Ông Tấn bất lực bấm điện thoại cho nhà con Quyên nhưng không ai bắt máy, điện thoại của ông Hùng thì lại ngoài vùng phủ sóng. Trong túi ông bây giờ thì thậm chí không còn một đồng xu lẻ nữa. Bà Tấn buồn bã nhìn ông nói:
– Thằng Tuấn gởi thằng Quân mười bốn triệu rưỡi, Quân nó mới đưa lại cho tôi nè… ông lấy bớt một ít mà xoay sở. Tôi đã đưa cho thằng Tuấn-anh năm triệu rưỡi để đóng tiền học và tiền ăn rồi!
Ông Tấn giật phăng bịch tiền trên tay, gầm gừ:
– Trong khi ba mẹ nó như vậy mà nó lại đem số tiền như vầy đưa cho mẹ con thằng đó! Bà sáng mắt ra chưa!
Bà Tấn thở dài:
– Ông ngộ thật! Tiền của nó làm thì nó muốn làm gì thì làm với lại lúc trước nhà mình có cần tiền đâu! Giờ thì người ta đã gửi lại cho mình rồi. Mà ông có thấy là khi nhà mình đụng chuyện thì ông Hùng bổng nhiên biến mất không hả?- Thôi bà im đi! Bây giờ tui đón xe ôm qua bển đây! Khổ ơi là khổ.
Nhà có bốn chiếc xe máy bổng nhiên đùng cái trong một buổi sáng thì không cánh mà chẳng biết bay vào tay ai nữa. Tội nghiệp thằng Tuấn-anh phải đón xe buýt đi học rồi chuyện học hành của nó nữa… biết tính sao đây! Cả con bé Tư nữa, sáng giờ con bé ngơ ngác khóc sưng cả mắt. Thằng Tuấn-em dường như cả nhà này bây giờ chỉ còn biết trông nhờ vào nó và con Quyên mà thôi.
Xe ôm dừng lại, ông Tấn bấm cửa nhà ông Hùng cả hơn mười lăm phút những tất cả vẫm ỉm im. Quái lại vợ chồng ông ấy trốn đi đâu mà lại không mở đèn nhỉ? Ông Tấn tiu ngĩu quay về, ông thật sự không dám nghĩ về ngày mai nữa. Một tương lai đen tối đang bao trùm trước mắt. Cơ nghiệp công tình ông gầy dựng biết bao lâu giờ bổng nhiên tan tành mây khói….
– Ba! Mẹ! Trời ơi, con nhớ ba mẹ lắm đó! PaPa, Papa qua đây chút phải dẫn con đi mua quà nha!
Quyên chạy đến ôm vào bụng ba mình nũng nịu. Thằng Tuấn bất giác quay mặt đi, tự nhiên sao nó lại nhớ ba mẹ nó thế này. Một nổi nhớ quay quắt rất khó tả. Tự nhiên nó lại cảm thấy mũi lòng và muốn khóc thế? Không được, nó là con trai mà! Rồi hình ảnh thằng Quân hiện về cùng lúc đó. Nó bỏ đi vào phòng nằm và cố nhắm mắt ngủ để xua tan đi mọi suy nghĩ. Nó muốn quay về Việt Nam, nó không muốn ở cái chổ khốn kiếp và tù túng này nữa. Con quỷ Quyên nói đi chữa bệnh gì mà có thấy nó đi chữa bệnh gì đâu? Toàn là đi mua sắm. Nó chán nản khi phải ở đây lắm rồi……
– Cô này! Con đang ở trước nhà nè, sao nhà mình đóng cửa im ru vậy cô? Ra mở cửa cho con đi!
Quân sau khi trả tiền cho ông xe ôm thì tiến tới trước căn nhà quen thuộc của thằng Tuấn. Nhưng sao bây giờ trông nó hoang tàn và trống trãi khiếp đảm. Cậu nhấc máy lên gọi cho mẹ nhóc thì bận được câu trả lời:
– Quân hả? Gia đình cô đã dọn đi rồi! Có chuyện gì không con?- Dạ! Cũng có chút chuyện ạh! Cô đang ở đâu con qua gặp cô nha!- Hay là hẹn ở quán nước nào gần gần đi! Có bác trai ở nhà e không tiện lắm!- Dạ con biết mà!…
Mẹ của Tuấn mới có mấy ngày nhìn sao mà hốc hác quá vậy nè, Quân mũi lòng nói:
– Cô… có vẻ ốm đi nhiều quá! Mọi người vẫn khỏe hả cô?
Mẹ Tuấn trào nước mắt ra, tự nhiên bà không biết nói gì bây giờ nữa…
– Bác trai bây giờ thế nào hả cô?- Ổng… bệnh nằm ở nhà rồi!- Sao? Bác trai bệnh rồi hả cô? Bác ấy có sao không?
Mẹ Tuấn thở ra:
– Ừh chắc không sao đâu! Uống thuốc sẽ khỏi thôi mà!
Quân rụt rè chìa ra trước mặt mẹ Quân một ít tiền được gói gém khá cẩn thận đựng trong một cái nylon đen, nó ngập ngừng nói:
– Cô này! Thằng Tuấn bên Sing nó gửi tiền về cho con nữa này! Con chưa dám nói với nó tình hình của gia đình bên đây nên nó không biết, nó nhờ con giữ dùm. Chắc của nhà con Quyên cho…
Bà Tấn khẽ chau mày:
– Thằng Tuấn sao ngộ vậy? Tiền ở đâu mà nó có? Nhưng tại sao nó không giữ mà lại gửi về cho con làm chi cho mất công?
Quân gãy đầu và bắt đầu vắt óc suy nghĩ: “Nói sao bây giờ!”. Nó khẽ à lên một cái:
– Dạ, tại con giả bộ nói nó là con cần tiền mua đồ nên hỏi mượn nói, nó mới gửi về!
Mẹ Quân lầm bầm:
– Cái thằng làm gì mà có tiền nhiều thế nhỉ? Cô nghĩ nó làm còn không đủ ăn tại sao lại… Có khi nào nó đi ăn trộm hay ăn cướp hoặc làm cái gì không đàng hoàng không Quân?
Quân nhảy nhỏm lên:
– Ấy chết, không phải đâu cô ơi, chắc tiền của nhà con Quyên cho nó tiêu vặt bên đó mà nó không xài đó cô ơi! Bên nước ta toàn xài Đô La nên đem về Việt Nam thấy có giá trị vậy đó!
Mẹ Tuấn gật gù, bà tính hỏi điều gì đó nhưng lại quên mất. Thật sự trong túi bà bây giờ tiền cũng chẳng còn bao nhiêu nữa, căn nhà mới ọp ẹp trong hẻm mới dọn về giá thuê tới một triệu rưỡi một tháng trong khi người ta phải bắt đóng tiền thế chân một năm mới cho ở. Năn nỉ mãi bà mới có thể ứng trước ba tháng và hẹn vài tuần nữa sẽ trả nốt. Chồng bà lại đang đổ bệnh nằm chèo queo. Cũng hên có số tiền hôm trước của thằng Quân đưa mà bà mua một số vật dụng trong nhà, bây giờ vừa hết tiền thì thằng Quân lại đến tiếp tế thật là may.
Quân chào tạm biệt mẹ thằng Tuấn và đi bộ ra về:
– Ủa Quân, xe con đâu?
Quân bối rối:
– Dạ xe con bị bể bánh rồi, con đi xe ôm. Cô về ạh!- Ừh thôi cô về!
Mỗi lần thấy Quân là bà cứ lắc đầu tiếc nuối. Ước chi tụi nó chỉ là bạn thân hay anh em kết nghĩa của nhau thì hay biết mấy! Cuộc đời sao mà trớ trêu quá đi thôi….