“Cô dâu” là người làm mình rung động à? Gì thế này? Trong trí óc tôi lại hiện ra cô gái năm nọ đang lọ mọ tìm chiếc nhẫn dưới sông. Đôi mắt trong veo và làn da trắng hồng ấy đột nhiên làm cho tim tôi loạn nhịp. Rồi đến nụ hôn ấm áp (nhớ là hôn trên má nhé). Một cảm giác lạ len lỏi trong trái tim tôi, nó làm tim tôi đập nhanh hơn bình thường. Tự dưng tôi muốn gặp cô ấy quá!
- Con trai, con đã bị rung động rồi à? – Cha tôi làm động tác đánh gió trước mặt tôi.
Tôi chối:
- Đâu có!
Cha tôi nở nụ cười được sao chép nguyên bản từ Lupin:
- Yên tâm đi con! Ở tuổi này yêu sớm cũng đâu có sao.
Tôi đỏ cả mặt. Tôi không thể giấu ông cha già này được, bèn khai ra hết chuyện tìm nhẫn. Tôi thở dài:
- Nhưng hình như chuột lai trâu lớn tuổi hơn con.
- Có sao đâu! – Cha tôi phẩy tay. – Khi con hoàn toàn chinh phục được cô nàng thì tuổi tác là chuyện nhỏ. Cha với mẹ đây này.
- Sao ạ?
Mẹ tôi đẩy cửa bước vào. Mẹ mỉm cười. Khi mỉm cười, trông mẹ rất xinh đẹp nhưng tại sao khi ở bên ông già này lại cười đẹp nhất nhỉ?
- Hai bố con đang nói chuyện gì thế?
- À, anh đang tư vấn cho thằng ngốc này – Cha ký đầu tôi – một số chuyện riêng tư.
- Ông già… - Tôi nghiến răng.
Tôi hất tay cha ra, bỏ ra ngoài.
Ra thế. Kết hôn là sống với người mình yêu thương nhất. Và người đó không phải là Trân hay Tiểu Huệ. Mà là… cô bé dễ thương đó. Tôi tỏ tình sai người rồi. Đáng lý ra phải nói với con chuột lai trâu ấy mới đúng. Trễ quá!
Khoan, tôi phải xin lỗi Tiểu Huệ và chị Trân chuyện này mới được.
- ----Hiện tại------
- Sau khi tôi giải thích mọi chuyện, chị Trân liền quên ngay chuyện đó.
Mai gật đầu:
- Không sao, nhỏ cũng vô tư lắm.
- Nhưng khi tôi nói chuyện này với Tiểu Huệ thì… cô bé thật sự rất sốc.
- ----Quá khứ-----
- Anh nói dối! Anh đã hứa với em rồi mà. - Tiểu Huệ đứng bật dậy.
Giẫm nát cả hoa, em ấy có vẻ giận lắm. Tôi lựa lời nói cho Tiểu Huệ hiểu:
- Anh xin lỗi, anh hiểu sai chuyện này nên hứa càn với em, anh không biết từ này nhạy cảm đến thế.
- Anh nói gì vậy hả? Anh coi em là gì mà đùa cợt như thế. - Tiểu Huệ hét lên. – Anh có biết lời nói ấy quan trọng với em thế nào không?
- Anh xin lỗi…
Đôi mắt xanh của em tuôn ra dòng lệ long lanh như suối đầu nguồn. Tim tôi quặn đau, nhưng từ bấy giờ tôi luôn xem em như em gái, không nghĩ em sẽ cho tôi cảm giác như cô ấy. Tôi phải nói sự thật.
- Anh phải hiểu là em không xem anh như anh trai mình. - Tiểu Huệ hít vào để lấy sức nói cái gì đó – Em rất thích anh mà.
- Anh biết…
Tôi gật đầu, cố gắng kìm hãm sự ngạc nhiên khi nghe Tiểu Huệ nói. Có lẽ vì thế mà khuôn mặt tôi trông rất vô cảm. Tiểu Huệ nói trong nước mắt:
- Anh là đồ đáng ghét! Đồ vô tình!
Rồi em chạy đi theo hướng lặn của mặt trời. Tôi chẳng biết mình phải làm gì, chỉ còn cách đứng đó, nhìn vệt máu trên trời đang nhỏ giọt.
- ----Hiện tại-----
- Sau đó?
Tôi thở dài:
- Ba ngày sau, đám ma nhà họ Đặng đã diễn ra, em ấy đã chết vì tai nạn giao thông. Và trong đời tôi, lần đầu tiên tôi để mặc cho người khác đánh.
- ----Quá khứ-----
- Chết đi!
Giang Phách đấm liên tục vào bụng tôi. Hoàn toàn khác hẳn lúc hai đứa chơi đùa, đau khủng khiếp. Giống như là bị búa đánh vào. Nhưng tôi không thể đánh trả.
- Mày hại chết em tao!
Cậu ấy nắm lấy cổ áo tôi, ném thật mạnh về phía có cái xích đu. Đầu tôi bị va mạnh, máu chảy ra. Giang Phách bước đến gần, đưa cho tôi xem một quyển sổ.
- Đây là… tập ký hoạ của mình. – Tôi nói.
- Phải, con bé đã sốc khi nhìn thấy cái này mà chạy ra đường khiến cho xe tông phải. – Giang Phách lật quyển ký hoạ ra sau, nghiến răng. – Không thể hiểu nổi, con bé đó có điểm nào đặc biệt hơn Tiểu Huệ mà nó phải sốc đến thế. Nhưng dù gì chính mày đã hại chết nó.
Cậu ấy dùng chính quyển ký hoạ bìa gỗ ấy đánh mạnh vào đầu tôi. Mạnh đến nỗi bìa gãy còn những trang giấy bay tứ tung. Máu chảy ra liên tục, thấm ướt cả bãi cỏ. Tôi chết mất. Thế cũng tốt, tôi có thể gặp em mà đền tội. Thế cũng tốt.
“Gặp lại sau nhé!”
Chưa! Chưa tới lúc. Tôi nắm chặt lấy tay Giang Phách khi cậu ta định đánh tôi lần nữa. Nhưng tôi đuối sức mất rồi, chỉ có dốc toàn lực mà giữ một cánh tay của Giang Phách thôi, tay còn lại. Tôi thua thôi. Mắt chẳng còn thấy gì để đánh đấm nữa cả.
- Đừng quên ta còn tay trái! – Giang Phách đưa tay trái lên.
- Dừng lại!
- Cha!
Đến đó, tôi không còn biết gì nữa, buộc phải thả tay Giang Phách ra, mặc ai muốn làm gì thì làm. Khi thiếp đi, tôi có nghe loáng thoáng tiếng khám chữa của mấy ông bác sĩ nói tôi bị cái gì đấy.
- ----***-----
Tôi mở mắt ra, ánh sáng hôm nay hơi khó nhìn, hay tại máu còn trong mắt tôi?
- Cháu tỉnh rồi à? – Có tiếng cộc cộc vang sau cánh cửa.
- Bác Đặng? Mời vào ạ.
Bác Đặng mở cửa bước vào. Bác nói:
- Cho bác xin lỗi vì hành động của Giang Phách, nó thương em quá.
- Không sao ạ, lỗi của cháu.
- Lỗi chung là của bác, nếu bác không lo làm việc thì nó đã không đơn độc như thế.
- Bác…
- ----Hiện tại-----
- Hai tuần sau thì tôi xuất viện, và cũng là…
- ----Quá khứ-----
Một bàn tay lạ đẩy tôi về phía đường ray. Tôi vừa mới xuất viện, khả năng thăng bằng còn chưa ổn nên không thể trụ lại được. Khỉ thật! Chiếc xe lửa đến càng lúc càng gần với tốc độ nhanh khủng khiếp. Bố…mẹ… Cảm giác hụt hẫng.
- Ông kia!
Tự dưng thân thể của tôi bị giật ra đằng sau và tôi bị ngã xuống đất. Nhưng nỗi đau không bằng cái mà tôi thấy… bây giờ…
- Bác Đặng!
Mọi người đứng đó đều sững sờ, một số còn đủ sức để quay mặt đi. Xe lửa đến gần với bác ấy và đưa bác ấy đến chỗ Tiểu Huệ.Giờ mới là tai nạn mà tôi thấy thật sự. Máu bắn vào mặt tôi. Một lời nhắn gửi chăng? Nhưng tôi có thể làm được gì chứ?
- Trời ơi!
- ----Hiện tại-----
Đã xong, câu chuyện khủng khiếp của hai năm về trước. Tôi cũng không tưởng được đây là câu chuyện có thật, tay tôi run lên. Bên ngoài, tôi nghe tiếng mẹ tôi rên khe khẽ. Còn Mai, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt cô ấy nữa. Bỗng, Mai siết chặt tay tôi, dịu dàng nói:
- Năm ngoái, khi tôi vào căn hầm của cậu và tình cờ đọc cuốn nhật ký đó, cậu viết là có một bộ phim hoạt hình nói rằng chỉ cần cho viết tất cả vào nhật ký thì nguyện vọng sẽ thành hiện thực. Đối với cậu, đó là lời lường gạt nhưng với một người có hoàn cảnh khác đó là sự thật, khi niềm tin tăng lên thì việc gì cũng có thể thực hiện được. Cũng như lời nói ấy vậy. Đối với cậu thì đó là một lời bày tỏ lòng yêu thương, muốn được chăm sóc, quan tâm nhưng với người có tình cảm với cậu thì khác nào lời cầu hôn. Cùng một câu nói có điều với hai đối tượng khác nhau thì sẽ có nội dung hoàn toàn khác nhau vì chúng ta là con người.
- Cô đừng nói nữa, lỗi của tôi.
- Bản thân chúng ta là hai cá thể khác nhau vì chúng ta là con người. Có những điều cậu hiểu mà tôi không hiểu, có những điều chúng ta nghĩ trái ngược nhau chúng ta sẽ cãi nhau nếu cùng nêu ý kiến về một vấn đề mà không có nền tảng chung. Chuyện đó cũng vậy.
- Ý cô là… nếu chúng tôi có một nền tảng chung thì chuyện đó sẽ không xảy ra ư?
- Xảy ra chuyện này là do cách hiểu. Tất cả các cuộc họp đều là vì cách hiểu ngôn ngữ. Cho nên cả hai đều có lỗi cả:lỗi không hiểu.
- … Đúng.
- Nếu Tiểu Huệ hiểu mà xin lỗi cậu, cậu sẽ làm gì?
- Đương nhiên là tha thứ.
- Vậy… khi cậu hiểu mọi việc, cô bé cũng đã tha thứ rồi.
Nụ cười ấy… đã bao năm nay không xoá nhoà trong ký ức của tôi. Tại sao? Mỗi lần ở bên người này là tôi cảm thấy trong lòng ấm lại, bao ưu tư đều rũ sạch. Tôi đứng dậy, ôm chầm lấy người con gái ấy.
- Cám ơn…
- Sẽ ổn cả thôi. – Mai vỗ vỗ trên lưng tôi.