- Cậu Thiên không ăn uống mấy ngày nay, lại còn bị thương nữa, trụ được là hay lắm. – Cha tôi xoa đầu tôi. – Không phải lỗi của con.
- Con biết, Thiên luôn là một kẻ cố chấp.
Tôi nhìn Thiên ngủ say trên giường. Đúng là một kẻ cố chấp, bị kiếm chém, thương tích đầy mình mà vẫn đòi bế tôi cho khỏi đau chân nữa chứ. Đồ ngốc!
- Bác quản gia coi chừng nhóc này nhé! Tụi con phải xử con nhỏ này cái đã.
Atula và Ve chai kéo tôi ra ngoài. Lẽ ra là tôi đủ sức giật tay ra nhưng hai nhỏ này đang toả ra sát khí đầy mình. Đằng sau còn có cha tôi nữa chứ và đích đến là phòng khách có phu nhân, thằng nhóc Giang Phách và một binh đoàn mặt nào mặt nấy căng thẳng, đòi hỏi tôi cho ra nhẽ. Tôi nuốt nước bọt:
- Mọi người gọi tôi có chuyện gì không?
- Chuyện là thế nào? Bồ kể cho mọi người nghe đi! Tự dưng được chưng hình lên tủ thờ rồi đột ngột trở về như vậy. – Hai nhỏ buông tay tôi ra.
- À.
Tôi tìm một chỗ ngồi rồi ôn tồn kể lại câu chuyện hôm nọ:
- Sau khi bị rớt xuống biển, Mai đã cố ngoi lên khi những cơn sóng dữ ập đến xong.
- Sao không bơi đi? Bồ bơi cũng cừ lắm mà.
- Lúc đó Mai bị thương ở chân, lại còn bị bắn nữa, không có khả năng bơi qua sóng dữ.
Ai nấy nghe cũng lạnh mình cả, tôi thấy mấy bàn tay run lên bần bật.
- Thật may vì Mai bắt được một chiếc thuyền cứu sinh trôi dạt trên biển, Mai đã bám vào đó và đương đầu với sóng dữ. Được chừng một đêm, khi biển yên sóng lặng thì nó đưa Mai vào một hoang đảo.
- Thuyền cứu sinh của đội mật thám, quả nhiên vẫn có người tôn trọng cuộc đấu. – Giang Phách trầm ngâm.
- Trên đó có sẵn đồ ăn thức uống nên Mai có thể ở lại đảo ba ngày và sau đó Thiên đã tới đón.
Vân gật gù:
- Bồ kể tóm tắt thế thì dễ lắm nhưng đó thật sự là một cuộc phiêu lưu khó khăn phải không? Bồ bị thương mà biển lại có sóng dữ nữa.
Tôi nói:
- Có là gì so với Thiên. Bị thương đầy mình mà còn lái ca nô ra để đón đây về mà.
- Coi bộ khi nhóc Thiên tới đón, bồ rất mừng nhỉ?
- Ừ.
- ----Quá khứ-----
Ba ngày rồi. Trên thuyền đầy đủ đồ ăn thức uống mà chẳng có lấy một tờ giấy hay cây bút để viết tín hiệu S.O.S. Sao đây? Tiếng ca nô? Cảm giác này, phải chăng…
- Thiên! Thiên phải không?
Thiên chạy đến ôm chầm lấy tôi.
- Ơn trời, cô vẫn bình an. – Vòng tay ấy siết chặt bằng khả năng có thể.
- Thiên… Thiên…
Lạ thật! Tôi vui lắm! Vui không thể tả nổi. Nhưng tại sao nước mắt cứ tuôn ra không ngừng thế này? Đừng có khóc! Thiên đang ở đây cơ mà.
- Xem nào, vợ yêu của tôi. – Thiên ngắm nhìn khuôn mặt của tôi. – Vợ xanh nhiều lắm đấy.
- À, vết thương của cậu…
- Hết rồi, thấy cô là tôi không còn đau nữa.
- Làm sao mà cậu biết tôi ở đây?
- Trực cảm!
Rồi Thiên lại ôm tôi. Tôi cũng ôm Thiên. Ấm áp quá! Sự ấm áp này làm tôi quên đi cả cái chân đang bị đau và vết thương mới được băng bó của mình. Sao lạ vậy nhỉ?
- Tôi cứ sợ là trực cảm của tôi sai. – Thiên nói. – Nhưng tốt rồi.
- Hồi nãy tôi cũng sợ không phải là cậu. – Tôi không ngăn nước mắt được.
Thiên buông tôi ra, đến gần chiếc canô, đưa tay ra:
- Về nhà thôi!
- Này… chân tôi…
Thiên đến gần tôi, nhìn từ đầu tới chân, bất chợt dừng lại ở cái chân của tôi:
- Quên. – Thiên cười xoà. – Thôi thì để tôi đưa cô lên ca nô vậy.
Ủa? Dìu thì không được rồi. Sao không đưa lưng ra để cõng? Thiên định làm gì? Thân thể của tôi được nhấc bổng lên khỏi mặt đất bằng cách…
- Oái! – Tôi la to.
Mặt tôi giờ chắc như là quả gấc chín. Thiên đưa tôi lên ca nô bằng cách… bế tôi y như là trong mấy cái lễ cưới, chú rể bế cô dâu kiểu nào thì Thiên bế tôi kiểu đó. Đề phòng việc tôi giãy ra khỏi vòng tay của mình, Thiên nói:
- Cô mà giãy là được thưởng thức dung dịch NaCl miễn phí.
Không cần, giờ tôi đang bị sốt đây, sức đâu mà giãy nữa chứ. Tôi chỉ đủ sức nói một câu:
- Cậu học chiêu này ở đâu vậy hả?
Thiên nhe răng cười rồi trả lời vô cùng “thành thực”:
- Trong nhà ma. Có mấy cặp làm vậy đấy.
Thiên bế tôi lên ca nô, mỉm cười:
- Bám cho chắc nhé, tôi chạy hơi nhanh đấy.
- Ừ.
Thiên lên ghế trước, khởi động ca nô chạy về đất liền. Biển lần lượt rẽ ra cho như đang chỉ đường về đất liền. Ba ngày qua là ba ngày dài khủng khiếp, cứ mong về lại đất liền, gặp mọi người. À, trường tôi phát thưởng rồi thì phải, không biết nhỏ “Atula” có gửi cho phu nhân không. Còn cha tôi, hôm đó tôi không nói với cha là mình đã phục hồi trí nhớ, ông vui lại chưa nhỉ? Cuộc đấu giữa hai dòng họ nữa chứ. Tôi muốn hỏi hết nhưng sợ làm Thiên mất hứng, đành tổng hợp lại thành một:
- Tôi đi mấy ngày, mọi người có nói gì không?
Thiên hơi khựng lại:
- À, tại ba ngày liền không có thông tin của cô nên ai cũng tưởng đi luôn, đang chưng hình của cô trên bàn thờ đó.
- Hả? Đồ độc ác! Tôi đã chết đâu.
- Ai biết cô “trâu” vậy. – Thiên thở dài. – “Trâu” thật đấy.
- Cậu… - Tôi nghiến răng, siết chặt nắm đấm, chuẩn bị cho cái con người khó ưa này một trận.
- ----Hiện tại-----
- Thật là… chưa chết mà đã chưng hình người ta lên bàn thờ rồi. – Tôi thở dài.
Cha tôi gãi đầu:
- Ai biết con thọ thế.
Rồi ông nhảy lên, chạy vèo ra sảnh đường, hét to:
- Khỏi chưng mấy thứ này chi cho chật!
Tội nghiệp cha tôi. Ba ngày qua là địa ngục với ông. Cả mọi người nữa. Có điều giờ tôi phải hoàn thành bổn phận của mình.
- Xong chưa? Xin phép mấy anh chị cho em vào thăm “chồng” một tí. – Tôi cúi đầu.
- Con mới về mà, ăn uống lại cho có da có thịt chứ. – Phu nhân nói.
- Đâu có sao đâu phu nhân, con vừa ăn vừa trông Thiên cũng được. Vân đưa đây vào nhé!
Vân tặc lưỡi, dìu tôi về phòng Thiên. Tôi tay bá cổ Vân, chân lò cò suốt quãng đường ba trăm mét, không thấy mỏi gì hết. Vân nói:
- Khâm phục luôn đó.