Type: Hà Trâm
“Nghe nói lần trước A Luân muốn hẹn Tần Vũ Phi ra ngoài, cô ta không chịu thì thôi, còn lên mặt với cậu ta, đúng là đanh đá.”
“Người đàn bà đó ngang ngược chết được, cứ nghĩ mình là đại tiểu thư nhà họ Tần thì hay lắm. A Luân bị rơi mất não rồi, bao nhiêu người ngoan ngoãn dễ dỗ dành lại không theo đuổi, cứ dây vào Tần Vũ Phi làm gì không biết.”
“Tần Vũ Phi hả, chắc cô ta nghĩ đàn ông đều phải quỳ gối trước cô ta chứ gì, hừ, tưởng mình được nhiều người thích thật à?”
Cố Anh Kiệt nghe đám bạn bàn luận, trong lòng thấy rất khó chịu. Họ đang tham dự bữa tiệc do một người bạn tổ chức, gặp lại vài người đã lâu không gặp, vốn định sẵn dịp họp mặt luôn, nhưng đàn ông cũng lắm chuyện thật, nói tới nói lui thì bắt đầu nói về phụ nữ.
Bàn luận về phụ nữ cũng bình thường thôi, nhưng thật không may, người họ đem ra làm chủ đề chính để bàn luận đêm nay lại là Tần Vũ Phi.
Cố Anh Kiệt có quen biết với Tần Vũ Phi, không chỉ là quen biết, mà… nói sao nhỉ, quan hệ giữa hai người họ có chút tế nhị.
Rất lâu trước đây Cố Anh Kiệt đã nghe qua đại danh của Tần Vũ Phi, cô thật sự là một người rất có tiếng tăm trong phạm vi quen biết của anh. Bố cô, Tần Văn Dịch, người đứng đầu tập đoàn vĩnh Khải, gia tài bạc tỷ. Tần Vũ Phi là công chúa của Vĩnh Khải, trẻ trung, xinh đẹp, giàu có, tự khắc có cơ sở để kiêu ngạo.
Bản thân Cố Anh Kiệt cũng không kém cạnh gì. Bố anh, Cố Văn Quang, là chủ tịch tập đoàn Hoa Đức, dưới tập đoàn Hoa Đức có quán rượu, nhà hàng, khu nghỉ dưỡng, khai thác bất động sản và nhiều doanh nghiệp, công ty khác. Cố Anh Kiệt là con út trong nhà, trên còn có một anh trai và một chị gái, tuổi của anh trai và chị gái đều lớn hơn anh nhiều, vì vậy từ nhỏ Cố Anh Kiệt đã rất được cưng chiều, yêu cầu của gia đình đối với anh thoải mái hơn các anh chị nhiều. Sau khi anh du học về, vào nhận chức trong công ty gia đình, chức vụ không cao cũng không thấp, công việc không bận rộn cũng không nhàn rỗi, không ai yêu cầu anh phải đi trước đón đầu, nhưng cũng không ai xem nhẹ anh, anh cảm thấy như vậy rất tốt, có công việc để rèn luyện bản thân, lại có thời gian để tận hưởng cuộc sống, anh thấy rất hài lòng với hiện tại.
Tuy Cố Anh Kiệt đã biết đến Tần Vũ Phi từ sớm, nhưng hai người chính thức quen biết nhau là trong tiệc sinh nhật của Tần Vũ Phi. Hôm đó là ngày hai mươi tám tháng bảy, anh nhớ rất rõ.
Lần đó Tần Vũ Phi đã mời Mễ Hi, mà lúc bấy giờ anh đang theo đuổi Mễ Hi, thế là đi cùng. Ai biết được một người bạn của đại tiểu thư tên là Doãn Đình lại nhìn trúng anh, muốn theo đuổi anh, Tần Vũ Phi bèn hạ lệnh cho anh khiêu vũ cùng Doãn Đình.
Ở chốn đông người, anh sẽ không làm cô mất mặt, thế là nhảy thôi, mọi khúc mắc đều bắt đầu từ đây.
Sau đó tiếp xúc thêm vài lần, ấn tượng Tần Vũ Phi tạo cho Cố Anh Kiệt chính là kiêu căng hống hách, nhưng cô lại đối xử với bạn bè rất tốt, đối với Mễ Hi, Doãn Đình hay những người bạn khác của anh đều khá hào phóng. Cố Anh Kiệt cũng không hiểu vì sao, cứ cảm thấy cô giống một đóa hồng mình đầy gai nhọn.
Thẳng thắn hào phóng, nhưng vẫn giữ lại đôi chút cho riêng mình. Dường như với người nào cũng tốt, nhưng vẫn có chút khoảng cách. Cho nên rõ ràng có thể nói chuyện đàng hoàng, nhưng cô cứ phải tỏ ra dữ dằn.
Cảm giác ấy, có chút là lạ.
Sau này họ cùng dẫn Mễ Hi sang Mỹ. Nói đến chuyến du lịch lần đó cũng thật khó hiểu, như trời cao muốn đùa với họ vậy. Thật ra anh cũng chẳng có việc gì, đó là tiết mục sinh nhật đã được Tần Vũ Phi sắp xếp từ trước: chuyến du lịch của hội chị em, còn Mễ Hi lại ham vui muốn sang Mỹ thăm Trần Ưng. Mễ Hi và Trần Ưng thì… Cố Anh Kiệt cảm thấy hai người này có gì đó với nhau. Mễ Hi rất đáng yêu, nhưng Cố Anh Kiệt nghĩ con gái đáng yêu có rất nhiều, không theo đuổi được anh cũng không miễn cưỡng. Trước nay anh đối với chuyện tình cảm đều nghĩ rất thoáng, hợp thì đến không hợp thì tan, người ta không có ý với anh đương nhiên anh cũng không cần cắn chặt không buông. Cũng vì có anh tham gia mà hội chị em đã bị giải tán. Vì anh và Tần Vũ Phi cứ tranh cãi suốt, anh cũng không nói được nguyên nhân vì sao, xưa nay anh vẫn rất nhẫn nại và độ lượng, cho dù nhìn không vừa mắt thì cùng lắm không để ý thôi. Kết quả vừa đụng đến Tần Vũ Phi liền không nhịn được nổi nóng. Tần Vũ Phi không cho anh đi, anh cứ phải đi. Vé máy bay đi Mỹ, ai chẳng mua được.
Tóm lại, sự “bất hòa” của anh và Tần Vũ Phi đã dọa cho đám chị em vốn định đi cùng với cô bỏ chạy hết. Mễ Hi lại kiên trì không đổi ý, nhất định phải đi. Thế là Tần Vũ Phi và anh dẫn theo Mễ Hi lên đường.
Kết quả cô nhóc không có lương tâm Mễ Hi, cộng thêm một tên không có lương tâm nữa là Trần Ưng, xem hai người họ thành người giao hàng. Trần Ưng sau khi đón được Mễ Hi thì trực tiếp vứt họ ở khách sạn, chỉ nói sẽ mời họ ăn cơm, sau đó để mặc họ tự giải quyết với nhau.
Thế là chuyến đi trở thành anh cùng Tần Vũ Phi đi riêng với nhau. Vậy nên anh nghĩ, trời cao đúng thật là rất thích đùa.
Nhưng Tần Vũ Phi này đáng ghét thì đáng ghét, anh vẫn đánh giá cao tính cách thẳng thắn của cô. Hai người họ cùng ăn cơm, trò chuyện cũng không tệ, cũng có chút thay đổi. Ở Mỹ đã xảy ra khá nhiều chuyện. Ví dụ như, cô dẫn anh đến một cửa hàng thức ăn nhanh, thì ra mục đích cô đến Mỹ chỉ vì muốn ngồi bên cửa sổ của cửa hàng thức ăn nhanh này, nhìn ngắm đèn ánh sao bên cửa sổ phòng trưng bày ở đối diện.
Sau đó cô xem anh như cái thùng rác cảm xúc, kể cho anh nghe chuyện quá khứ của cô.
Thật ra cũng không phải bi kịch thê lương gì, chỉ là câu chuyện bạn trai với bạn thân liên thủ phải bội dở hơi cũ rích. Tần Vũ Phi bắt quả tang hai người họ đang ở trên giường, kinh ngạc và đau khổ, đã cắt đứt quan hệ từ đó. Cũng trong ngày hôm đó, cô đã đánh nhau một trận với đôi cẩu nam nữ, đập phá hết các vật dụng trong nhà, sau đó lái xe loanh quanh không mục đích, vô tình đến cửa hàng thức ăn nhanh này. Lúc vô ý nhìn thấy đèn ánh sao ở đối diện, cô nguyền rủa đôi cẩu nam nữ đó, nguyền rủa họ ra đường bị xe đâm chết.
Sau đó nữa, cô học xong về nước, hoàn toàn không liên lạc gì với hai người kia nữa. Cố Anh Kiệt hỏi cô, có biết sau này họ ra sao không? Tần Vũ Phi nói với anh, nghe nói người đàn ông đó đã kết hôn với một cô gái nghèo. Năm đó anh ta dây dưa với cô bạn thân của cô vì tưởng rằng cô ta giàu có hơn cô. Ai ngờ vài năm sau, anh ta lại tự nhận là mình đã tìm được tình yêu đích thực, cưới về một cô vợ nghèo.
Còn cô bạn thân kia?
Đây là chỗ dở hơi nhất của câu chuyện ngày xưa này.
Lời nguyền của Tần Vũ Phi đã linh nghiệm.
Cô bạn thân kia đã bị xe đâm chết.
Đêm trước sinh nhật của Tần Vũ Phi, cô nhận được bưu kiện do mẹ cô bạn thân kia gửi tới mới biết chuyện này. Bưu kiện là quà mà cô bạn kia chuẩn bị cho Tần Vũ Phi trong những năm qua, tất cả đều là những món quà cô thích. Gom góp lại rất nhiều, nhưng chưa từng gửi đi vì họ đã cắt đứt quan hệ rồi. Cô ta biết Tần Vũ Phi sẽ không để ý đến cô ta nữa.
Cô ta đã phản bội tình bạn, đâm một nhát thật mạnh vào tim Tần Vũ Phi. Sau khi đoạn tuyệt, cứ âm thầm nhớ lại tình bạn của họ, mãi cho đến ngày cô ta ra đi.
Chuyện này đúng là khiến người ta thấy bế tắc. Có nên hận tiếp hay không? Hận, người đã ứng với lời nguyền mà chết đi. Không hận, lại không thể khống chế được chính mình.
Cố Anh Kiệt có thể hiểu được tâm trạng của Tần Vũ Phi. Cô về lại chốn cũ muốn thử buông bỏ chuyện xưa, chữa lành vết thương, anh thấy việc này rất bình thường. Lúc đó bên cạnh cô chỉ có anh, cho nên cô kể chuyện này cho anh nghe.
Cô yêu người đàn ông kia, đã từng yêu sâu đậm. Cô từng nghĩ đến chuyện kết hôn, muốn dẫn anh ta về nước, sắp xếp một chức vụ trong công ty của bố cô cho anh ta, mở sẵn đường trải thảm cho anh ta đi. Chỉ là cô ở nước ngoài sống khá khiêm tốn nên vẫn chưa nói cho anh chàng hám tài kia biết thân phận của cô. Thậm chí cô từng mang thai con của anh ta, nhưng bị anh ta dỗ uống thuốc phá bỏ mất. Cô vì anh ta mà từ bỏ tất cả, nhưng nhận về lại là mùi vị bị phản bội.
Cô cũng từng yêu quý cô bạn thân của mình, từng có một tình bạn thật sâu đậm. Thẻ của cô cho cô ta quẹt, xe của cô để cho cô ta đi, nhà của cô cho cô ta ở, cuối cùng lại bị đối phương dùng chính những thứ đó để giả trang thành thiên kim tiểu thư mà vung dao đoạt ái.
Chuyện cũ đúng là có chút thê thảm, nhưng không thể không nói rằng cô quá ngốc. Cố Anh Kiệt nghĩ Tần Vũ Phi chắc chắn cũng biết mình quá ngốc. Nên bây giờ cô mới tự bảo vệ chính mình. Người từng bị thương sẽ sợ đau. Huống hồ là cô tiểu thư được chiều chuộng cao cao tại thượng như Tần Vũ Phi, trước nay đều được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao biết được hóa ra tổn thương lại đau đến thế. Cô sợ đau, nên cô tự giấu mình sau chiếc mặt nạ.
Cố Anh Kiệt phải thừa nhận rằng mình thương xót cô. Mặt khó chịu nhất này cô không nói với ai khác lại nói với mỗi anh, cũng là một loại mâu thuẫn tâm lý kỳ lạ, cô tin tưởng anh sẽ không chạy đi nói khắp nơi, nhưng lại như muốn đẩy anh ra thật xa.
Lộ ra mặt khó chịu nhất của mình trước mặt anh, không chút giấu giếm, giống như đang nói: Nè, Cố Anh Kiệt, đây chính là tôi, anh trăm vạn lần đừng có thích tôi đó.
Cô đang nhắc nhở anh, đừng dây vào cô, đừng yêu cô, hoặc nói, cô đang nhắc nhở chính mình.
Tóm lại, Cố Anh Kiệt có thể hiểu được, nếu một người biết được chuyện xấu của bạn, đương nhiên bạn sẽ không ôm mơ tưởng gì với người đó, hoặc sẽ khiến cho anh ta không ôm bất cứ mơ tưởng gì với bạn.
Nhưng, hừm, nhưng trong quan hệ của họ, còn có chuyện lau súng cướp cò không thể nói ra. Chuyện đó à, không thể đổ lỗi cho rượu, cũng không thể đổ lỗi cho bầu không khí, tóm lại là xảy ra chuyện khó hiểu một cách khó hiểu. Sau khi chuyện phát sinh anh có chút hối hận, cô cũng vậy. Vì họ đều không phải người thích chơi trò này. Nhưng cả hai đều đã là người trưởng thành, nên họ ngầm thỏa thuận sẽ không nhắc lại chuyện này, ngầm xem như chuyện chưa từng xảy ra. Ngấm ngầm, thỏa thuận rằng đôi bên chẳng thân thiết gì.
Đây là mong muốn của cô, cô cũng chấp hành tới cùng, sau khi trở về thật sự hoàn toàn xem anh thành người tàng hình. Những khi có mặt anh cô cũng rất ít xuất hiện. Nhưng phạm vi xã giao của họ cũng chỉ rộng từng đó, thi thoảng cũng sẽ chạm mặt, cô chỉ giả vờ gật đầu với anh xem như chào hỏi.
Việc này khiến Cố Anh Kiệt có chút khó chịu. Cứ như anh là loại côn trùng không quen biết vậy. Vốn anh cũng chẳng muốn để ý đến cô, nhưng cô càng cứ thế mà trốn tránh anh như trốn thú dữ, anh lại càng cảm thấy không phục.
Bây giờ nghe mấy đại nam nhân ở bên cạnh không ngừng chỉ trích cô, lời nói còn rất cay nghiệt, trong lòng anh không được thoải mái.
“Cô ấy có ngang ngược hơn nữa, chỉ cần có người chịu nuông chiều là được, các người lo làm gì.” Cố Anh Kiệt không nhịn được nữa, lạnh lùng lên tiếng.
Mấy người bạn kia ngẩn người một lúc, sau đó bật cười. Có một người dùng khuỷu tay huých anh: “James từng cùng Tần Vũ Phi đi Mỹ, biết đâu có cách nhìn khác về cô ta”.
Cách nhìn khác à? Đúng là có thật. Mọi mặt đều nhìn rất rõ. Nhưng Cố Anh Kiệt chẳng hề muốn cho họ biết. Đó là bí mật giữa anh và Tần Vũ Phi, anh tuyệt đối không truyền ra ngoài.
“Cậu ta nào phải đi du lịch cùng Tần Vũ Phi, rõ ràng là đuổi theo cô em Kungfu mà. Nói đi phải nói lại, James này, rốt cuộc cậu vẫn không theo đuổi được Mễ Hi à? Xem ra giai đoạn độc thân sắp phá kỷ lục được rồi.” Bạn thân của Cố Anh Kiệt, Từ Ngôn Sướng, trêu chọc anh.
Cố Anh Kiệt cười, “Đúng vậy, không theo được”. Cố Anh Kiệt không hề để bụng chuyện này.
Đang nói, ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo, Cố Anh Kiệt và mấy chàng công tử đều nghe tiếng động mà nhìn qua, quả là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện. Trong ba cô gái vừa vào cửa, chẳng phải có mặt Tần Vũ Phi đó sao. Cô mặc chiếc váy màu trắng bạc, lộ ra bờ vai mong manh trắng mịn và đôi chân dài đẹp đẽ, chiếc cổ mảnh mai đeo sợi dây chuyền bạc, viên kim cương lấp lánh trên mặt dây chuyền rất bắt mắt. Mái tóc được búi lên, sợi băng đô mảnh được cài lên trang trí, phát ra ánh sáng lấp lánh giữa làn tóc đen tuyền, rất đẹp.
Tần Vũ Phi với nụ cười mê người, ánh mắt linh động. Cố Anh Kiệt hạ tầm mắt, nhìn xuống ly rượu, cố ý không nhìn cô. Bên cạnh có người dùng khuỷu tay đẩy anh một cái, “Chà, Tần Vũ phi mà cũng đến kìa. James, cậu có thân với cô ta không, rốt cuộc cô ta…”.
Cố Anh Kiệt vì cái đẩy này mà vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc Tần Vũ Phi đang nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Anh Kiệt không quay đi, cứ thế nhìn thẳng vào cô. Những giọng nói bên cạnh đang muốn bàn luận Tần Vũ Phi với anh nhanh chóng im bặt, tất cả đều chột dạ mà ai làm việc nấy, nên rót rượu thì rót rượu, nên tìm thức ăn thì tìm thức ăn, nên tìm người khiêu vũ thì tìm người khiêu vũ.
Làm gì vậy? Cố Anh Kiệt sầm mặt. Sợ cô gái kia không biết các người đang bàn chuyện của cô ấy sao?
Tần Vũ Phi khẽ nhướn mày, nhìn đám cậu ấm này giải tán, sau đó nhìn lại Cố Anh Kiệt, khẽ nhíu mày, quay đầu đi không thèm để ý đến anh.
Không để ý thì thôi, anh cần chắc? Cố Anh Kiệt xoay người đặt chiếc ly rỗng lên khay của người phục vụ, tiện tay lấy thêm một ly rượu. Bên này có một vị chú bác đến chào anh: “Anh Kiệt, lâu lắm không gặp, bố cậu gần đây vẫn khỏe chứ?”.
Cố Anh Kiệt cười đáp, xã giao với vị chú bác đó xong, lại nhận lời mời của người đẹp mà khiêu vũ một bài, sau khi uyển chuyển từ chối một lời mời khác, anh đứng bên sàn nhảy tán gẫu với bạn, rồi người bạn đó bị gọi đi, anh thấy hơi buồn chán. Lúc này anh lại nhìn thấy Tần Vũ Phi, cô đang đứng bên bàn thức ăn chọn món. Trên đĩa có những món ăn nhẹ như khoai tây chiên, mực chiên, phi lê cá… Cô bưng đĩa nhìn quanh chiếc bàn dài.
Khóe miệng Cố Anh Kiệt khẽ co giật, có chút buồn cười, anh biết cô đang tìm gì, nhưng anh lại không muốn quản chuyện của cô. Anh rời mắt đi, qua vài giây lại không nhịn được mà quay lại. Cô vẫn đứng đó chăm chú nhìn quanh bàn. Cố Anh Kiệt thầm thở dài, anh thật không muốn quản chuyện của cô, thật đó.
Anh đi được vài bước, gọi một nhân viên phục vụ tới, nhờ anh ta mang chút tương cà chua qua bàn thức ăn bên đó. Rất nhanh, một chén tương cà chua được đặt lên bàn, Cố Anh Kiệt thấy mắt Tần Vũ Phi sáng lên, múc hai thìa lên đĩa của mình. Cố Anh Kiệt phát hiện mình đang cười, rồi lại phát hiện mình đang đi về phía bàn ăn đó, sau đó nữa, anh đã đứng bên cạnh Tần Vũ Phi.