Nhóm Thú Phu Của Ta

Chương 20: Chương 20




Editor: Salad days

Những tia nắng chiều cuối cùng dần buông xuống, trời dần tối. Erick bế Thời Dĩ Thiên lên, để hai chân hắn quấn quanh eo mình, cánh tay rắn chắc thì ôm lấy eo Thời Dĩ Thiên, một cánh tay khác nắm lấy gáy Thời Dĩ Thiên, ngón tay cắm vào tóc Thời Dĩ Thiên.

Ngực bọn họ dính vào nhau, cơ thể, da thịt trần trụi ấm áp cọ vào nhau mang tới cảm giác vui thích, tư thế này giống như đôi thiên nga đang quấn quít nhau vậy.

“Ah...Ah…”

Tình ái làm người ta say mê đến nỗi không nghĩ được chuyện gì khác, thậm chí đến một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, Thời Dĩ Thiên giờ chỉ còn có thể thốt ra những chuỗi dài rên rỉ, tiểu huyệt mẫn cảm cảm nhận được dương v*t Erick lại đỉnh lên một cái, mỗi lần tiến vào đều mang đến cho hắn sung sướng mãnh liệt.

Erick đặt từng nụ hôn nhỏ vụn lên cổ Thời Dĩ Thiên, giống như là không bao giờ hôn đủ vậy, dùng môi lưỡi mà tôn sùng thân thể Thời Dĩ Thiên. Bàn tay to lớn, nóng bỏng cũng không ngừng vuốt ve trên lưng Thời Dĩ Thiên. Nâng Thời Dĩ Thiên lên để xoa bóp cánh mông mượt mà, nhưng không hề mang ý tứ đùa giỡn, hay dục vọng mà chứa đầy tình cảm chân thành.

“Haaa………….”

Thời Dĩ Thiên ôm lấy cổ Erick, ngón tay vô thức mà nắm lấy mái tóc ngắn của Erick, Thời Dĩ Thiên chỉ cảm thấy mình như đang khát khô, chỉ có thể dán lên Erick mới có thể giảm bớt, những nơi mà tay Erick đi qua, tất cả đều như có những dòng điện nhỏ tê dại len lõi theo đó, cuối cùng hội tụ ở bụng nhỏ, hình thành dục vọng sâu thẳm nhất.

dương v*t Thời Dĩ Thiên đứng thẳng, đang bị kẹp giữa bụng của hai người, Erick lại rút ra đâm vào một chút, dương v*t Thời Dĩ Thiên liền run rẩy mà tràn ra thêm dâm dịch, làm bụng nhỏ của bọn họ thêm ướt át.

Hiện tại cũng không phải kỳ động dục của Thời Dĩ Thiên nhưng tin tức tố hương hoa vẫn như cũ lan ra khắp nơi, mùi hoa thơm nồng như có như không cứ quấn quanh mũi Erick. Hương thơm kia làm dương v*t Erick to thêm một vòng, rốt cuộc nhịn không nổi mà hô một tiếng. Erick rút ra đâm vào càng lúc càng nhanh, Thời Dĩ Thiên kêu cũng càng lúc càng lớn, thịt non trong tiểu huyệt cũng hút càng ngày càng chặt, nước dâm không ngừng trào ra, eo hắn giờ đã bắt đầu tê rần, cảm giác tê dại cũng đang lan ra khắp xương cốt, da đầu hắn rồi. Erick biết lúc này Thời Dĩ Thiên sắp chịu không nổi nữa rồi, môi đến bên cạnh tai Thời Dĩ Thiên nói - “Chờ anh, chùng ta cùng nhau”

Vài chữ ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm Thời Dĩ Thiên thở ra một hơi, tiểu huyệt cũng co rút mà cao trào.

Cùng lúc đó dương v*t Erick cũng đỉnh lên cửa tử cung Thời Dĩ Thiên mà bắn tinh.

Hai người cùng nhau cao trào có cảm giác thực sự quá tốt đẹp, Thời Dĩ Thiên thở hổn hển nhìn Erick. Vừa hay Erick cũng cúi xuống nhìn Thời Dĩ Thiên, Thời Dĩ Thiên còn có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt ưng đó.

Rõ ràng bọn họ mới vừa quen biết thôi nhưng Thời Dĩ Thiên lại cảm giác vô cùng vui thích, giống như là bọn họ đã yêu nhau rất lâu rồi vậy.

Erick lại hôn một cái, nụ hôn rất ôn nhu, hắn bắt lấy mặt Thời Dĩ Thiên, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy cánh môi, rồi tiện thể tách ra tiến vào trong, giống như là đang ăn kẹo vậy, một lúc lại đổi góc độ mà mút đầu lưỡi Thời Dĩ Thiên.

“Ah……..”

Cao trào vừa mới qua mà đã bị hôn sâu như vậy, Thời Dĩ Thiên thấy vô cùng vui sướng, cả người mềm như bông mà dựa vào Erick. Ngay sau đó nụ hôn dần kéo xuống xương quai xanh tinh xảo của Thời Dĩ Thiên, nhưng chỉ đơn thuần là hôn lên, không hề mang theo ý tứ tình dục, Thời Dĩ Thiên vô cùng hưởng thụ.

Vừa qua một hồi kích tình lại hôn như vậy cũng không làm Thời Dĩ Thiên sợ Erick lại muốn thêm một lần nữa, mà chỉ khiến hắn cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Thời Dĩ Thiên thỏa mãn như một chú mèo lười, híp mắt lại mà cọ cọ vào ngực Erick. Dưới đáy lòng hắn không ngừng than thở, thực sự là vô cùng thích làm tình với Erick đó….

Trong lúc Erick hôn không ngừng, Thời Dĩ Thiên cũng dần bình ổn được trái tim mình, gương mặt cũng dần hạ nhiệt. Đối diện là gương mặt phóng đại của tướng quân đại nhân làm Thời Dĩ Thiên cũng không nhịn được mà có chút ngượng ngùng, dương v*t Erick vẫn còn ở trong Thời Dĩ Thiên, bắn rồi vẫn không rút ra, tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên theo bản năng mà hơi co rút, phát ra âm thanh nho nhỏ.

“Tướng quân….”

Erick nâng cằm Thời Dĩ Thiên lên, lại hôn lên môi hắn một cái - “Hửm?”

Đôi mắt Thời Dĩ Thiên ướt át, nhỏ giọng nói - “Có nên…Có phải nên ra ngoài rồi không?”

“Em không thích nó ở bên trong sao?”

Thời Dĩ Thiên nức nở một tiếng, đầu đem chôn vào hõm vai Erick.

Nói bậy bạ gì vậy, nhưng lại rất đúng đó ah ah ah!!!!!

Suy nghĩ bị nhìn thấu làm tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên không nhịn mà lại co rút. Không biết phải thân thể hắn mẫn cảm hay không, nhưng khi nói lời này đúng là làm hắn nhịn không được mà muốn nữa đó.

Đêm dần tối, trên trời treo lên một vầng trăng, ánh trăng phản chiếu lên mặt hồ, cũng như bao phủ lấy bọn họ. Một giống đực cường tráng với làn da màu lúa mạch đang ôm lấy thân thể một giống cái mềm dẻo, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, mặt hồ bên cạnh cũng phản chiều hình ảnh của bọn họ, giống như thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ thôi vậy.

Erick cũng không để Thời Dĩ Thiên như vậy nữa, đêm xuống sẽ lạnh dần, từ nút không gian, hắn lấy ra một chiếc áo khoác sạch sẽ khoác lên Thời Dĩ Thiên, sau đó mới rút dương v*t ra ngoài. Hắn bế Thời Dĩ Thiên qua một bên, hôn lên trán và nói - “Đợi anh”

Erick xoay người mặc quần áo vào, rồi hết sức nghiêm chỉnh mà lấy chiếc áo khoác quân trang đã dơ ở dưới lên, gấp lại rồi bỏ vào nút không gian.

Thời Dĩ Thiên ở một bên thấy, hai tay nắm lấy cổ áo, trên cái áo này đều có hơi thở của Erick, hắn nhìn động tác của Erick rồi nhỏ giọng nói - “Cái áo kia….khi về nhớ vứt đi”

Trên đó toàn là dâm dịch của Thời Dĩ Thiên chảy ra, cho dù là có giặt sạch cũng sẽ nhiễm lấy tin tức tố của hắn rồi, không mặc được.

Erick nhẹ nhàng bước đến, bế Thời Dĩ Thiên lên - “Anh sẽ cất kỹ nó”

Thời Dĩ Thiên - “........”

“Không, không được đâu” - Thời Dĩ Thiên lắp bắp nói.

Erick không hề nao núng nói - “Đây là bằng chứng cho lời đáp ứng cầu hôn của em với anh”

Mặt Thời Dĩ Thiên đỏ lên, không dám nói tiếp nữa. Ngay lúc hắn còn thất thần, thì nghe được ‘Phạch” một tiếng. Thời Dĩ Thiên ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn, sau lưng Erick có hai cái cánh thật lớn mở ra, rồi như xé rách không khí mà bay lên không trung. Thời Dĩ Thiên sợ hãi ôm chặt lấy Erick, mặt hồ phía dưới dần thu nhỏ lại, bọn họ lướt qua từng ngọn cây của khu rừng. Từ trên nhìn xuống vào ban đêm thực ra cũng không nhìn thấy được nhiều, phần lớn đều là từng mảng màu đen chạy dài, lâu lâu cũng sẽ có vài ánh sáng đan xen.

Nếu sớm biết tướng quân có cánh thì lúc trước nhảy xuống vực Thời Dĩ Thiên cũng không sợ đến vậy. Cũng không biết tướng quân là loại chim gì.

“Tướng quân….” - Thời Dĩ Thiên tựa vào trước ngực Erick, nhiệt độ của Erick truyền qua lớp vải mỏng manh, quấn lấy Thời Dĩ Thiên.

“Anh là chủng tộc gì vậy?”

Erick trả lời - “Là Điêu tộc” (ak đại bàng)

Oa~~~~~~

Trong đầu Thời Dĩ Thiên lập tức tưởng tượng ra một con đại bàng oai phong lẫm liệt, dựa vào đặc thù hình thể của người Lam Tinh, Thụy Nặc là bướm mà còn to như vậy thì đại bàng vốn là một loài chim oai hùng, thì bản thể Erick chắc chắn còn lớn hơn nữa.

Có chút muốn nhìn nha.

Do không phải trong kỳ động dục, hơn nữa thể lực Thời Dĩ Thiên cũng không quá tốt, mà Erick lại bay rất nhẹ nhàng, muốn làm Thời Dĩ Thiên thoải mái. Nên vừa trải qua vận động kịch liệt nên Thời DĨ Thiên dựa vào ngực Erick rồi lặng lẽ ngáp một cái, mơ mơ màng màng mà ngủ mất.

Lúc tỉnh lại, Thời Dĩ Thiên phát hiện mình đã nằm trên một cái giường mềm mại, thân thể cũng được tắm rửa sạch sẽ, chỉ là trên người đang không có mặc quần áo gì và cũng đang nằm trong lòng ngực trần trụi của Erick.

Erick cúi xuống hôn lên trán Thời Dĩ Thiên - “Đói bụng không? Anh gọi người mang đồ ăn vào”

Erick với tay lấy một ly nước bên cạnh giường đưa cho Thời Dĩ Thiên, Thời Dĩ Thiên nhìn khắp nơi, phong cách xa lạ nhưng cũng không giống khách sạn.

"Nơi này là biệt thự ở đế đô của anh” - Erick nói.

Thời Dĩ Thiên gật đầu - “Có quần sao không?”

Erick ấn một cái, bên vách tường chậm rãi mở ra. Một bộ quần áo mới, còn có vớ, giày, phụ kiện phối cùng, quả nhiên là có chuẩn bị rồi.

Nhưng quan trọng không phải là quần áo, quan trọng là quần áo đều theo đúng phong cách của Thời Dĩ Thiên, không quá khoa trương, chỉ là chất liệu thoải mái, sạch sẽ. Nếu không phải hiểu rõ Thời Dĩ Thiên, cũng không thể làm được chuyện này. Thời Dĩ Thiên nhớ đến câu ‘chờ em 10 năm’ của Erick dường như đã hiểu rõ.

“Cám ơn” - Thời Dĩ Thiên nói.

Tối hôm qua là khoảng thời gian tốt đẹp của cả hai, thẳng thắn với nhau, nên giờ Thời Dĩ Thiên cũng không muốn làm ra vẻ, hắn trực tiếp vén chăn, xuống giường lấy quần áo mặc, kích cỡ rất vừa vặn nha.

“Em muốn gọi điện về nhà một chút, có được không” - Thời Dĩ Thiên có chút thấp thỏm hỏi.

Hắn đã cả đêm không về rồi, tuy Thụy Nặc cũng không gọi dò hỏi hắn nhưng chắc chắn cũng lo lắng cho hắn. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Erick, Thời Dĩ Thiên có chút lo lắng Erick sẽ không vui khi nhắc đến giống đực cộng sinh của hắn.

Nhưng Erick nói - “Để anh gọi cùng em, anh cũng nên làm quen một chút, đúng không?”

Đúng đó. Thời Dĩ Thiên giờ mới phản ứng kịp.

Thời Dĩ Thiên hắn đã đồng ý lời cầu hôn của tướng quân rồi mà, sau này Erick sẽ trở thành chính phu đầu tiên của hắn, tất nhiên là phải làm quen với các giống đực cộng sinh của hắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.