Quân từ bụi lục bình giơ tay lên ra hiệu chèo xuồng tới rước nó. Vậy mà trên xuồng dưới sự điều khiển thoăn thoắt của thằng Tí chiếc xuồng nhanh chóng ngược dòng lướt về kén một cách tài tình. Đám nhóc còn lại thì chạy theo dọc bờ sông. Quân xoay mặt đi, nó cố ý không dám nhìn thằng Tí một cái, thằng Tí biết ý cũng làm lơ, chỉ bô lô ba la nói chuyện với thằng Tuấn một cách say sưa. Lên tới bờ Kén, sau khi mặc đồ vào giữ đúng lời hứa Tuấn chìa cho thằng nhóc cái Nokia 1208 sơ cua mà đó đang xài, chớp mắt ra hiệu: “Anh mày có uy tín lắm!”
Thằng nhóc Tí không tin vào mắt mình nữa, tay nó run run nhận lấy cái điện thoại mà nó không biết là đồ chơi hay… đồ thiệt. Đám bạn bắt đầu nhào qua đứa thì giành giật, đứa thì hỏi mượn xem làm thằng nhóc Tí phải ba giò bốn cẳng chạy mất mà quên không nói với thằng Tuấn một lời cảm ơn.
Đám nhóc đi rồi, Quân lườm lườm nhìn trong khi thằng Tuấn đang gãi đầu ngó lơ chỗ khác:
– Sang quá ha! Biết cách mua chuộc quá ha! Vừa lòng nhóc chưa hả? Lỡ là một người lớn nào khác thấy thì sao? Nhóc có…
Tuấn bịt lỗ tai lại hét lên:
– Thôi được rồi, ông đừng có nói nữa, nhức đầu lắm! Trên đời này tui sợ nhất là bị cái miệng ông càu nhàu đó! Giờ muốn gì OK nói một tiếng! Còn không thì đánh!
Quân khõ đầu nó một cái:
– Ngon quá ha! Về!
Hai thằng vừa tính leo lên xe thì nguyên đám lâu la của thằng nhóc Tí từ xa réo lại í ới:
– Anh Tuấn, anh Tuấn!
Tuấn dừng xe nhìn đám tụi nó mỗi thằng lôi 1 quài dừa nước hổn hển đi tới, Tuấn hỏi:
– Cái gì đó nhóc!
Nó nhe răng ra cười vô tư:
– Dừa nước nè anh, có phải hai anh đi đốn dừa nước không? Tụi em chặt sẳn cho hai anh đem về nè!
Tuấn vỗ vai nó mỉm cười trong khi thằng Quân tiếp tục bối rối quay mặt đi:
– Cưng cứ để hết lên xuồng đi, chút có bạn của tụi anh đem về cất dùm. Cám ơn Tí nha! Giữ cái sim khuyến mãi anh cho luôn nha, xài tới một năm lận đó, khi nào xuống đây anh sẽ điện thoại cho cưng.
Tí nở to lỗ mũi trước lời cám ơn của thằng Tuấn, nó giơ cao cái điện thoại ngoắc tay ra hiệu cho đám bạn chạy biến đi. Hic hic, con bạn lớp trưởng của ông Quân đúng là dữ thiệt, chỉ làm mất có cái dao phai thôi mà nó chửi um sùm, cũng hên là nghe nói có mấy quài dừa nước còn để lại trên xuồng chị ta mới chịu để yên cho hai thằng đi về vì chỉ cần một quài dừa nước được bán ra thì cũng dư sức mua lại được con dao rồi, mà dừa của thằng Quân thằng, Tuấn chặt thì còn nghi ngờ về tính đúng nạo (vừa ăn) chứ còn dừa của đám nhóc trong Biền (từ địa phương chỉ nơi chốn) ấy chặt thì an tâm trăm phần trăm….