Sau một hồi nói chuyện mẹ của Tuấn mới chợt nhớ ra là thằng con trai của mình đâu mất tiêu rồi, bà bèn hỏi Quân:
– Ủa? Nói chuyện với con nãy giờ quên mất, Tuấn đâu rồi Quân? Nó ngủ chưa dậy àh?
Quân cũng giật mình, cậu gãy đầu:
– Dạ không, nó mới chạy đâu đó ra ngoài đấy ạh. Để con con kêu nó!- Thôi khỏi, cô chỉ hỏi vậy thôi, cô ngồi đây chờ một lát cũng được mà.
Như chợt nhớ điều gì, mẹ của Tuấn hỏi:
– À, tụi con đã ăn sáng chưa? Hay là con rủ Tuấn đi ăn với cô đi!
Thấy thái độ quan tâm chân thành đó của mẹ Tuấn bất giác Quân mủi lòng. Liệu mình và nhóc đã đúng chưa nhỉ? Ly nước trắng trên bàn của cậu lặng thinh. Thật không ngờ những tình huống mà Mew trong phim đã trãi qua thì hôm nay nó cũng lại đến với cậu. Buồn cười nhỉ?…
– Ông Quân ới ời…
Cu Tuấn hí hửng xách cái chai mới lụm được mở cửa phòng khoe với Quân nhưng mà quái lạ thằng chả đâu rồi nhỉ? Chắc là xuống nhà dưới rồi. Vừa nghỉ thế xong thế là anh chàng bèn ngâm chai thuốc mới lụm được vô xô, còn mình thì chạy nhanh xuống nhà dưới và bắt đầu cùng với Quân bàn kế hoạch… chết.
Vừa mở cửa phòng khách Tuấn đã giật mình, mẹ cậu đang ngồi đó nói chuyện với Quân. Trông hai người họ thật căng thẳng. Tuấn bước nhanh vào:
– Mẹ! Mẹ qua đây chi vậy? Mẹ đừng nói gì với ông Quân nha!
Cả hai người đều nhăn mặt nhìn tên nhóc. Quân nạt:
– Nói chuyện gì kỳ vậy?
Tuấn sà tới bên lòng mẹ mình nũng nịu:
– Mẹ nói với ổng rồi hả? Tự nhiên cái vậy hà…
Mẹ Tuấn nghiêm mặt lại:
– Qua nay con đi đâu? Tại sao không về nhà hả? Con có coi ba mẹ còn sống ở trong nhà không hả?- Dạ… nhưng mà ba đánh con chết sao mẹ?
Quân hừ mũi chọc:
– Gớm! Nhỏng nhẽo thấy ớn!
Tuấn le lưỡi:
– Kệ tui! Ông hổng có rồi tức hả?
Mẹ Tuấn đứng dậy, vỗ vai Quân rồi nói:
– Thôi, Quân ở nhà nhé, cô và Tuấn về! Nhớ suy nghĩ những gì cô nói nha! Cô tin ở con!
Quân mím môi:
– Dạ!
Tuấn ríu rít:
– Mẹ, nói gì dzạ? Nói cho con nghe với coi!… Ông Quân mẹ tui nói gì ông vậy?
Quân liếc hắn:
– Về đi! Nhiều chuyện quá!
Mẹ Tuấn nhìn Quân dặn dò:
– Sau này con không được cho thằng Tuấn tự tiện qua đây ngủ một cách bừa bãi nữa nha Quân!- Dạ!- Mẹ, kỳ quá hà!- Về đi chứ kỳ cái gì mà kỳ!
Bà càu nhàu và kéo lấy tay thằng con trai….
Tuấn quay đi, cậu cười đá lông nheo với Quân một cái nhưng chả hiểu ông nội Quân này bị cái chứng ôn dịch gì mà xụ mặt xuống một đống buồn thỉu, buồn thiu vậy ta? Cái mặt vậy mà nhát, không dám chết hả? Để tui chết thử cho ông coi nè! Tới lúc làm được chuyện thì đứng có hòng mà đứng đó cảm ơn tui khơi khơi nha! Ông nhất định thế nào cũng tâm phục, khẩu phục trí thông minh đột xuất của tui cho mà coi! Hãy chờ đó đi ông Quân!