Type: Hà Trâm
Bà Cố thấy hơi lúng túng. Bà nói với con trai ngày mai muốn đến đây mua đồ, ý là nói nếu con trai cũng dẫn Tần Vũ Phi đến mua sắm thì họ có khả năng sẽ tình cờ gặp nhau. Ám hiệu này chắc chắn con trai bà sẽ hiểu, anh muốn sắp xếp cho bà và Tần Vũ Phi gặp mặt, đương nhiên sẽ nắm bắt cơ hội này rồi. Cách này phải mất rất lâu bà mới nghĩ ra được. Bà thấy trước đây chê Tần Vũ Phi trước mặt con trai, thậm chí còn nói ra tin đồn cô từng sinh con ở Mỹ, tuy con trai không nói gì, bà cũng không tin anh ngốc đến mức chạy đến kể cho Tần Vũ Phi, nhưng bà vẫn thấy rất mất mặt.
Trước đó tỏ thái độ quyết liệt quá, giờ bảo bà đột ngột thay đổi thái độ bảo Tần Vũ Phi đến nhà ngồi chơi, bà thấy rất mất mặt. Hơn nữa đến nhà thì là chính thức đón nhận, thật ra bà vẫn không muốn lắm. Nói bà có thành kiến cũng được, cố chấp cũng được, dù sao bà vẫn thấy chuyện này nên chừa một đường lui mới tốt.
Vậy nên sau cùng sắp xếp chuyện này thành cuộc gặp mặt ngẫu nhiên là thích hợp nhất, không hẳn là chính thức, cũng không quá gượng ép, lại có thể tỏ ý bà đã đồng ý chuyện của hai người họ, còn có cơ hội xem thử Tần Vũ Phi. Cô gái này à, trước đây do bà không thích kiểu người như cô lắm nên thật sự không để ý. Giờ nếu con trai thích, bà cũng đành chấp nhận tìm hiểu về cô đôi chút.
Tuy chỉ là gặp mặt, nhưng bà Cố cũng rất để tâm. Bà định đến đây xem có gì thích hợp để mua làm quà hay không, rồi tìm xem có nhà hàng nào thích hợp để nói chuyện. Vậy thì ngày mai gặp mặt, bà có thể vờ như mình đi mua đồ, nhưng vừa khéo gặp được Tần Vũ Phi, thôi thì tặng cô làm quà, làm thế cho thấy không phải bà cố ý mua, nhưng cũng không thiếu quà gặp mặt cho cô. Chỗ dùng cơm cũng là nơi bà muốn đi, có thời gian thì đi cũng đi. Đúng phép lịch sự, lại không quá thân thiết, vừa hay nằm giữa xa lạ và thân thiết.
Chỉ là bà không ngờ, bà đến thăm dò trước lại vô tình gặp phải Tần Vũ Phi. Khó xử hơn là vì chuyến thăm dò này làm cho bà thấy ngại, sợ người khác nói bà quá để ý, cho nên bà không dẫn theo ai cả, bà không bị quấy rầy, từ từ đi dạo, từ từ suy nghĩ.
Bây giờ thì hay rồi, một mình bà gặp phải Tần Vũ Phi cũng đang đi một mình. Cả người đứng giữa giúp hóa giải gượng gạo cũng không có.
Hơn nữa thấy cũng thấy rồi, bà đâu thể lạnh nhạt nói “Tạm biệt” là xong được, nếu không ngày mai gặp nhau vừa tặng quà vừa cùng ăn cơm sẽ rất kỳ quái. Đúng thật là, bà Cố bắt đầu phiền não, kế hoạch bị rối hết cả rồi.
“Dạ, bác đến mua sắm ạ?” Tần Vũ Phi khó khăn lắm mới tìm được chủ đề để nói, thốt ra một câu biết rõ còn hỏi.
“Phải đó.” Bà Cố vừa trả lời vừa suy nghĩ xem tiếp theo nên nói gì, rất nhanh bà đã nghĩ ra. A Kiệt đâu rồi?”
“Anh ấy tăng ca ạ.”
“Ồ.”
Hết rồi. Thế là một già một trẻ lại tiếp tục tìm chuyện để nói.
“À, bác có thích sợi thắt lưng này không? Hay bác thử xem đi, phối với bộ đồ bác đang mặc đẹp lắm đó.” Tần Vũ Phi nhìn thấy sợi thắt lưng trên giá treo hàng bên cạnh bà Cố, trong cái khó chợt ló cái khôn. Nói xong thì cô thật muốn cắn lưỡi mình. Cô đúng là, sao lại hệt như một nhân viên bán hàng thế chứ.
Bà Cố do dự một chút, nhưng vẫn nói: “Được, thử xem sao”. Thật ra thì màu sắc tươi quá, bà không thích lắm. Bà vẫn thích sợi màu nâu có hoa văn chìm như bà đang đeo hơn.
Tần Vũ Phi thở phào một hơi, nhân viên bán hàng đứng bên cạnh rất tinh mắt, nhanh chóng chạy tới lấy sợi thắt lưng, giúp bà Cố đeo thử.
Bà Cố soi gương, chưa lên tiếng thì Tần Vũ Phi đã nói “Để cháu giúp bác”. Cô đi tới chỉnh lại sợi thắt lưng, nới rộng một chút, thắt lại, kéo áo lên một chút, tạo ra một nếp gấp ở eo, sau đó thì tháo khăn choàng cổ của bà Cố ra, thắt lại theo một kiểu đơn giản khéo léo.
Chiếc sơ mi dáng dài được làm ngắn đi, chiếc khăn choàng thắt khéo léo, sợi thắt lưng tươi tắn đã trở thành điểm sáng cho tổng thể trang phục. Bà Cố nhìn ngắm chính mình trong gương, trước giờ không hề biết chỉ một sợi thắt lưng cũng có thể làm cho người ta trông trẻ trung hơn hẳn.
“Như vậy nhìn rất đẹp.” Tần Vũ Phi đứng bên cạnh cẩn thận quan sát sắc mặt bà Cố.
Bà Cố ngắm gương một lúc, nở nụ cười. “Đúng đó, rất đẹp, bác mua sợi thắt lưng này.”
Tần Vũ Phi thở phào, thấy bà Cố lấy thẻ ra đưa cho nhân viên bán hàng, cô muốn nói hay là để cô thanh toán cho, xem như quà gặp mặt tặng bà. Nhưng làm vậy hình như hơi đường đột. Trong lúc cô đắn đo, nhân viên bán hàng đã mang thẻ của bà Cố đi làm thủ tục thanh toán rồi.
Tần Vũ Phi thầm thở dài trong lòng, chỉ tại mình không đủ quyết đoán.
Lúc này bà Cố chợt hỏi: “Cháu chọn được cái gì rồi?”.
Tần Vũ Phi ngẩn người, thật ra cô cũng vừa mới vào chưa bao lâu, nhưng nếu nói không thì kế tiếp sẽ không còn gì để nói nữa. May mà cô rất quen thuộc với nhãn hiệu này, phong cách trang phục của hãng này cô gần như biết hết, “À, lúc nãy cháu có ưng ý một món hàng mới, đang muốn thử, bác xem giúp cháu có đẹp không nhé”.
“Được.” Bà Cố nói. Tần Vũ Phi rất vui mừng. Vội lấy một bộ trên giá treo xuống, “Chính là bộ này ạ”. Cô ướm lên người mình, cười với bà Cố.
Bà Cố gật đầu, “Cháu đi vào thử xem”.
Tần Vũ Phi vui mừng khôn tả, mím môi cười, “Vậy cháu đi thử. Sẽ trở ra nhanh thôi ạ”.
Đợi bà Cố gật đầu, Tần Vũ Phi mới đi nhanh vào phòng thử.
Tần Vũ Phi vừa đi, bà Cố liền thở phào một hơi. Tốt lắm, hiện tại mở đầu diễn ra khá tốt. Theo tình hình này thì ngày mai bà không cần mất công đến thêm lần nữa rồi, thôi thì đã làm phải làm cho trót, nhân lúc con trai không có ở đây, trong hôm nay sẽ giải quyết xong buổi ra mắt phụ huynh này.
Chẳng bao lâu sau Tần Vũ Phi đã trở ra, bộ quần áo đó rất hợp với cô, màu sắc tươi sáng, tôn lên được màu da của cô.
“Đẹp không ạ?” Tần Vũ Phi hỏi. Nụ cười của cô có chút thẹn thùng, mang theo chút hồi hộp và dè dặt vô cùng nữ tính. Bà Cố chợt hiểu vì sao con trai mình lại thích Tần Vũ Phi, thật ra cô chính là kiểu mà con trai bà thích, có chút kiêu kỳ, lại ngoan ngoãn đáng yêu. Đại tiểu thư xấu tính chắc chỉ là một phần của cô mà thôi.
“Cũng không tệ.” Bà Cố sửa lại câu “rất đẹp” đã tới cửa miệng thành “cũng không tệ”, bà nghĩ không nên khen ngợi cô, tránh cho cô nghĩ mình rất thích cô.
Sau đó bà thấy Tần Vũ Phi cười, cười vô cũng vui vẻ. “Vậy cháu mua bộ này. Bác đợi cháu thêm chút nữa, cháu đi thay ra đã.” Tần Vũ Phi lại chạy vào phòng thử, vào đến trong đó thở phào một hơi. Cũng không tệ, cũng không tệ, tiến triển rất thuận lợi. Tần Vũ Phi, mày phải cố lên!
Tần Vũ Phi nhanh chóng thay quần áo, thật ra là căng thẳng quá đi, cô rất muốn gọi điện cho Cố Anh Kiệt để tìm chút an ủi và khích lệ, nhưng sợ bà Cố đợi lâu sẽ mất vui, cô khống dám lãng phí chút thời gian nào.
Ra khỏi phòng thử, nhân viên bán hàng đến giúp Tần Vũ Phi đóng gói lại, Tần Vũ Phi đang định lấy thẻ ra, nhân viên bán hàng đã nói: “Bác gái kia đã trả rồi ạ”.
Bà Cố đứng một bên cười: “Dù sao cháu mặc cũng hợp, chúng ta gặp nhau khéo như vậy, xem như quà gặp mặt bác tặng cháu đi”.
Tần Vũ Phi ngẩn người, vội vàng nói: “Cháu cảm ơn bác ạ”. Mua quà cho cô rồi, cô có nên vui mừng không?
Bà Cố quả thật rất vui. Xem ra kế hoạch của bà không hề bị đảo lộn, tình cờ gặp nhau, tiện tay mua quà, không có gì khác cả. Chỉ là thời gian đổi từ ngày mai sang hôm nay thôi, những thứ khác đều xảy ra đúng theo ý bà. Bà rất vui.
Tần Vũ Phi nhận túi đồ từ tay nhân viên bán hàng, nhìn lướt qua vẻ mặt của bà Cố, lại nhớ đến những lời Cố Anh Kiệt nói với cô. Anh nói mẹ anh rất sĩ diện, miệng cứng lòng mềm, Tần Vũ Phi đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cũng quyết định thể diện của mình chẳng là gì cả, dỗ dành người lớn quan trọng hơn. Ai bảo mình thích con trai người ta làm gì. Cô là phận con cháu, hạ mình lấy lòng người lớn là chuyện nên làm.
Tần Vũ Phi âm thầm cổ vũ cho mình, xông lên thôi. Vì Cố Anh Kiệt, liều vậy.
Bầ Cố dẫn Tần Vũ Phi ra khỏi cửa hàng, bà đi rất chậm, đang nghĩ xem có nên tiếp tục hay không. Vì thời gian bây giờ có chút khó xử, vẫn chưa đến giờ ăn trưa, không thể nói đúng lúc đến giờ ăn, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi đi. Hay là cũng đi mua sắm, quan hệ giữa hai người lại chưa thân thiết đến mức đó, bà không muốn tỏ ra quá nhiệt tình. Hay là cứ đi cùng một lúc, xem có quán nước nào thì nói mệt rồi, nghỉ một chút, ngồi trò chuyện với Tần Vũ Phi một lát, sau đó có thể mượn cớ mệt rồi ra về, làm vậy nhiệm vụ gặp bạn gái của con trai xem như hoàn thành rồi.
Bà Cố vừa quyết định xong, đang muốn lên tiếng thì nghe Tần Vũ Phi nói: “Bác ơi, cháu có thể khoác tay bác đi không ạ? Cháu rất thích khoác tay người khác, lần nào đi mua sắm với mẹ cháu, cháu đều khoác tay mẹ”.
Bà Cố ngây người, có cần tấn công mạnh thế không? Bên này bà đang muốn giữ chút khoảng cách, người ta ở bên kia lại dùng chiêu “khoác tay mẹ” mà tiến tới. Vả lại, nếu bà nói không được, phải chăng người làm trưởng bối như bà lạnh nhạt quá?
Bà Cố có chút không vui, cảm thấy mình bị đứa nhỏ này sắp đặt, lại không thể từ chối. “Được chứ.” Bà nhận lời, trong lòng âm thầm trừ điểm Tần Vũ Phi. Đứa nhỏ này tâm cơ quá nặng, bà thật sự không thích lắm.
Tần Vũ Phi tươi cười khoác lấy cánh tay bà Cố, tỏ ra rất thân thiết. Trong lòng cô lại âm thầm thở phào một hơi, cô là đang thăm dò thử bà Cố thôi, nếu bà từ chối, không kiêng nể gì mà cứng rắn với cô thì tiếp đó chẳng cần nói gì nữa. Nếu bà đồng ý để cô tiếp cận, vậy thì cô có thể can đảm hơn một chút, mặt dày mà xuất chiêu thôi.
Tần Vũ Phi khoác tay bà Cố đi một lúc, vừa hay phái trước có một quán nước, cô bèn nói: “Bác có mệt không, hay là chúng ta vào đó ngồi nghỉ một lúc nhé”.
“Được.” Bà Cố đáp rất sảng khoái, đề nghị này rất đúng ý bà. Ngồi một lúc là mọi người có thể tạm biệt nhau rồi.
Hai người vào quán ngồi uống ly nước. Tần Vũ Phi cười nói với bà Cố: “Cảm ơn bác đã tặng cháu bộ đồ này. Nói ra thì cũng ngại thật, thật ra hôm nay cháu đến đây mua sắm là muốn chọn quà thích hợp để tặng bác. Không ngờ, ngược lại để bác phải tốn kém rồi”.
“Khách sáo gì chứ, một bộ đồ thôi mà.” Bà Cố không để lộ ra biểu cảm gì, trong lòng lại khẽ động. Bà bảo sao mà lại trùng hợp thế, hóa ra con nhóc này cũng đến để thăm dò trước?
Tần Vũ Phi nói tiếp: “Cố Anh Kiệt nói với cháu, ngày mai bác muốn đến đây mua sắm, chúng cháu cũng đến, nói không chừng có thể gặp được bác. Cháu thì thấy rất căng thẳng, cháu lớn từng này cũng chưa từng gặp phụ huynh của bạn trai bao giờ. Cháu rất sợ biểu hiện không tốt, làm cho bác không thích. Vì cháu rất yêu Anh Kiệt, cháu cũng muốn có thể khiến cho bác thích cháu, anh ấy rất để ý đến cảm nhận của bác”.
Bà Cố nhìn Tần Vũ Phi. Cô hồi hộp cười khẽ, tiếp tục nói: “Vậy nên cháu mới nghĩ, hôm nay đến dạo loanh quanh trước, tìm một món quà để tặng bác, mua bộ quàn áo mới cho mình, làm tóc này nọ, ngày mai sẽ xinh đẹp hơn một chút. Sau đó khi gặp mặt, có thể tặng bác vài món bác thích, cùng ăn bữa cơm, có thể cùng bác trò chuyện một chút. Hôm nay lúc ra cửa, Anh Kiệt nhận được cuộc gọi từ công ty, đi giải quyết công việc mất rồi, cháu đành tự mình đến. Không ngờ lại gặp được bác. Xem ra tình báo của Anh Kiệt dò la chẳng kỹ gì cả”.
Bà Cố cười cười, cố ý nói: “Đâu ai quy định mua sắm phải đi vào ngày nào chứ, dù sao cuối tuần cũng rảnh rỗi, hôm nay muốn đi thì đi thôi”. Không thể không nói, bây giờ trong lòng bà rất vui, biết được hai đứa nhỏ này có ý muốn lấy lòng bà, bà thấy mình rất được nể mặt.
Cô lấy điện thoại ra, mở hình ra đưa bà Cố xem: “Bác ơi, lúc nãy cháu đi dạo một vòng, thấy vài thứ cũng hay lắm, nhưng không rõ bác thích cái gì, nên chụp hình lại định mang về hỏi ý Anh Kiệt. Đúng lúc bác ở đây rồi, bác xem xem có thích gì không, chúng ta cùng đi, cháu cũng mua món quà tặng bác, bác tặng cháu quần áo, cháu cũng tặng bác thứ bác thích, được không ạ?”.
Ngoài miệng bà Cố nói: “Bác cũng không thiếu thứ gì, cháu không cần khách sáo thế đâu”, nhưng vẫn nhận lấy điện thoại của Tần Vũ Phi xem.
Tần Vũ Phi kiên quyết sợ bà từ chối thật, vội vàng nói: “Cháu còn muốn mua cái áo khoác cho Anh Kiệt, lúc nãy còn thấy một đôi giày rất hợp với anh ấy. Hay là bác giúp cháu xem thử nhé?”.
Bà Cố xem những tấm hình trong điện thoại, quả thật là lúc nãy vừa chụp, những món đồ cũng không tệ. Con bé này đúng là có lòng. Tần Vũ Phi đề cao bà, dù bà có nghĩ gì trong lòng thì cũng sẽ thấy đắc ý. Lại nói muốn chọn quần áo cho con trai bà, thế là bà Cố làm bộ suy nghĩ một lúc rồi nhận lời.
Tần Vũ Phi thở phào, cảm thấy mình trong thời gian ngắn ngủi này đã vượt hết ải này tới ải khác. Rất muốn hét lên với Cố Anh Kiệt: “mau khen em, khen em cơ trí lại dũng cảm đi!”.