Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình

Chương 65: Chương 65: Ngoại truyện 1: Cuộc sống của thai phụ




Type: Linhh Linhh

Kết hôn thường là một chuyện vui.

Nhưng đối với một thai phụ mà nói thì không vui như thế, ít nhất thì niềm vui đã bị giảm chút ít.

Vì Tần Vũ Phi có thai nên hôn lễ phải chuận bị rất gấp rút, bởi vì cô dâu yêu cầu phải đẹp, cô muốn mặc bộ váy cưới thật đẹp, không muốn đợi đến khi to bụng mới cử hành hôn lễ. Vì thời gian vô cùng gấp rút, mọi chuyện đều dồn hết vào nhau, bận rộn vô cùng. Tuy mọi người đều lo cho Tần Vũ Phi, bảo cô yên tâm nghỉ ngơi, nhưng thân là cô dâu, sao có thể không nghe không hỏi đến hôn lễ của mình cho được?!

Cho nên Tân Vũ Phi rất bận, vừa bận vừa phải chịu đựng sự khó chịu của giai đoạn đầu thai kỳ.

Biết chuyện mình có thai hệt như đã mở một cái công tắc vậy trong cô vậy. Trước đó thì rất tốt, sau khi cô biết tin có thai thì dù kiểu phản ứng mang thai bắt đầu xuất hiện. Chẳng hạn như có mùi gì khó ngửi liền cảm thấy buồn nôn, chẳng hạn như sáng sớm khi thức dậy không ngửi thấy mùi gì cũng sẽ thấy buồn nôn, nhưng may là không quá nghiêm trọng.

Còn một chuyện Tần Vũ Phi tự thất khá là nghiêm trọng, đó là: Cô trở nên rất tham ăn, dạ dày tựa như không có đáy, lấp mãi vẫn không đầy. Không chỉ ăn nhiều, còn rất thèm ăn. Kiểu thèm ăn đó là khi cô muốn ăn món nào đó thì phải ăn cho bằng được, nếu không cô sẽ thấy khó chịu, vô cùng khó chịu.

Ví như có một dạo cô rất thèm ăn beefsteak, thế là đầu bếp trong nhà bữa nào cũng phải làm beefsteak. Sau đó cô lại bắt đầu thèm ăn rau xào, đúng, chính là loại rau xào vô cùng bình thường, chỉ cần có lá màu xanh là được. Cô có thể bưng cả đĩa mà ăn. Một hôm trên bàn có món đậu đũa xào, cô đột nhiên thích ăn nó như bị trúng tà, món này trước kia cô không hề thích ăn. Mọi người đều không biết, cứ nghĩ cô vân không thích ăn, thế là mọi người nhanh chóng xử lý cho hết đĩa đậu đó. Đợi đến khi Tần Vũ Phi ăn hết đậu trong bát của mình một cách ngon lành, ngẩng đầu lên, trên đĩa chỉ còn sót lại một que đậu. Tiếp đó cô mở to mắt nhìn ông chồng tương lại yêu dấu của mình là Cố Anh Kiệt bỏ que đậu cuối cùng còn sót lại vào trong miệng.

Tần Vũ Phi liền bật khóc.

Cố Anh Kiệt và bố mẹ Tần Vũ Phi đều giật nảy mình.

“Hết đậu rồi.” Tần Vũ Phi vừa khóc vừa nói. Cô cũng biết không nên làm thế, nhưng cô thật sự không thể khống chế bản thân. Đúng là mất mặt chết được, sao lại như thế chứ. Nhưng cô rất muốn ăn đậu đũa, thật sự rất muốn ăn.

Tần Vũ Phi khóc oa oa, Tần Văn Dịch đành bảo quản gia chạy ra siêu thị một chuyến xem còn bán đậu đũa không, mua về rồi thì đầu bếp vội vàng đi làm.

Tần Vũ Phi bưng lấy đĩa vừa ăn vừa khóc: “Xin lỗi, em không cố ý đâu”.

“Biết mà, biết mà.” Cố Anh Kiệt thấy đau lòng, sao mang thai thooi mà lại giống hệt đứa bé ba tuổi thế này.

Khẩu vị khác lạ của Tần Vũ Phi còn biểu hiện ở việc một dạo cô đột nhiên không thích ăn tương cà chua nữa. Hoàn toàn không muốn ăn, nhìn cũng không muốn nhìn thấy. Nhưng cô vẫn muốn ăn cá chiên gà rán và khoai tây chiên. Cô ăn kèm chúng với tương ớt.

Đây là cách kết hợp mới lạ gì đây? Mọi người đều kinh ngạc. Nhưng Tần Vũ Phi ăn rất vui vẻ. Khoai tây chiên ăn kèm tương ớt, còn phải là tương ớt tỏi.

Khẩu vị khác thường chỉ là một mặt, mặt khác tính tình của cô cũng thay đổi, không phải trở nên thích nổi nóng hơn, mà là trở nên cực kỳ dễ khóc, còn rất dính người. Vì đang mang thai nên cô vẫn luôn ở trong nhà cho có người chăm sóc. Hàng ngày Cố Anh Kiệt đều đến nhà cùng co ăn tối, đến khuya mới trở về nhà mình. Nhưng như vậy Tần Vũ Phi vẫn thấy rất nhớ anh, trong lòng rất khó chịu.

Cô không muốn biến mình thành một đứa trẻ không hiểu chuyện, gây sự vô cớ, cho nên cô nhịn. Cho đến một đêm cô không nhịn được nữa, ngủ mãi khôn được liền bật khóc. Cô gọi điện thoại cho Cố Anh Kiệt, vừa nức nở vừa đáng thương nói cô rất nhớ anh, nói mấy đêm rồi cô đều không ngủ ngon giấc, cứ mất ngủ suốt. Cố Anh Kiệt vô cùng đau lòng. Tuy chỉ vừa mới rời khỏi hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng anh vẫn lái xe đến nhà họ Tần.

Tần Văn Dịch và bà Tần thấy Cố Anh Kiệt quay trở lại đều rất kinh ngạc, lúc này mới biết là do con gái mình gây chuyện. Mọi người vào phòng Tần Vũ Phi xem thử, thấy cô khóc đến lả người, thảm vô cùng.

Cố Anh Kiệt liền đề nghị đón Tần Vũ Phi về nhà mình. Tần Vũ Phi vừa lau nước mắt vừa nói: “Em muốn ở cùng với anh”.

Tần Văn Dịch thật sự không nhìn nổi nữa, kẻ làm cha mẹ như họ có chia rẽ uyên ương sao? Đâu có! Tội danh này gánh không nổi. Họ nhanh chóng tiễn hai trẻ lên đường.

Tần Vũ Phi đến chỗ Cố Anh Kiệt, vừa nằm xuống đã ngủ ngay, còn ngủ rất ngon nữa.

Cố Anh Kiệt thở phào, gọi điện thoại cho Tần Văn Dịch, bàn xem hay là để Tần Vũ Phi ở lại chỗ của anh, nếu không buổi tối anh ra về cũng không được yên tâm. Tần Văn Dịch đồng ý, chỉ nói ngày mai sẽ cho quản gia đến đó chăm sóc, bảo Cố Anh Kiệt chuẩn bị một phòng cho quản gia ở.

Vậy là chuyện đã được giải quyết.

Tần Vũ Phi cử hành hôn lễ trong tình trạng như thế, nhân lúc bụng vẫn chưa lớn, tổ chức tiệc vui. Do chuẩn bị quá gấp nên nơi tổ chức không cần quá lớn, nhưng phải ấm áp. Tần Vũ Phi đích thân thảo luận với bên công ty tổ chức lễ cưới từng chi tiết một, quyết tâm phải làm một cô dâu thật đẹp, thật thành công.

Kết quả đến ngày cưới, chứng thèm ăn của cô lại không chịu phối hợp, không hề nể mặt cô chút nào, thế là trên cơ bản thì phần lớn thời gian cô dùng để ăn.

Cố Anh Kiệt xử lý toàn bộ mọi chuyện trong hôn lễ, để bà xã tham ăn của anh có thể yên tâm mà ăn. Tần Vũ Phi vừa ăn vừa than với Cố Anh Kiệt: “Em nghĩ sau này chắc chắn em sẽ hối hận. Tham ăn như thế, mất hết hình tượng rồi”.

Cố Anh Kiệt an ủi cô: “Không sao, ít ra thì ấn tượng khó quên. Sau này khi chúng ta nhớ lại, sẽ không quên được”.

Tần Vũ Phi bật cười, còn giả vờ tức giận đánh anh mấy cái.

Tối đến chuyện động phòng tất nhiên không xảy ra. Vì thai phụ phải nghỉ ngời sớm. Trên thực tế thì Tần Vũ Phi đã ngủ ngay trên đường trở về nhà mới rồi. Ngủ đến nửa đêm, khi cô mở mắt ra thì thấy Cố Anh Kiệt đang dựa ở đầu giường nhìn cô. Thấy cô thức dậy, anh mỉm cười cúi đầu hôn cô.

“Mấy giờ rồi?”

Cố Anh Kiệt cầm đồng hồ lên xem: “Hai giờ hơn”.

“Sao anh chưa ngủ?”

“Không biết đã khuya thế rồi. Thấy em ngủ rất ngon, anh muốn nhìn em một lúc rồi ngủ.”

“Đồ ngốc, người ta ngủ thì có gì hay mà nhìn.” Tần Vũ Phi trách anh. Cô ngồi dậy đi vệ sinh. Cố Anh Kiệt lấy áo ngủ khoác lên cho cô. Anh cũng đi theo đến nhà vệ sinh, Tần Vũ Phi ngồi trên bồn cầu lại bắt đầu lim dim, anh mỉm cười xoa đầu cô.

“Đi vệ sinh mà anh cũng muốn nhìn hả.” Tần Vũ Phi thật không hiểu nổi anh.

“Cảm giác hơi lạ.” Cố Anh Kiệt lần đầu làm chồng, không nhịn được cười ngây ngốc, nhìn bà xã mình rửa tay, lau tay, rồi lại theo cô trở lên giường. “Trước đây chúng ta cũng như thế, ngày ngày bên nhau, nhưng kết hôn rồi cảm giác khác hẳn.”

“Khác chỗ nào?”

Cố Anh Kiệt chui vào trong chăn, ôm lấy Tần Vũ Phi, vùi đầu vào hõm vai cô: “Thì thấy vui hơn. Vui vô cùng”.

“Đồ ngốc.”

Sau đó hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thời kỳ mang thai của Tần Vũ Phi trôi qua trong sự dày vò của đứa bé trong bụng dành cho cô và sự dày vò của cô dành cho Cố Anh Kiệt.

Mang thai đến tháng thứ năm thứ sau, bụng Tần Vũ Phi rất lớn. Tuy lười, nhưng cô vẫn kiên trì mỗi ngày đi bộ hai tiếng, ăn uống theo đúng lời dặn của bác sỹ. Nhưng cô vẫn gặp chút rắc rối, tay chân của cô bị nổi ban ngứa kinh khủng. Nhưng vì đang có thai nên cô không thể thoa thuốc, bác sỹ nói trong thuốc có chất kích ứng, chỉ có thể kê chút thuốc Calamine không chứa chất kích ứng cho cô, nhưng cũng không có tác dungj là mấy.

Khi Tần Vũ Phi thấy khó chịu sẽ ôm Cố Anh Kieetk mà khóc. Cố Anh Kiệt cũng hết cách, đành dỗ dành cô, động viên cô phải kiên trì hơn nữa.

“Thêm vài tháng nữa là sinh rồi. Sinh xong sẽ đỡ ngay thôi.” Anh nói.

Tần Vũ Phi cũng chỉ có thể nghĩ như thế. Cô vừa lau nước mắt vừa nói với Cố Anh Kiệt: “Con nó dày vò em như thế, sau này anh phải thương em nhiều hơn, thương nó ít đi”.

“Được.” Cố Anh Kiệt hôn cô. “Nếu là con trai thì đánh mông nó, con gái thì bỏ qua.”

“Sao thế được. Anh thiên vị. Con gái thì sao, con gái cũng dày vò em mà.”m Thai phụ không nói lý lẽ.

“Vậy được. Là con trai thì đánh mông nó, là con gái thì phải phê bình.”

Tần Vũ Phi không tin anh, cô cảm thấy dù là sinh con trai hay con gái, ngài Cố Anh Kiệt chắc chắn là kiểu ông bố cực kỳ chiều con.

Cố Anh Kiệt có chiều con hay không bây giờ chưa thể chứng thực, nhưng anh chiều vợ thì là thật. Tần Vũ Phi vì mang thai mà chân bị phù lên. Chân bị phù như cái bánh bao, không đi được giày nên đành đi dép. Cố Anh Kiệt xoa bóp cho cô, cùng cô tản bộ. Cô thèm món gì anh đều sẽ đi mua cho cô.

Có một lần, quản gia đã ngủ. Tần Vũ Phi đột nhiên muốn ăn hamburger, tuy cô nói cô nhịn được, nhưng Cố Anh Kiệt vẫn đứng dậy mặc đồ đi mua cho cô. Mua hamburger về, Tần Vũ Phi vừa ăn vừa khóc, trách khẩu vị của mình hành hạ người khác, lại cảm động vì thấy Cố Anh Kiệt đối với cô quá tốt, khiến cho Cố Anh Kiệt dở khóc dở cười.

Trong thời gian Tần Vũ Phi mang thai còn có một điểm dày vò Cố Anh Kiệt nữa, do ảnh hưởng của việc mang thai, khi ngủ cô bắt đầu ngáy. Không phải tiếng ngáy bình thườn, mà là tiếng ngáy vô cùng lớn. Tiếng ngáy đùng, đùng đó vang khắp nhà, giấc ngủ của Cố Anh Kiệt bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Lúc đầu Tần Vũ Phi không hề biết, sau này Cố Anh Kiệt nói với cô. Cô rất kinh ngạc, cho là Cố Anh Kiệt nói đùa: “Sao em có thể ngáy lớn thế được, không tin!”.

Đêm hôm đó sau khi cô ngủ say lại bắt đầu ngáy, Cố Anh Kiệt lấy điện thoại ghi âm lại tiếng ngáy của cô. Hôm sau Tần Vũ Phi nghe xong, im lặng một lúc rồi nói: “A Kiệt này, hay là chúng ta chia phòng ngủ đi”.

“Không được, phản đối.” Cố Anh Kiệt nhảy dựng lên. Anh ghi âm chỉ là đùa chơi thôi, để cô nghe được mình ngáy thật, còn rất to nữa, không phải vì muốn chia phòng.

Hốc mắt cô đỏ lên: “Nếu người bên cạnh em mà ngáy to như thế, em nhất định sẽ đạp anh ta xuống giường”.

Cố Anh Kiệt cười lớn: “Còn không phải tại em nặng quá, anh không đạp nổi đó sao”.

Tần Vũ Phi quay đầu trừng anh. Cố Anh Kiệt vội nói: “Nói đùa thôi, sao anh nỡ đạp cho được. Đừng chia phòng nhé, chúng ta không cần chia phòng”.

Nước mắt của cô lại rơi xuống.

Cố Anh Kiệt buồn rầu: “Bà xã à, sau khi em mang thai thật mít ướt quá. Đến ngày sinh thì sao em chịu được đây?”.

Đúng vậy. Vấn đề sinh sản này khiến cho Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt đều rất lo lắng. Họ đều là lần đầu làm cha mẹ, không có kinh nghiệm. Tuy bà Tần nói là không sao, đến khi kịp phản ứng thì đã sinh xong rồi. Nhưng Tần Vũ Phi không tin. Lúc sinh cô mẹ cô bị khó sinh, sao có thể đợi đến khi kịp phản ứng thì đã sinh xong được. Bà Cố đã sinh ba đứa con, dường như có quyền phát biểu hơn, bà cũng nói không có gì, chớp mắt một cái là sinh xong rồi.

Quá khoa trương rồi, còn chớp mắt một cái nữa.

Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt tham gia một khóa học trước khi sinh, còn tìm bác sỹ để tư vấn. Bác sỹ đương nhiên khuyên nên sinh thường, tuy Tần Vũ Phi rất sợ đau, vô cùng sợ đau, nhưng vì muốn tốt cho đứa bé, cô cũng quyết định sinh thường. Nhưng cô đưa ra một yêu cầu với Cố Anh Kiệt: “Anh phải vào phòng sinh với em, em không có anh là không được”.

“Được.” Tuy Cố Anh Kiệt cũng hơi sợ, nhưng vẫn lập tức nhận lời.

“Em nói thật đó. Anh nhất định phải vào phòng sinh với em, em sợ, có anh bên cạnh, em sẽ không sợ nữa.”

“Được.” Cố Anh Kiệt hứa, chỉ là cùng vào phòng sinh thôi mà. Anh làm được.

Hai người đều đã chuẩn bị xong tâm lý, hẹn sẵn hôm đó phải thế nào.

Ngày đó đã đến. Nửa đêm thì Tần Vũ Phi bắt đầu đau bụng, cô gọi Cố Anh Kiệt dậy, nói mình có phản ứng rồi, chắc phải đến bệnh viện thôi. Cố Anh Kiệt giật nảy mình, đến quần cũng mặc ngược. Tần Vũ Phi lại thay đổi, không có vẻ khó tính như lúc mang thau nữa, cô trấn an Cố Anh Kiệt, chỉ huy anh lấy túi đã chuẩn bị sẵn để nhập viện, tự mình thay quần áo, rồi nhắc anh lấy chìa khóa xe. Quản gia cũng vội thức dậy chuẩn bị.

Đến bãi đỗ xe, Tần Vũ Phi không yên tâm với trạng thái của Cố Anh Kiệt, cô bảo quản gia lái xe. Sau đó tự mình gọi điện cho cha mẹ hai bên, nói bây giờ họ đang trên đường đến bệnh viện. Cô rất bình tĩnh, một mực nắm chặt tay Cố Anh Kiệt, lòng bàn tay của anh đổ đầy mồ hôi, nhưng lại quay qua nói với cô: “Bà xã đừng sợ”.

Tần Vũ Phi lại cười, có bốn chữ này rồi, cô không thấy sợ nữa.

Những ngày trước đó không biết trôi qua thế nào, nhưng đến ngay lúc này đây, cô thật sự không thấy sợ nữa.

Vào đến bệnh viện, Tần Vũ Phi vẫn chưa đến lúc sinh, sau khi đau hết cơn này tới cơn khác, cô dặn dò Cố Anh Kiệt: “Lát nữa em đi sinh con, anh đừng theo vào nữa”.

“Không phải đã thỏa thuận rồi sao?” Cố Anh Kiệt nắm chặt tay cô không buông.

“Em đổi ý rồi.” Ngữ khí của cô đã khôi phục lại phong cách nữ vương của ngày trước.

Cố Anh Kiệt không hiểu, là chính cô nói không có anh không được, làm nũng nhất định bắt anh phải vào cùng. Sao đến khi sắp vào phòng sinh lại nói không cần nữa?

Tần Vũ Phi vuốt ve gương mặt anh, đùa nói: “Em xem ở trên mạng viết, nói có một số đàn ông rất yếu đuối, sau khi vào phòng sinh chứng kiến cảnh đứa bé ra đời bị ám ảnh. Vì muốn tốt cho anh, cũng vì hạnh phúc sau này của chúng ta, anh đừng vào nữa”.

Vẻ mặt như nói em chắc chắn anh sẽ chịu không nổi của cô làm Cố Anh Kiệt không phục. “Anh không vô dụng như thế.” Giờ đến lượt anh làm nũng, “Để anh vào với em đi. Không phải em sẽ sợ sao? Không có anh sao được”.

“Em không sợ nữa, A Kiệt. Em sắp làm mẹ rồi, còn có gì mà sợ.”

Sắp làm mẹ rồi, chẳng có gì đáng sợ cả.

Tần Vũ Phi cười với Cố Anh Kiệt: “Anh cứ ở bên ngoài đợi em, nhưng sau khi trở ra, anh phải hôn em trước mới được bế con đó”.

“Được.” Cố Anh Kiệt lấy tay cô che lên mắt mình. Anh khóc.

Thật kỳ lạ. Lúc trước cô cứ khóc mãi, anh còn tưởng đến ngày sinh cô vẫn sẽ khóc oa oa, thì ra cô không khóc. Hóa ra đến giờ phút này, người khóc nức nở lại là anh.

Qua một đêm. Hơn mười giờ sáng, cuối cùng Tần Vũ Phi cũng được đưa vào phòng sinh. Cố Anh Kiệt nắm chặt tay cô đến trước cửa phòng sinh, anh không ngừng hỏi: “Có cần anh vào không? Để anh vào cùng nhé?”.

Tần Vũ Phi lắc đầu.

Ngay lúc cô bị đẩy vào phòng sinh, Cố Anh Kiệt vẫn gọi với theo: “Nếu cần, em cứ nói với bác sỹ, bảo y tá ra gọi anh. Anh nhất định sẽ xông vào ngay”.

Cửa đã đóng lại, Cố Anh Kiệt không nghe được câu trả lời của cô.

Phụ huynh hai nhà Tần, Cố đều đã đến, Cố Anh Huy và Cố Anh Từ cũng vội chạy qua. Mọi người ngồi bên ngoài chờ đợi. Cố Anh Kiệt đứng ngồi không yên. Anh nghĩ Tần Vũ Phi mỏng mang là thế, sợ nhất là đau, sao cô chịu được đây. Đáng ra anh phải kiên quyết hơn, dù cho cô không cho, nhưng anh cũng nên cứng rắn kiên quyết đến cùng, vào phòng sinh cùng cô mới phải. Anh quá cưng chiều cô rồi, chuyện gì cũng nghe theo cô. Như vậy không được, anh nên kiên quyết hơn.

“Em đừng có đi tới đi lui mãi được không?” Cố Anh Huy không nhịn được nữa nói với em mình. “Sinh con không có chuyện gì đâu, chút nữa là ra ngay thôi mà.”

“Lừa người.” Cố Anh Kiệt thầm phản bác, nhưng ngoài miệng thì lại lười đáp lại anh trai.

“Thật sự không sao đâu mà.” Cố Anh Từ cũng khuyên.

“Người bị đau đâu phải mấy người.” Cố Anh Kiệt thầm nghĩ. Là Tần Vũ Phi bảo bối nhà anh đang ở trong đó chịu khổ. Sinh xong đứa này thì không sinh nữa, anh nghĩ.

Mỗi phút trôi qua đều là sự giày vò.

Khó khăn lắm mới thấy được cánh cửa phòng sinh mở ra. Y tá bế đứa bé ra báo tin vui: “Mẹ tròn con vuông, là một bé gái”.

Mọi người bắt đầu vây lại xem, bà Cố mắng con mình: “A Kiệt, nhanh lên, bế con gái con kìa”.

Cố Anh Kiệt chăm chú nhìn con gái mấy lần, nhưng lại không bế: “Con hứa với Vũ Phi rồi, sinh con xong phải hôn cô ấy trước rồi mới bế con”.

Cái gì chứ!

Mọi người đồng loạt lườm anh. Bà Tần không chút khách khí mà đón lấy đứa bé: “Bố không bế, bà ngoại bế vậy. Ái chà, đứa nhỏ mũm mĩn đẹp thật đó”.

Bà Cố ở một bên nóng lòng, vừa rồi nhường lại cơ hội cho con trai, kết quả lại bị người ta cướp mất “bế đầu tiên”. “Cho tôi bế với nào.” Bà tranh với bà Tần. Bà Tần đưa đứa bé cho bà bế. Bà Cố cười hớn hở: “Đúng là đứa nhỏ xinh đẹp mà, nhìn xem, đáng yêu quá”.

Cố Anh Kiệt mặc kệ mọi người trang qua giành lại đứa bé, anh đang lo lắng vì sao Tần Vũ Phi chưa trở ra.

Anh kéo y tá lại hỏi, y tá kia còn đang cười lén vì câu nói lúc nãy của anh, vội nói: “Anh đừng sốt ruột, vợ anh chút nữa là ra ngay thôi. Cô ấy khỏe lắm, không xảy ra chuyện gì cả. Rất kiên cường, cũng không khóc, không la hét, rất phối hợp, cho nên quá trình sinh rất thuận lợi”.

Cô mà không khóc không la? Quả thật khiến người ta trố mắt ngạc nhiên.

Đang nói chuyện thì Tần Vũ Phi đã được đẩy ra.

Cố Anh Kiệt lao qua như mũi tên, ôm lấy cô hôn tới tấp: “Bà xã, em vất vả rồi”.

Tần Vũ Phi cười. Tiếp đó cô thấy Cố Anh Kiệt lại khóc.

“Anh đúng là vô dụng.” Cô chê bai.

Cố Anh Kiệt vùi mặt vào hõm vai cô: “Anh rất yêu em”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.