Khi Quân chạy tới nhà thằng Tuấn thì quây quanh phía trước khung cảnh thật hổn loạn, có khá nhiều người đang cãi nhau thậm chí có cả mấy chiếc xe tải dừng trước nhà rồi người khuân kẻ vác vật dụng trong nhà khá tấp nập. Mẹ thằng Tuấn đang kéo tay, kêu gào ngăn cản nhưng thật vô ích. Quân dừng xe lại, cậu chạy tới hỏi lớn:
– Có chuyện gì vậy cô? Mấy người này làm gì vậy? Bác trai đâu?
Mẹ thằng Tuấn ngồi bệch xuống đất mà khóc:
– Hu hu… Công an lại mời ổng lên đồn nữa rồi, mấy người này đang tới đây xiết đồ nhà cô! Quân ơi!
Quân la lên:
– Trời sao cô không điện thoại báo công an? Để con gọi cho!- Cô gọi rồi, mà nãy giờ có thấy ai xuống đâu?
Quân hỏi chuyện mẹ thằng Tuấn một lúc thì mới thấy một chiếc xe Jeap của công an từ xa chạy đến. Mấy chiếc xe tải lúc ấy mới chịu túa ra bỏ chạy. Quân dìu mẹ thằng Tuấn vào nhà, trông bà ủ rũ và tóc tai rối bời. Căn nhà thằng Tuấn giờ đây trở nên tang hoang và trống hươ trống hoắc như một bãi chiến trường. Bé Tư đang ngồi khóc trong nhà, bên cạnh nó có một thằng con trai nhìn trẻ và đẹp trai hơn cả nhóc Tuấn nữa, khuôn mặt lại hao hao chắc là anh của nhóc rồi. Thấy Quân hắn khẽ gật đầu. Mấy tên dân phòng túa vào hỏi thăm ba điều bốn chuyện, một ông mặc đồng phục công an cũng ghi ghi chép chép cái gì đó rồi cũng bỏ đi dù chưa giải quyết được chuyện gì. Mẹ Tuấn khóc tấm tức làm Quân cũng thấy xót xa trong lòng. Nó bèn hỏi:
– Cô ơi, sao nhóc nói là ba của Quyên sẽ giúp…- Hu hu, giúp thì giúp chút đỉnh thôi chứ đâu có ai mà giúp hết sức đâu con. Mà giấy tờ của cái nhà này đã thế chấp ngân hàng mất rồi! Đồ đạc trong nhà bây giờ không còn thứ hết. Cô phải làm sao đây! Hu hu…- Cô bình tỉnh đi!- Trời ơi! Chuyện tới nước này con bảo làm sao mà cô bình tỉnh được nữa, nay mai gì cả nhà này sẽ bị đuổi khỏi đây thôi! Ông Tấn ơi là ông Tấn, ông ham làm ăn chi cho cố vô…
Quân cũng ngồi thừ xuống đất trên đống giấy tờ đang vương vãi, chuyện này đúng là ngoài khả năng nó rồi, biết làm sao giờ? Nó mím môi:
– Hay cô điện thoại lại cho ba của Quyên xem ông ấy có giúp được gì không? Con chạy đi lại đây một tí con quay về liền.
Nói xong Quân xách xe và cái balô chạy đi mất. Bà Tấn chỉ còn biết ôm hai đứa con đang ngồi im ru nãy giờ mà khóc rống lên. Có lẽ Quân nó cũng bất lực và bỏ đi mất rồi. Còn ông Hùng? Liệu có nên điện thoại cho ông ấy không? Nhìn ánh mắt ngơ ngác của hai đứa con mà bà bất giác lại rơi nước mắt. Bà hỏi thằng con trai lớn:
– Con đã ăn gì chưa? Lúc này học hành ở ngoài đó sao rồi?
So với thằng em thì thằng anh nó hiền gấp trăm lần vì từ đó tới giờ chỉ biết chúi đầu vào học. Hai đứa khác nhau một trời một vực. Nó lắc đầu ngơ ngác nhìn mẹ vì chẳng hiểu ra chuyện gì đang xãy ra ở nhà nữa.
Lúc nãy khi vừa mới dừng xe vô nhà thì bị người ta nhào tới thô bạo xô ra rồi giật chiếc xe khiêng lên xe tải. Mẹ nó nhào tới cản lại nhưng đụng nhằm cái bô xe giờ vẫn còn đang bị bỏng ở tay. Cái thằng vừa bước vô nhà nó hồi nãy hình như là thằng Quân? Cái thằng mà bé Tư nói là… “người yêu” của thằng Tuấn-em đấy sao?
Khoảng bốn mươi phút sau thằng Quân quay lại, cái Balo của nó đã biến mất trên vai, thay vào đó hai tay nó đặt trước mặt mẹ thằng Tuấn một bịch tiền mỏng, nó nói:
– Lúc trước Tuấn nó có gởi cho con một số tiền, bây giờ con gởi lại cô vậy! Để con về tính lại thêm coi còn cách nào xoay sở giúp được gia đình mình được không!
Mẹ thằng Tuấn thút thít cầm lấy bịch tiền:
– Thôi con tới như vậy là được rồi, con có làm ra tiền bạc đâu mà giúp, chắc một hồi bác trai về thế nào ổng cũng có cách mà! Con còn phải lo cho mẹ nữa mà!
Quân cười hì hì:
– Con cũng có đi làm lai rai mà cô, với lại ở quê có hai mẹ con có gì đâu mà lo. Ở thành phố chi phí đắt đỏ… đụng cái gì cũng phải có tiền.
Mẹ thằng Tuấn nghĩ tới cảnh ngộ trước mắt bổng nhiên thở dài, thằng Tuấn anh đang trong thời gian học lên tiếp tục nữa nên cần rất nhiều tiền học phí. Không lẽ bây giờ bỏ ngang xương? Cả con bé Tư cũng chưa tốt nghiệp lớp 12 nữa…
Lúc đó thì ông Tấn thểu não bước vào nhà, vừa thấy thằng Quân ông nổi dóa lên ngay:
– Thằng khốn, giờ này mày còn can đảm vác mặt lên đây nữa sao? Cút khỏi đây ngay cho tao! Vừa lòng mày chưa? Nhà này ra nông nổi như vầy vừa ý mày chưa?