Quân chở nó thẳng một mạch tới Kén, khi dừng xe lại câu nói:
– OK! Vừa lòng mày chưa, giờ muốn nói gì thì nói đi! Nhớ là tao không thích giỡn đâu nha!
Thằng Kỳ Trương ngồi phịch xuống kén, nó thở ra, nhìn xa xăm về một khoảng nào đó rồi hỏi:
– Mày nhớ hồi đó đi học tụi mình hay tới tắm không?- Nhớ, sao tự nhiên nhắc lại chi vậy? Làm tao cũng nhớ!
Rồi thằng Kỳ Trương lại bắt đầu trầm ngâm:
– Hồi đó lớp mình chia hai phe mày nhớ không?- Nhớ rồi! Hồi đó đám tụi tao ghét tụi bây như cái gì vậy đó! Toàn nói xấu nhau không, mà đó chỉ là chuyện con nít mà!
Quân cố gắng hít thở cái không khí trong lành của quê hương, nó nhắm mắt cho những kí ức tươi đẹp thời học sinh quay về. Gió đêm nay lạnh thật, thằng quỷ bạn này của nó hôm nay tự nhiên dẫn nó vô đây làm chi vầy nè, để nổi nhớ về nhóc Tuấn khiến nó cảm thấy vừa giận vừa thương.
– Mày là Pede hả?
Tự nhiên không khí đang im lặng, lãng mạn thì thằng Kỳ Trương hỏi một câu khiến thằng Quân hết hồn. Nó nhìn thằng Kỳ Trương chằm chằm hỏi:
– Không phải! Có gì không?- Vậy còn thằng Tuấn?- Cũng không phải! Sao mày lại hỏi vậy?
Mặt nó giản ra thấy rõ khi nhận được câu trả lời:
– Vậy là tụi bây đang giỡn?- Không phải, tao yêu nó thật lòng!- Vậy tại sao…- Tao hiểu ý mày, nhưng cái đó là Gay chứ không phải là Pede. Ok! Tao là Gay!
Sao một hồi im lặng thằng Kỳ Trương lại hỏi:
– Mày không cảm thấy xấu hổ àh?
Quân nhún vai:
– Xấu hổ? Tại sao tao lại phải xấu hổ?- Mày bị bệnh xã hội mà không thấy xấu hổ hả…
Quân quay qua cười lớn với thằng Kỳ Trương:
– Bệnh xã hội? Mày nghe ở đâu ra điều đó vậy?- Chứ không phải sao?
Thằng Quân tỏ vẻ khá bức xúc:
– Nhảm nhí! Đó là điều ngu xuẩn nhất mà tao được nghe đó!- Vậy là mày bị môi trường sống ảnh hưởng àh?
Quân thôi đi vòng vòng nữa mà ngồi xuống cạnh thằng Kỳ Trương, nó vẫn tỏ ra hết sức bình tình và cả nét dí dỏm vốn có:
– Mày… nghiên cứu ở đâu ra những chuyện đó vậy? Tại sao lại hỏi tao? Chả lẽ vô đây chỉ để hỏi những chuyện đó thôi àh?- Đúng! Mày cứ trả lời tao đi! Mày bị bệnh đó là do cái gì? Đua đòi hay do môi trường sống?
Quân nhún vai:
– Tao là Gay vì tự nhiên tao là Gay. Và bất cứ ai là Gay đều là do tự nhiên mà ra cả, chẳng phải do ảnh hưởng từ môi trường hay lây nhiễm gì cả, càng không phải là bệnh gì hết! Thật ngu ngốc cho đứa nào nói Gay là bệnh!
Quân sẳn miệng phun ngay một bãi nước bọt vào câu nói của chính mình. Thằng Kỳ Trương há hốc:
– Nghĩa là sao? Không phải do môi trường ảnh hưởng mày sao? Nhất định mày là Gay do môi trường ảnh hưởng!
Quân cười lên một cách đầy thú vị:
– Wao! Tao mới biết àh nha! Động cơ nào khiến mày nói như vậy?- Hồi đi học mày toàn chơi thân với con gái, hơn nữa mày chỉ sống với mẹ không có ba nên mày bị ảnh hưởng! Tao nói có đúng không?
Quân to tròn con mắt nhìn thằng Kỳ Trương:
– Mày… mày… để ý đến cả chuyện đó của tao nữa àh?- Còn thằng Tuấn nữa…
Nghe nhắc tới thằng Tuấn bổng nhiên Quân khịt khịt mũi ngó lơ đi nơi khác, nó cố gắng hỏi bằng một thái độ bình thường nhất:
– Thằng Tuấn thì sao chứ?- Nó bị mày lây!- Lây? Tao mà đi lây nó? Sao mày nghĩ vậy?- Nó vốn dĩ là con trai mà, bằng chứng là lịch sử chơi bời gái gú của nó chắc mày cũng rõ… Có thể do nó chán những đứa con gái và muốn tìm một cảm giác mới từ phía mày…
Quân thở ra:
– Mày nghĩ vậy àh? Ủa mà sao tự nhiên hôm nay mày lôi chuyện này ra nói với tao? Mày nói xong chưa?- Mà tao nói có đúng không?
Quân vỗ vai nó chọc:
– Mày làm tiến sĩ nghiên cứu tâm lý giới tính được rồi đó! Ha ha ha! Tính lấy tao ra làm vật thí nghiệm àh?
Thằng Kỳ Trương chửi thầm trong bụng:
– Thật là chó má….
Quân nói:
– Chửi gì vậy tiến sĩ, để tao nói cho mày nghe nè… Gay hay không Gay hoàn toàn không phải là do bản thân người đó quyết định mày hiểu không? Đó là do bẩm sinh!- Bẩm sinh là sao?- Tức là mày đã được thượng đế ban cho đặc ân làm GAY trước khi sinh ra rồi mày hiểu không? Vì thế Gay hay không phải là Gay không phải do bản thân hay môi trường sống của mày quyết định! Nếu là Gay thì sinh ra mày sẽ là GAY và ngược lại! Không gì có thể thay đổi được!- Vô lý! Vậy trường hợp của mày thì sao chứ? Không phải do mày thiếu thốn tình cha và gần gũi mẹ với lũ con gái trong xóm nên….- Không đúng! Mày thấy thằng Bình trong xóm không? Nó cũng đâu có cha? Đã thế còn hai bà chị nữa, nhưng nó vẫn là một thằng con trai mà. Hoàn cảnh giống như một chất xúc tác thôi, mày hiểu không?- Tao không hiểu!- Có nghĩa là khi sinh ra mày đã là Gay, nó giống như một hạt mầm tồn tại trong não mày vậy, nếu gặp môi trường thuận lợi nó sẽ phát triển nhanh chóng, còn môi trường không thuận lợi thì nó sẽ èo uột, chậm lớn. Cũng như tao đã là Gay và có hoàn cảnh gần phụ nữ nhiều nên dễ dàng nhận ra mình là Gay hơn. Còn thằng Tuấn đó, nếu mày nói do môi trường thì sao cha mẹ nó còn đủ hết, vẫn đầm ấm vui vẻ mà nó vẫn là Gay? Là do môi trường phát triển của nó không thuận lợi bằng tao…
Thằng Kỳ Trương bổng nhiên cười:
– Ha ha ha… nghe cái từ môi trường phát triển không thuận lợi mắc cười quá!- Ừh… thì cũng chỉ là một sự ví von thôi, nhưng mà phải đến khi trưởng thành thật sự thì mới biết được mình thật sự là ai!
Thằng Kỳ Trương tâm trạng đã có vẻ bớt căng thẳng hơn, nó cười:
– Vậy là thằng Tuấn cũng có thể không phải là Gay?
Quân chạnh lòng:
– Ừh… còn quá sớm để xác định!
Quân không biết là cậu nên vui hay buồn một khi thằng Tuấn không phải là Gay nữa. Có quá ích kỷ không nếu cậu mong nó là Gay thật sự? Nhưng tại sao lại gọi là ích kỷ khi đó là một điều hoàn toàn tự nhiên? Chỉ cần cậu và nó sống thật tốt và đem lại hạnh phúc cho nhau thì điều đó là hoàn toàn chính đáng mà. Nhớ lại con Quyên bổng nhiên Quân lắc đầu xua hết những suy nghĩ của mình, nó cười quay qua thằng Kỳ Trương:
– Ha ha ha… mày hỏi nãy giờ tao hiểu rồi!
Kỳ Trương ngước mắt tròn xoe, miệng thở hơi mạnh nhìn nó:
– Chuyện gì?
Quân nói thật chậm, thật rõ từng câu:
– Mày là Gay! Mày là Gay đúng không Kỳ Trương?