(Lời kể của Nhất Thiên)
Trời ạ! Cách một lớp chăn mà cũng không thoát. Làm ơn đi đi Mai! Tôi van cô đấy!
- Này! Định trốn tôi hả? – Mai nói. – Tôi biết cậu lười uống thuốc lắm mà.
Thôi đi! Làm ơn đi!
- Sao hôm nay lại làm nũng thế không biết nữa.
Bàn tay của Mai chạm vào tay tôi. Thôi rồi!
(Lời kể của Tiểu Mai)
Cuối cùng cũng hất tấm chăn rồi đấy chứ.
- Ngoan ngoãn nằm xuống…
Tôi chưa kịp nói hết câu là đã bị Thiên bịt miệng bằng môi rồi. Vòng tay của Thiên siết chặt tôi mạnh hơn mọi khi. Không dịu dàng, người này là ai? Cũng là Thiên mà sao lại thế? Tôi cảm thấy sợ hãi. Thân thể tôi cứng lại, không biết làm thế nào nữa.
Bàn tay của Thiên di chuyển khắp cơ thể của tôi. Chẳng mấy chốc, chiếc áo vét khoác ngoài của tôi rơi xuống đất, dải lụa trên tóc bị tháo làm tóc tôi xoã xuống. Thiên ngửi mùi hương trên tóc tôi rất gấp gáp.
- Em đẹp quá! - Rồi Thiên đè tôi xuống giường.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Tôi làm gì thế này? Khuôn mặt sững sờ ấy…
- Xin lỗi. – Tôi bước xuống giường. – May mà chưa vi phạm giao ước.
- Cậu…
Tôi đúng là một thằng tồi tệ. Chỉ vì một sơ suất nhỏ mà suýt nữa tôi đã làm cho người con gái mình yêu thương nhất phải khóc.
- Dù sao ba tháng nữa chúng ta cũng đã là vợ chồng. - Giọng Mai rất dịu dàng. – nên cũng chẳng sao.
Mai nằm phịch xuống giường, nhắm nghiền mắt. Tôi tiến đến gần bên cô ấy. Hôm nay Mai mới đẹp làm sao. Tôi hôn lên môi Mai. Tay tôi chuẩn bị chạm vào làn da trắng ngần, mịn màng. Mai… anh yêu em… Anh…
(Lời kể của Tiểu Mai)
Bốp!
- Thiên… - Tôi ngạc nhiên.
Thiên tự đấm vào mặt mình rồi đi ra chỗ khác.
- Tình yêu thì phải tôn trọng nhau và phải vượt qua những thử thách chứ. – Thiên đấm mạnh vào vách tường. – Tôi không thể chỉ vì một phút dễ dãi mà phá huỷ giao ước giữa chúng ta.
Thiên…
- Còn ba tháng nữa, tôi sẽ cố gắng. – Thiên mỉm cười với tôi.
- Ừ. – Tôi gật đầu. – À. Hồi nãy anh bảo là “em đẹp quá” phải không?
- Ừ nhỉ. Vậy… dù gì…em cũng xin nghỉ rồi, hôm nay chúng ta tập nhé!
- Dạ!
Thiên cầm tay tôi, áp lên má mình:
- Anh hứa sẽ tôn trọng em suốt đời.
- Dạ!
Thiên đến gần tôi, nói:
- Nhưng… hôn thì được chứ?
Tôi gật đầu. Thiên nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn. Dịu dàng, ấm áp. Đây mới đúng là “nhóc” của tôi.
- ----***-----
Tuyết tung đoá hoa cưới lên trời. Tôi nhanh tay bắt được nó. Tuyết bước xuống, nắm lấy tay tôi, tôi chúc:
- Chúc Tuyết và chồng trăm năm hạnh phúc.
- Chúc “mẹ tròn con vuông”. – Thiên nhe răng cười.
- Hai người cũng vậy. – Giang Phách nói.
- Ừ, vào khoảng năm năm sau nữa. – Thiên và tôi cùng nhìn nhau, mỉm cười.