Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 61: Chương 61




Cuộc sống vẫn tiếp tục như nó vốn dĩ chưa hề kết thúc, lớp học đó lại vẫn bắt đầu với tiếng cười hạnh phúc của Tuấn và Quân. Từ cái vụ hôn nhau giữa lớp trước sự chứng kiến của gần cả cái trường nhỏ bé, tên tuổi của hai thằng bổng nhiên nổi lên như cồn trong đám sinh viên. Đi đâu cũng nghe tiếng xì xào to nhỏ, trong khi thằng Tuấn thì táp hoặc chửi xối xả vô mặt đứa nào có cái nhìn không-bình-thường dành cho nó còn thằng Quân thì ngó lơ bước đi. Trong thang máy, hai em kế toán vừa ái ngại nhìn vừa đứng xích ra xa tụi nó khiến thằng Tuấn điên tiết, nó đi tới, chặn một cánh tay vô tường ép sát hai cô ả vào góc rồi nhìn chằm chằm lấy người ta như muốn ăn tươi nuốt sống, hất hàm:

– Nhìn cái gì mà nhìn, bộ lạ lắm hả? Con gái con đứa gì có biết lịch sự không hả?

Quân tống nguyên cái cặp vô đầu rồi kéo tay nó ra khỏi thang máy làm anh chự la lên í ới, hai nàng kia thấy thế mới che miệng cười khúc khích, rồi lại nhanh chóng im bặt trước cái liếc nhìn dữ dằn của thằng Tuấn:

– Ông nội, tự nhiên đánh tui là sao? Ai kêu hai con đó cứ liếc liếc tui với ông hoài làm chi! Cở hai con đó, tui kua trong ba mươi giây!- Có giỏi thì lại kua đi! Chưa thấy ai con trai mà bất lịch sự như nhóc cả. Chuyện đó bộ hay ho lắm hay sao mà làm um sùm lên như vậy hả?- Ủa chứ sao ông nói giỏi lắm mà… cái gì mà đấu tranh vì công bằng xã hội vì quyền lợi giới tính gì mà! Sao gặp hai con kia ông rét là sao? Tui ghét ai nhìn tui như vậy, chửi cho bỏ ghét!

Quân bóp mũi nó một cái:

– Nhóc khùng quá đi thôi! Tùy lúc, tùy trường hợp nữa! Mấy đứa đó không liên quan tới mình thì kệ nó đi, hơi đâu mà quan tâm! Mà nhóc bỏ cái tật làm um sùm lên đi, đi chung với nhóc muốn độn thổ quá! Có giỏi thì sống sao tốt, cho hay hơn người ta kìa, chứ đừng có ở đó kênh kiệu, ba gai làm cho họ còn có cái nhìn tệ hại hơn!- Nè.. nè… đừng nói ông xấu hổ khi đi chung với tui nha! Ông sợ người ta đàm tếu hả?- Ừh!- Vậy mà ông nói ông không sợ gì hết! Nổ quá trời!- Anh chỉ sợ người ta nói đi chung với thằng khùng bị mắc sùng bố thôi! Lêu lêu!- Ông dám nói tui vậy hả? Tối nay cho đi bộ về luôn!- Ha ha ha, anh sợ quá! Làm như có một mình nhóc chở anh về vậy!- Nói nhớ giữ lời nha!- Ha ha, Quân tử nhất ngôn!…

Thằng nhóc Tuấn này y như con nít! Có như vậy thôi mà cũng hờn dỗi, mà anh chàng chỉ có một chiêu thôi, hắn ta ngồi kế cửa ra vào và ghẹo chọc bất cứ em kế toán nào đi qua, lâu lâu liếc nhìn coi phản ứng của thằng Quân như thế nào và càng khiến nó bực mình hơn khi thì Quân cứ tỉnh bơ nhìn lên bảng, đôi lúc lại mỉm cười làm như vui vẻ lắm!…

Giận nhau chỉ một chút thôi chứ tới lúc ra về thì Tuấn cũng phải đậu xe trước cổng chờ Quân ra:

– Hừ cái thằng cha Quân này, mò cái cái gì trong lớp mà lâu thế không biết nữa…

Bổng nhiên từ xa có tiếng kêu tên nó:

– Anh Tuấn! Anh Tuấn…- Ơ.. Quyên… em… uhm… cô… làm gì ở đây… vậy?- Em chờ anh nè…

Tuấn lạnh lùng đổi cách xưng hô:

– Có chuyện gì sao?- Em xin lỗi…- Vì chuyện gì?- Em và thằng Hoài đã chia tay rồi, thằng chó đó nó không xứng với em!

Tuấn tỏ vẻ không mấy quan tâm:

– Vậy thì sao?- Bây giờ em mới nhận ra chỉ có anh là yêu em thật lòng…

Cậu cố gắng phì ra một tiếng cười:

– Khôi hài quá, vì sao cô nghĩ thế?- Anh luôn điện thoại chửi thằng Hoài vì nó không lo lắng cho em, anh bị thằng Hoài chém cũng vì em có đúng không? Em đã biết tất cả rồi, đừng giấu lòng nữa anh, mình làm lại từ đầu đi anh!

Tuấn che miệng để giấu đi một cái nhếch môi đầy thương xót:

– Xin lỗi, tôi làm vậy vì phép lịch sự của một thằng đàn ông thôi. Cô đừng có hiểu lầm! Mà mấy chuyện đó xưa như trái đất, nay còn nhắc lại làm gì hả?

Quyên chụp lấy tay thằng Tuấn và lay lay:

– Tha lỗi cho em đi, chỉ là anh nhất thời hận em thôi đúng không? Mình làm lại từ đầu đi anh!- Cô lậm phim Hàn Quốc pha Hồng Kông quá rồi, xin lỗi nha. Bạn tôi ra rồi! Tạm biệt.. Quân… tui đây nè!

Khi cả hai vừa leo lên xe thì nàng ta nói với theo, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ:

– Thằng chó, cái mặt mày coi chừng tao đó!

Lên xe được một quãng, Quân nhăn mặt:

– Lúc trước nhóc quen người đó àh?- Ừh…- Kinh thật! Hãy cho tôi biết bạn của bạn, tôi sẽ nói bạn là người thế nào… anh nhớ câu gì đó mang máng vậy đó!

Bị con Quyên chửi nó vừa bực mình vừa quê quê với ông Quân nên Tuấn lườm lườm:

– Nói vậy là ý gì hả ông kia!- Tự hiểu đi!- Có muốn đi bộ không hả?…

Sau khi chửi thề xong Quyên bắt đầu đứng khóc một mình…

– Chào cô em! Làm gì đứng đây khóc một mình vậy?- Anh là ai?- Bạn của hai thằng vừa bị em chửi đó!

Quyên quay qua sửng cồ như con gà trống đá:

– Mày muốn gì?- Trời, sao nặng lời với anh thế, mình làm quen nha, anh có chuyện muốn nói với em… lên xe đi!…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.