Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 132: Chương 132




– Anh Tuấn này! Sao đi chơi với em mà cái mặt anh một đống vậy?

Tuấn càm ràm:

– Cô mua đồ xong chưa? Đại đi rồi về!- Về làm gì? Chat với thằng đó nữa hả?

Tuấn bực dọc:

– Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì tới cô!- Anh ăn nói sao mà thô lỗ quá! Anh cũng đừng có lo! Thằng đó ở nhà nó không có buồn đâu!

Tuấn bỏ đi một nước, nó ghét khi con Quyên dám kêu Quân là “thằng đó”. Làm con nhỏ đuổi theo muốn hụt hơi, bổng nhiên nó khựng lại nhăn mặt:

– Này… cô nói cái gì mà “không có buồn”? Cô biết gì mà nói?

Quyên tươm tướp như thể sợ bị ai giành mất phần nói:

– Anh Kỳ Trương ngày nào chả qua nhà thằng Quân chơi! Hai thằng đó lúc này thân lắm!

Tuấn cười:

– Ha ha! Trò ly gián rẽ tiền! Cô nghĩ nói vậy tôi sẽ tin hả? Ông Quân không bao giờ chơi với cái đứa mạt hạng, rẽ tiền đó!- Anh không tìn thì thôi!…

Tuấn tỉnh bơ đi về khách sạn và mở máy ra chat voice với Quân:

– Mẹ ông khỏe không?- Ừh, khỏe! Còn nhóc thì sao? Ở bển vui không?- Tui chỉ muốn về nhà ngay thôi! Chán chết bà!- Anh nhớ nhóc quá hà!

Tuấn chợt nhớ lại lời con Quyên nó bèn nói:

– Êh ông! Có chuyện này tức cười lắm! Con quỷ đó mới nói gài tui nè!

Quân tự nhiên thấy nóng mặt lên:

– Sao? Nó gài gì nhóc!- Ha ha! Làm gì khẩn trương vậy? Ghen àh?- Mệt! Anh mà ghen? Nhưng kể anh nghe đi! Nó gài gì? Nhóc phải cẩn thận nha!

Tuấn bĩu môi:

– Cái mặt ông phải cẩn thận thì có! Nó nói ngày nào thằng Kỳ Trương qua nhà ông chơi! Mà tui đâu có tin!

Quân úp úng:

– Ừh…. còn gì nữa không? Có vậy thôi hả?

Tuấn le lưỡi cười trong webcam, trông nó thật đáng yêu:

– Tui hổng có tin nhưng mà chả biết sao vẫn muốn hỏi lại ông cho chắc ăn! He he he…. không phải tui nghi ngờ mà… mà hổng biết nữa, chắc tại tui sợ thằng chó đó nó…- Nè.. nè… đừng có kêu chó này chó nọ như vậy nha, anh không thích nhóc xưng hô với bất kỳ ai như vậy đâu!- Mà… có chuyện không?

Tuấn giả bộ cười giả lả, Quân đánh trống lãng:

– Chuyện gì?- Thằng đó có kiếm ông không?- Có! Mà anh chẳng quan tâm đâu! Nhóc đừng lo!- Ừh! Tự nhiên nghe ông nói vậy là tui an tâm! Xin lỗi không phải tui nghi ngờ mà tự nhiên cái suy nghĩ nó… sao sao áh!- Biết rồi, khỏi giải thích, mệt quá!

Tuấn lầm bầm:

– Con quỷ kia dám gài tui, tui nghi nó gài tui lắm mà… mà thằng khốn đó nó kiếm ông chi vậy? Nó kiếm thường không? Cẩn thận nha, mốt nó tới kiếm suỵt chó ra cắn nó đi! Tui không có ưa!

Quân ậm à ậm ực cho qua chuyện:

– Ừh… kiếm chơi thôi! Cũng ít ghé lắm!- Ít là mấy lần?- Nè… nè… đang chất vấn anh đó hả?- Thì ông trả lời đi! Mắc gì nó phải kiếm ông hoài chứ đúng không? Có lý do gì đâu!

Ha ha, nhìn cái mặt ngờ nghệch vừa hỏi rồi tự trả lời của hắn kìa. Muốn cắn gì đâu.

– Ừh….

Quân trả lời thật nhẹ, Tuấn vẫn không buông tha:

– Mà mấy lần? Ông nói đi!

Quân bậm môi lại, cậu không muốn nhóc lo lắng nhiều, biết là nói dối thì không tốt nhưng mà đôi lúc nói dối và không hại tới ai và làm người khác vui thì… cũng nên lắm chứ:

– Có một lần chứ mấy! Bộ không tin anh và nó không có gì sao?- Không phải, tui sợ nó qua chơi với ông hoài rồi nó to nhỏ tầm bậy tầm bạ, mà cái mặt ông học cho lắm vô rồi hay suy nghĩ tào lao… tui sợ! Ha ha ha!

Quân nóng mặt trước lời chọc ghẹo và chửi xéo của nhóc:

– Dám nói anh vậy hả thằng kia?- He he! Tự nhiên vui ghê! Con quỷ cái đó, chút tui qua chửi nó cho ông coi! Dám làm tui suy nghĩ…

Bổng nhiên Quân hỏi gằn lại nó:

– Mà ở bển có làm gì bậy bạ không mà sợ tui nghĩ tào lao hả? Có tịch mới rục rịch thôi!

Tuấn cười:

– He he he! Gái Singapore đẹp bà cố luôn cha ơi! Nhìn đã con mắt! Mà chả hiểu sao tui vẫn khoái ông hơn! Ha ha ha!

Quân cúi mặt, đỏ rần lên, cố giấu đi vẻ… bẽn lẽn:

– Xạo sự!

Vậy là cuộc nói chuyện của họ bổng nhiên lại trở nên vui vẻ, Quân yêu thằng nhóc Tuấn ở chỗ hễ suy nghĩ cái gì trong đầu mà nó nói huỵch toẹt hết ra cho cậu nghe ngay dù đôi lúc suy nghĩ đó của nó… dzô dziên khủng khiếp. Quân la thế nào thì la nhưng nói thì nó vẫn nói chẳng biết thế nào là phép lịch sự cả… mà đôi lúc cách diễn đạt suy nghĩ của nó ngô ghê thấy sợ luôn. Như vụ thằng Kỳ Trương qua nhà mình chơi sao con Quyên nó biết nhỉ? Ha ha rõ ràng là hắn có sợ và nghi ngờ rành rành như vậy mà lại nói là không tin lời con Quyên. Tuy nhiên hắn hành động như vậy làm Quân thấy đáng yêu làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.