Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình

Chương 42: Chương 42




Type: bjh

Tần Vũ Phi mang theo suy nghĩ này mà lái xe về nhà, ngồi trong nhà xe đấu tranh tâm lý một lúc, tuy bây giờ tâm trạng của cô đã khá hơn, nhưng đến lúc phải làm chuyện quan trọng như thế cô vẫn rất căng thẳng.

Cô gọi cho Cố Anh Kiệt.

“Nếu lát nữa vào nhà, mẹ hỏi em đêm qua đi đâu, em sẽ nói với mẹ là em có bạn trai rồi nhé.”

“Được.” Cố Anh Kiệt đáp rất sảng khoái, nhưng chưa đến một giây sau lại nói, “Đợi đã, sau đó mẹ em sẽ nói với bố em…”. Trong đầu anh lướt qua một lượt biểu hiện gần đây của mình, trước đó nữa, biểu hiện kể từ sau khi anh quen biết với Tần Vũ Phi, hình như cũng không có chuyện gì không thỏa đáng hay mất lòng phụ huynh, gần đây còn giúp Vĩnh Khải giải quyết vấn đề nguyên liệu, chắc sẽ được cộng điểm. “Được, không vấn đề gì, em cứ nói đi, khi nói nhớ cho mẹ em biết bạn trai em là Cố Anh Kiệt, chính là Cố Anh Kiệt của Hoa Đức.”

“Đợi chút.” Tần Vũ Phi hơi nhụt chí,”Mẹ em biết rồi, có phải mẹ anh cũng sẽ biết hay không? Mẹ anh vốn không có thiện cảm với bạn gái hiện tại của anh, lần này mẹ anh mà biết tối qua anh bị em dụ dỗ mà bỏ đi không về, không phải sẽ ghét chết em à.”

Cố Anh Kiệt nghĩ ngợi, thật ra cô nói cũng có lý, anh đã bịa rằng tối qua Từ Ngôn Sướng hẹn anh ra ngoài chơi, còn thống nhất lời khai với Từ Ngôn Sướng xong hết rồi, lát nữa khi về nhà thay đồ lấy máy tính, nếu mẹ anh có hỏi thì anh sẽ đáp như thế. “Vậy em định thế nào?” Nếu cô giấu mẹ, anh sẽ phối hợp theo, nếu cô muốn nói thật, anh liền hủy bỏ những lời đã soạn sẵn, nói thẳng là đêm qua ở cùng bạn gái, nếu không hôm nào phụ huynh hai nhà nói chuyện với nhau sẽ phát hiện một trong hai người không thành thật, vậy chẳng phải tội thêm một bậc sao.

“Để em suy nghĩ đã.” Tật cũ của Tần Vũ Phi lại tái phát. Cố Anh Kiệt đáp “được”, kiên nhẫn đợi cô ra quyết định.

“Anh nói em nên làm thế nào đây?” Kết quả một lúc sau Tần Vũ Phi lại ném vấn đề này lại cho anh.

“Hay cứ nói ra đi, chọn ngày chi bằng gặp mặt ngày. Anh thấy phụ huynh hai nhà sắp xếp tác hợp cho chúng ta xem mắt là chuyện không thể xảy ra rồi, nên lúc nào mới là lúc thích hợp khó nói lắm.” Nhân lúc bây giờ gan cô đã lớn không ít, nhanh chóng thuyết phục cô thôi.

Tần Vũ Phi cắn răng, “Được, nếu mẹ anh mà giận em thì anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm đó”.

“Yên tâm đi, mẹ anh mềm lòng lắm, miệng cứng thế thôi, thật ra chẳng có gì đâu, dỗ dành vài câu là xong ngay mà. Hơn nữa, bà cũng sợ nếu không đồng ý, em nổi giận lên đánh chết con trai bà thật thì…”

“Nè, nè… lại ăn nói lung tung. Em là gái ngoan hiền lương thục đức đó!”

“Ừ, ừ, em hiền lương thục đức.” Cố Anh Kiệt cười lớn, “Vậy em quyết định xong chưa, cô gái ngoan?”

“Ừ, liều một phen vậy. Dù sao chết sớm vẫn hơn chết muộn. Hơn nữa mẹ em biết chuyện rồi cũng chẳng sao, chưa chắc mẹ đã vừa ý anh mà.”

“Nè, nè.” Cố Anh Kiệt kháng nghị. Bản thân không có lòng tin, thích trốn tránh thì thôi, lôi anh theo làm gì.

Tóm lại thì chuyện đã được quyết định, Tần Vũ Phi cúp máy, hít thở thật sâu, chuẩn bị tốt tâm lý, bước vào nhà.

Trong nhà rất yên tĩnh, phòng khách không một bóng người. Tần Vũ Phi vào phòng ăn, quản gia đang dẫn người làm thu dọn bàn ăn, thấy Tần Vũ Phi đến bèn hỏi: “Đại tiểu thư muốn dùng bữa sáng gì ạ?”.

Tần Vũ Phi ngẩn người, chẳng lẽ không ai biết chuyện cả đêm cô không về nhà sao?

Quản gia thấy cô không trả lời, hỏi tiếp: “Cháo thịt nạc trứng, bách thảo, trứng chiên, bánh quẩy và salad, có được không? Lúc nãy ông chủ cũng ăn những món này”.

Tần Vũ Phi lấy lại tinh thần, gật đầu nói được. Quản gia vừa kéo ghế cho cô, đưa một ly trà chanh, vừa bảo người làm nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng. Tần Vũ Phi hỏi: “Bố tôi đâu rồi?”.

“Ông chủ ăn sáng xong vừa đi lên tầng.”

“Ồ” Tần Vũ Phi muốn nói gì nữa nhưng lại nghe tiếng Tần Văn Dịch vừa xuống cầu thang vừa nói điện thoại, ông đã thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, xuống bảo quản gia kêu tài xế chuẩn bị xe, ông phải ra sân bay tiễn một người bạn.

Quản gia đi tìm tài xế, Tần Văn Dịch thấy con gái ngồi đó, đi qua hôn cô một cái: “Hôm nay dậy sớm vậy, xem ra sẽ không đến muộn rồi”.

Tần Vũ Phi xụ mặt với bố mình: “Cảm ơn bố đã khen ngợi”.

Tần Văn Dịch bật cười, tâm trạng rất tốt. “Vậy đi làm phải cố gắng đó, bố đi đây.”

Tần Văn Dịch ra ngoài rồi Tần Vũ Phi vội hỏi quản gia: “Mẹ tôi đâu?”.

“Bà chủ còn chưa thức dậy.”

Tần Vũ Phi nhìn đồng hồ, đúng thật là, vẫn còn hơi sớm. Bình thường cô đều dậy rất muộn, cùng với mẹ ăn sáng. Hôm nay về sớm lại không gặp được. Cô nhăn mặt, một người vừa ra ngoài, một người còn chưa thức, quản gia cũng không phát hiện đêm qua cô không có ở nhà. Vậy quyết tâm cô mất nửa ngày động viên chính mình chẳng phải thành đồ bỏ rồi sao?

Lúc này người làm đã dọn xong bữa sáng lên và rời khỏi, quản gia cũng đã ra khỏi nhà ăn. Tần Vũ Phi vội nhân lúc xung quanh không có người gọi điện cho Cố Anh Kiệt: “Tình huống khẩn cấp, chỗ em không có điều kiện để khai báo, bên anh cũng phải giữ lại”.

Cố Anh Kiệt hỏi cô có chuyện gì, cô nhỏ giọng kể lại tình hình. Cố Anh Kiệt thở dài: “Xem ra ông trời thấy hôm nay không phải thời cơ tốt để nói thật rồi, chỗ anh bố mẹ cũng chưa thức dậy, không có ai phát hiện ra anh đã ra ngoài. Nhưng anh đang vội đi làm, cũng không thể bày tỏ một chút chuyện lãng mạn của anh với họ được rồi”.

“…” Tần Vũ Phi ngớ người mất nửa ngày, nổi nóng: “Bởi vậy em đã bảo dậy sớm là chuyện đáng ghét nhất mà”. Không chỉ buồn ngủ mà còn lãng phí tình cảm nữa.

Tần Vũ Phi mang theo một bụng buồn bức đi làm, Cừu Chính Khanh thấy cô đến công ty trước chín giờ liền nhíu mày nói: “Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây sao?”.

Buồn cười lắm à? Hài hước à? Tần Vũ Phi lườm anh ta một cái.

Về đến phòng làm việc, cô càng nghĩ không cam lòng. Cô mất bao lâu gom hết dũng khí, chuẩn bị tâm lý, kết quả lại thành ra thế này, dũng khí gom được đều bay biến hết rồi. Giờ muốn cô chủ động đi nói với mẹ rằng mình và Cố Anh Kiệt đang yêu nhau, cô lại thấy không được thích hợp. Vốn chưa đến lúc sự thật bị vạch trần, chưa bức cô đến đường cùng thì dũng khí cô có sẽ không nhiều.

Nhưng chuyện này không thể cứ bỏ qua như thế được. Tần Vũ Phi thấy cô nên nghĩ cách. Không dám trực tiếp báo cáo với phụ huynh, vậy thì đi đường vòng, báo cáo gián tiếp chắc cũng được mà. Nếu có tin đồn truyền đến tai bố mẹ cô, vậy thì họ nhất định sẽ đến hỏi, lúc đó cô chỉ cần nói “phải đó, không sai” là được. Như vậy cũng tốt lắm, là một cách hay.

Tần Vũ Phi nghĩ sao liền làm vậy. Cô nhanh chóng ra quyết định, đưa ra lời mời với Cừu Chính Khanh, mời anh ta cùng đi ăn trưa.

“Cô lại gây họa gì rồi?” Cừu Chính Khanh hỏi cô.

“Tuy tôi không thông minh giỏi giang gì nhưng cũng không tới mức gây họa.”

“Được, vậy xin hỏi có việc gì cần tôi giúp đỡ sao?”

Câu này hỏi đúng rồi, đúng vào trọng tâm. Tần Vũ Phi tức tốc vũ trang đầy đủ, ra vẻ bất cần: “Anh nghĩ quá nhiều rồi, có việc gì mà tôi không giải quyết được, cần gì đến anh giúp đỡ”. Cô dừng lại một chút, tránh để anh ta tiếp tục truy hỏi, làm hỏng việc lớn, dứt khoát nói: “Chẳng qua cùng là đồng nghiệp với nhau, thỉnh thoảng tôi cũng nên nịnh nọt anh một chút, cùng nhau trò chuyện, bồi dưỡng chút tình cảm với nhau, như vậy sẽ càng hiểu nhau để công việc phối hợp tốt hơn”.

Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Sao nghe có cảm giác sự việc lần này không phải chuyện tốt gì?”.

“Anh cứ nói anh có dám đi ăn cơm với tôi hay không đi.” Tần Vũ Phi cướp lời, tăng thêm khí thế ép hỏi anh ta.

“Dám thì dám chứ.”

“Vậy cứ thế đi, mười hai giờ cùng nhau đi.” Tần Vũ Phi bỏ lại một câu rồi cúp máy không cho Cừu Chính Khanh cơ hội để rề rà thêm nữa.

Đến trưa, Tần Vũ Phi và Cừu Chính Khanh mặt đối mặt ngồi trong nhà hàng, những gì cần nói cô đều diễn tập trước rồi, sau khi gọi món xong, cô bàn chút chuyện công việc với Cừu Chính Khanh, phát biểu chút ý kiến về thị trường trong ngành. Cừu Chính Khanh cẩn thận đáp lại. Nhưng đến khi thức ăn được dọn lên, Tần Vũ Phi vẫn không có biểu hiện gì kỳ lạ, Cừu Chính Khanh cũng hơi yên tâm.

Khi ăn giữa chừng, Tần Vũ Phi vô ý hỏi: “Cừu tổng, anh cảm thấy Cố Anh Kiệt là người như thế nào?”.

“Rất tốt, tuổi trẻ có tài, làm việc thành thật, năng lực cũng rất khá.” Nhận xét xong.

Tần Vũ Phi khẽ nheo mắt, những từ này dùng để tả Cố Anh Kiệt sao cô thấy không quen chút nào nhỉ, A Kiệt nhà cô rõ ràng đẹp trai phóng khoáng, dịu dàng chu đáo, thấu hiểu lòng người mà. Thôi được, bây giờ không phải lúc nói những cái này. Tần Vũ Phi nói tiếp: “Ừm, thật ra tôi muốn nói, tôi và anh ấy đang yêu nhau.”

“Ồ.” Nhận xét xong.

Tần Vũ Phi rất muốn đạp bàn, phản ứng của người này nhạt nhẽo như vậy, chút tình thần nhiều chuyện cũng không có, làm sao cô nói tiếp được đây, dù sao cô cũng phải giữ mặt mũi. “Tôi còn chưa dám nói cho bố mẹ tôi biết. Cũng không biết bố tôi nghĩ thế mào về anh ấy, nếu ông biết, không biết có phản đối chúng tôi không.”

“Tần tổng cũng đánh giá khá cao cậu ba Cố, trước mặt tôi cũng từng khen cậu ấy vài lần. Tôi nghĩ cô không cần phải lo lắng chuyện này.”

Câu trả lời lần này của Cừu Chính Khanh làm cho Tần Vũ Phi khá hài lòng. Được, lần này Cừu tổng đại nhân và Tần tổng đại nhân hẳn là có chuyện để nói rồi. Anh ta thi thoảng lại mách tội cô với bố, phê bình cô không tốt, bây giờ có tin tức của cô trong tay, chắc sẽ lợi dụng thật tốt!

Lúc này Cừu Chính Khanh lại hỏi: “Cô mời tôi ăn cơm chính là muốn dò hỏi cách nhìn của Tần tổng về cậu ba Cố sao?”.

“Đương nhiên không phải rồi.” Tần Vũ Phi không dám thừa nhận, vậy khác nào nói rõ cô lo lắng và thiếu tự tin biết mấy. Nhưng may mà cô đã chuẩn bị xong lời thoại từ sớm, “Thật ra, tôi muốn nói chuyện của Tiểu Đình”.

Cừu Chính Khanh nhướng cao chân mày: “Cô ấy có chuyện gì?”.

“Là như vậy, tôi nghe nói lần trước Tiểu Đình có đến công ty tìm tôi, lúc đi ngang phòng họp nhìn thấy anh và Cố Anh Kiệt đang ngồi bên trong, cô ấy đã thuận miệng mời hai người đi ăn cơm. Cố Anh Kiệt cảm thấy Tiểu Đình đối với anh rất nhiệt tình, vừa gặp đã mở miệng mời anh, thế nên anh ấy hiểu lầm Tiểu Đình có ý với anh. Tôi biết anh và Tiểu Đình lúc đó còn chưa quen biết, cô ấy mời anh ăn cơm như thế sẽ làm cho anh hiểu lầm, tôi sợ anh cũng hiểu lầm nên mời anh ăn cơm, nhân tiện giải thích một chút.”

“Có gì hiểu lầm chứ?” Cừu Chính Khanh nói thầm trong lòng, thật ra anh ta hiểu lầm Tiểu Đình đang theo đuổi bạn trai hiện giờ của đại tiểu thư, nhưng chuyện này không nói thì hay hơn, tránh cho Tiểu Đình bị cô tiểu thư quen được chiều chuộng này ức hiếp.

“Thật ra hy vọng anh đừng hiểu lầm cô ấy có ý nghĩ quá đà với anh. Lần đó vì tôi và Cố Anh Kiệt giận dỗi nhau, không muốn thấy anh ấy, thế nên Tiểu Đình mới qua giúp tôi dẫn hai người đi chỗ khác.”

Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Cô đang nói lần đó rõ ràng cô đang ở công ty nhưng lại cố ý làm lơ chỉ thị của tôi, không chịu qua họp, còn tìm một người ngoài đến làm gián đoạn cuộc trò chuyện của tôi và khách hàng? Tần Vũ Phi, thái độ làm việc của cô ở đâu hả? Cô không chịu nghiêm túc một chút, đem chuyện cá nhân vào công việc là biểu hiện không chuyên nghiệp chút nào”.

“Dừng, dừng.”

Tiếc là Cừu Chính khanh không để ý đến cô, vẫn tiếp tục lên lớp, gì mà “lần trước cũng may không phải cuộc họp quá quan trọng gì, nhưng cũng không nên làm như vậy”, ba la bô lô nói cho một tràng. Tần Vũ Phi lập tức mất hết hứng thú ăn uống, buồn bực trong lòng.

Xin Hay Nghiêm Chỉnh Chút, không, phải là Xin Đừng Quá Nghiêm Chỉnh mới đúng, trọng điểm của cuộc nói chuyện này là đây sao? Trọng điểm ở đây là cô cả nhà họ Tần và cậu ba nhà họ Cố yêu nhau, phiền anh tức tốc chạy đến chỗ Tần đại lão gia nhà anh để báo cáo đi!

Tần Vũ Phi cảm thấy mình hy sinh quá lớn, trận giáo huấn này không thể chịu miễn phí được. Món nợ này cô sẽ ghi lại, sau này sẽ trả gấp đôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.