Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Chương 87: Chương 87




Buổi tối vừa được Nhật Duy tới trường đón về nhà, Lệ Hoa vừa bước vào phòng đã thấy Hoạ Mi ngồi ở ghế sopa phòng khách vừa ngậm kẹo mút vừa mỉm cười tủm tỉm, vừa tỉ mỉ rất tập trung gấp toàn là những hình ngôi sao hi vọng nhiều màu sắc ónh ánh rồi cả những con hạc giấy bé xíu xinh xắn thả vào trong lọ thuỷ tinh để trên mặt bàn.

- Woa, chị Hoạ Mi chị gấp những cái này để làm gì thế? – Lệ Hoa reo to tò mò lại gần hỏi.

- Bí mật, hì hì – Hoạ Mi đưa ngón tay trỏ suỵt ngang môi, cười sáng lạn.

- Hì hì, vậy thì bật mí cho em chút đi – Lệ Hoa ngồi gần cũng lấy giấy gấp thử ngôi sao.

- Oh, được thôi, bật mí nhé cái này có liên quan đến anh trai yêu quý của em đấy. He he – Hoạ Mi cười ngọt ngào.

- AAA, anh Nhật Duy ơi, em có chuyện quan trọng muốn nói cho anh biết – Lệ Hoa bất ngờ hét to gọi anh trai mình đang ở trong phòng riếng làm gì đó, khiến hắn cũng giật nảy mình vội lao ra xem.

- Sac, em bị điên à… - Hoạ Mi hoảng sợ vội đưa tay bịp miệng Lệ Hoa lại nhưng đã không kịp nữa rồi.

- What? Có chuyện gì vậy hả Lệ Hoa? – Nhật Duy nhíu mày khó hiểu, nghi hoặc nhìn Lệ Hoa.

- Chị Hoạ Mi nói những thứ chị ấy đang gấp thả vào lọ thuỷ tinh này có liên quan đến anh nên em gọi anh ra “nhận hàng” thui mà, ke ke. – Lệ Hoa cười nhí nhảnh.

- Là sao? Ngôi sao với hạc giấy á? – Nhật Duy nhìn Hoạ Mi tò mò hỏi.

- Like, hi hi – Hoạ Mi khẽ đỏ mặt bối rối

- Gấp những thứ vớ vẩn này để trang trí à, công nhận cô cũng rảnh rỗi sinh nông nổi quá đi. Thích thì ra cửa hàng lưu niệm mua đầy ra cần gì phải gấp cho mệt người ra, sao cô lại ngốc thế không biết? – Nhật Duy nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt bó tay, thầm lắc đầu.

- Anh nói những thứ này là vớ vẩn á, lại còn dám bảo em ngốc nữa mới vãi chứ? – Hoạ Mi cay cú trừng mắt nhìn Nhật Duy một cái nổ đom đóm mắt, hít ngụm khí để lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp.

- Có anh ngốc thì có, những cái này không phải em rảnh rỗi gấp để trang trí mà là dùng để ước những điều mình muốn. Anh không biết thì dựa cột mà nghe nhá, đừng vội mắng oan người khác như thế.

Hoạ Mi lườm Nhật Duy một cái rồi giải thích, con trai đúng là toàn những kẻ chẳng có tý tính lãng mạn gì cả. Người ta gấp những cái này để thể hiện sự thích thú lại bảo người ta rảnh rỗi sinh nông nỗi, là ngốc thật bực mình quá đi.

- Ước á? Ước như thế nào?

Thấy Hoạ Mi bực bội mắng mình ngốc, Nhật Duy thoáng ngại ngùng cầm lấy một con hạc giấy hỏi? Những việc rảnh rỗi này đúng là chỉ có con gái mới thích làm thôi, hắn còn nhớ hồi học bên trường Galaxy thấy bọn con gái trường đó còn tự tay thêu thùa, đan len, làm thiệp chúc mừng,… nữa cơ.

- Thế này nhé khi thích điều gì muốn ước nó trở thành hiện thực thì gấp một ngôi sao hi vọng rồi ghi điều ước vào là xong. Còn gấp hạc giấy đủ 1000 con, là để ước một điều mình mong muốn nhất và duy nhất ước nó sẽ thành hiện thực nhất trong tương lai. – Hoạ Mi cười tươi vừa cầm một ngôi sao với một con hạc giấy để làm dẫn chứng.

- Oh, thế khi cô gấp những con hạc giấy này cô mong muốn đều gì trở thành hiện thực nhất trong tương lai? – Nhật Duy suy ngẫm lời nhỏ nói một lúc liền mỉm cười gian nghiêng đầu nhìn nhỏ hỏi.

- Ha ha, điều ước thì đơn giản lắm, anh cúi đầu xuống đây em sẽ nói nhỏ vào tai anh không sợ nó mất linh nghiệm thì chết – Hoạ Mi cười nháy mắt tinh nghịch.

Nhật Duy trong lòng cũng rất tò mò không biết điều ước hạc giấy của Hoạ Mi là gì nên khi nhỏ đề nghị như thế không suy nghĩ nhiều liền cúi thấp đầu đợi. Khi thấy Nhật Duy đã cúi thấp đầu vừa tầm Hoạ Mi liền giả bộ sát mặt lại thật gần để thì thầm nhưng lại láu cá hôn lướt nhẹ lên môi Nhật Duy một cái thật nhanh như chuồn chuồn đậu mặt nước. Thấy Nhật Duy mở to mắt nhìn mình ngơ ngác như không thể tin vào mắt mình những gì vừa cảm nhận được, hai má có đám mây hồng hồng. Hoạ Mi liền cười lém lỉnh nháy mắt nói.

- Ngốc ạ! Đợi khi nào em gấp xong đủ 1000 con hạc giấy tới lúc đó em sẽ nói cho anh biết. He he – Hoạ Mi không chút xấu hổ cười đắc ý nhìn Lệ Hoa đang giả vờ xem phim hoạt hình rồi lại liếc nhìn phản ứng của Nhật Duy.

- Thôi tôi đi về phòng làm bài tập đây, bữa tối nay cô tự nấu đi – Nói xong nhanh chóng quay người đi thật nhanh.

Khi bị Hoạ Mi bất ngờ hôn môi, Nhật Duy thoáng kinh ngạc rồi rất nhanh cảm thấy tim mình đập thình thịch tuy chỉ là nụ hôn nhẹ như cánh chuồn thoáng qua nhưng cũng đủ để hắn cảm thấy cả cơ thể mình như bị điện giật tự nhiên đông cứng không biết nên xử lý như thế nào, nhất là đó lại là cô gái mình yêu. Chưa từng hôn bất kỳ cô gái nào, cái vụ hôn ở dưới nước lần đầu tiên cũng chỉ là bất đắc dĩ lúc đó hắn chỉ lo làm sao giúp Hoạ Mi cầm cự lâu nhất ở dưới nước mà thôi chứ cũng không có ý tưởng suy nghĩ gì nhiều. Tuy mỗi lần nghĩ lại vẫn khiến hắn nhìn Hoạ Mi mà cảm thấy bối rối …

- Ha ha, anh ấy đang xấu hổ đấy – Lệ Hoa nhìn Hoạ Mi cười ẩn ý

- Chị biết. Hi hi

- Và đó cũng là nụ hôn đầu tiên của anh ấy với một người con gái khác đấy. - Lệ Hoạ nói thêm

- Ack, thật à? Chị tưởng anh ấy phải có nhiều người yêu lắm cơ đó. Trông đẹp trai như thế chắc phải đào hoa lắm chứ? – Hoạ Mi vẻ mặt khó tin.

- Nói chị ngốc đúng là ngốc thật mà, hê hê, thảo nào anh ý lại thích chị là phải. Người thông minh kết duyên cùng với kẻ ngốc mới xứng đôi vừa lứa… - Lệ Hoa liếc nhìn Hoạ Mi cười giễu cợt.

- Em được lắm, hừ

Hoạ Mi tức nổ đom đóm mắt khi bị Lệ Hoa một đứa trẻ con kém mình cả chục tuổi xỉ nhục như thế mà không làm gì được. Chán nản ôm đống nguyên liệu cần thiết vào phòng riêng của mình gấp tiếp…

Nhoc lười...Tôi yêu em.

Khi vừa đến lớp học cả nhóm người là bạn thân của Hoạ Mi lẫn Nhật Duy liền tụ họp lại cười gian lập kế hoạch trừng trị Hồng Nhung vì dám cả gan hại nhỏ ở cuộc thi ngày 3/10 vừa rồi, khiến nhỏ không những suýt bị loại khỏi cuộc chơi một cách lãng xẹt mà còn bị thương ở chân đến hôm nay vẫn còn thấy đau. Kế hoạch sau khi được thảo luận qua liền nhanh chóng được cả nhóm thông qua và chính thức bắt tay thực hiện.

Mấy ngày sau khi Hồng Nhung đi xuống căng tin mua đồ ăn, khi quay trở lại lớp về chỗ ngồi vừa rút ba lô ra để lấy sách đã thấy ở trong ngăn bàn mình rơi ra một đống sâu róm đầy lông lá màu sắc kinh dị đang bò lổm ngổm dưới đất, lông của nó còn bám vào balo của cô ta chẳng may động vào ngứa rách da thịt luôn. Cô ta sợ quá hét to khiến cả lớp đều tò mò vây kín xung quanh còn chưa kịp nhìn kỹ hình dạng của những con sâu róm đó đã thấy Hồng Nhung đẩy tất cả ra để chạy nhanh ra ngoài như một con điên, mắt long lanh như muốn khóc.

Nhóm người của Hoạ Mi cười nghiêng ngả, nhất là Hoạ Mi người bị cô ta hại gần chết cảm thấy rất sung sướng, hả dạ. Ai bảo cô ta sống ác độc quá đi, đó mới chỉ là khởi đầu nhẹ nhàng thôi, chưa hết đâu, hừ.

Thanh Tùng nhìn bộ dạng Hồng Nhung như vậy chỉ biết lắc đầu, cô ta cứ nghĩ chỉ cần đối phó với một mình Hoạ Mi là xong nhưng lại quên mất đằng sau Hoạ Mi còn có rất nhiều người thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn cô ta nhiều. Dám động vào Hoạ Mi cô ta sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp đâu…

Ngày tiếp theo khi vừa thấy Hồng Nhung đi xuống căng tin mua đồ ăn lần này cô ta cẩn thận hơn dặn người trông hộ và người đó lại là Thanh Tùng nên hắn ta dù muốn hay không cũng không thể để xảy ra chuyện quái quỷ đầy sâu róm trong ngăn bàn hại cô ta khóc gần hết nước mắt vì quá sợ hãi và ghê tởm. Biết là đám người của Hoạ Mi gây ra nhưng cô ta vẫn cố nhẫn nhịn chờ cơ hội trả thù sau…

Cả nhóm người Hoạ Mi cũng kéo xuống căng tin theo, vừa xuống căng tin đã thu hút bao ánh mắt hâm mộ của các nữ sinh xung quanh vào 4 chàng trai đẹp như thiên thần, lại học rất giỏi nữa. Nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng đầy nguy hiểm của Nhật Duy nên tất cả đều chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn, Hồng Nhung ngồi ăn bánh mỳ kẹp thịt cùng bạn nhìn liếc qua bằng ánh mắt ghen tỵ, lần này người thực hiện là Ngọc Huyền.

Ngọc Huyền giả vờ đi mua nước ngọt coca đem rót ra cốc đặt trên một cái khay lớn đem về cho tất cả mọi người cùng uống khi đi ngang qua chỗ Hồng Nhung, Ngọc Huyền khéo léo giả vờ hẫng chân thế là toàn bộ số coca màu đỏ trong cốc nhựa đổ hết thẳng lên người Hồng Nhung từ đầu xuống chân.

- AAAA, con điên kia cô muốn hại tôi phải không? – Bị đổ coca bất ngờ vào người, Hồng Nhung giật mình đứng dậy cả người nhảy tưng tưng "giẫy nảy như đỉa phải vôi" để rũ hết những giọt nước coca còn đọng trên người xuống nhìn Ngọc Huyền bằng ánh mắt giận dữ.

- Ui, xin lỗi bạn nhé, tớ sơ ý chẳng may làm đổ hết coca lên người bạn, tất cả chỉ là chẳng may thôi mong bạn rộng lượng hải hà bỏ qua cho tớ nhé. Tớ sẽ đi mua bộ quần áo khác đền cho cậu được không? Hu hu...hức– Ngọc Huyền mắt đỏ hoe sợ hãi khóc thảm thiết trong khi người bị hại không khóc thì thôi.

- Thôi bạn bè cùng lớp bỏ qua cho nhau đi, em trông Ngọc Huyền sợ đến xanh mắt rồi kìa – Tuấn Anh nói đỡ hộ cho Ngọc Huyền.

- Đúng đó bạn gì ơi, trông bạn ấy sợ hãi đến mức khóc nức nở thương tâm quá. Bỏ qua đi bạn – Những bạn nam đang có mặt tại đó, thấy Ngọc Huyền khóc nức nở thương tâm vội xin hộ.

- Anh Tuấn Anh nói đúng đó bạn, có gì bỏ qua đi, coi như đây là bài học để bạn ấy rút kinh nghiệm là được. – Đám con gái háo sắc khi thấy Tuấn Anh đẹp trai ra mặt liền vội xúm lại nói đỡ hộ để lấy lòng

- Các người…

Hồng Nhung tức đến nổ đom đóm mắt, nghiến răng nghiến lợi, lửa hận bốc cháy bừng bừng, người bị hại là cô ta bẩn hết áo, ướt hết đầu thế này còn chưa mắng nhiếc gì Ngọc Huyền thế mà cô ta khóc lóc cái quái gì chứ. Diễn kịch giỏi lắm, để đỡ bị nhục nhã thêm hơn nữa có ở lại làm to chuyện mà đám người Nhật Duy ở đây đông thế này cô ta thua thiệt là cái chắc, nghĩ vậy cô ta vội bỏ đi thẳng tự xử lý.

Ngọc Huyền về chỗ ngồi cùng với Hoạ Mi cười gian, tự sướng.

- Thấy em diễn kịch thế nào? Liệu có thể đi đóng phim được không? – Ngọc Huyền vừa ăn bánh mỳ vừa nói.

- Woa, không ngờ em lại có tố chất làm diễn viên như vậy, không đi đóng phim hơi phí – Huy Hoàng chìa ngón tay cái cười tươi

- Tiếp theo chúng ta nên làm gì? – Hoạ Mi hỏi.

- …

Ngày tiếp theo khi Hồng Nhung vừa đến lớp do không để ý ghế ngồi cứ thế ngồi luôn nên đã bị dính cả một đám bã kẹo cao su màu hồng ai đó vừa mới ăn còn dính nước bọt, đến khi xung phong lên bảng làm bài về nhà để cho mọi người thấy ta đây cũng chẳng phải loại ngu dốt đâu. Khi Hồng Nhung ở trên bảng viết bài thì cả lớp ở phía dưới xôn xao, rì rầm như cái chợ vỡ…

“Nhìn kia hình như ở *** quần Hồng Nhung có dính cái gì màu hồng thì phải?”

“Đâu…đâu?”

“Oài…đúng rồi, kẹo cao su đó, trời sao quần cậu ấy lại dính phải nhi?”

Đến tận lúc ra về xuống sân trường rồi vẫn bị người ta bàn tán, xì xảo chỉ chỏ nhìn ngắm như động vật quý hiếm vừa xổng chuồng. Hồng Nhung mới biết là *** quần mình dính bã kẹo cao su màu hồng bắt mắt một đám to đùng, lần này cô ta thật sự rất tức giận chỉ muốn băm xác Hoạ Mi ra thành trăm mảnh nếu không phải tại nhỏ, cô ta cũng đã không bị đám người Nhật Duy trở mặt đối xử như vậy? Ngay cả Thanh Tùng cũng có vẻ xa lánh, ghét bỏ cô ta.

Tại sao chứ? Rốt cuộc là tại sao? Hoạ Mi có gì hơn cô ta mà được mọi người quý mến, giúp đỡ nhiệt tình hết lòng như vậy? Cô ta thật không cam tâm, đã vậy cô ta quyết sẽ khiến Hoạ Mi phải nếm mùi đau khổ.

Ngày tiếp theo nhân lúc Hồng Nhung đang ngồi chăm chú làm bài tập không đi xuống căng tin nữa mà cứ ngồi im một chỗ suốt cả buổi, Thành Trung liền giả bộ đến chỗ cô ta ngồi nói chuyện về vẫn đề đoàn đội, rối bí thư, sinh hoạt gì đó. Do cô ta mới chuyển tới lớp chưa biết nên Thành Trung liền ra vỗ nhẹ vào lưng gọi cô ta, biết Trung là lớp trưởng nên Hồng Nhung cũng nể đôi chút nói chuyện rất tử tế, lịch sự. Sau khi trao đổi xong xuôi, Trung về chỗ nhìn nhóm người Hoạ Mi cười đắc ý “Nhiệm vụ đã hoàn thành, he he”.

Chẳng biết nhóm người của Hoạ Mi giở trò gì mà Hồng Nhung đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi học sinh trong trường, hôm qua thì dính kẹo cao su đã thấy nhục lắm rồi, hôm nay lại thấy họ nhìn ngắm, bàn tán, cười cợt nghiêng ngả, thậm chí còn biết tên cô ta rất nhiều đứa con trai muốn tới tán tỉnh, làm quen, làm người yêu, hỏi xin số điện thoại, Facebook, địa chỉ nhà, thậm chí còn rủ đi khách sạn với lời lẽ không sạch sẽ…

Hồng Nhung biết mình chắc có vấn đề gì đó nên bọn họ mới thế nhưng nghĩ mãi mà chẳng biết tại sao lại thế? Rất ức chế, Hoạ Mi cô được lắm dám động vào tôi cô nhất định sẽ phải trả giá, tưởng có đám người Nhật Duy che chở, bảo vệ mà vênh váo được sao? Cứ thử xem cô đắc ý được bao lâu nữa, hai tay cô ta nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt mà không hề thấy đau tý nào chỉ còn một nỗi căm hận tột cùng.

Khi đi qua cổng trường được bác bảo vệ tốt bụng chỉ giúp đằng sau lưng cô ta có mảnh giấy ghi dòng chữ màu đỏ “Em là con điên mới từ trên cao nguyên rớt xuống – Là con bé dở hơi biết bơi, thần kinh dẫm phải đinh. Hiện tại em đang rất cô đơn muốn tìm kiếm bạn trai, ai có nhu cầu muốn làm người yêu của em thì gặp gỡ, nói chuyện với em nhé- Hồng Nhung hâm hấp, lớp 10C”.

Cô ta cầm tờ giấy xé tan thành những mảnh nhỏ, môi cắn chặt đến bật máu, ánh mắt long lanh thực sự rất muốn khóc vội vàng bỏ đi. Hồng Nhung vốn là tiểu thư nhà giàu, được cưng chiều từ bé. Nhưng từ khi phải đến đây học, trêu trọc phải Hoạ Mi cô ta liên tục gặp rắc rối nếu như không muốn nói là cực kỳ xui xẻo. Hận này không bắt Hoạ Mi phải trả cô ta thề không làm người.

Thấy Hồng Nhung đau khổ như hươu cao cổ hận không thể treo được cổ khi bị cả lũ con trai trong trường tới làm quen, cười cợt nhả, con gái thì che miệng cười thầm xem kịch vui. Hoạ Mi cười lăn lộn muốn đau cả ruột còn nhí nhảnh miêu tả lại vẻ mặt thú vị của Hồng Nhung lúc đó khi tất cả hiện đang ở một quán trà tranh chém gió, khiến những người còn lại cũng cười theo…

- Mấy trò trẻ con trên em thấy “Nhạt” quá, cái này diễn nhiều quá nên toàn thấy bị “Đụng hàng” thôi. Bây giờ em có ý tưởng “Độc nhất vô nhị” này thú vị hơn nhiều đảm bảo khiến cô ta khóc ra nước mắt luôn. – Hoạ Mi vừa cầm thìa khuấy ly trà sữa trân trâu vừa cười gian nói, ánh mắt loé nguy hiểm.

- Ý tưởng gì thế? – Tất cả cùng mở to mắt nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tò mò.

- Ho ho, sáng mai mọi người sẽ biết ngay thôi. Đảm bảo vui cực luôn, ha ha – Hoạ Mi nháy mắt, hát oh lalala rất yêu đời càng khiến mọi người thêm tò mò. Không biết nhỏ lại nghĩ ra cái trò quái quỷ gì nữa @_@ (Khổ, cười nhiều quá lại khóc thảm mất thôi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.