên sự
địch ý, ghen ghét mãnh liệt.
- Oh, cứ tự nhiên. Tại sao cô lại biết tôi? – Hoạ Mi cũng cười tươi lịch sự hỏi lại, cô ta nhìn mình chẳng thiện cảm chút nào, chẳng lẽ mình
từng làm gì đắp tội với cô ta sao. Nghĩ thì nghĩ vậy nhỏ buồn chán bốc
túi bắp rang bơ vàng rộm món khoái khẩu của nhỏ cho vào miệng ăn.
- Tôi là hôn thê tương lai của Nhật Duy, người hiện đang sống chung cùng một nhà với cô. – Cô ta nhìn nhỏ bằng ánh mắt loé sự tức giận, nhếch
mép cười lạnh, rất tự nhiên rót cho mình một cốc nước lọc uống.
- Ac…ac – Hoạ Mi đang nhai nhóp nhép bắp rang bơ nghe cô ta nói mình là
hôn thê tương lai của Nhật Duy không khỏi sốc, nghẹn tý thì bị bắp rang
bơ làm cho chết nghẹn luôn.
Ho sặc sụa, nước mắt tràn ra, thật không ngờ trên đời này lại có nhiều
chuyện thú vị như vậy. Được đích thân vị hôn thê tương lai của Nhật Duy
tới thăm nhỏ không khỏi cười khổ, không ngờ con người Nhật Duy này lại
có quá nhiều bí mật đến như vậy. Biết tin hắn có hôn thê tương lai không hiểu sao lòng nhỏ bỗng dâng lên một sự tức giận, bực bội mà không hiểu
vì sao? Hôn thê tương lai của hắn thì liên quan quái gì đến mình nhi?
- Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi? Không phải cô mượn cớ đến thăm tiện đánh ghen luôn đấy chứ.– Sau phút gay cấn tý chết nghẹn nhỏ nhìn
Hồng Nhung nở nụ cười thách thức.
- Đánh ghen? Xem ra cô đúng là xem thường tôi quá rồi, loại người như cô không đáng để tôi liếc mắt nữa là – Cô ta nhún vai cười khinh bỉ.
- Vậy mục đích cô đến đây là để làm gì? – Hoạ Mi cố nén tức giận muốn
tát cho cô ta vài phát, cô ta đúng là loại người kiêu căng nghĩ mình là
ai chứ?
- Hừ…Tôi chỉ muốn nhắc nhỏ cô hãy tránh xa Nhật Duy ra một chút, anh ấy
không phải là người cô có thể yêu nếu như không muốn sau này phải đau
khổ. – Cô ta nhìn nhỏ bằng ánh mắt sắc lạnh như mũi dao nếu là mũi dao
thật thì đúng là giết chết nhỏ ngay tức khắc rồi.
- Tránh xa Nhật Duy?
- Không nên yêu anh ta bởi anh ta không phải là người tôi có thể yêu nếu như không muốn sau này phải đau khổ?
- Êu…con mắt nào nói cho cô biết là tôi đang yêu Nhật Duy hả? Đầu óc cô
không được bình thường à? Bây giờ tôi rất mệt không muốn nói nhảm với
cô, phiền cô có thể ra về - Hoạ Mi trừng mắt, tức giận không chút khách
khí ra lệnh đuổi khách
- Hừ…chỉ là cái loại vắt mũi chưa sạch, cào cào mà đòi đá xe ư. Thử xem
cô còn có thể vênh vang, đắc ý đến khi nào? Tôi sẽ mở to mắt nhìn cho
thật rõ.
Bị Hoạ Mi sỉ nhục, Hồng Nhung mặt mũi tối sầm lại tức giận bỏ đi không
quên để lại những lời đe doạ nồng máu tanh. Từ nhỏ đến giờ chưa từng có
người nào dám coi thường cô ta như thế cả, được lắm, món nợ này ả sẽ từ
từ đòi lại sau. Tới lúc đó ai khóc ai cười còn chưa biết đâu, kịch hay
vẫn còn ở phía trước mà. Nhật Duy sẽ chỉ là của riêng tôi mà thôi, chỉ
có tôi mới xứng với anh ấy, cô là cái thá gì chứ?
Ở bệnh viện được 1 tuần thấy quá nhàm chán, Hoạ Mi kiên quyết đòi xuất
viện đi học. Ngồi trong lớp tiết văn của cô Liên thấy quá nhàm chán chỉ
muốn ngủ một giấc, muốn tìm một người để chém gió mà Tuấn Anh ngồi bên
cạnh chẳng biết đi đâu mất tích từ lúc truy bài đến giờ. Thuỷ Tiên thì
đang cắm cúi chép bài, nhỏ do tay còn đang bó bột nên nhỏ được ưu đãi
rất nhiều có Thành Trung chép hộ bài cho, sao trên đời này lại có người
tốt như vậy nhỉ được làm bạn với cậu ấy quả là may mắn.
Liếc nhìn trong lớp thấy không chỉ vắng Tuấn Anh mà còn cả Ngọc Anh lẫn
Thuý Quỳnh nữa, nhắc đến Ngọc Anh nhỏ lại nhíu mày. Hôm đó ở cầu thang
thực sự có chuột sao? Lúc Ngọc Anh nhảy lên người nhỏ cảm giác như cố
tình bị đẩy vậy? Nhưng nhỏ với cô ta đâu có thù oán gì nhỉ, nước sông
không phạm nước giếng chẳng có lý do gì mà để cô ta ra tay đẩy ngã nhỏ,
dồn nhỏ đến con đường chết cả. Chắc tất cả chỉ là chẳng may thôi, phải
không? Là bạn bè học chung một lớp nhỏ cũng không muốn vì những chuyện
chứng cớ không rõ ràng mà nghi ngờ này nọ để rồi bạn bè trở mặt với
nhau…
Chợt muốn ra ngoài đi dạo hưởng chút không khí thoáng mát, nhỏ xin phép
ra ngoài đi vệ sinh. Vừa ra khỏi cửa nhỏ liền đi thẳng ra vườn hoa của
trường, nơi có thảm cỏ xanh mướt, hoa thì đủ màu sắc rực rỡ không khác
gì công viên. Cây cổ thụ lâu năm rợp bóng khắp nơi dù sao trường này
cũng đã có tuổi thọ trên 100 năm rồi còn gì, còn có bờ hồ nước trong đầy cá cảnh bơi lội, liễu rủ hai bên bờ rung rinh theo gió nhìn thích lắm.
Hoạ Mi đang đi tới một bãi cỏ xanh mướt như nệm êm định nằm xuống dưới
đó nghỉ ngơi, ngắm trời đất một lát thì chợt nghe thấy tiếng xì xào, ồn
ào ở sau một bụi hoa trà my nở hoa đỏ tươi. Không nghĩ nhiều lại quá tò
mò nên nhỏ đã lén đi tới nghe ngóng, thì nhìn thấy Tuấn Anh đang nói
chuyện gì đó với Thuý Quỳnh, xung quanh có một đám người vệ sĩ mặc toàn
thân màu đen đứng bên cạnh.
Nhìn sắc mặt Tuấn Anh thì tức giận, lạnh băng vằn tia máu nói những lời
chết chóc mà Hoạ Mi thấy lạnh hết cả người, bủn rủn chân tay. Còn đâu
một anh chàng đẹp trai hay nói hay cười, dịu dàng, ấm áp nữa hả trời.
Thuý Quỳnh cũng chẳng khá hơn nhỏ là bao mặt mũi xám ngoét, trắng bệch
cắt không còn giọt máu, người run run, nước mắt tuôn trào nhìn rất thê
thảm.
Hoạ Mi cảm thấy tức giận định xông ra để đòi lại công bằng cho Thuý
Quỳnh, con trai gì mà dã man khiến con gái phải khóc nức nở, mặt trắng
bệch vì sợ hãi như thế không chút an ủi là sao? Nhưng nhỏ lại chùn bước
cố lắng nghe cuộc đối thoại để hiểu rõ nguyên nhân, cái gì cũng đều có
nguyên nhân cả không có lửa làm sao có khói.
- Hừ, việc cô kết hợp cùng với Ngọc Anh đẩy ngã Hoạ Mi ở cầu thang nhằm
hại chết cô ây, tưởng có thể “vải màn che mắt thánh” được sao? Sự việc
đã đến nước này rồi mà vẫn còn không chịu ngoan ngoãn hối lỗi, xem ra cô đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ phải không? – Tuấn Anh giọng
lạnh băng, âm trầm đến khiếp sợ
Gì vậy, Thuý Quỳnh kết hợp với Ngọc Anh đẩy mình ngã cầu thang à? Thật không ngờ lòng người lại thâm hiểm đến vậy.
- Anh nói gì cũng phải có bằng chứng chứ? Nói suông thế ai chẳng nói
được, bây giờ tôi khẳng định trông thấy anh giết người mà không có chứng cứ liệu anh có cảm nghĩ thế nào? Đừng có mà ngậm máu phun người, tôi
biết anh rất đẹp trai, nhà quyền thế nhưng cũng đừng có lợi dụng những
thứ đó mà vu khống cho tôi những tội danh tôi không làm. Nếu không cho
dù có phải chết tôi cũng quyết không tâm phục khẩu phục – Thuý Quỳnh vẻ
mặt tức giận, công khai cãi lý đến cùng vì cảm thấy mình bị vu oan.
Hoạ Mi lén nghe mà phải thầm tán thưởng, cãi rất hay, xem ra có thể đúng là không phải do cô ấy làm rồi. Nếu không sao lại phải tỏ ra tức giận
thế kia, còn nếu đúng là do cô ta cố tình làm xong rồi quyết không chịu
nhận thì phải công nhận trình độ diễn xuất của cô ta cũng đẳng cấp quá
đi. Con người trên đời này ai mà cũng như cô ta thì đúng là không còn gì để mà nói nữa…
- Tốt, rất tốt…Tôi vốn chưa từng động thủ với con gái bao giờ nhưng hôm
nay tôi không thay Hoạ Mi dạy cô một bài học thì tôi không phải là Tuấn
Anh. – Tuấn Anh vung tay tát Thuý Quỳnh một cái nổ đom đóm mắt đến mức
cô ta không đứng vững ngã lăn ra đất, khoé miệng rỉ máu tươi, má hẳn đỏ 5 ngón tay
Vãi, lần đầu tiên chứng kiến cảnh con trai đánh con gái, người đánh lại
là Tuấn Anh một chàng trai luôn cười tươi như hoa, đẹp rực rỡ, tốt bụng, đối xử rất thân thiện với con gái là thế mà không ngờ lại đánh người dã man như vậy. Hoạ Mi run run, oi nếu cái tát đó mà rơi trúng mặt mình
thì sao nhi? Nhỏ thật không dám tưởng tượng tiếp nữa. Đúng là không nên
chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá một con người…
- Nói nhiều với loại người không biết liêm xỉ, lòng dạ ác độc hơn cả rắn rết như cô cũng chỉ thêm bực bội. Cô nhìn cái băng ghi hình cùng băng
ghi âm trong chiếc điện thoại này đi, chứng cớ rành rành trước mắt xem
cô còn có thể cãi hay như lúc nãy nữa không? – Tuấn Anh nhìn Thuý Quỳnh
bằng ánh mắt khinh bỉ, hận không thể bằm xác cô ta ra thành trăm nghìn
mảnh, ném cái điện thoại vào thẳng cái mặt đáng ghét của cô ta.
Chẳng biết bên trong chiếc điện thoại đó có những chứng cớ gì mà Thuý
Quỳnh xem xong sắc mặt xanh lét hơn cả tàu lá chuối, ánh mắt hoảng hốt
sợ hãi. Vội quỳ xuống van xin Tuấn Anh
- Cầu xin anh tha cho tôi một mạng, những chuyện này tôi thực sự không
chủ ý cố tình làm. Tất cả đều do Ngọc Anh làm, không liên quan đến tôi,
tôi hoàn toàn không biết gì hết. – Thuý Quỳnh khóc lóc hoảng sợ tột
cùng.
- Ngọc Anh nó nói lúc đó do ghen ghét với Hoạ Mi được cả anh lẫn Trung
lớp trưởng yêu quý, quan tâm nên mới mù quáng mất lí trí mà hại Hoạ Mi.
Sau khi Hoạ Mi phải vào bệnh viện cấp cứu nó mới cầu xin tôi giúp đỡ để
thoát thân, tôi nể tình bạn bè nên mới mắc sai lầm. Xin anh rộng lượng
bỏ qua cho tôi đi mà…Hu hu
Thuý Quỳnh nước mắt dàn dụa, quỳ gối đập đầu xuống dưới đất đến toé máu
đau đớn mà vẫn không ngừng đập đầu van xin Tuấn Anh tha cho cô ta một
con đường sống. Bởi nếu anh ta quyết tâm rat ay đừng nói là cái mạng của nhỏ của cô ta mà đến tính mạng cả gia đình cũng khó giữ …
Nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mà Hoạ Mi không khỏi sửng sốt, há mồm trợn mắt. AAAAA, thì ra sự thật là như thế, suýt nữa thì mình đã bị mấy người khốn nạn, ác độc này hại chết mà không biết vì sao rồi. Thật
đáng hận…
- Tuấn Anh tôi đây là người luôn song phẳng, làm gì cũng luôn quang minh chính đại, oan có đầu nợ có chủ. Chính vì biết cô không cố tình đẩy ngã Hoạ Mi ở cầu thang, hại chết cô ấy tôi mới để cô sống bình an đến tận
bây giờ. Cô có biết hiện giờ Ngọc Anh, bạn thân của cô hiện giờ đang ra
sao không? – Tuấn Anh liếc nhìn nhỏ bằng ánh mắt rét lạnh, nói lời chết
chóc nguy hiểm, nhếch mép cười lạnh.
- Tôi không biết. – Thuý Quỳnh sợ hãi run rẩy lắc đầu, ngẩng mặt trán bị thương rỉ máu trông nhức mắt nhìn Tuấn Anh bằng ánh mắt hoảng hốt, như
con thỏ đứng trước miệng con sói đang say mồi…
- Hiện giờ cô ta đang ở một nơi rất xa tận bên Trung Quốc, được đám đàn
ông thừa tiền, dâm đãng bên đó chăm sóc rất chu đáo. Ha ha, và có lẽ cả
đời này cô ta cũng sẽ chẳng thể trở lại Việt Nam đâu. Còn gia đình cha
mẹ cô ta thậm chí những người có họ hàng thân thích với cô ta thì bị tôi điều sang châu Phi khai thác quặng rồi, còn cô thì sao có muốn được
trải nghiệm giống thế không?
Tuấn Anh vừa đút tay vào túi quần, vẻ mặt ung dung, tự tại, cười rực rỡ
đẹp dịu như ánh trăng cứ như vừa kể một câu chuyện cười ấy. Nhìn nụ cười đó, Thuý Quỳnh chẳng thấy đẹp gì chỉ thấy nồng mùi máu tanh, chết chóc
đang đến gần mà thôi. Hoạ Mi thì run rẩy muốn chạy, dã man quá dã man.
Con người này nguy hiểm tàn nhẫn chẳng kém Nhật Duy là bao, mình phải
cao chạy xa bay thôi nếu không muốn chết sớm. Hắc.
- Người đâu mau đưa cô ta rời khỏi đây, trong vòng một ngày cô cùng với
gia đình phải rời khỏi nơi này. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nếu không…?
Tuấn Anh cười lạnh, ánh mắt nguy hiểm, toả sát khí khiến Thuý Quỳnh sợ
muốn ngất luôn. Sau khi Thuý Quỳnh bị đám người của anh ta lôi đi, chỉ
còn lại mình anh ta ung dung, thản nhiên ngắm mây gió. Hoạ Mi sợ xanh
mắt cầu mong anh ta mau chóng đi đi, nếu không để anh ta biết được nhỏ
nghe lén mạng nhỏ cũng dễ thê thảm giống vậy lắm. Hic
- Còn không mau ra đi, Hoạ Mi, cô còn định trốn ở đó đến bao giờ. Hừ
Giọng nói lạnh như băng, tức giận nhắc đến tên mình, Hoạ Mi cảm giác
không khác gì sét đánh ngang tai, mây đen giữa ngày nắng đẹp. Nhỏ cắn
môi, sắc mặt tối sầm run rẩy bước ra cứ như là sắp đi lên đoạn đầu đài
vậy.