Ba ngày sau chuyến đi Vũng Tàu về cả thằng Quân và Tài đều đi học. Tụi nó vẫn ngồi gần nhau, cố làm ra vẻ rất bình thường nhưng thật ra tụi nó không hề nhìn nhau và nói với nhau câu nào nữa. Hình như tụi nó không dám ngồi xa ra vì sợ bị đám thằng Kỳ Trương chọc ghẹo, chỉ có thằng Khôi bạn tụi nó lâu lâu quay qua hỏi thăm xem đang có chuyện gì xãy ra giữa hai đứa nó. Thằng Điệp cứ nhe răng ra cười vì lát nữa sẽ được chở thằng Quân về.
Quân lửng thửng xách cặp ra cổng trường, thằng Tài chạy xe theo sau, 3 thằng kia nín thở theo dõi nhưng rồi cũng thở phào khi thấy cái lắc đầu hờ hững của thằng Quân. Thằng Tài dông đi thẳng mà không hề dây dưa, hình như có cũng chỉ miễn cưỡng kêu thằng Quân mà thôi. Quân thì bây giờ gương mặt đã tỉnh bơ, tuy không hay cười như hồi đó, đôi mắt buồn kia giờ đây trông thật vô hồn. Nó lửng thửng leo lên xe cho thằng Điệp chở về.…
– Anh Tuấn! Quỷ anh àh, ba bữa nay trốn biệt em đi theo con nào hả?
Con Hiền bất ngờ xuất hiện vỗ vai thằng Tuấn cái độp làm nó hết cả hồn. Tuấn tìm cách chạy tội:
– Trời ơi, mấy bữa nay hàng về nhiều, làm xong về anh đuối quá trời, em hỏi thằng Điệp, thằng Tân coi!…
Ba chiếc xe chạy song song nhau, con Hiền quay qua thằng Quân làm quen:
– Ủa, sao hôm nay thằng Tài không chở anh Quân về ta?
Quân được thằng Điệp chở, hắn ngồi cách thằng Điệp một khúc khá xa, tay để về phía sau, khác hẳn khi ngồi với thằng Tuấn:
– Trời ơi, em dám kêu người yêu là nó nha!
Con Hiền cười:
– Ai kêu nó đá em chi, giờ em có người yêu khác rồi!
Vừa nói nàng vừa ôm chặt thằng Tuấn khiến nó cảm thấy nhột nhạt, ngượng ngùng vô cùng, thằng Quân cười và nói câu đầu tiên với thằng Tuấn sau ba ngày… kể từ đêm ngủ chung:
– Tuấn sướng nha!
Thái độ vui vẻ, vô tư của thằng Quân làm Tuấn thấy thiệt nặng nề, nó ước chi tìm thấy được một chút gì đó khó chịu hay ghen tức từ thằng Quân, nhưng mà… tất cả chỉ là mơ, Quân và con Hiền tíu tít chọc ghẹo nhau như bạn bè thân thiết vậy. Qua cuộc nói chuyện Tuấn nhận ra rằng con Hiền hình như đã có gì thật lòng với nó, đau đầu thật. Sau đây là một số ví dụ cụ thể về nàng Hiền:
– Ông Quân (bây giờ nàng ta đã chuyển tông sang ông) tui nghe anh tui với anh Tuấn nói ông mê ông Tài lắm hả?
Trời ơi, con quỷ này sao tự nhiên lôi tên nó vô thêm vậy nè, đã thể còn chọc ngay nổi đau của thằng Quân nữa, phen này chắc chết… thằng Quân phản ứng hoàn toàn khiến nó bất ngờ. Quân le lưỡi, cười thật tươi và hoàn-toàn-tỉnh-bơ trả lời con Hiền:
– Gì mà “mê lắm” em, “mê chút chút” thôi!
Con Hiền cười rúc rích, trong khi thằng Tuấn lầm bầm, con gái gì mất nết, hỏi ba cái chuyện gì không đâu:
– Uổng ghê, ông đẹp trai vậy mà…- Mà sao em?
Quân vui vẻ hỏi, trên mặt nó hoàn toàn không có một chút dấu hiệu nào của sự khó chịu cả, con Hiền thì vẫn hồn nhiên… như bà điên:
– Mà sao thì ông tự biết! Hí hí, có cần tui làm mai hem? Trong lớp tui có một thằng đẹp trai lắm, cũng là người giống như ông vây đó, nhưng mà nó ẻo lã giống con gái lắm! Chịu không?
Quân tươm tướp:
– Thiệt không? Có thiệt là đẹp trai không đó!- Thiệt, nói láo tui là con cáo. Nó học giỏi lắm, dễ thương nữa, bạn thân của tui đó, nó cũng đang kêu tui kiếm thằng nào làm mai cho nó đó.- Vậy làm mai “thằng này” cho nó đi nha!
Quân vẫn cười tự chỉ tay vô ngực mình, thằng Tuấn tuy thấy khác lạ nhưng cười-không-nổi. Quân hỏi tới:
– Cho anh số điện thoại của Hiền đi, bữa nào ba đứa mình đi uống nước!
Con Hiền giãy nãy:
– Gì mà ba đứa mình cha…- Chứ anh chưa quen nó mà, sao nó dám đi một mình?- Bốn đứa cha nội. Ghệ tui ông bỏ ở đâu!
Thằng Quân mỉm cười gật đầu:
– Ừh ha, xí quên!- Có cho tụi anh đi không?
Bất chợt thằng Tân lên tiếng. Con Hiền nói vô tư:
– Ông có dẫn ghệ theo thì cho đi, còn không thì chịu khó ở nhà!
Quân hôm nay nó làm sao thế nhỉ? Tuấn thật không hiểu sao nó có thể tỉnh-bơ với con Hiền khi nói về chuyện đó thế?…
Tuấn có một con ghệ hết sức nhiệt tình. Vài ngày sau trong khi đang làm thì Tuấn nhận được điện thoại của nàng:
– Anh Tuấn hả? Em rũ được thằng Hoàng bạn em tối nay đi uống nước rồi nè, tối em với nó ghé trường đón tụi anh nha!
Điệp hỏi:
– Nó rủ mày đi nhà trọ hả?- Nhà trọ cái đầu mày, nó nói đã rủ được thằng bạn nó, hẹn ra gặp mặt ông Quân.
Tuấn buồn rầu nói, còn thằng Điệp thì chửi:
– Má, mày rãnh quá ha về dạy con ghệ mày lại coi, ở không quá ha. Kêu nó dẹp cho tao àh, lỡ anh Quân thích thằng kia thì sao?
Tân nói thêm:
– Ờ mà sao lạ quá vậy? Ảnh nói chuyện với con ghệ thằng Tuấn về “cái đó” sao tỉnh bơ vậy? Ổng không có vẻ gì là ngại ngùng với mình hết áh!
Tuấn cười:
– Nó biết tụi bây giống nó rồi, có gì mà ngại!- Vậy còn mày với ghệ mày thì sao?
Tuấn khịt mũi:
– Ai biết!