Tôi là Hoàng Thiên Nhi.Đi học đứa nào cũng bảo tôi tên giống người Trung nhưng tôi thì thấy bình thường...bởi vì tôi nghe quen rồi.Haha!Đời người mà..ai chả phải có crush đúng ko?Và tôi cũng ko ngoại lệ.Sáng hôm nay trời xanh và đẹp biết bao nhưng vẫn không bằng người đi trước tôi bây giờ.Khỏi phải nói chắc các bạn cũng biết đây là crush của tôi nhỉ?Ừm...cậu tên Nguyễn Khánh Duy đương nhiên là học cùng lớp tôi.Í lộn ko bắt buộc phải là đương nhiên nha.Vừa đi vừa ngắm nó tôi quên không nhìn đường nên bị đâm xe phải gốc cây.Tôi ngã xe,đập đầu vào hòn đá nhọn bên đường,sự đau đớn ập đến.Và điều cuối cùng tôi nghe thấy là tiếng của Duy gọi tên tôi,sau đó thì ko biết gì nữa.
---Vạch ngăn cách thời gian----
Tôi chớp chớp đôi mắt.Tôi ngồi dậy.
-Á!-Tôi khẽ kêu
Tôi cảm thấy đau đầu kinh khủng.Điên mất!Giờ tôi mới để ý đến phòng ngủ này.Đây ko phải phòng tôi,hay là phòng Duy nhỉ?Vừa nãy lần cuối tôi nghe thấy tiếng của Duy mà.Ơ..nhưng mà ko phải.Đây là phòng con gái a!Không phải kiểu bánh bèo mà là cá tính đúng kiểu tôi thích.Cô ta là ai chứ?Tôi bước xuống khỏi giường,đi quanh phòng ngắm mọi thứ.Tự dưng thấy buồn vệ sinh tôi chạy vào nhà vệ sinh.Tôi ra bồn để rửa tay lúc ngước lên nhìn gương thì tôi thấy 1 cô gái có làn da trắng,mái tóc nâu dài ngang lưng đc làm xoăn ở phần đuôi,đôi mắt to tròn,sống mũi cao và đôi môi hoa anh đào tuyệt đẹp.Trông cô ấy thật đẹp tôi ngắm nhìn cô gái trong gương ko rời.Thức tỉnh lại,tôi thấy có điều gì đó bất thường ở đây!Tôi làm hành động gì cô ấy cũng làm theo.Ầy!Đừng đùa a!Tôi đọc truyện nhiều rồi!Không lẽ...mình xuyên không?