Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 192: Chương 192




Tuấn khều khều thằng Quân khi thấy người yêu mình tự nhiên hôm nay nằm bất động.

– Này, ông đang nghĩ gì vậy? Sao nằm im re vậy?- Ừh thì… không nằm im chứ biết làm gì bây giờ?

Tuấn tỏ vẻ không còn kiên nhẫn nữa, nó hối thúc:

– Động phòng đi!- Động phòng là làm gì? Anh có biết đâu!

Tuấn buồn bã pha chút tức tối:

– Ông không muốn àh? Sao cứ hẹn lần hẹn lượt hoài vậy? Hay là… thấy tôi không đáng với ông?

Quân ôm nhóc nằm xuống và khóa môi nó lại vì lời phát biểu linh tinh kia:

– Đừng suy nghĩ ngốc nghếch như vậy chứ, nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu cả… đã nói là anh không có như nhóc mà… anh… chưa bao giờ cả.- Thế bây giờ tính sao? Chả lẽ có mấy chiêu như cũ làm hoài hả? Dù sao thì mình bây giờ cũng đã danh chính ngôn thuận rồi mà…- Ừh thì anh có nói gì đâu!- Vậy thì « làm » đi!

Quân cười:

– Nhóc thiệt là ham hố quá đi! Ừh thì… làm… thì làm… anh cũng đã sẳn sàng nhưng mà không biết bắt đầu từ đâu nữa…

Tuấn tỏ vẻ xăng xái:

– Dễ ợt nhưng quan trọng là đứa nào sẽ làm Bot đứa nào sẽ làm Top kìa…

Quân thở ra một cái rồi nói:

– uhm… anh nghĩ… anh không biết vì anh chưa làm bao giờ nên làm sao biết được. Nhưng mà anh nghĩ làm Top chắc là oai hơn nên… anh sẽ làm Top không làm Bot đâu!

Tuấn cự nự:

– Ơ cái ông này! Sao mà chơi khôn thế? Tui không chịu đâu! Tui làm Top, ông làm Bot đi! Cái gì chứ vụ này phải phân chia rõ ràng, nghĩ sao mà tui phải nằm dưới cho ông nằm trên trù dập hả? Giống con gái lắm!

Quân phản ứng lại:

– Vậy nhóc nghĩ anh là con gái đi nằm dưới cho nhóc đè lên hả? Không chịu thì… ngủ đi! Tại nhóc vẽ chuyện trước chứ bộ!

Quân giận dỗi quay lưng đi, thằng nhóc Tuấn nằm im một lúc cũng không chịu nổi bèn nói:

– Nhưng mà trong chuyện đó phải có một đứa này một đứa kia mới được, con trai với nhau nếu muốn làm chuyện đó thì phải chịu vậy thôi ông ơi!- Vậy thì… nhóc làm Bot đi!

Tuấn suy nghĩ một lúc nữa rồi nó cũng đi tới quyết định:

– Thôi được rồi! Tui sẽ chìu ý ông một lần vậy!

Quân quay qua:

– Cái gì mà một lần? Làm như là…- Chứ giờ ông muốn sao?

Quân bối rối:

– Đã nói là không biết mà…

Tuấn cười:

– Vậy để tui thử hen? Xong tui chỉ lại ông!- Tức là sao?- Thì giờ không thằng nào nhường thằng nào thì mình làm qua làm lại cho nó huề, thống nhất vậy đi nha! Sau này thằng thích cái nào hơn thì.. làm cái đó luôn!

Quân gật gù…

– Ừh! Cũng được! Nhưng giờ ai làm Top trước?

Tuấn nuốt nước miếng:

– uhm… tùy ông thôi! Miễn sao ông cảm thấy thoải mái là được! Tui không quan trọng chuyện đó, miễn sao có « làm » là được! Tui chả thích mấy cái trò như cũ chút nào chán phèo. Phải có cái gì đó mới lạ…

Quân phụng phịu:

– Nhưng nghe nói bị « đưa cái đó vô » đau lắm đó! Anh… anh sợ!

Tuấn quẹt mũi:

– Cha này đúng là khẩu khí của… Bot mà, có gì mà sợ, nếu sợ thì để tui làm Bot trước cho!

Quân lại le lưỡi:

– Nhưng mà.. mà… làm Top thì phải làm sao?- Trời ơi! Sao ông không chịu tưởng tượng một chút chứ! Không biết thì để tui làm cho! Làm Bot dể hơn, sướng chết bà không chịu làm, ai kêu ham hố!

Quân cãi lại:

– Nhưng nghe nói đau! Với lại… làm Bot giống như con gái lắm! Anh không thích!- Nếu mà đau thì sao cả thế giới đều làm qua ngày này tháng nọ… giờ sao nói nhanh coi, ông muốn làm gì? Sao mà cha già này vừa màu mè, vừa lộn xộn quá! Tui đang sung đây nè!

Quân bực dọc:

– Nhưng phải từ từ chứ… anh đã nói là chưa biết gì mà…

Tuấn tỏ ra khá mềm mỏng:

– Ok! Ok! Giờ ông làm Bot nhé, tui sẽ làm Top rồi ông coi vô đó mà bắt chước một chút làm theo!- Úi! Anh đâu có ngu, dụ anh hả? Anh muốn làm Top trước!- Rùi, làm gì làm đại đi!…

– Nhanh lên, ông mò cái gì mà lâu vậy cha già?

Thằng Tuấn hối thúc… Quân thì lầm bầm:

– Ờ… từ từ… để anh nhớ lại coi!- Nhớ cái gì?- Nhóc đã vệ sinh sạch sẽ chưa?

Tuấn bắt đầu cáu gắt:

– Rồi cha già ơi! Ông hỏi lần này lần thứ mấy rồi hả? Lẽ ra là đã vệ sinh sạch sẽ trước một tiếng rồi nhưng mà ông câu giờ nãy giờ chắc hai tiếng rồi quá… nhanh lên.- Nè nè… cái này chứ bộ cái gì hay sao mà hối thúc.. phải từ từ……

Quân thì thào:

– Nhóc thấy sao rồi… có đau không?

Thằng Tuấn đang thở dốc, nói đúng ra là nó đang muốn nín thở. Nó trả lời có vẻ khá khó khăn:

– U.m…h không… đau… có …đau… gì… đâu…

Quân tỏ ra vẻ nghi ngờ:

– Không đau thiệt không? Sao trả lời có vẻ nặng nhọc quá vậy?

Tuấn bắt đầu khó chịu:

– Đã nói là không đau mà… ông xong chưa? Sao lâu quá vậy?

Quân chán nản:

– Anh không biết nữa… chả có cảm giác gì hết ngoài chuyện… mỏi chân quá àh… hay là nghĩ mệt chút xíu đi chút làm lại.

Tuấn la làng:

– Trời ơi! Nãy giờ mà chả có cảm giác gì là sao? Tui.. tui….- Nhóc sao?- Ao… ông nội.. nhẹ một chút!- Nhóc nói không đau mà…

Tuấn xô thằng Quân ra nó thiếu điều muốn hét lên:

– Ông chả biết làm cái gì cả, khó chịu chết bà…. Đã không biết thì thôi đừng có bày đặt… coi tui nè…

Quân giơ tay lên:

– Thôi… chờ anh chút xíu! Mỏi chân quá!

Hic hic! Chả biết làm Top có sướng hay là quan hệ theo cái kiểu mà người ta nói là tuyệt đỉnh gì đó nó… như thế nào chứ lần đầu tiên làm Top của thằng Quân đúng là chán phèo. Chả có gì hết bởi thế đừng có tin lời nói của truyện hay phim…. Thật sự là chán phèo.

Còn nhóc Tuấn lần đầu làm Bot thì sao chứ? Ôi má ơi cái ông Quân này chả biết gì cả, cứ nhè như vậy mà làm tới khiến nó muốn… chết giấc vì đau nhưng mà nó nghĩ nếu nó la đau thì chắc chắn ông Quân sẽ không bao giờ chịu làm Bot đâu. Mà nó thì nó rất muốn làm Top nên phải cắn răng nói không đau. Bực nhất là đang muốn chết mà thằng chả cứ hỏi là “đau không, đau không” hoài… ối giời ơi! Chả lẽ đạp thằng chả lọt giường chứ! Cái thứ đồ BOT ham hố……

Tuấn xoay qua và bắt đầu hôn thằng Quân điều đó làm thằng Quân ngạc nhiên:

– Sao? Chán trò đó rồi hả? Anh cũng chán quá!

Tuấn ậm à ậm ực:

– Ừ…

Sau đó anh chự không ngừng dùng hết sự mãnh liệt của mình mà hôn lấy Quân. Hắn nhẹ vàng vuốt ve người yêu trên khắp đoạn đường bờ môi đi qua, sau đó nhóc ta tập trung vào những nơi nhạy cảm nhất mà hành sự. Còn Quân thì chỉ còn biết mềm nhũn ra trước kinh nghiệm đầy mình của nhóc. Cậu ấm ức lắm:

– Nhóc từng trãi quá ha, chuyên nghiệp dữ àh…- He he… từ từ tui sẽ chỉ ông thôi, cứ yên đó đi! Quân nè…- Sao nhóc?- Ông có yêu tôi không?- Nhảm! Hỏi thừa thế…- Ông sao lãng nhách ghê, tui hỏi là để tạo không khí lãng mạn đó cha già, làm cụt cả hứng!- Ừh… vậy hả? Ai biết sao không nói sớm!

Tuấn xoay người của thằng Quân lại và nhẹ nhàng nằm lên eo của cậu cùng lúc với những nụ hôn cháy bỏng. Những cọ sát nhẹ nhàng của nó làm cho Quân cảm thấy niềm cảm hứng và khao khát đã dâng cao đến tột đỉnh. Quân bắt đầu cảm nhận được phần cơ thể thằng Tuấn đang cọ xát nhẹ nhàng nhưng rất đổi hiên ngang quanh vùng hông và từ từ xuống bên dưới. Những nụ hôn của nhóc càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt, Quân cảm nhận được rằng nó đã sẵn sàng cho cậu nhóc của nhóc yêu bắt đầu cuộc thám hiểm. Nhưng có lẽ nhóc không hề vội vã, nó cùng cậu nhỏ muốn làm một cuộc dạo chơi lớn một đợt tấn công bất ngờ bắt đầu bằng những đòn thăm dò e ấp.

Hai tay nhóc Tuấn luồn ra phía sau lưng Quân rồi nó kéo cậu sát lại gần nó hơn. Hơi thở của nhóc phả vào cổ và vành tai Quân thật ấm. Máu trong người hai đứa như được hun nóng đang rần rật như những chú rồng mạnh mẽ được thoát khỏi từ xiềng xích mà lao xé gió vào mây. Đây là cuộc phiêu lưu đầu tiên cũng như quan trọng nhất cuộc đời của Quân. Cậu biết những gì đã đang và sắp diễn ra, Tuấn nhận ra rằng nó đã thực sự sẳn sàng…

– Ông có đau không?

Tuấn khẽ cắn nhẹ vào vành tai thằng Quân và thì thào, Quân xoay lại đặt lên đó một nụ hôn thay cho cái lắc đầu. Quân thấy hơi thở bắt đầu ngắn và cạn dần. Tuấn trườn lên tấm vai ấm nồng của người yêu. Quân chào đón vị khách mời mà nó hằng mong đợi. Tuấn thận trọng bước vào thế giới yêu thương của người yêu, thận trọng, nhẹ nhàng, đều đặn và chuyên nghiệp. Kích thích càng tăng, Tuấn bị cuốn mình theo dòng xoáy của vận tốc. Quân cần mẫn dưới sức nặng tham lam của nhóc, những cơn đau thốn dần bị lấn át bởi nguồn hạnh phúc tuôn ra qua những cọ xát của yêu thương và trìu mến mà cậu ý thức rằng hình như không thể kiềm chế được. Với thằng Tuấn thì đỉnh điểm dâng lên không thể nào cưỡng lại. Những tế bào da thịt bắt đầu nhốn nháo, cảm xúc bị đẩy vào một ngõ hẹp không thể nào quay về. Hai linh hồn bám chặt lấy nhau. Tuấn nghe vũ trụ trong nó đang thảm thiết kêu gào, một vụ nổ thiên hà đang vỡ ra, cơn sóng thần vũ trụ đột nhiên giận dữ và ập xuống tinh cầu một cách không thể nào kìm hãm được… Quân cảm thấy cơ thể mình có một luồng năng lượng mới, một dòng chảy của cảm xúc, một đợt những cơn sóng hiền hòa vỗ về mơn trớn. Những bọt sóng dạt dào của hạnh phúc yêu thương. Quân biết rằng nó đang yêu và được yêu. Co thắt của tình yêu đã chính thức được thể hiện trên cơ thể. Giây phút lần đầu tiên ấy là một khỏanh khắc thiêng liêng, mênh mông hơn tất cả.Tuấn sụp đỗ lên người Quân, hạnh phúc và mãn nguyện, bờ môi họ tìm đến nhau, Tuấn trọn vẹn trong từng cử chỉ.

Nhưng sự đời không đơn giản là thế. Sau giây phút thăng hoa ấy thằng Quân mới nhận ra rằng Tuấn Top một cách chuyên nghiệp đến thế. Nó không thể nào để thua được. Và nó học đòi phải làm một tay Top chuyên nghiệp mới chịu. Cảm giác làm Bot đúng là không thể phủ nhận rằng cũng phê. Quân đã có thể làm Bot chuyên nghiệp ngay lần đầu (hay là ngược lại do thằng Tuấn quá Prồ?)

Bởi thế tội nghiệp cho nhóc Tuấn, thời gian đầu nó phải ne đầu (ờ mà đúng hơn là ne đít ra) làm Bot cho thằng Quân đến khi nào ngang tài ngang sức mà thôi. Chỉ cần mỗi đêm ít nhất một lần Quân cho nó làm Top là được. Cho tới bây giờ mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ. Quân tự hào cho rằng mình là Top và bắt nhóc Tuấn phải thừa nhận điều đó (nếu không thằng Quân không chịu làm Bot đâu! Chảnh thế cơ đấy!) còn nhóc Tuấn không quan tâm điều đó chỉ cần người yêu của nó ban ngày cảm thấy hài lòng và chìu ý nó về đêm là được rồi.

Các bạn thân mến, nhiều người hỏi tôi rằng chuyện của Quân và Tuấn có Happy Ending không? Bao giờ tôi cũng trả lời là: “Không”. Thực tế là vậy mà! Tình yêu của họ có một kết thúc đẹp không? Không! Một lần nữa tôi muốn bạn hiểu và hãy tin rằng tình yêu đẹp của họ thì sẽ không bao giờ có kết thúc.

À, còn nữa, vốn dĩ là một người hết sức tham lam và nhiều chuyện nên trong truyện này của mình tôi muốn nhồi nhét vào đó rất nhiều thông điệp: Cho bạn, cho tôi. Trong cái thế giới cùa chúng ta? Cái thế giới mà mọi người gọi là thứ ba ấy. Tôi luôn tự hỏi rằng liệu sẽ có một tình yêu đích thực không? Liệu chúng ta có nên tin và cho mình một hy vọng nào không dù rất nhỏ nhoi? Liệu tình yêu trong cái thế giới này có đi đến đâu không? Có bền chặt không?

Hiện tại bạn và cả tôi có thể chúng ta hoài nghi hoặc đang bất mãn hoặc đang sợ sệt vào cái gọi là tình yêu trong thế giới này. Những gì tôi thấy, tôi cảm nhận được cho đến ngày hôm nay xin được giải đáp cho bạn bằng chính câu truyện này.

Hãy tin rằng chúng ta là những sinh thể bình thường và tuyệt vời như bất cứ ai. Chúng ta phải được tôn trọng, vì thế chuyện mưu cầu tình yêu và hạnh phúc chính đáng không còn là một điều gì đó xa vời nữa.

Câu chuyện của cậu đến đây là hết rồi. Các con thấy có hay không nào? Nếu hay thì cho cậu một tràng pháo tay thật lớn đi nào! Giỏi lắm! Cậu xin cảm ơn các con đã đồng hành với câu truyện trong suốt thời gian qua! Một lần nữa xin chân thành cảm ơn! Và bây giờ là tới nhiệm vụ của các con rồi đó! Xin cho cậu thật nhiều nhận xét nha! Thương các con nhiều lắm! (Pà kon thông cảm, lâu lâu cho em nó lên một tí!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.