-Cầm lấy ! - Thằng nhóc ném cái gì đó về phía tôi.
Tôi chụp lấy. Một quyển sổ. Tôi mở ra xem thử.
-Cái này là… - Tôi ngạc nhiên.
-Chúng ta sẽ luyện tập theo nó kể từ hôm nay. –
-Sách dạy cách trình bày món ăn à ? – Tôi nhăn nhó.
-Mất ba ngày đó. – Nó lôi tôi xuống bếp.
Ba ngày nay nó cứ nhốt mình trong trong thư phòng thì ra là để viết cuốn sách này.
-Cám ơn ! – Tôi mỉm cười.
Có cái cảm giác gì đó cứ nhen nhóm lên trong lòng tôi khiến cho má tôi nóng lên.
-Nào, trước tiên hãy đem dụng cụ làm bếp ra. – Nó nói. - Để quyển sách trên bàn rồi lấy đồ ra.
Tôi tới tủ chén bát lấy ra một mớ đồ nghề : nào kéo, nào cối, nào chày nhưng chủ yếu là dao với dao. Còn nó chạy đến chỗ tủ lạnh, kéo ra những thứ để thực hành : cà chua, hành tây, cà rốt… chủ yếu là những thứ mà người ta dùng trong nghệ thuật trang trí món ăn. Nó nhanh như cắt, mới đây mà đã bê ra cả đống rau củ quả.
-Tốt ! Lấy tạp dề ra ! Chúng ta bắt đầu thực hành. – Nó phủi tay,mặt nghiêm lại.
Chết ! Cái mặt đằng đằng sát khí này… y như là lúc nó nhồi nhét đống gia pháp vào đầu tôi vậy.
-À, vâng. – Tôi run rẩy lấy từ trong cái túi hai cái tạp dề mới (nó mới mua hôm qua), một cái đưa cho nó còn một cái thì tôi mang.
Nó cầm cuốn sách lên. Như một ông thầy chuyên nghiệp, nó nói :
-Đây là cuốn sách tôi tổng hợp theo kinh nghiệm từ các bà nấu bếp cũng như chính bản thân trong việc trình bày các món ăn. Chương trình học nấu à không trình bày món ăn sẽ được chia làm ba giai đoạn.
-Ba giai đoạn gì thưa thầy ? – Tôi lắp bắp.
-Giỏi, giai đoạn 1 là học cách gọt vỏ, giai đoạn 2 là luyện tập cách cắt và tỉa, giai đoạn 3 là cách sắp xếp và trình bày. – Nói rồi nó đặt quyển sách lên bàn. – Nhưng trước khi bắt đầu, ta phải rửa các nguyên vật liệu trước. Nào, bắt đầu rửa rau đi !
Tôi nuốt nước bọt, lấy rau cho vào rổ rồi đem đến chỗ vòi nước rửa. Nãy giờ nó cứ làm mặt lạnh, chẳng giống lúc trước chút nào dù tôi cũng thích khuôn mặt đầy bản lĩnh đó. Khoan đã, cái mặt đó mà tôi ưa được sao ? Bình tĩnh lại nào ! Bình tĩnh lại nào !
-Xong chưa ? – Nó hỏi.
Tôi giật mình.
-Xong rồi ! – Tôi đem rổ rau đến chỗ nó.
Nó nhìn rổ rau tôi mới rửa, nhìn chằm chằm. Mày nhíu lại, miệng nó tặc lên vài tiếng. Nó đặt cuốn sách xuống, lấy tay chọc chọc vào mớ rau tôi mới rửa. Làm vậy hồi lâu nó mới đưa ra lời nhận xét:
-Tạm, bắt đầu học !
Phù. May mắn làm sao !
-Trước tiên là bài học đơn giản của giai đoạn một, ta phải học cách cắt cho thật nhanh, thật thành thạo. – Nó huơ huơ con dao trước mặt tôi. – Và vật liệu sẽ là cà rốt hay củ cải vì hai loại này cắt dễ và có thể trình bày theo cách đơn giản. – Nó đặt một củ cà rốt lên tấm thớt trắng. – Xem tôi cắt mẫu đây.
Dù không muốn nhưng tôi phải công nhận nó là một đầu bếp chuyên nghiệp, nó cắt nhanh như mấy người trên tivi (sợ là nhanh hơn), chỉ trong chớp nhoáng củ cà rốt đã bị cắt xong.
-Được không ?
-Quay chậm lại được không ? Tôi xem không rõ. – Tôi gãi đầu.
Nó thở dài :
-Được rồi !
Nó lại vung dao lên, cố gắng kìm chế tốc độ cho tôi xem lần nữa.
-Được không ?
-Để tôi thử.
Tôi nuốt nước bọt, cầm con dao nhọn hoắt lên, nhắm thẳng củ cà rốt trên thớt mà cắt với toàn bộ sức mạnh để có thể cắt những khúc cà rốt thật đẹp. Phập ! Phập ! Phập !
-Trời ơi ! - Thằng nhóc hét lên. – Cái thớt tôi mới mua.
Tôi giật mình, nhìn xuống. Eo ôi ! Cái thớt đã bị con dao nhọn hoắt xẻ làm ba đường. Lưỡi dao còn cắm trên cả mặt bàn phía dưới.
-Cái này… - Tôi lắp bắp.
Nó run người lên, dồn hết hơi để hét với âm lượng to nhất :
-Cô cắt kiểu gì vậy hả ? Cắt rau hay thi đấu kiếm ? Có biết con dao này bén lắm không mà cắt rau như chém vậy hả ?
-Xin lỗi. – Tôi chỉ biết cách cúi đầu.
-Làm lại ! – Nó đặt một củ cà rốt khác lên thớt. - Cắt cho đàng hoàng vào !
Tôi miễn cưỡng cầm con dao lên, cắt củ cà rốt mới lần nữa. Lần này tôi nén sức lại, chỉ dùng đủ sức để cắt củ cà rốt. Cạch ! Cạch ! Cạch ! Chỉ nghe thấy tiếng dao chạm trên thớt. Tốt quá ! Xong rồi.
-Cậu xem được không ? – Tôi đem kết quả cho nó coi.
Nó xem kỹ một lúc rồi bất chợt nở một nụ cười thật tươi. Vậy là… thành công rồi ?
-Cô có thể làm đầu bếp – Nó cười tươi – cho những người đói đến nỗi hoa mắt đấy. – Nó hét lên.
-Sao vậy ? – Tôi thắc mắc.
Nó bốc một nắm cà rốt lên, chỉ vào vết cắt.
-Cắt gì mà xéo vậy hả ? Miếng to miếng nhỏ là đẹp đấy hả ?
-Tôi…
-Cắt lại ! – Nó tiếp tục đặt một củ cà rốt lên thớt.
Tôi run rẩy. Một tay cầm con dao lên, một tay vịn củ cà rốt. Mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ thi nhau đổ ra hai bàn tay tôi. Củ cà rốt còn nguyên càng lúc càng ngắn dần. Phập ! Phập ! Phập ! Mô phật, may hồn, các khúc đều bằng nhau cả.
Cuối cùng thì bàn tay vịn củ cà rốt cũng có hơi lạnh của con dao. Chỉ còn nhát cuối cùng nữa thôi.
-Tốt ! Tốt ! – Nó tấm tắc khen. – Nhanh một tí là đạt hiệu quả thôi.
-Cám ơn thầy ! – Tôi thở phào.
-Làm lại lần nữa đi ! – Nó ném tiếp một củ cà rốt về phía tôi. - Tốt, như thế. – Nó nhìn tôi cắt, mỉm cười hài lòng.
-Tốt ! Ta sẽ tiến xa hơn một chút. – Nó nói. – Đem thịt ra đây !
Tôi mệt mỏi đặt con dao xuống, cố gắng lê chân đến chỗ tủ lạnh mà lôi ra một miếng thịt cỡ ba ký.
-Đây thưa thầy !
-Bây giờ cô cắt thịt xem nào. – Nó mỉm cười.
-Để tôi thử.
Tôi đặt miếng thịt lên tấm thớt, cắt từng miếng nhỏ.
-Cắt theo chiều ngang trước đã. – Nó chỉ tay.
-Ờ.
Tôi trở dao, cắt miếng thịt theo kiểu mấy ông đầu bếp hay làm. Từ từ, từ từ. Cái miếng thịt chết tiệt, sao mà nó dai thế không biết.
-Dai quá !
-Cắt mạnh lên ! – Nó nói.
Tôi cố gắng đưa con dao cắt thật mạnh. Xoẹt !
Keng !
-Ái ! – Tôi gục xuống.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Gì vậy nhỉ ? Không lẽ… Tôi vội vàng chạy đến chỗ Mai xem thử. Mai đang gục xuống, con dao bị rơi và dính đầy máu.
-Mai ! – Tôi chạy đến chỗ Mai nâng tay cô ấy lên. – Có sao không ?
Trời ơi ! Mai bị đứt tay một chỗ khá sâu, lại ngay chỗ tay thuận nữa chứ.
-Không sao… băng bó một lúc là khỏi ngay mà. – Mai cười gượng.
-Đi nào ! – Tôi dẫn cô ấy đến chỗ bồn nước rửa tay.
-----***-----
-Ái ! – Mai khẽ kêu lên. – Không sao ! Tiếp đi ! – Cô ấy mỉm cười.
Đồ bướng bỉnh, bị dao cắt sâu đến thế mà còn cười tươi như hoa. Tôi nhẹ nhàng dùng bông thấm thuốc đỏ để nhẹ trên vết thương của cô nàng. Vết thương sâu lắm, độ nửa phân mà chạy dọc cả bàn tay.
-Vết thương thế này thì không thể cầm dao cắt đồ nữa rồi. – Tôi nghĩ thầm.
-Sao vậy ? – Mai nghiêng đầu hỏi.
-Vết thương này thì cô không thể cầm dao được, tối thiểu là 2 tuần sau mới cầm nổi con dao. – Tôi thở dài, băng vết thương cho Mai.
-Hả ? Sao có thể như thế được. – Mai ngỡ ngàng.
Tôi im lặng. Biết nói sao đây nhỉ ? Cô ấy đã rất cố gắng và kỳ vọng để có một thành tích tốt nhưng sự thật vẫn là sự thật, cô ấy không thể cầm dao được nữa.
-Cậu bịp tôi chứ gì ? – Mai hét lên. – Tay tôi vẫn còn ngon lành lắm ! Xem nè !
Mai ráng cầm hộp bông băng lên nhưng làm sao mà được. Thấy chưa, mới nâng lên được tí xíu là cô nàng lại khuỵu xuống ngay.
-Đừng có ráng, để tôi lựa lời nói với cố. – Tôi mỉm cười.
Mai hình như vẫn không nghe lời tôi nói, cứ gục xuống.
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
Lựa lời nói thì hay lắm nhưng mọi người sẽ nghĩ là tôi với nó cố tình làm vậy để né tránh, sao có thể chấp nhận được chứ ! Cứ nhìn cái tay bị băng là tôi cứ tức điên lên, nếu lúc đó tôi không bị đứt tay thì đâu có như thế. Tức chết đi được !
-Đã nói là không phải lỗi của cô mà sao cứ trở qua trở lại mãi thế. – Nó nằm kế bên cằn nhằn.
-Nhưng…
-Cố tin tôi chưa bao giờ nói dối, không sao đâu ! – Nó mỉm cười. - Ngủ đi ! Kẻo già.
Nó kéo mớ tóc dài của tôi lại gần rồi nhắm mắt ngủ ngon lành. Tôi xoay lại nhìn khuôn mặt nó lúc ngủ. Thật là vô tư, chẳng giống những lúc đi họp gia tộc về hay trao đổi với phu nhân chuyện gì. Tôi muốn, rất muốn giữ gương mặt này thật lâu, tôi muốn đem lại cho nó những giây phút thật yên bình. Thế mà chính tôi lại là người mà nó lo lắng, suy tư nhiều nhất (có lẽ là sau mẹ nó).
Giá như lúc đó tôi không bị đứt tay thuận thì đâu có… Tôi không chấp nhận ! Không chấp nhận !
-Nhất quyết không chấp nhận ! – Tôi giơ hai tay lên.
À há, mình còn một tay lành lặn. Sao không thử ? Nhưng, nó không phải là tay thuận, cắt tỉa rất khó khăn.
Lòng tôi lại chùn xuống.
Thằng nhóc đột nhiên trở mình, miệng lẩm bẩm :
-Cố lên, Mai ơi !
Tôi mỉm cười. Kệ, không có gì để mất cả, có gì thì đứt luôn hai tay cho có cặp.
-Tôi sẽ cố !
Tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên má Thiên rồi vén chăn ra ngoài.
-Nhà bếp thẳng tiến !
Phải làm bằng được. Quyết tâm !