Quân ghé nhà con Liễu thì Dì Tư nói nó đã đi chơi với con Tép rồi, ghé nhà chú Tùng, bà Kiều cũng chả thấy! Nó cảm thấy mình như đang run lên như sắp khóc, nó đảo hết tất cả các quán nhậu, quán ăn gia đình, cà phê nhạc sống, nhưng tất cả đều bặt vô âm tín. Thằng Tuấn thì lại tắt máy điện thoại, tức nhiên là nó không dám điện tới số của con Tép rồi… Nó đứng giữa đồng trống, ngục lên đèn xe. “Tép ơi! Mày đang chơi trò gì với tao vậy?” Đã hơn tám giờ rồi, liệu sẽ có chuyện gì xãy ra không? Tép ơi là Tép thằng Tuấn có chuyện gì mà mày chết với tao. Tao mà mất nó là tao thề sẽ không bao giờ tha thứ cho mày đâu!
Tiếng nhạc rình rang, tiếng cười đùa vui vẻ, thằng Tuấn lén liếc nhìn con Tép, bà chị này vẫn đang chăm chỉ đớp mồi. Hễ thằng Tuấn toan đứng dậy thì nó hỏi ngay:
– Tính làm gì đó thằng kia? Ngồi xuống, tao nói không là không!
Nó lại ngồi xuống. Con Liễu đang ngã ngớn nói lớn về phía con Tép như đang cố gắng át tiếng nhạc:
– Tép thằng Quân nó điện thoại cho tao nè, tính sao đây? Bắt máy không?
Con Tép chồm tới giật điện thoại:
– Đưa đây cho tao! Thằng đó chỉ có tao mới trị được thôi!
Tiếng thằng Quân hoảng sợ thật sự, nó gào lên như van xin nó trong điện thoại:
– Tép, mày đang ở đâu vậy?- Tao đang ở đâu kệ tao, hỏi chi? Liên quan gì tới mày?- Nhóc Tuấn của tao đâu? Cho tao gặp nó đi, tao muốn gặp nó liền!
Con Tép hét vô trong điện thoại:
– Mắc nhục quá! Bây giờ nó đang vui vẻ hạnh phúc với người khác rồi, nó không cần một thằng hèn nhát như mày nữa đâu!- Thôi mà, tao biết mày giỡn với tao mà, Tép… làm ơn cho tao gặp nhóc Tuấn đi!- Mơ đi cưng. Ờh.. mày nói với con lớp trưởng đêm nay thằng Tuấn không có về đó ngủ nữa, khỏi chờ cửa. Nó ngủ ở nhà bạn mới! Thôi tao cúp máy àh!
Con Tép hí hửng cúp máy còn thằng Tuấn thì rươm rướm nước mắt:
– Sao chị nói vậy?- Kệ bà nó đi! Tao phải trả thù dùm mày chứ! Thấy chưa? Ha ha ha! Nó không quýnh đít lên tao mới sợ!
Con Tép cắt ngang cú điện thoại khiến thằng Quân như muốn phát điên lên. Không ngờ con bạn lại có thể đoạn tình với nó đến như vậy. Nó sợ nhất là khi tâm trạng đang ở trong cảm giác bị mất mát một người nào đó. Sự cô đơn và hoảng loạn thật sự khủng khiếp khiến nó chẳng thể biết làm sao ngoài việc ngồi bệch xuống đường, thu người lại và sỉ vả bản thân. Đúng vậy! Tất cả lỗi lầm đều là do nó hết, trước đây với thằng Tài thì nó không có lỗi gì cả còn với nhóc Tuấn thì sao? Nó ỷ rằng mình được nhóc yêu nhiều nên đâm ra tự phụ, bây giờ thì nó đã hối hận thật nhiều. Chỉ cần bây giờ nhóc ở bên cạnh nó thì nó sẽ thay đổi tất cả… Triết lý con cá đang nằm chắc trong tay mình chỉ vì muốn vờn vũ mà để sẩy mất lại hiện về khiến nó chẳng biết làm gì khác ngoài chuyện đập đầu vô… yên xe….
Tuấn vẫn kín đáo liếc chị Tép nó phát hiện ra rằng bà này mắt cũng đang không rời khỏi nó. Nó đành giã lã bò qua ngồi sát bên chú Tùng và cụng bia liên tục. Thấy thằng nhóc bắt đầu vui vẻ lên con Tép mới chịu thôi liếc nhìn. Tuấn ghé sát lỗ tai chú Tùng:
– Chú cho con mượn điện thoại nhắn tin cái. Điện thoại con hết pin…
Thằng Tuấn vừa bỏ điện thoại chú Tùng vô túi bèn đứng dậy.
– Êh Tuấn đi đâu đó!
Con Tép phản ứng nhanh như máy, Tuấn gãy đầu:
– Dạ, khi uống bia thì đừng hỏi ai đó đi đâu đó nha chị!
Con Tép cười gian manh:
– Đưa điện thoại mày của cho tao nhanh!
Tuấn miễn cưỡng đưa cho con Tép cái điện thoại rồi biến nhanh vô toa lét. Vừa đóng cửa sầm lại nó móc cái điện thoại chú Tùng ra nhắn tin ngay cho thằng Quân: “Ông Quân, tui đang ở nhà nội của bà Liễu, ông tới cứu tôi liền bà Tép kiềm kẹp tui chặt quá!”. Con Tép có mơ cũng không ngờ thằng Tuấn đã đi trước nó một bước.
Đang ngồi cố gắng bình tĩnh cũng như suy đoán khả năng xem tụi con Tép có thể ở đâu nhất thì thằng Quân nhận được tin nhắn của chú Tùng. Nó suýt khóc khi biết đó là tin nhắn của nhóc. Nhóc vẫn còn là của nó. Quân cố gắng để không mỉm cười và hét lên mừng rỡ vì rất giống điên, tại trước ấy một giây, nó vẫn còn đang rớt nước mắt mà.
Quân đúng là trong lúc bấn loạn đã trở nên lú lẩn, tại sao nó có thể quên được nhà nội của con Liễu chứ. Cũng hên chỗ đó không xa lắm! Nó mừng rở và tràn trề niềm tin phóng xe tới đó. Hic hic, còn con quỷ con Tép thì tính sao đây? Làm sao lôi thằng Tuấn ra khỏi đó? Có gì nó nhảy vô chung đám luôn chắc không sao? Kệ, miễn được ở bên cạnh và giám sát nhóc Tuấn là được, nó không thích nhậu nhẹt như vậy chút nào. Ông trời lần này có lẽ đã mệt mỏi thực sự khi đùa giỡn nhiều phen với hai thằng này nên đã khiến cho thằng Quân nãy ra được một sáng kiến. Nó bấm máy cho thằng Vũ chồng con Tép:
– Vũ, vợ ông nhẹt tùm lum kìa, giờ tui vô nhà chở ông rước nó về nha!
He he, Quân phục nó thông mình quá xá, bởi lẽ khắc tinh duy nhất của con bạn nó là thằng chồng của nó… trên đường đi thằng Quân hồ hời nói:
– Giờ ông vô trước nha, sau đó ông dụ con Tép ra nhà sau nói chuyện dùm tui càng lâu càng tốt.
Chồng con Tép thắc mắc:
– Chi vậy?- Thì cứ biết vậy đi! Tui cần giải cứu một người!
Theo y kế hoạch, chồng em Tép vừa xuất hiện là con Tép… quéo giò luôn. Trời đất ơi, Tuấn ngạc nhiên tưởng chồng của bả bặm trợn dữ dằn lắm ai dè cao ráo, đẹp trai trẻ măng vầy nè trời, cái bà này đúng là mê trai trẻ đẹp, hèn chi sợ chồng là phải. Tuấn cười thầm trong bụng, mà sao ông Quân chưa tới rước mình nhỉ?
Vũ sau khi bị đám đông bắt chào sân bằng mấy ly kia bèn kéo con Tép ra sau hè, con Tép te te đi theo sau trông thật tội. Hic hic, nữ hoàng quyền lực đầy mình mà giờ không dám ho lên một tiếng nghĩa là sao ta? Ông Quân xuất hiện thật đúng ngay lúc đó. Đầu tiên nó nhìn nhóc Tuấn một cái để lấy lại tự tin. Cám đám đông trai gái la ó lên:
– Ha ha, có người yêu mới mà giấu cả năm nay hả mậy? Bữa nay cho mày uống chết luôn. Dzô mày!
Quân gật đầu chào khắp một lượt, mỗi lượt là một ly bia, sau đó nó nắm tay nhóc Tuấn và nhanh chóng kéo ra ngoài, mặc cho đám đông phản đối:
– Êh, êh, gì vậy mậy? Chưa gì hết đi đâu vậy?
Quân cúi đầu:
– Dạ, con dẫn nó ra đây nói chuyện riêng một chút là vô liền…
Con Liễu hăm dọa:
– Mày mà không vô liền tao kêu con Tép lên à nha!
Quân mặc xác…. ha ha ha con quỷ đó giờ cái thân nó lo còn chưa xong nói chi là…. Cũng hên nó dặn thằng Vũ đem xe thằng Tuấn về dùm rồi, chứ nếu không lấy gì chở con bầu kia về….
Quân chạy chậm rãi hướng về kén. Thằng Tuấn ngồi sau ôm chặt nó vào lòng, hạnh phúc đang lan tỏa khắp hồn hai đứa. Trăng hôm nay sáng thật! Quân dừng xe ngay kén, nó lấy trong cốp xe ra một cây đèn cầy và thắp lên. Nó mồi thêm một mớ nhang muỗi rồi kéo tay thằng Tuấn đi. Tuấn im lặng không nói được gì. Nó cảm thấy xúc động và ngập tràn hạnh phúc. Tay chân nó trở nên thừa thải và bất động, giống như bây giờ nó chỉ để ông Quân điều khiển mà thôi. Quân nhẹ nhàng khóa môi nhóc Tuấn của mình ngay khi hai đứa vừa ngồi xuống thành Kén. Họ lao vào nhau, quấn lấy nhau. Ánh trăng bàng bạc cùng muôn vì sao trên cao tỏa xuống dòng sông thứ ánh sáng vàng dịu rồi lan tỏa ra theo muôn ngàn sóng nước, giống như cả dãy ngân hà đang quy tụ về dòng sông lắng nghe từng nhịp thở bình yêu của hai người yêu nhau đang hòa làm một, ngọn nến càng thêm lung linh trên nền kén, uốn éo như đang cố gắng tốn tại trước những những cơn gió đêm thô bạo. Tiếng còi tàu xa xa vừa dứt, văng vẳng trong đại ngàn xa thẳm tiếng ai đó thều thào dịu êm:
– Nhóc yêu, cho anh xin lỗi!
Đêm mênh mông, huyền diệu.