Nhóm Tổ Tông Xuyên Việt Của Ta

Chương 2: Chương 2




Godric đợi mười mấy giây, phát hiện Dumbledore không chỉ không trả lời, còn nhìn chằm chằm vào một hướng khác. Hắn nhìn theo tầm mắt của cụ, nhìn thấy Salazar đang phát sầu chuyện làm sao đem một chút lông tơ cuối cùng nhét vào trong ngăn kéo.

Godric: “… Chứng ép buộc của cậu nhất định phải phát tác vào lúc này sao, Sasa?”

“Không được gọi tớ là Sasa!” Salazar phản xạ có điều kiện nói, nói xong mới quay đầu lại nhìn hắn: “Làm sao vậy, hắn không chịu nói sao?”

Godric nhìn về phía Dumbledore: “Hình như là như vậy, nếu không trước tiên cứ giết hắn đi, dù sao bên ngoài còn có rất nhiều, không thiếu một lão đầu râu bạc.”

Lão đầu râu bạc Dumbledore: “…”

Tuy rằng ta quả thật là râu bạc cũng là lão đầu thế nhưng cũng không nên trực tiếp gọi ra như vậy a!!!

“Khụ!” Cụ phải cắt đứt hai người: “Có lẽ trước khi chết ta có thể có cơ hội nói một câu?”

Hai người đều nhìn cụ.

“Ta thật cao hứng Minerva cũng thích quyển sách này —— ở giá sách tầng thứ hai, quyển thứ sáu từ bên trái.” Cụ trừng mắt nhìn.

Godric đi tới trước kệ sách, nhìn thấy quyển sách kia. Hắn phóng xuất ma lực kiểm tra một chút, không có chú ngữ dị thường, lúc này mới lấy quyển sách kia ra ngoài. Tên in trên gáy sách làm hắn sửng sốt: “Hogwarts một đoạn giáo sử?”

Hắn lại mở ra kiểm tra một lần, bỗng nhiên thấy một chương và mục, nhất thời ánh mắt ngưng lại.

“Làm sao vậy?” Salazar hỏi.

Godric không có dấu hiệu nào phì cười.

“Ha ha ha ha ha ha! Trí thông minh hơn người là tài phú lớn nhất? Đây là Rowena nói? Nữ nhân điên kia? Ai viết sách như thế vậy?” Hắn cười đến thở không được: “Còn có câu này: Cái tên Hogwarts là do Rowena nói ra, cũng nhận được sự tán thành của những người khác. Tên gọi bắt đầu từ một giấc mơ của Rowena: Một con lợn mang nàng tới một vách đá bên hồ, về sau Hogwarts xây ở trên vách đá này… Ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Salazar suy nghĩ một chút: “Tớ nhớ là tên Hogwarts chính là nàng lấy, thực sự bắt nguồn từ heo sao?”

“Cái này quả thật là đúng.” Godric gật đầu: “Nhưng đó là do sau khi nàng ăn vỏ cây ba tháng, oán niệm đến nỗi nằm mộng cũng muốn ăn thịt heo… Còn có ở đây!” Hắn lật lật quyển sách, lại tìm đến một bức tranh minh họa khiến hắn vui. Hắn đưa bức tranh một người hói đầu, sắc mặt tái nhợt, râu mép lác đác lưa thưa đưa cho Salazar, cười đến quỳ cả trên mặt đất: “Salazar Slytherin… Ha ha ha ha hắc đây là cậu?”

Salazar cẩn thận nhìn tranh minh họa mấy lần: “Không, đây là một tên vampire sắp chết đói.”

Godric: “Ha ha ha ha ha ha ha!”

Dumbledore: “…”

Mời các ngươi tôn trọng tâm tình của một độc giả khác có được không? Cảm giác đọc giáo sử nhiều năm như vậy đều phí công! Ngã!!!

Godric nở nụ cười vài phút mới miễn cưỡng dừng lại. Hắn ngồi dưới đất, lật sách đến trang đầu tiên, đọc cẩn thận và nhanh chóng. Khi hắn đọc sách, Salazar đi kiểm tra ma pháp ràng buộc một chút rồi cũng đi tới kệ sách. Ánh mắt của hắn xẹt qua một quyển sách thần chú biến hình, tùy ý rút ra một quyển lật một cái, kinh ngạc khó có thể che giấu hiện ra trong mắt hắn.

“Chú ngữ…”

“Cái gì?” Godric thuận miệng hỏi.

Salazar ngồi xổm xuống, mở sách trước mặt hắn: “Là chú ngữ, chú ngữ biến hình.” Hắn suy nghĩ một chút, nói bổ sung: “Có vẻ như là biến chủng của chữ La Mã.”

Godric nhìn lướt qua, cũng kinh ngạc. Hắn thậm chí để quyển sách trong tay xuống, cầm lấy quyển biến hình thuật cao cấp ở trong tay hắn đọc nhanh chóng. Phía sau bọn hắn, mắt của Dumbledore sáng lên, trong lòng có một suy đoán.

“Quá kỳ diệu…” Godric thử đọc lên một câu chú ngữ, bàn công tác lập tức biến thành một con nai đực màu nâu lốm đốm, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới đi lui trong phòng. Hắn không chớp mắt nhìn con nai đực, giọng nói khó nén kích động: “Ma lực của tớ tiết kiệm một nửa!” Hắn nói xong, ánh mắt lấp lánh nhìn Dumbledore: “Tớ biết tại sao ma lực của bọn họ lại ít như vậy rồi! Bọn họ học được một phương pháp thi triển ma pháp càng hữu dụng!”

Ma lực của ta rất ít sao… Dumbledore buồn bực trong lòng.

Thần sắc Salazar khẽ động: “Nói như vậy, chú ngữ là thực sự?”

“Đương nhiên là thực sự!” Godric nhảy dựng lên. Hắn kích động đi vài vòng trong phòng: “Sasa, thứ này là thật sự! Ma chú! Là ma chú thật!”

“… Đã bảo không được gọi tớ là Sasa!” Salazar khoát tay vỗ quyển sách vào mặt hắn.

Godric thoạt nhìn tỉnh táo một ít. Hắn nhanh chóng bước đến cởi bỏ ma pháp ràng buộc cho Dumbledore, trịnh trọng nói: “Ta xin lỗi vì hành vi lúc nãy của ta, ngài quả thật là một vị vu sư đáng kính.” Hắn thập phần cảm khái: “Ta không nghĩ tới thủ hạ của ngài lại có trình độ ma pháp cao thâm như vậy, nói vậy chắc ngài còn đi xa hơn trên con đường này!”

Chỉ là một quyển thần chú biến hình cao cấp mà thôi, đây là chú ngữ mà những tiểu vu sư lớp năm đã có thể nắm giữ … Dumbledore lại buồn bực trong lòng một trận. Nhưng cụ vẫn cười hiền hòa lắc đầu: “Không có gì, ta có thể lý giải… Chỉ là, tên và sự tích của Slytherin các hạ rất nhiều người đều biết rõ…” Cho nên nhóm tổ tông, cầu đừng giết!

Những lời này khiến cho sự hưng phấn của Godric không còn sót lại một chút gì.

“Rất nhiều người?” Lông mày của hắn nhíu lại thật sâu: “Người của Đan Mạch và người của giáo đình đều biết?”

“Ây…” Dumbledore không nghĩ tới sẽ là đáp án này: “Trên thực tế… Giáo đình đã không hề đối địch với vu sư, còn người Đan Mạch, nếu như ý của ngài là người Đan Mạch đã xâm lấn nước Anh vào một ngàn năm trước, ta nghĩ bọn họ sớm đã lui về lãnh thổ của mình.”

“Một ngàn năm…” Godric hoảng hốt một chút. Hắn mới nhớ tới bây giờ đã không phải niên đại của mình. Huyễn ảnh di hình lại có thể vượt qua thời gian ngàn năm, ngẫm lại cũng chỉ có thể giải thích bằng trò đùa giai của Merlin?

“Ta có một bộ ma pháp sử, có lẽ đó chính là điều hai vị cần.” Dumbledore ôn hòa nói.

Godric ngẩng đầu nhìn cụ, cúi đầu xem giáo sử, lại ngẩng đầu nhìn về phía cụ.

Dumbledore đọc được sự không tín nhiệm nồng đậm từ trong ánh mắt của hắn: “…”

“Ta nghĩ ghi chép trong ma giáo sử vẫn tương đối có thể tin.” Dumbledore nói.

Godric nhìn thoáng qua Salazar: “Tớ đọc quyển này, giờ đến phiên cậu đi đọc ma pháp sử.”

“Không, tớ không cần xem người khác viết tinh tinh!” Salazar lập tức nói.

Dumbledore: “Cái kia, ma pháp sử vẫn rất…”

“Cậu ngay cả truyện linh tinh do lão sư viết ra còn có thể đọc, xem thêm một quyển có làm sao!” Godric trả lời.

“Lão sư sẽ không viết tớ thành một tên Vampire hói đầu!”

Dumbledore: “Kỳ thực ma pháp sử thực sự…”

“Ai biết sau khi cậu lớn lên có hói đầu hay không đâu!” Godric hừ một tiếng.

“Tớ mới không hói đầu!!!” Salazar tức giận ném sách:

“Đến quyết đấu đi!!!”

Dumbledore: “…”

Các ngươi có thể hảo hảo nghe lời ta nói hay không a…

Khắc khẩu vẫn còn tiếp tục.

“Tớ lại không nói sai, đỉnh đầu của cậu chỉ có một cọng lông, rớt thì không phải là hói sao!”

“Cậu mà dám động vào lần nữa thì tớ sẽ lột sạch tóc của cậu!”

“Ai sợ ai!”

“&… ¥#¥%!”

“*@##&!”

Dumbledore phải phát ra tiếng ho khan để chấm sứt sự khắc khẩu ấu trĩ của hai người.

“Về vấn đề ma pháp sử, chúng ta có thể giữ đến ngày mai thảo luận.” Cụ dừng một chút, nhìn hai người đầy máu: “Ta nghĩ hai vị có thể tắm trước, ăn một chút gì đó rồi nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, như thế nào?”

Godric và Salazar giằng co trong chốc lát, thỏa hiệp. Dumbledore thở phào nhẹ nhõm, dẫn dắt bọn họ đi ra phòng làm việc của McGonagall, vừa đi vừa nói: “Hai vị có thể tạm thời nghỉ ngơi một đêm ở phòng khách.”

“Phòng khách…” Godric nhắc lại.

Hogwarts có phòng khách, là để chuẩn bị cho những vu sư đến ghé thăm, thế nhưng lại rất ít được dùng. Tất cả khách phòng đều tập trung ở một tầng, giống như một phòng nghỉ công cộng, chỉ là nhỏ đi rất nhiều. Gia tinh dọn dẹp khách phòng vô cùng chỉnh tề, sô pha với màu sắc ấm áp bên cạnh lò sưởi, vài cánh cửa gỗ đi thông với những căn phòng khác nhau. Sau khi Dumbledore giới thiệu sơ lược, đang định rời đi thì lại phát hiện ra hai người cũng đi theo cụ ra khỏi phòng.

“… Hai vị còn có chuyện gì sao?”

“Đi trong hồ tắm rửa.” Godric nhún nhún vai. Hắn thấy Dumbledore trong nháy mắt vẻ mặt cứng ngắc, khẩn trương hỏi: “Chẳng lẽ… Một ngàn năm sau không còn hồ Đại Lục sao?”

“Hồ Đại Lục… Nếu như ngài chỉ cái hồ bên ngoài trường học, ta nghĩ là có, chỉ là hiện tại nó có một cái tên mới, Hắc Hồ.” Dumbledore chết lặng nói.

“Quá tốt.” Godric tràn đầy phấn khởi đi ra ngoài: “Hi vọng những tên nhân ngư kia đều ngủ, ta cũng không muốn tắm được một nửa còn phải đánh nhau với chúng nó…”

“… Thế nhưng ngài có thể tắm trong phòng tắm.” Dumbledore chật vật nói. Cụ đột nhiên có chút đồng tình với hai vị sáng lập, cho dù ma lực của cụ rất! Ít!, thế nhưng ít ra cụ không cần phải đi đến trong hồ để tắm mà là có thể thư thư phục phục nằm trong bồn tắm.

“Như vậy quá phiền toái.” Godric nhíu: “Ta không muốn lãng phí ma lực.”

Hài tử, trước kia cậu đã phải trải qua quãng thời gian khốn khổ như thế nào… Dumbledore mặt mang thương xót, biểu diễn cho hắn biết làm thế nào để có thể có nước nóng chảy ra từ vòi hoa sen cùng với xà bông. Biểu tình của Godric đủ để cho cụ nhớ cả đời, vị kỵ sĩ Gryffindor được lịch sử ghi chép là anh minh dũng cảm này ôm vòi nước, cảm động đến nước mắt đều sắp rớt xuống. Hắn liều mạng ngoắc với Salazar, dùng một loại giọng điệu hân hoan khiến cho ngực Dumbledore phải đau xót mà nói với hắn: “Salazar! Chúng ta có thể tắm nước nóng! Không cần nấu nước!”

Mà nổi tiếng với sự am hiểu giả dối, Slytherin các hạ lấy tay thử một chút nước ấm, trên khuôn mặt lộ ra một…. nụ cười hồn nhiên khiến Dumbledore rưng rưng.

“Merlin ban ân!” Hắn vui sướng nói.

Dumbledore cáo biệt bọn họ trở lại phòng hiệu trưởng. Hắn dùng khăn tay xoa xoa kính mắt, nói với McGonagall giáo thụ đã sớm đứng chờ ở nơi đó: “Đây là một ngày đáng giá kỷ niệm, Minerva.”

“Hai vị kia… Thật là người sáng lập Hogwarts?” McGonagall tò mò hỏi.

“Ta nghĩ đúng thế.” Dumbledore chậm rãi nói: “Bọn họ vừa mới hữu hảo chỉ ra một số điều lệch lạc trong giáo sử, thật khó tưởng tượng chúng ta dĩ nhiên vẫn không có phát hiện.”

“Lệch lạc?” McGonagall nghi hoặc.

“Ví dụ như bức họa của Slytherin các hạ thật ra là một lão Vampire hói đầu mạo danh thế thân.” Dumbledore nói: “Cùng với tên của Hogwarts là do Ravenclaw nữ sĩ đói quá quá độ sinh ra ảo giác, lại như Gryffindor các hạ tựa hồ không am hiểu thuật biến hình như trong giáo sử ghi chép, còn có Slytherin các hạ ra vẻ rất để ý đến vấn đề hói đầu…”

McGonagall đã dại ra: “…”

Xong, ta cảm giác mình nghe được thật nhiều lịch sử đen tối.

“… Ta nghĩ ta còn quên mất cái gì.” Dumbledore mười ngón chống cằm, rơi vào trầm tư.

Phượng hoàng Fox bị trói thành một đoàn cứng rắn nhét vào trong ngăn kéo bàn công tác của McGonagall giáo thụ, đuôi còn bị chẻ ra thành ba phần: “…”

Chủ nhân! Không nên bởi vì ta không xuất hiện trong chương này mà giả vờ như ta không tồn tại a!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.