Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình

Chương 3: Chương 3




Type: a_little_secret

Tối hôm đó Cố Anh Kiệt vẫn không nhịn được, lại nhắn tin cho cô: “Em nợ tôi một câu cảm ơn.”

Anh đã giúp cô, cô còn trừng mắt với anh.

Tin nhắn theo lệ không ai trả lời, Cố Anh Kiệt cũng không để tâm. Từ khi trở về từ Mỹ, Tần Vũ phi thật sự đã xem anh như vô hình rồi. Anh biết trong lòng cô chắc cũng có chút lúng túng và xấu hổ, cô muốn phủ sạch quan hệ với anh, anh hiểu. Nhưng anh cảm thấy thật oan ức, bí mật kia là cô tự nói cho anh biết, anh thật sự không có ý định dây dưa không dứt với cô, cô nên biết mới phải.

Cô càng tránh anh như tránh mầm bệnh, anh lại càng không cam lòng.

Tần Vũ Phi nằm trên giường nhìn điện thoại, “Em nợ tôi một câu cảm ơn”, cô bĩu môi, ném điện thoại qua một bên. Đúng là nợ đó, nhưng cô không định trả. Cô thật muốn tránh xa anh, tránh xa anh hơn nữa.

Cô tin tưởng anh, chia sẻ bí mật với anh. Xảy ra chuyện xấu hổ thì phản ứng đầu tiên là trốn ra phía sau anh, loại trực giác này thậm chí còn không thông qua não bộ. Như vậy không tốt, cô biết, rất nguy hiểm. Sau hơn ba năm bị người đàn ông kia cắm sừng, lòng tin của cô với đàn ông chỉ còn lại chút cặn mà thôi.

Vậy nên, Cố Anh Kiệt, với cô mà nói rất nguy hiểm.

Hôm nay anh nói rằng cô để ý anh, anh cho là trò đùa sao? Cô không đùa với anh được, quá nguy hiểm.

Cô phải nghĩ cách mới được.

Cách mà Tần Vũ Phi nghĩ ra đó là: Cô nên thuận theo ý bố mẹ, tìm một đối tượng qua lại thôi.

Ngày hôm sau, mười giờ hai mươi lăm phút, Tần Vũ Phi bước vào công ty, mười giờ rưỡi có một cuộc họp, cô thấy mình canh thời gian rất tốt. Vừa bước vào phòng làm việc đã thấy thư ký vẻ mặt lo lắng nói: “Tần tổng, cuộc họp diễn ra sớm, Cừu phó tổng đã đổi qua mười giờ họp”. Cũng là nói, Tần Vũ Phi cô đã đến muộn nửa tiếng đồng hồ.

“Ừ.” Tần Vũ Phi gật đầu, không máy để tâm. Cô cất túi xách xong uống ngụm nước, sau đó mới mang theo máy tính xách tay đến phòng họp. Trong phòng họp ngồi kín người, khi Tần Vũ Phi bước vào mọi người đều nhìn cô, Tần Vũ Phi cười cười, thản nhiên chào hỏi, sau đó ngồi vào chỗ trống bên cạnh chỗ đầu bàn.

Người chủ trì cuộc họp là phó tổng tập đoàn Cừu Chính Khanh, ba mươi ba tuổi, trẻ tuổi mà đã thành đạt. Anh ta là người quản lý do đích thân bố Tần Vũ Phi, Tần Văn Dịch, mời về. Trước đây anh ra giữ chức tổng giám đốc công ty hóa chất Nhật Bản trực thuộc tập đoàn Vĩnh Khải trong ba năm, thành tích cao, biểu hiện xuất sắc, hai tháng trước Tần Văn Dịch điều anh ta về tập đoàn nhận chức Phó tổng.

Cừu Chính Khanh lúc nhỏ gia cảnh nghèo khó, nhưng anh ta là người rất chăm chỉ chịu khó, khi còn đi học thành tích xuất sắc, nhờ vào học bổng mà hoàn thành con đường học vấn. Vào đại học bắt đầu vừa học vừa làm, thực tập, làm thuê, vừa tốt nghiệp đã được công ty lớn tuyển dụng, sau đó thuận buồm xuôi gió từng bước lên cao, chưa đến vài năm đã có công ty săn đầu người chào đón, ba năm sau được Tần Văn Dịch mời về, trở thành tổng giám đốc trẻ tuổi nhất trong các công ty con thuộc tập đoàn Vĩnh Khải.

Con người Cừu Chính Khanh nghiêm túc đứng đắn, xem công việc như mạng sống của mình, đối với cấp dưới nghiêm khắc thẳng thắn, là người rất có nguyên tắc. Nhưng ngoại hình anh ta đứng đắn ưa nhìn, lại thêm ánh kim quang trên người khiến không ít nhân viên nữ trong công ty ngưỡng mộ. Nghe nói ở công ty con có một nhân viên nữ lớn mật theo đuổi nhưng đã bị anh ta từ chối. Sau khi được điều về tập đoàn, không còn ai có ý định theo đuổi vị phó tổng này nữa, vì có lời đồn, ông chủ lớn nhắm vị phó tổng tuổi trẻ tài cao này cho vị trí con rể.

Cừu Chính Khanh thấy Tần Vũ Phi bước vào, chỉ ngừng lại một chút, sai đó không nhìn cô thêm nữa, nói tiếp nội dung cuộc họp. Anh ta là phó tổng quản lý tiêu thụ, còn Tần Vũ Phi quản lý kế hoạch truyền thông phòng thị trường, trong công việc hai người thường xuyên tiếp xúc với nhau.

Tần Vũ Phi biết ý của bố mình, lời đồn quả thật đúng. Tần Văn Dịch đúng là có ý muốn để con gái và Cừu Chính Khanh qua lại xem thử có khả năng tiến tới hay không. Tần Vũ Phi là con một, Tần Văn Dịch không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, một tay ông xây dựng cơ ngơi lớn như Vĩnh Khải, tự khắc hy vọng có người kế thừa, người đầu tiên nghĩ đến chính là con gái mình. Nhưng rõ ràng chí hướng của Tần Vũ Phi không ở đây, cô cũng cố gắng đi theo con đường mà Tần Văn Dịch đã sắp xếp, nhưng tính cách lười biếng, không có chí lớn thì không thể thay đổi được, hơn nữa về mặt năng khiếu kinh doanh, con gái ông thật sự thiếu rất nhiều.

Tần Vũ Phi có chút thông minh, đối nhân xử thế cũng có chút mưu mẹo, nếu cô muốn, có thể làm cho người ta cảm thấy vui vẻ. Về phương diện khách hàng, trước nay cô cũng rất được yêu thích, tổ chức hoạt động sáng tạo về quảng bá thương hiệu cô cũng làm được, cũng rất có hứng thú, nên sau khi Tần Văn Dịch để cô vào công ty làm một thời gian, liền kéo cô từ phòng tiêu thụ về, điều tới phòng thị trường.

Người nào có thể làm việc gì, Tần Văn Dịch nhìn rất rõ, con gái cũng không ngoại lệ. Ông đã khẳng định được rằng con gái không phải là người lý tưởng để tiếp nhận công ty, có bồi dưỡng thêm hai mươi năm nữa cũng thế thôi. Bây giờ ông đã năm mươi lăm tuổi, thân thể khỏe mạnh, làm thêm mười năm nữa không thành vấn đề, cho nên ông phải tranh thủ khoảng thời gian này, trải sẵn đường cho tương lai công ty. Một là lôi kéo vài người đáng tin về mình, hai là phải giải quyết xong chuyện hôn sự của con gái, ông hy vọng tình yêu hôn nhân của con gái có thể tương trợ cho sự nghiệp của ông. Ông cảm thấy như vậy cũng tốt cho con gái.

Ứng viên đầu tiên cho vị trí con rể ông chọn là thái tử gia tập đoàn cũng lĩnh vực Trần Ưng. Trần Ưng là người chính trực, tướng mạo ngay thẳng, có hoài bão có trách nhiệm, quan trọng là tài năng về kinh doanh cũng rất vừa ý Tần Văn Dịch. Môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, Tần Văn Dịch cảm thấy thích hợp. Nếu Trần Ưng có thể trở thành con rể của ông, vậy sau này nhất định có thể giúp Tần Vũ Phi quản lí tốt Vĩnh Khải.

Tiếc là phụ huynh tính toán không đủ kỹ, hai người trẻ tuổi không có tình cảm gì với nhau. Tần Vũ Phị từng nói, ấn tượng với Trần Ưng cũng không tệ, có thể trò chuyện với anh ta được, nhưng cuối cùng chuyện cũng không thành, Tần Văn Dịch cũng hiểu được. Ngày tháng còn dài, còn nhiều sự lựa chọn không tồi.

Sau đó, ông nghĩ đến Cừu Chính Khanh.

Tần Văn Dịch đánh giá khá cao Cừu Chính Khanh, thật thà chăm chỉ, cuồng công việc, tướng mạo hay nhân phẩm đều không tệ, quan trọng nhất là rất có đầu óc kinh doanh, cũng có vài phần giống Tần Văn Dịch khi ông cùng bố mình sáng lập sự nghiệp. Tàn Văn Dịch để anh ta trong công ty con quan sát vài năm, cảm thấy anh ta có thể đảm nhận trách nhiệm công việc lớn hơn nữa. Nếu Tần Vũ Phi và anh ta có thể hòa hợp được thì rất tốt, vậy sau này chọn anh ta làm con rể cũng là một lựa chọn tốt.

Về công về tư đều có lợi, Tần Văn Dịch cất nhắc nâng đỡ cho Cừu Chính Khanh, cũng kéo sợi dây cho con gái, dẫn theo cùng ăn cơm, cùng tham dự những bữa tiệc xã giao. Ông không nói ra, cũng không ra sức thúc đẩy, ông nghĩ nên cho bọn trẻ chút không gian, ông cũng không phải lão cổ hủ, không muốn khiến cho con gái hoặc Cừu Chính Khanh nảy sinh tâm lý phản kháng. Ngược lại sắp xếp vị trí thật tốt, cũng tạo cơ hội cho họ, chuyện ra sao phải để họ tự phát triển lấy.

Nhưng tâm tư của con người là thứ không thể giấu hiếm được. Ông có ý này, tất nhiên Cừu Chính Khanh và Tần Vũ Phi đều biết, trong công ty cũng có chút lời ra tiếng vào. Cừu Chính Khanh không có động tĩnh. Tần Vũ Phi lại càng không quan tâm, cô không hề để ý đến Cừu Chính Khanh, càng không thể chọn anh ta. Chuyện này khi cô phát hiện được ý nghĩ của bố mình đã lập tức nói rõ với ông.

Tần Văn Dịch nghe xong nhướng mày, “ồ” một tiếng. Không thích, sẽ không chọn anh ta, vậy thì đã sao, ông cũng đâu ép cô phải chọn. Cần phối hợp trong công việc cứ phối hợp, nên làm gì thì cứ làm đó, ông không thấy có vấn đề gì. Ngày tháng còn dài, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự không có cảm tình, vậy ông cũng chưa từng nói gì, có người thích hợp hơn xuất hiện thì đương nhiên ông cũng sẽ thấy lạc quan.

Hiện giờ không khí cuộc họp rất căng thẳng, vì doanh thu tháng trước chỉ miễn cưỡng chạm mức chỉ tiêu mà Cừu Chính Khanh yêu cầu, hôm nay là ngày một tháng mười một, báo cáo doanh số đã ra lò, có thể thấy Cừu Chính Khanh theo dõi sát sao thế nào. Anh là một cấp trên một khi phát hiến ra vấn đề liền lập tức giải quyết, doanh số anh ta đặt ra cũng rất khắt khe, nhưng cũng là tiêu chuẩn có căn cứ xác thực, chỉ cần cố gắng một chút thì vẫn có thể hoàn thành.

Nhưng Tần Vũ Phi thật sự không đồng tình lắm, cô cảm thấy chỉ cần nghiêm túc cố gắng như bình thường liền có thể hoàn thành mới là một nhiệm vụ hợp lý, phải liều mạng gấp mấy lần mới làm được thì không hợp lý. Công việc không phải toàn bộ cuộc sống, cứ liều mạng mà làm việc cũng chẳng hay ho gì. Đương nhiên cô sẽ không biết điều đến thế mà đi phát biểu suy nghĩ này, sẽ không dùng quan điểm cá nhân của mình mà cản trở Cừu Chính Khanh lãnh đạo các bộ phận, quản lí công ty, mỗi người đều có cách sống riêng của mình, mọi người đều biết mình đang làm gì là được, nếu không được tự khắc biết tìm con đường khác thích hợp cho mình hơn. Cũng vì cô sống quá tùy hứng, nên cũng hiểu rõ mình không phải là người thích hợp làm kinh doanh.

Trong cuộc họp Cừu Chính Khanh khiến cho các bộ phận tiêu thụ không ngóc đầu lên được, hai tháng liền chỉ có thể chạm mức đạt doanh số, vậy tháng tiếp theo sẽ thế nào? Anh ta yêu cầu bộ phận tiêu thụ phải viết bản tháo kế hoạch nâng cao doanh số trong ban tháng trước tết sắp tới. Nếu doanh số hai tháng này có vấn đề, vậy ba tháng sau phải giải quyết cho xong.

Bộ phận tiêu thị bắt đầu báo cao sơ qua bản kế hoạch của họ, trong đó có vài thứ liên quan đến hoạt động thúc đẩy cần phòng thị trường phối hợp, đây cũng là lý do bộ phaanju của Tần Vũ Phi phải tham dự cuộc họp này. Sau đó chủ đề chuyển qua phòng thị trường. Lúc này Cừu Chính Khanh mới đưa mắt về phía Tần Vũ Phi.

“Chương trình tặng quà chúng tôi đã tiến hành theo yêu cầu của phòng tiêu thụ rồi, quà tặng mẫu ngày mùng mười sẽ có, sau khi xác nhận xong mất năm ngày chế tác, ngày mười lăm giao hàng, chương trình diễn ra ngày hai mươi lăm, nếu như có vấn đề gì thì vẫn có thời gian để điều chinh. Ngoài ra còn có phương án cho lễ ra mắt sản phẩm mới vào cuối tháng, theo thời gian bireeir của kế hoạch yêu cầu ngày mùng sáu giao, vậy nên chúng tôi vẫn chưa bắt đầu làm.” Không hoàn thành nhiệm vụ sớm Tần Vũ Phi cũng không có chút chột dạ bất an.

Giám đốc bộ phận tiêu thụ mồ hôi đầy trán, loại lời như “vẫn chưa bắt đầu làm” đúng là chỉ có Tàn Vũ Phi mới dám nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.