Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 14: Chương 14




– Ủa anh Quân, hồi bữa sao mà thằng Tuấn nó ngủ lại ở nhà anh vậy? Có chuyện gì xãy ra với nó hả?

Điệp vừa quậy ly cà phê một cách vô thức, vừa cố bật ra câu hỏi một cách tự nhiên sao cho giống như là đang vô tình nhất. Thằng Tân không dám hỏi nhưng cũng cảm thấy nặng nề. Trong khi đó thì Quân vô tư cười nói:

– Trời ơi, ông chự chẳng biết gây thù chuốc oán với ai mà bị đập rồi còn bị chém ở công viên Phú Lâm lúc anh đi học ngang qua đó thấy nên phải chở nó đi bệnh viện may hết 13 mũi, đòi chở về nhà mà nó không chịu nên anh kêu nó qua phòng anh ngủ… mà có chuyện gì hả?

Thằng Điệp giả bộ đánh trống lãng:

– Dạ em tính hỏi là anh có thấy ai đánh nó không anh?

Quân cố nhớ nhưng lắc đầu:

– Lúc đó anh không để ý lắm chỉ thoáng thấy hai thằng chạy xe Nouvo màu xám lướt qua.. mà chi vậy? Đừng nói là Điệp với Tân tính đi trả thù dùm nó nha!

Vừa nói Quân vừa cười khúc khích, thằng Điệp ngứa mũi cự lại:

– Anh cười vậy là ý gì?- Thì tướng Điệp với thằng Tân mà đi đánh người ta chắc tức cười lắm!

Thằng Điệp phụng phịu:

– Có gì mà mắc cười chứ, em chỉ hỏi vậy để kêu tụi bạn giang hồ của em xử dùm chứ em sao dám.

Quân còn cười lớn hơn nữa:

– Ghê vậy ta, vậy mốt anh bị ai đánh chắc phải nhờ Điệp ra tay nghĩa hiệp quá!…

– Thằng Tuấn nói anh thích nó lắm hả?

Im lặng nãy giờ bổng nhiên thằng Tân hỏi một câu làm thằng Điệp suýt sặc sụa còn Quân tắt ngay nụ cười nhưng sau đó cậu nhanh chóng cười mỉm chi lại. Thằng Điệp hít một hơi rồi nói:

– Có không anh Quân?

Quân lấy lại vẻ tự nhiên nhanh chóng trả lời:

– Nó nói vậy àh? Ha ha ha… cũng có thể…- “Cũng có thể ” là sao, có là có mà không là không, “có thể” nghĩa là sao?

Quân bổng nhiên nghiêm mặt một cái rồi nói:

– Anh không biết nữa…

Rồi anh lại mỉm cười:

– Mà sao lại đi hỏi chuyện đó ta… thì anh cũng thích Tân với Điệp như nó đó thôi!- Không phải thích kiểu đó…

Thằng Điệp khổ sở nói, thằng Quân tỉnh bơ hỏi:

– Chứ thích kiểu nào? Đừng nói ý Điệp là chuyện iu đương như trai gái nha.

Điệp nuốt nước miếng gật đầu.

Quân phì cười nói:

– Thằng Tuấn nó dám nói vậy hả? Ừh, để đó đi, anh sẽ xử tội nó!

Thằng Tân không buông tha:

– Nhưng mà thực tế có không? Anh nói đi!

Quân vẫn tỉnh bơ:

– Nghĩ sao vậy chứ? Anh đâu có điên mà đi thích thằng đó! Chắc nó ảo tưởng!

Và trong thâm tâm của mình Quân cũng rất mong mình không điên. Thằng Điệp được nước làm tới:

– Vậy… anh thích ai? Ý em nói là anh yêu ai?- Ý trời, làm gì mà điều tra tui dữ vậy hai cậu?

Thằng Quân cốc yêu lên đầu hai thằng nhóc và giơ tay lên ra hiệu tính tiền, thằng Tân bắt đầu lấy hết bình tỉnh nói:

– Vậy cho em hỏi câu cuối nha, hơi vô duyên một chút…

Quân vừa trả tiền cho người phục vụ vừa chau mày một tí, rồi cậu nhìn Tân đá lông nheo cười một cái:

– Vụ gì nghiêm trọng dữ vậy? Hỏi thử nghe chơi coi?- Anh thích con trai hay con gái?

Ngay cả thằng Điệp khi nghe thằng Tân nói như vậy còn… hết hồn. Không ngờ lầm lầm lì lì như thằng Tân mà hỏi nhiều câu bạo thấy ớn. Quân đứng dậy, nhéo lỗ mũi thằng Tân một cái:

– Anh thích nhóc Tân đó, được chưa nè! Đi học, trễ rồi kìa!

Thằng Tân cười le lưỡi, cảm giác thật sung sướng trong khi thằng Điệp nghe khóe mắt mình cay cay dù rằng cả hai thằng đều biết rằng đó chỉ là câu nói đùa không hơn không kém của thằng Quân.

“- Nghĩ sao vậy? Anh đâu có điên mà đi thích thằng đó! Chắc nó ảo tưởng!”

Tiếng thằng Quân rõ mồn một trong đoạn ghi âm bằng điện thoại của thằng Điệp khiến thằng Tuấn thấy mặt mũi như tối sầm lại vì tức tối, đã thế hai thằng bạn còn lăn ra cười nhạo báng càng khiến nó điên tiết lên. Nó hầm hầm nhìn lên thì thấy thằng Quân đang giỡn với thằng Tài nữa chứ. Vứt cái điện thoại trên bàn, nó hậm hực đi vòng ra cửa sau phía toalét đứng ngay lang can ngắm sao trời, cúp tiết. Thằng Tân vừa ôm bụng vừa nói với theo:

– Đi đâu đó thằng ảo tưởng? Ha ha ha, “cứt loại ba mà tưởng socola loại một” hả em. Làm tao cứ tưởng anh Quân mê nó thiệt ai dè. Giờ mới biết ai mê ai.

Ra lang can thằng Tuấn đứng lầm bầm… ” mẹ bà cái thằng Pede thúi kia, dám nói ông mày ảo tưởng, được rồi! Kỳ này tao sẽ cho mày mê tao chết mệt luôn rồi tao đá một cái cho bỏ ghét!”. Đang lảm nhảm thì thằng Quân bước ra đi vào toa lét làm nó hết hồn. Sau đó thằng Quân dửng dưng nhìn nó một cái lạnh lùng, nhếch môi nhẹ một cái khinh khỉnh, không quá nhiều cảm xúc, không giống như người đang đứng đối diện là nó chút nào sau những gì đã xãy ra giữa hai đứa. Thằng Quân đi vào lớp rồi nó mới thấy quê độ một cách không lý giải được và mặt nóng phừng phừng, mắt nó cay cay vì bị nhiều cảm xúc khó chịu trộn lẫn.

– Làm gì bực bội đứng đây vậy bạn Tuấn?

Tiếng thằng Kỳ Trương vang lên lanh lảnh sau lưng, thiệt tình nó cũng không ưa thằng này lắm, bất đắc dĩ chung kẻ thù nên mới nói chuyện…

– Ừh, thầy dạy chả hiểu con hạch gì hết!

Hai thằng đứng dựa tay lên thanh chắn nhìn về phía chân trời, thằng Tuấn hỏi:

– Ủa sao mày biết thằng Quân vậy?- Trời ơi, lớp 12 nó học chung với tao dưới quê chứ đâu! Hồi đó nó học vi tính giỏi lắm, nổi tiếng khắp trường luôn! Đi đâu cũng có đám con gái bu theo…- Nó pede hả mậy?

Thằng Kỳ Trương trả lời một cái tỉnh bơ khiến Tuấn xém té xỉu:

– Ai biết nè… đó giờ có thấy nó chở con ghệ nào đâu, trong lớp học lại dính sát với thằng Tài, tao nghĩ nó Pede. Mà mày thấy tao nói có lý không?

Thằng Tuấn cười hùa theo trước lập luận của thằng Kỳ Trương:

– Ủa mà mày chọc vậy nó không giận mày hả?

Thằng Kỳ Trương tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Trời, con trai với nhau không, chọc giỡn chơi có chút xíu mà giận cái gì! Thằng Quân Pede vậy đó chứ tao biết cái tính nó không có đàn bà đâu!

Tuấn gật gù:

– Ờ… ờ… tao cũng thấy vậy!- Bộ nó có dê mày hả?

Thằng Kỳ Trương chuyển đề tài thật nhanh, thằng Tuấn hưởng ứng theo liền:

– Ừh, tao thấy nó đối với tao kỳ kỳ…- Mày có sợ không?- Mắc gì sợ? Mặt tao vầy mà đi ngán nó! Tao chơi với hằng hà Pede nên đâu có lạ lẫm gì…

Tự nhiên thấy thằng Tuấn vỗ ngực xưng tên thằng Kỳ Trương cười khúc khích:

– Mà công nhận học trong lớp có nó vui ghê! Mày nghĩ ra tiết mục gì ghẹo nó chơi đi! Tao thấy mày đẹp trai, sẳn thấy nó có gì đó với mày nữa hay là mày cua phá đám nó với thằng Tài đi. Tao không ưa cái mặt thằng Tài chút nào hết.- Thằng Tài sao vậy?

Tuấn hơi bất ngờ nên vọt miệng hỏi, thằng Kỳ Trương nói:

– Không giấu gì mày, tao cảm giác hình như thằng Tài vì chơi với thằng Quân mà… bỏ nhỏ em của tao. Thấy nó lơ lơ làm con em tao tức quá trời!

Thằng Tuấn cười:

– Em gái mày đẹp hôn? Để tao dớt giùm cho! Tao cũng vừa bị con Hà Bá kia đá nè!- OK bữa nào tao dẫn nó ra mắt mày, nhưng trước hết phải chơi hai thằng đó mới được! Tao nhờ mày đó nha!

Thằng Tuấn cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết:

– OK, để đó cho tao! Tao sẽ kua nó trong vòng… ba nốt nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.