Từ sau cái ngày đến chơi nhà tôi, nhỏ Vân lúc nào cũng nán lại CLB mà xì xầm xì xầm với mấy thành viên cái gì đó liên quan đến tôi (tụi nó toàn liếc qua tôi). Nhiều khi muốn nghe lắm mà thấy tôi tới là mấy người đó lại tản ra. Riết rồi cũng quen, không thèm để ý nữa.
Thu qua rồi đông đến, đến cái lúc người ta mong nhất vào mùa đông – Giáng sinh.
-----***-----
Tôi than thở với thằng nhóc :
-Cậu biết không...
-----Quá khứ-----
-Lễ hội Giáng sinh ? – Bọn bạn trong lớp ồ lên.
-Đúng, nhằm tăng không khí cho buổi lễ Giáng sinh này. – Tôi đọc sự kiện trong cuốn sổ ghi chép.
Đúng là trường quý tộc, đến cái lễ Giáng sinh cũng bày cho rườm rà, tốn tiền tốn của. Lúc họp tôi cũng ngạc nhiên như vậy.
-Mỗi lớp sẽ đóng góp một tiết mục, có thể là đơn ca, song ca, tốp ca, hay múa, diễn kịch... tuỳ theo sức của lớp mình, có thể tham gia hoặc không tham gia tuỳ ý.
-Bỏ cuộc đi ! - Tụi nó nói một cái rột.
Biết ngay mà. Cái lớp này lúc nào cũng đứng đầu thi đua nhưng rất rất rất lười trong sinh hoạt tập thể trường, nhất là mấy cái vụ làm kiểu không công.
Tôi hét :
-Nghe không !
-Dạ... - Tụi nó run rẩy.
Tôi đọc tiếp :
-Khán giả sẽ bầu phiếu kín để chọn ra một tiết mục hay nhất và nhì. Giải nhất sẽ được 100 điểm thi đua.
-Sao đâu ? Dù gì thì mấy lúc kia cũng sẽ không thắng lớp ta. - Tụi nó lại chuẩn bị tản ra.
-Một cúp luân lưu.
-Kệ chứ !
Còn câu chót, tôi đọc nốt.
-Và một triệu đồng tiền mặt.
Câu đó như có một ma lực hay sao, bọn kia quay phắt lại, hỏi dồn dập :
-Thật không ? Thật không ?
-Chắc như ăn bắp.
Tụi nó liền đẩy bàn kiểu vòng tròn rồi đứa nào ngồi vào chỗ đó, mặt nghiêm trang chuẩn bị cho cuộc họp.
Lớp này bị lậm tôi ngay đầu năm, giờ tụi này đứa nào cũng mê tiền hết thậm chí còn hơn tôi nữa. Biết sao được, tôi ngồi chính giữa, hỏi :
-Lớp phó văn thể mỹ, theo bạn chúng ta nên chọn tiết mục nào ?
Trang - lớp phó văn thể mỹ đứng lên phát biểu :
-Theo những kết quả học tập môn nhạc, thể dục, ... lớp ta nên làm đơn ca, song ca múa phụ hoạ nhưng ở đây chỉ cho có một tiết mục thì diễn kịch là hay hơn cả.
-Được đấy ! – Tôi hứng thú. – Ai xung phong nào ?
Im re. Được, xuất chiêu thôi.
-Lớp mà đạt giải thì cả đoàn được ứng 80%, còn lại giao cho quỹ.
Có hiệu nghiệm rồi. Mấy ngón tay bắt đầu động đậy.
-Tuyển được vai thì vai chính nhận 10%, vai phụ nhận 7%, viết kịch bản nhận 15%.
-Mình ! Mình ! - Cả tá cánh tay giơ lên, có đứa giơ hai tay luôn.
-Thư ký ! Đếm giùm ! – Tôi phát hoa mắt.
Tôi nhìn vào biên bản. Trời đất ! Lớp 40 đứa mà có tới 30 đứa tham gia rồi.
-Được ! Ai tham gia thì ký vào biên bản, chuẩn bị cho buổi tuyển vai.
Nghe đến điều đó 30 đứa chạy rầm rầm đến bàn thư ký đăng ký tham gia buổi tuyển vai. Tội nghiệp nhỏ thư ký, bị ngộp gần chết đã vậy cây bút gần bị tắt mực luôn. Chắc cuối buổi phải mua cho nhỏ cây viết mới quá.
-Xong rồi thì về chỗ ! – Tôi hét lên.
Nhỏ thư ký nằm sóng xoài trên bàn, tay nhấc lên không nổi. Tôi bèn lấy tờ danh sách ra và ký tên vô, sẵn xem thử có những ai đăng ký.
Xem nào ! Vân, Thành, Quang, Hiếu, Hải. Tên đó cũng tham gia à ? Thôi kệ.
-Lớp phó có tham gia vậy bạn viết kịch bản cho vở kịch nhé !
-Vâng ! – Hải gật đầu. (Hắn được lớp, đa số là con gái, bầu làm lớp phó)
-Tốt ! Sau khi kịch bản hoàn tất 2 ngày, chúng ta sẽ thử vai.
Nhưng tôi hơi bị lầm. Chỉ trong một ngày là tên Hải đã viết xong kịch bản vở kịch (giỏi Văn kinh khủng).
-Lớp trưởng xem thử ! - Hải đưa kịch bản cho tôi coi.
Dày khủng khiếp, tôi lật ra coi. Mới coi là đã thấy là hoàng tử công chúa đập vào mắt rồi, đi dần đi dần toàn là những cảnh lãng mạn, sến kinh khủng khiếp. Vậy mà phô tô ra đứa nào cũng gật đầu ưng thuận hết.
-Được rồi ! Hai ngày nữa phân vai.
-----Hiện tại-----
-Và cô được chọn làm vai nữ chính ? – Nó lật lật quyển kịch bản. – Còn gã Hải kia là hoàng tử?
-Ừ, và những lúc tập kịch tôi hay diễn thật nên tụi nó chọc tôi với Hải mới chết chứ. – Tôi thở dài, ngã người lên giường.
-Diễn thật ? - Tự dưng nó nhăn mặt - Kể cả cái cảnh này hả ?
Tôi xem thử. Cái quái gì thế này ? Hoàng tử và công chúa hôn nhau lần cuối trước khi cả hai nước thực sự là địch thủ ?
-Ê ! Cái này... – Tôi bật dậy phân trần với nó.
-Cô bảo diễn thật cơ mà. Được lắm ! – Nó ném quyển kịch bản về phía tôi. – Đi tập kịch đoạn đó với tên Hải đó đi ! – Nó bực bội bỏ ra ngoài.
Thảo nào tụi kia sáng nay cứ đòi tôi với Hải tập cảnh chia tay. Khoan đã, như vậy là muốn hoàn tất vở kịch là tôi phải... hy sinh nụ hôn đầu đời của tôi. Không sao, vì tiền tôi quyết làm tất cả.
-----***-----
-Action ! - Lớp phó văn thể mỹ vỗ tay.
-Suốt cuộc đời ta, ta không bao giờ quên nàng. - Hải siết tay tôi.
-Em cũng vậy. – Tôi cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.
-Chính Lan... (Là tên của nàng công chúa)
Hải khẽ khàng nâng khuôn mặt của tôi lên rồi từ từ cúi xuống. Sắp rồi, sắp rồi. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi giờ phút hy sinh của mình đến. Hoàn toàn trống rỗng, chỉ có cảm giác lạnh toát của sự run rẩy. Không giống lúc đó. Tự dưng tôi không muốn, không muốn trao nụ hôn đầu đời cho Hải. Một phản xạ lạ khiến cho tôi đẩy Hải ra.
-Lớp trưởng... - Hải ngỡ ngàng.
Tôi cúi đầu.
-Xin lỗi, mình chưa có tâm trạng. – Tôi cúi đầu liên tục.
-Không sao...
-Hết giờ tập rồi, mình về đây. – Tôi khoác cặp chạy về nhà.
Thật là may. Nếu không chắc tôi suốt đời sống trong tội lỗi quá. Tội lỗi ? Sao vậy nhỉ ?
-----***-----
-Tôi về rồi đây ! – Tôi đẩy cửa bước vào.
Trống trơn, giờ này nó phải ở nhà mà hỏi tôi học có vui không chứ (còn nhỏ Trân cũng phải lo cho tiết mục lớp nhỏ). Hay nó còn giận.
Tôi tìm nó khắp nơi, thư phòng, phòng riêng, phòng bếp, phòng tập, chẳng thấy đâu. Chỉ còn một chỗ : vườn hoa bên ngoài. Kia rồi !
-Thật là vui, trời bày oan nghiệt, ta lại yêu chính kẻ thù của mình, cả nàng cũng vậy. - Tiếng nó cười vang lên ở một bụi hoa gần đó.
Tôi chạy lại xem thử. Nó đang đứng một mình, nói những câu kỳ cục.
-Ta không thể giết cha ta , ta cũng chẳng thể giết nàng. Vậy thì... nàng đi đi. – Nó chợt thở dài.
Nó hét lên :
-Đi đi ! Ta không cần ánh mắt ái ngại đó. - Rồi nó hạ giọng. – Chính Lan...
Chính Lan ? Vở kịch, nó đang diễn lại vở kịch. Phi thường thật, mới lướt qua một cái mà thuộc cả vở kịch dài như vậy, diễn còn hay hơn tên Hải gấp mấy lần nữa.
-Nàng đến đây làm gì ? – Nó giả bộ ngạc nhiên.
-Em muốn đến để gặp chàng lần cuối, ngày mai chúng ta không còn gặp nhau nữa. – Tôi diễn theo.
-Chính Lan... – Nó khựng lại - Hả ?
-Tôi về rồi ! – Tôi mỉm cười.
Nó quay lại, lắp bắp.
-Cô... tập về rồi à ?
-Ừ !
Nó nhăn mặt hỏi :
-Có diễn cái đoạn đó không ?
Tôi nói :
-Tới đoạn đó tôi mất hứng về, chuẩn bị tâm trạng.
-Tốt quá ! – Nó thở phào.
-Không ngờ cậu diễn kịch cũng "chiến" thế. – Tôi vỗ tay.
Nó gãi đầu.
-À, tôi nghĩ mình cũng phải giúp cô tập kịch một chút chứ.
-Cám ơn. Tối nay phụ tôi một tay nhé !
-Không từ chối.
-----***-----
-Đêm cuối đã hết rồi.– Tôi vừa lăn trên giường vừa đọc lời thoại. – Ngày mai chúng ta lại là địch thủ.
-Ôi, sao lúc này không lâu một chút nhỉ ? – Nó lật lật quyển kịch bản. – Ta hận lúc này.
-Chán quá ! Lời lẽ sến kinh khủng ! – Tôi chán ngán nhìn quyển kịch bản.
-Người kiểu cô mà đóng vai này cũng khó khăn ghê, làm hoàng tử hợp hơn, hoàng tử ít lời sến hơn. – Nó mỉm cười. – Hay do cô giống con trai hơn nhỉ ?
-Cái gì ? – Tôi ném cái gối về phía nó.
Nó né qua một bên, lấy chăn ra đỡ.
-Có tật giật mình ! Có tật giật mình ! – Nó lè lưỡi ra chê tôi.
-Chết đi !
Cuộc chiến trên giường bắt đầu. Hai chiến sĩ náo loạn cả phòng ngủ, lấy tất cả mọi thứ trên giường làm vũ khí đánh nhau (hơi ê ẩm chút thôi).
-Tránh đi đâu ? – Tôi giật tấm chăn ra.
-Đây !
Nó thả lỏng cho tôi giật tấm chăn ra rồi dùng cái gối thủ sẵn nện cho tôi một liên hoàn. Tôi chịu mấy cú rồi lấy cái gối nữa giáp chiến với nó. Một trận chiến đèn long giường lở. Hai bên đánh nhau rất hăng, hăng đến nỗi tôi nghe tiếng chỉ đứt ở áo gối.
-Đình chiến ! Đình chiến !
Khi biết bất phân thắng bại, nó giơ tay đình chiến trước.
Như người buồn ngủ gặp chiếu manh, tôi liền gật đầu, lăn ra giường nghỉ ngơi. Đánh nhau với nó mệt thật.
-Lúc nào đánh nhau cậu cũng là người đình chiến, xuống nước trước nhỉ. – Tôi thở hồng hộc.
-Thi kiên nhẫn với cái thứ giận dai như cô mệt lắm. – Nó véo má tôi.
-Cái gì ? – Tôi giơ nắm đấm lên.
Nó vội nói :
-Ê, đình chiến rồi mà.
-Nói kiểu đó đình chiến sao được. – Tôi tức giận ném một cái gối về phía nó.
-Kiểu nào ? – Nó hỏi.
-Kiểu xốc hông đó đó.
-Khuya rồi ! Tắt đèn đi ngủ đi ! – Phu nhân gõ cửa nhắc.
Tôi với tay tắt đèn. Cả phòng tối om.
Tôi với nó nằm cạnh nhau nhưng mỗi người một kiểu tôi nằm bình thường, duỗi hai tay còn nó thì gác tay lên trán suy nghĩ.
-Mai lại tập cảnh đó nữa hả ? – Nó hỏi.
-À, cảnh đó tập mãi không được nên phải tập lại. – Tôi nói.
-Sớm muộn gì cô cũng phải diễn.
-Ừ. – Tôi thở dài. – Thôi mà, tôi còn không nghĩ đến, cậu nghĩ đến làm gì cho mau già, ngủ đi !
Tôi mỉm cười với nó rồi nhắm mắt lại.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Coi cái tướng ngủ kìa, xấu chưa từng thấy (nhận xét ngược). Cái mặt thật đáng ghét, vô tư vô lự mà ngủ, chẳng thèm để ý gì cả. Tóc thì xoã xuống cả khuôn mặt cứ như ma nữ trong phim kinh dị. Lông mi ướt sũng nước.
Ngày mai lại phải nghe Mai kể cái câu chuyện đáng ghét đó. Tôi không cam lòng chút nào. Tôi không thích có một ai đó tranh bờ môi mọng đỏ đó. Không thích, thật sự không thích.
Tôi vén mái tóc xoã mặt qua một bên để ngắm khuôn mặt Mai lúc ngủ.
Trông thật dễ thương.
Tôi cúi xuống định hôn lên đôi má mịn màng đó như thường lệ hay làm sau khi Mai ngủ say. Khi gần đến đích thì tự dưng Mai lại trở mình.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Nãy giờ tôi có ngủ đâu, cứ suy nghĩ cho buổi tập ngày mai. Trở mình thì cảm thấy có cái gì đó ấm ấm. Tôi nghĩ chắc là thằng nhóc chơi ụp cái gối lên mặt nhưng vậy thì phải ấm nguyên cả mặt chứ. Tôi tò mò mở mắt ra xem. Vừa thấy là mặt tôi nóng lên như bị sốt cao 40 độ. Nó... mặt nó đang sát bên tôi 0 mm, và ... môi tôi với... môi nó đang...
Người tôi mềm nhũn ra cả.
Đến nửa phút sau...
-Tránh ra ! – Tôi lấy chút sức lực cuối cùng đẩy nó ra. - Cậu...
Tôi cho nó nguyên một cái gối, hét lên :
-Đáng ghét !
Nó vội vàng né qua một bên, biện minh cho mình.
-Ê, lỗi kỹ thuật.
-Lỗi kỹ thuật gì ? – Tôi tức giận. – Ý cậu là trước đó cậu định làm gì hả ?
-Cái đó... - Tự dưng nó im lặng.
Tôi tức lên, lấy nguyên một cái gối nữa ném vào nó.
-Chết đi ! – Tôi hét lên.
Tôi chạy vội ra ngoài, đến phòng tắm.
-----***-----
Khỉ thật ! Nãy giờ tôi đã hất nước vào mặt cho đỡ nóng đã hơn hai mươi lần mà vẫn thấy mặt mình vẫn nóng bừng, soi vào gương nó cứ như trái cà chua, đặc biệt là môi tôi.
Tôi gục xuống, nhắm mắt lại để cho đầu óc bớt căng thẳng.
Ôi cái não ghi nhớ không đúng lúc nhắm mắt lại là cái cảnh hồi nãy lại hiện ra, người lại nóng bừng lên.
-Thằng nhóc đáng ghét ! – Tôi hất nước trong bồn vào mặt.
-----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
Trống trống, Mai giận rồi. Thảo nào tối hôm qua lạnh ngắt, đắp mấy cái chăn mà vẫn không ấm nổi. Nhưng lỗi hôm qua đâu phải tại tôi, tôi định hôn má chứ đâu có định... tại Mai tự dưng trở mình đấy chứ. Có điều thi gan với người như Mai chỉ tổ thiệt. Thôi thì ăn sáng rồi năn nỉ cô nàng vậy.
Tôi thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi bước xuống lầu ăn sáng.
Cái bàn trống trơn chỉ có một người ngồi và một ghế đối diện được kéo sẵn, người đó toả ra một luồng khí khiến cho tôi nổi da gà. Tôi nhìn xuống dưới lầu, mẹ và bác Hoàng - bố Mai – đang ăn sáng ở ngoài vườn. Khiếp, hai người mặt chai mày đá nhất nhà mà cũng không chịu nổi, tôi mà ngồi chung chắc chết quá. Chuồn cho rồi !
-Đi đâu ? - Giọng Mai vang lên. - Trốn hả ?
-Đâu có, tôi...
-Ngồi xuống đây !
Không nên chọc cô nàng lúc này, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế đã được kéo sẵn.
Mai đang nhìn tôi à không, nửa nhìn xuống dưới, nửa nhìn tôi nhưng tôi vẫn nhận rõ nét thâm quầng trên mí mắt, tối qua Mai không ngủ ngon thì phải. Mặt cô ấy đỏ bừng, tóc đẫm nước. Sắc thái có vẻ nhợt nhạt lắm.
-Cô trông không được khoẻ lắm. – Tôi ráng dịu giọng hỏi.
-Tại cậu đấy ! – Mai hét lên.
-Tôi đâu có định... tại cô tự dưng trở mình... – Tôi cố biện bạch. – Tôi nói rồi, lỗi kỹ thuật.
-Tại cậu ! Tại cậu !
Cứng đầu thật ! Xuống nước vậy.
-Được rồi ! Được rồi ! Lỗi của tôi. Được chưa ?
Mai ngẩng đầu lên. Không cần cười xá tội, chỉ cần ngẩng đầu thì tốt rồi (tính cô nàng này vậy đó).
-Tốt, tôi đi học đây ! – Mai bật dậy.
Tôi vội rời chỗ chạy ra. Dám cá tôi đếm từ một đến ba cô nàng không gục xuống là tôi sẽ trồng cây chuối đi ba vòng xung quanh nhà. Đó. Một, hai, hai rưỡi, hai bảy lăm, ba. Ủa ? Ba !
Biết ngay mà, với cái khuôn mặt bơ phờ đó mà tỉnh mới lạ. Tôi đưa tay ra đỡ lấy cái thân hình từ từ ngã xuống.
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Bồ tỉnh rồi à ? - Tiếng Vân ở đâu vang bên tai tôi.
Tôi mở mắt ra, cả nhóm kịch ở đâu xuất hiện bên cạnh tôi.
-Atula ? Sao bồ ở đây ? Cả lớp nữa ?
"Atula" ôm chầm lấy tôi.
-Tốt quá ! Sáng nay ba bồ gửi giấy xin phép làm tụi này lo quá.
Ủa, vậy nãy giờ tôi ngủ à ? Vậy còn vở kịch...
-Thôi chết ! Vở kịch.
-Không sao. Để mai tập cũng được. – Vân an ủi.
-Nhưng còn hai ngày nữa là diễn chính thức rồi.
-Không sao, bồ diễn rất tốt, chỉ còn cái đoạn "đó" nữa là thành công rực rỡ. - Đột nhiên mặt nhỏ gian hẳn. - Thế Chính Lan đã chuẩn bị tâm lý chưa ?
-Rồi. – Tôi thở dài.
Con nhỏ này động chạm tới nỗi đau của tôi không hà.
-Dù sao đây cũng không hối hận nữa. – Tôi xoay mình vô trong.
-Vô đi ! - Tiếng nhỏ Trân ở đâu vang lên.
Rầm rầm. Có tên nào xông vào phòng tôi. Là Hải.
-Lớp trưởng... khoẻ rồi à ? - Hải lắp bắp.
-Ờ.
Cả nhóm kịch nháo nhào lên :
-Vậy tập cảnh kia đi, tập đi ! Tập đi ! - Tụi nó đẩy Hải vô giường tôi.
-Chị Mai ! Uống thuốc nhé !
Thằng nhóc đem thuốc đến phòng cho tôi uống.
Vừa đến gần giường nó đã tia cho Hải một cái nhìn chết người (tôi thấy Hải nhảy dựng lên) sau đó là tia cả đám con gái trong lớp trừ Vân ra.
-Mẹ kêu em mang thuốc lên cho chị. – Nó đặt khay thuốc lên giường.
-Không sao đâu mà. – Tôi xoay ra, mỉm cười.
-Uống đi mà. – Nó năn nỉ.
Trời ạ ! Mỗi lần nó năn nỉ là chịu không nổi. Khuôn mặt ác quỷ biến mất nhường chỗ cho một thiên thần không cánh, ai có trái tim bằng đá thật sự mới cưỡng lại được. Còn giọng nói không dẻo như kẹo kéo, không ngọt như đường cát, không mát như đường phèn nhưng có nhét tám tấn bông gòn vô lỗ tai cũng khó mà không bị quyến rũ.
Tôi chịu thua.
-Đưa đây ! – Tôi đưa tay ra.
Nó mỉm cười, đưa cho tôi hai viên thuốc với ly nước lọc.
Tôi đón lấy, uống một hơi.
-Xong rồi. – Tôi thở.
-Cám ơn. – Nó mỉm cười.
Nó áp trán mình vào trán tôi, khẽ nhăn mặt.
-Còn sốt cao lắm ! - Rồi quay lại nói với nhóm kịch. - Chị Mai chưa thể tập kịch với mọi người được. Cáo lỗi vậy.
-Thằng nhóc này. - Hải xách cổ nó lên.
-Ê ! Coi chừng ! – Tôi nói.
-Lớp trưởng sợ mình đét mông nó hả ?
-Không phải...
Bốp !
Đó thấy chưa ? Không phải tôi sợ nó bị bầm mông đâu mà sợ tên Hải bị bầm mình. Sống với nó mấy tháng, đọc gia phả, tôi biết nó đã ba lần đánh bại ba ông chú trong giải đấu võ trong dòng, chỉ thua mỗi ông già giỏi võ nhất.
Mới bị xách cổ lên là nó đã trở đòn nện cho Hải một trận.
Bốp ! Binh ! Á ! Ự.
-Thằng nhóc này làm sao ? – Nó xách cổ Hải lên. - Hả ? – Nó cho tên Hải một cước vào chân.
-Nhóc ghê thật đấy ! – Vân vỗ tay khen thưởng. – Có khiếu à.
-Cám ơn chị đã khen thưởng. – Nó buông Hải ra, phủi tay. - Nghỉ ngơi tí đi nhé ! – Nó mỉm cười với tôi rồi ra ngoài.
Mọi người đều sững người, mặt ai cũng lộ vẻ kinh hoàng trừ tôi ra. Kinh hoàng là phải, từ nào đến giờ có bao giờ thấy một thằng nhóc 10 tuổi đánh một đứa con trai 16 tuổi tơi tả thế đâu.
-Lớp trưởng có thể ở với một thằng nhóc kinh khủng thế sao ? - Tụi con trai lạnh mình.
Tôi thản nhiên nói :
-Riết rồi cũng quen. Dù sao Thiên cũng không có nặng tay với con gái nên không có gì phải ngại cả.
-Trời ạ ! May mà là cô giáo chứ là thầy giáo chắc là bầm mình rồi. - Tụi con trai nhìn theo hướng nó đi.
-Cái gì ? – Nó đột ngột xuất hiện phía sau.
Nó lườm đám con trai rồi dịu dàng nói với tôi :
-Chút nữa em quên, quyển lời thoại em để trên bàn ấy, có tập thì lấy mà tập. Bác sĩ bảo tập nói không tập diễn thì được. – Nó đá chân Hải một phát - Cấm động chạm, lợi dụng vở kịch. - Rồi nó lững thững ra ngoài.
Vân ngạc nhiên, nói thì thầm vào tai tôi :
-Hình như nhóc này không muốn tên con trai nào động đến bồ thì phải ?
Tôi thót tim, vội vàng chối.
-Vậy à ?
-Rõ ràng nó chỉ nhắm vào con trai, đặc biệt là Hải. – Vân suy luận. - Lẽ nào...
-Bậy nào !
-----***-----
Ngày tập cuối cùng.
Tôi ráng rướn người lên, nhắm chặt mắt và dùng môi mình chạm môi Hải.
-Xuất sắc ! - Lớp phó văn thể vỗ tay.
-Lớp trưởng... - Hải đỏ bừng cả mặt.
-Vậy mai diễn được chưa ? – Tôi thở dài.
-Đương nhiên !
Vậy là xong, trang phục xong, tập xong, chỉ chờ ngày mai diễn chính thức thôi. Chán thật.
Tôi thu dọn chuẩn bị về. Vân níu tôi lại, đưa cho tôi hai tấm vé mời.
-Một cho ba bồ, một cho nhóc kia, chắc nó cũng muốn coi còn phu nhân chắc là bận.
-Cám ơn. – Tôi nhận lấy hai tấm vé.
-----***-----
-Được, cha sẽ tới dự. – Cha tôi vui vẻ nhận lấy tấm vé.
Được, ải một đã xong, giờ tới ải hai. Không biết nó có chịu đi không nữa. Muốn nó đi phải làm bài bản mới được.
-Thiên à, tôi muốn, muốn...
-Muốn gì ?
-Oái ! – Tôi hét lên.
Khi không nó lù lù xuất hiện sau lưng tôi.
-À, tôi muốn... – Tôi gắng gượng nói.
Nó nhìn tấm vé trên tay tôi.
-Vé mời ? Muốn tôi đi xem cô diễn kịch à ?
Lúc nào cũng vậy, muốn nói gì nó cũng đoán ra trước hết.
-Vậy... cậu sẽ đi chứ. – Tôi hỏi.
Nó lặng người đi. Một giây, hai giây, ba giây.
-Được rồi. Tôi đi ! – Nó gật đầu.
-Tốt quá ! – Tôi thở phào.
-Nhưng tôi không nói là sẽ bỏ phiếu cho lớp cô đâu đấy. – Nó giật lấy tấm vé.
----***-----
Đến ngày diễn.
Hội trường có bao nhiêu ghế là có bấy nhiêu người tới dự, không ghế nào bị trống cả. Cha tôi cũng đến, nó cũng vậy. Hôm nay nó diện bộ vét đen đến, ngồi ngay hàng đầu với cha tôi.
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Tiết mục của Mai là tiết mục cuối, khá lâu đấy. – Chú Hoàng nói với tôi.
-Dạ, con biết rồi. – Tôi lấy lịch trình diễn ra xem.
Ơ, có ai đó đang loay hoay làm cái gì trên trần nhà.
-----***-----
Cái trường này đầy những tiểu thư công tử hách dịch (tôi dự tiệc mãi nên quen mặt) mà không hiểu sao lớp nào cũng tham gia góp một tiết mục văn nghệ hết mà tiết mục nào cũng được chuẩn bị kỹ hết, khán giả thì chắc chắn không phải thế thì chỉ còn vì... giải thưởng thôi mà đã là vì giải thưởng thì chỉ vì một là danh dự hai là tiền thôi.
Tuy tiết mục nào cũng được chuẩn bị kỹ nhưng từ nãy đến giờ chỉ có tiết mục đơn ca của chị Trân là hay nhất, không biết bao nhiêu phiếu bầu cho chị ấy.
Không biết vở kịch của Mai thế nào rồi, hy vọng là ổn.
-Kính thưa quý vị, sau đây là vở kịch Thuỷ Băng của lớp 10/7.
Màn đã từ từ kéo lên. Sắp ra rồi kìa. Xem nào, cảnh đầu là cảnh công chúa xứ Thuỷ Băng nhận lệnh cải trang sang nước láng giềng làm gián điệp.
-Này các khanh, nước ta giờ đất chật người đông, thời tiết khắc nghiệt phải tìm thêm một mảnh đất mới để sinh sống, sẽ có một cuộc khai hoang sang biên giới nước khác. - Một người đóng vai quốc vương lên tiếng.
Công thần quỳ xuống, kính cẩn tâu :
-Thưa Bệ hạ, Mai Hoàng là một vương quốc đầy nắng ấm, cho dân di cư qua đó là một điều cực kỳ tuyệt vời.
-Tốt ! Vậy ta sẽ mở một cuộc viễn chinh qua đó.
-Nhưng thưa Bệ hạ. Muốn sang đó viễn chinh, trước tiên người cần một bản đồ thật chuẩn xác.
-Hừ, quốc vương Mai Hoàng là một người cực kỳ thông minh, phải lựa chọn một người tinh anh mới được. Các khanh, ai là người tự nguyện sang Mai Hoàng vẽ bản đồ giúp ta.
-Con !
Ra rồi. Ái chà ! Hôm nay Mai đẹp thật đấy. Được trang điểm kỹ, cứ như một minh tinh màn bạc.
Thôi, bấy nhiêu đó cũng đủ để tha. Tôi rút phiếu bầu ra, đánh chéo vào lớp 10/7.
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
Gần nửa đoạn trôi qua, tốt quá ! Tới cái đoạn quái quỷ đó rồi.
-Nàng đến đây làm gì ? - Hải lên tiếng. (Thú thật so với thằng nhóc đúng là một trời một vực)
-Em đến để từ biệt, ngày mai chúng ta lại xa nhau. – Tôi mỉm cười.
-Chính Lan… - Hải quay lại.
Tôi lén nhìn xuống phía dưới, thằng nhóc đang nhìn lên một lúc rồi khẽ gật đầu. May phước, nó chấp nhận.
-Đêm nay chúng ta là bạn, chỉ đêm nay thôi…
Tôi quay xuống hàng ghế khán giả lần nữa. Cái ghế trống trơn. Chắc nó đi toa lét để khỏi coi cảnh này rồi.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Trốn khỏi hàng ghế khán giả cho rồi, khỏi coi cái cảnh đáng ghét ấy. Chắc ăn hơn, tôi lấy hai cục bông gòn bịt kín hai tai cho mấy cái lời lẽ sến đó khỏi lọt vào tai.
Tôi đi dạo một vòng quanh hậu trường. Chuẩn bị khá công phu đấy chứ. Cứ tưởng đang ở sân khấu kịch thế giới.
Tự dưng có một tên sau hậu đài ra vẻ bí mật, đáng ngờ. Tôi tháo bông gòn ra nghe thử bọn chúng đang âm mưu gì.
-Mày chuẩn bị xong chưa ? Cái đèn chùm đó.
-Xong rồi ! Sau ba phút nữa cái đèn pha trên sân khấu sẽ rơi xuống. Kế hoạch sẽ thành công mà.
-Cái gì ? – Tôi hét lên.
Hai tên đó giật mình. Tôi xông đến cho chúng một cú đánh khiến chúng chết ngất đi.
Tôi lén vén màn ra xem thử. Chết thật, cái đèn pha đang chúi xuống sân khấu, ngay chỗ Mai diễn. Đừng, đừng ! Nhưng vẫn vô hiệu và nguyên một cái đèn pha rớt xuống sân khấu.
-Nguy hiểm ! – Tôi lao ra.
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Tạm biệt !
Rồi Hải khẽ nâng khuôn mặt tôi lên, từ từ cúi xuống. Tôi nhắm mắt lại, chờ chuyện gì đến cứ để nó đến. Từ từ từ từ, tôi đợi tiếng hét của khán giả.
-Nguy hiểm ! - Giọng nó vang ra từ trong hậu đài.
Tôi giật mình. Sao nó lại xông ra lúc này ? Lại còn kêu nguy hiểm. Chẳng lẽ.
Tôi mở mắt ra. Từ trên trần nhà, một cái đèn pha lớn đang rơi xuống ngay chỗ tôi đứng và với một tốc độ khủng khiếp.
Làm sao đây ? Với đôi giày bị bó mũi này không thể nhảy để trốn được.
Một vòng tay ôm ngang hông tôi, nhấc tôi ra chỗ nguy hiểm (tự hiểu).
-----***-----
-Cái này là do ai làm ? – Tôi hét lên.
Cả nhóm trang trí sân khấu run lên cầm cập.
-Không hề có tai nạn nào mà chỉ nhắm vào một mình tôi cả. Ai làm ?
Tôi túm cổ một tên trong nhóm trang trí, hét lên :
-Cậu phải không ?
-Không… không… - Tên đó lắp bắp.
-Cậu phải không ? – Tôi quay qua một đứa con gái.
-Không. - Nhỏ lắc đầu nguây nguậy.
-Ai ?
Tức thật. Rõ ràng là cố ý mà. Vị trí cái đèn rớt xuống hoàn toàn sát với tôi, không hề sây sát tới Hải - người đứng gần tôi nhất – dù chỉ một ly. Nhưng chuyện đó không quan trọng, chuyện nghiêm trọng là nó, vì đỡ cho tôi đã phải bó cái chân. Đó là điều tôi không thể tha thứ được.
-Không khai, tôi hỏi lại Thiên, người đó sẽ như vầy. – Tôi xé toạc quyển kịch bản dày cộm.
Ai nấy mặt mày xanh lè xanh lét, không một chút động đậy. Rồi cũng có bốn cái chân nặng nề bước lên.
-Hai người làm phải không ? – Tôi hỏi.
Hai cái miệng mấp máy, nói với tốc độ băng kéo dài quá thể, nhỏ như tiếng gió thoảng.
-Thưa, phải…
-Tại sao lại giở trò ? – Tôi hét lên.
Lại một lần nữa bọn chúng nói với âm lượng nhỏ nhất, tôi phải căng tai mới nghe được.
-Tại tụi tôi hâm mộ Mai quá nên đã bày ra trò này, tính ra cứu Mai để lấy điểm.
Lấy điểm ? Lấy điểm ? Tụi nó nói dễ nghe quá nhỉ ? Thiếu gì cách gây thiện cảm với tôi : học thật giỏi, hoà đồng với bạn bè, làm việc tốt… Tại sao phải lựa cái cách dại dột, nguy hiểm cỡ đó. Lại còn ảnh hưởng đến…
Tôi giận run người. Tôi cho hai tên đó mỗi tên một đấm (tôi không biết tôi mạnh tay kiểu nào mà nghe nói sau trận này tụi nó phải đi trồng mỗi đứa 9 cái răng).
-Câm đi ! Hãy chờ nói chuyện với thầy hiệu trưởng.
Tôi quay ra ngoài. Vân chạy tới chỗ tôi hớn hở.
-"Xích thố" ơi ! Lớp mình nhất ! Ra nhận giải đi !
-Cử người đi nhận giải đi, đây mệt rồi. – Tôi phẩy tay.
-----***-----
Tôi đi đến chỗ phòng y tế, chỗ thằng nhóc đang bó chân ở đó.
-Đỡ chưa ? – Tôi đến hỏi.
Nó thở dài, nhìn cái chân đang bị bó của mình, than thở :
-Chán thật, không biết đây là lần thứ mấy tôi bị bó chân.
-Xin lỗi. – Tôi cúi đầu.
-Cô xử hai tên đó chưa ? – Nó cười hỏi.
-Rồi ! Phen này chắc tụi nó phải trồng nguyên hàm quá. – Tôi còn chưa nguôi giận.
Nó nói :
-Vuốt giận đi ! Dù sao cũng phải cảm ơn chúng.
-Hả ?
Nó mỉm cười, nghiêng đầu.
-Cảm ơn chúng đã phá, không để cho tên Hải lợi dụng vở kịch.