Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 94: Chương 94




Tuấn giằng tay con Quyên:

– Mày khùng hả con kia, giờ vừa lòng mày chưa? Sáng mắt mày ra chưa? Cưới mày hả? Đừng có mơ nha con! Biến!

Quyên gào lên:

– Sẽ có ngày anh sẽ quỳ gối dưới chân tôi van xin và hối hận cho mà coi!

Tuấn nhảy tót lên xe le lưỡi:

– Lêu lêu, mơ hả con!

Rồi nó rồ xe biến mất để mặc con Quyên đang chửi thề ở đó:

– Thằng chó!

Hì… hên ghê, nhờ vụ cãi lộn đó mà mình có cớ… qua ngủ với ông Quân! Ui cha.. ông già đánh đau ghê! Cũng hên mình sáng suốt nhảy ra, chứ đứng đó chắc dám chết thiệt! Hình như mọi chuyện bắt đầu rắc rối lên rồi phải? Tính sao bây giờ đây ta? Mẹ bà thằng quỷ Kỳ Trương với con Quyên chơi dơ thật! Ba mình mê tiền quá rồi, làm sao đây? Thôi nhức đầu quá! Qua với ông Quân cái đã rồi tính! He he he! Hên ghê! Ngày mai dù có ra sao thì ra! Mẹ ơi! Tha lỗi cho con, nha mẹ! Mà mình đâu có lỗi gì đâu chứ! Mẹ! Mẹ thông cảm với con, mẹ nhé!…

– Sao rồi? Mọi chuyện em thu xếp thế nào?

Thằng Kỳ Trương chồm về phía trước khi con Quyên vừa mới đặt đít xuống ngồi, cô nàng vẫn chưa hết khóc nữa điều này càng làm thằng Kỳ Trương lo lắng thêm:

– Có chuyện gì mà khóc nữa vậy? Đừng nó là thất bại nha..- Dạ không phải, anh Tuấn bị ba ảnh đánh quá trời nên em cảm thấy đau và tội cho ảnh!- Trời tưởng chuyện gì, mà rốt cuộc thì tình hình ra sao?

Quyên không biết nói sao luôn nữa, đang thắng lợi hay đang thất bại? Cô hút một ngụm trà sữa Drum cho tỉnh táo rồi lắc đầu:

– Em cũng không biết nữa, nhưng có vẻ căng thẳng lắm anh ơi, anh Tuấn ảnh không chịu nhượng bộ, ảnh bị ba đánh quá trời mà cũng nhất quyết đòi yêu thằng Quân! Nhưng anh đừng lo, ba ảnh quyết tâm hạ gục ảnh cho bằng được rồi!

Kỳ Trương đập bàn cái rầm:

– Em dỡ quá! Phải mạnh tay hơn nữa? Mà… ba nó liên quan tới ba em như thế nào?- Dạ vầy nè: ba ảnh là…

Nghe con Quyên nói xong thằng Kỳ Trương gật gù, búng ngón tay cái tách rõ to cười nói:

– Giờ về nhà.. em làm như dzầy nè… dzầy nè…

Quyên thảng thốt:

– Trời! Có sao không anh? Lỡ ảnh ghét em hơn thì sao?

Kỳ Trương nói chắc như bắp:

– Không sao đâu, em đừng lo, không có cái gì qua tiền đâu! Bảo đảm kỳ này nó sẽ quỳ gối van xin tình yêu của em cho mà coi!- Thật không anh?- Tin anh đi!- Dạ!- Nè chút ra anh chỉ cho mà mua cái này…- Rồi… chừng nào làm hả anh?- Chờ thử một hai ngày xem bên nhà nó có động tỉnh gì không hãy làm… nhớ cẩn thận nha! Chuyện này quan trọng lắm đó! Phải dứt điểm! Thằng Tuấn mà thoát kèo này thua gì anh cũng chịu!

Quyên vẫn còn đắn đo:

– Anh chắc chắn là không ai có sao phải không?- Chậc, chắc như bắp! Tin anh đí! Thôi anh về àh! Có gì điện thoại cho anh!…

– Anh Hai, em thật không ngờ anh lại là người như vậy?

Hiền như muốn bật khóc ngay khi vừa gặp thằng Kỳ Trương ở nhà. Nó nhìn nhỏ em ba gai:

– Tao sao? Liên quan gì tới mày?- Anh có phải là anh em không? Sao anh lại hại anh Quân và anh Tuấn? Họ cũng là bạn của anh mà…

Kỳ Trương nghiến răng:

– Tao không có đứa bạn nào như hai thằng đó hết!- Anh nói vậy mà anh nghe được? Sao anh lại có thể làm những trò tồi bại đó hả?- Mày im đi, kệ tao! Không liên quan tới mày! Mày biết gì mà nói?

Con Hiền nước mắt lưng tròng:

– Anh nghĩ em không biết sao anh Hai? Nhưng mà anh có như thế nào anh cũng là anh Hai của em mà, anh làm vậy hình ảnh của anh trong lòng em chỉ xấu thêm đi mà thôi. Sao anh không sống quang minh chính đại như anh Quân, anh Tuấn hả anh Hai? Anh có phải là anh em không vậy hả?

Kỳ Trương hét lên:

– Đó là chuyện của tao! Không cần mày phải dạy!

Hiền tức mình nói:

– Anh mà đối đầu với hai anh đó là anh đối đầu với cả em luôn đó! Anh sẽ không để yên cho anh làm hại họ đâu!

Bốp! Thằng Kỳ Trương tát vào mặt con Hiền một cái, nó gầm gừ:

– Hum… thằng Tuấn làm cho mày xém chết một lần mà mày mau quên quá vậy? Tao nói rồi, cái gì trái ý tao là tao phải san bằng hết, mày đừng hòng nói nhiều! Kể cả mày! Biến đi!

Hiền lắc đầu:

– Em thật không hiểu là anh đang yêu ai nữa?

Thằng Kỳ Trương liếc nó, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống:

– Mày muốn nói gì?- Anh hãy nhìn lại chính mình một lần đi anh Hai, anh dừng lại vẫn còn kịp mà anh Hai, anh nói anh yêu người ta mà em thấy anh chỉ đang ích kỷ yêu cái tôi của chính mình thôi đó!

Thằng Kỳ Trương đỏ mặt:

– Tao không quan tâm và không muốn mày nhắc tới chuyện này nữa!- Có ai yêu mà muốn người mình yêu đau khổ không anh Hai?

Kỳ Trương nhếch môi lên cười:

– Tao muốn tất cả phải trãi qua cái đau khổ mà tao đã và đang chịu đựng!- Anh làm gì mà đau khổ? Chẵng qua là…

Thằng Kỳ Trương hươ tay và đóng cửa phòng lại:

– Mà thôi, tao không cãi với mày nữa, liệu sáng mai về ngoại tu ở dưới đi! Tao làm gì thì mặc xác tao!- Anh nhất định sẽ bị quả báo!

Hiền hết khóc, cô cũng bực bội đi về phòng mình….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.