Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 166: Chương 166




Con Quyên lục đục dọn đồ cho thằng Kỳ Trương và hỏi:

– Ủa bây giờ anh tính sao hả anh?- Sao là sao? Mà cô để đó đi, tôi tự xếp được mà, làm gì vậy?

Quyên hỏi:

– Anh tính đi về nhà hay về đâu?

Thằng Kỳ Trương chán nản nói:

– Chả biết nữa, có lẽ về khách sạn ở vài ngày, khi nào tháo băng trên đầu ra rùi về…- Nhưng ở trong khách sạn thì ai chăm sóc cho anh!- Tôi tự lo được mà có gì đâu, mà sao dạo này thái độ cô ngộ thế? Làm gì quan tâm tới tôi dữ vậy? Chuyện thằng Tuấn sao rồi? Có manh động gì chưa?

Quyên buồn rầu:

– Nhà nó im re hà, chắc phen này ba nó ở tù luôn thiệt rồi đó anh ơi! Mà Kỳ Trương này, cho tới bây giờ em mới thắc mắc nha…- Chuyện gì?- Tại sao anh lại quan tâm tới chuyện của hai thằng đó vậy? Em không quan tâm thì thôi chứ tại sao anh lại…

Tự nhiên nghe con Quyên thắc mắc thằng Kỳ Trương đâm chột dạ, nó sợ con nhỏ này biết bí mật của nó nên rít lên:

– Cô thì biết cái gì, đó là chuyện riêng của tôi!

Quyên vừa xách cái vali đi theo thằng Kỳ Trương và mỉm cười hỏi:

– Chứ không phải anh vì em àh?

Kỳ Trương nhìn nó tròn xoe con mắt:

– Vì cô? Vì cô là sao?- Anh xưng hô với em sao mà xa lạ quá vậy? Thì em nghĩ anh muốn giúp em nên mới nhiệt tình đến như vậy…

Thằng Kỳ Trương chả quan tâm tới chuyện đó gì mấy, nó trả lời cho qua loa:

– Ừh thì cứ cho là vậy đi!

Quyên quay qua nhìn vào mắt nó và nói, mặt cô có vẻ gì đó thẹn thùng:

– Anh thích em àh?- Hả?

Kỳ Trương tròn xoe con mắt ra thêm một lần nữa, mồm há hốc, nó không tin là những lời vừa thốt ra là của con Quyên. Nó lắp bắp:

– Cô… nói.. gì?- Anh thích em đúng không?

Quyên ưỡn ngực lên và trở nên rất tự tin sau tuyên bố động trời của mình:

– Cho tới giờ em mới nghĩ ra lý do vì sao anh hợp tác với em lâu nay, cuối cùng em mới đi đến kết luận là chỉ có thể là vì anh thích em nên anh mới làm vậy thôi! Anh nói đi anh đừng có chối!

Tội nghiệp thằng bệnh nhân mới xuất viện, nó ôm bụng cười nghiêng ngã:

– Thôi, cô xì tốp được rồi, không khéo trí tưởng tượng của cô làm tôi chết vì mắc cười quá!

Quyên vẫn quả quyết:

– Vậy anh nói đi, vì lý do gì được chứ?

Thực sự mà nói thằng Kỳ Trương ban đầu nghe con Quyên tuyên bố như thế nó cũng muốn cười điên lên vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng nó chả thèm giải thích chi cho mệt:

– Kệ cô, muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Nó bỏ đi thẳng một nước còn con Quyên thì hí hửng cười tít mắt chạy theo.…

Quyên gõ ầm ầm cửa phòng khách sạn của thằng Kỳ Trương đang ở:

– Anh Kỳ Trương, mở cửa nhanh, mở cửa nhanh, có tin quan trọng nè!

Người mở cửa phòng là một chàng trai tướng tá hết sẩy và cực kỳ phong độ, anh ta cài lại cái cúc áo cuối cùng rồi bước thẳng ra cửa. Quyên cứ đứng vậy ngơ ngẩn nhìn theo mà chẳng để ý thằng Kỳ Trương bên trong đang làm gì? Chỉ tới lúc nó quạo quọ đi ra:

– Cô làm cái gì trò nữa vậy? Tới sao không điện thoại báo trước?- Ai vậy anh?

Quyên nhìn theo thằng đó và hỏi, Kỳ Trương bối rối, gãy đầu:

– Ừh thì… có ai đâu?- Bạn anh hả? Đẹp trai bà cố luôn!

Kỳ Trương gật đầu cho qua loa và hướng sang chuyện khác:

– Cô nói có chuyện gì là chuyện gì?- Ba em có một người quen làm trong ngân hàng Đại Tín ở dưới quê của thăng Quân, họ nói nó đem giấy tờ đất để làm thủ tục hỏi vay tiền kìa.

Quả thật là tin tức của con Quyên có sức chấn động ghê gớm, thằng Kỳ Trương trợn mắt lên hỏi tới, dù rằng nó đang cố giữ giọng ra vẻ phớt lờ:

– Rồi sao nữa?- Thì bên đó chào giá ba em.

Kỳ Trương lại hỏi thêm:

– Nhưng sao em biết?- Thì cái ông bên ngân hàng bán cái nó qua chỗ của ba em để nhận hoa hồng! Nhưng mà cuối cùng ba em cũng không chịu vì nó đòi vay số tiền quá lớn.

Kỳ Trương sốt ruột:

– Nhiêu? Mà nó vay để làm gì?- Một tỉ! Chả biết nó cần số tiền ấy để làm gì nữa, có khi nào là để lo cho ba thằng Tuấn không?- Rồi cuối cùng như thế nào?- Thì ba chỉ xin thông tin của nó lại có gì sẽ liên lạc sau chứ sao giờ, nhưng chắc chắn là không được rồi, lúc thấy nó bước vào công ty của ba, em và nó nhìn nhau muốn lọt tròng con mắt luôn! Thằng chó Pede khó ưa đó!

Kỳ Trương sa sầm mặt mày xuống, nó thấy giống như vừa bị thằng Quân tạt thêm một ca nước lạnh vô mặt vậy. Tại sao thằng Quân có thể hy sinh vì thằng Tuấn nhiều đến như vậy chứ?

– Quyên này! Bây giờ em về nói ba liên lạc với nó và ra điều kiện thế này nè……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.