Bước chân vào MK lần nữa, Tăng Tử Kiều nhanh chóng trở thành tiêu điểm bình luận của mọi người, đâu đâu cũng nghe thấy những lời cảm thán của các nhân viên khác: “Thì ra người đẹp không hề nể mặt sếp buổi chiều hôm qua lại chính là em gái của sếp.”
Tăng Tử Kiều ngồi trên sô pha, lấy tờ báo trên bàn trà xem nốt những tin tức giải trí buổi sáng còn đọc dang dở.
Mãi cho tới khi ly trà hoa thơm ngát xuất hiện trước mặt, cô mới ngước đầu nhìn về phía người pha trà cho mình, lạnh lùng đáp lại: “Xin lỗi, trước nay tôi không uống trà hoa.” Sau đó, cô lại cúi đầu tiếp tục đọc tin tức của làng giải trí.
Bộ dạng lạnh nhạt, xa cách mà kiêu ngạo đó thực sự khiến Thường Ân Thuần chẳng biết phải làm thế nào.
“Không sao hết, vậy tôi sẽ đi pha một ly cà phê cho Tăng tiểu thư.”
Tăng Tử Kiều đặt tờ báo xuống, lại ngước mắt lên nhìn người phụ nữ ngoài mặt trông có vẻ rất nhiệt tình kia. Cô ta có đôi mắt trong trẻo, sáng ngời, nụ cười ngọt ngào, thuần khiết, y phục đơn giản, cử chỉ nho nhã, thoải mái, vừa nhìn đã biết đó là một trợ lí đắc lực và năng động. Chỉ đáng tiếc lại là mẫu người phụ nữ có nhiều tham vọng, mưu đồ sâu xa, nhất quyết làm người thứ ba đi phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta.
Tăng Tử Kiều mỉm cười đáp lại: “Thường tiểu thư, cô biết tôi thích uống loại cà phê nào không?”
“Hả?” Khuôn mặt Thường Ân Thuần lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Tăng Tử Kiều nhoẻn miệng mỉm cười rồi nói tiếp: “Kopi Luwap.” (Đây là tên gọi của cà phê chồn.)
“Cái gì cơ?” Sắc mặt Thường Ân Thuần nhanh chóng biến sắc.
Tăng Tử Kiều biết chắc ở đây không thể nào có Kopi Luwap được, hơn nữa bản thân cô cũng chẳng hề yêu thích thứ Kopi Luwap này cho mấy, chỉ đơn thuần không muốn nhìn người phụ nữ trước mặt mà thôi.
Thu lại nụ cười, cúi mặt xuống, cô lạnh lùng nói thêm một câu: “Cho tôi một ly nước lạnh. Làm phiền Thường tiểu thư rồi!”
Tăng Tử Ngạo vừa có chút việc không ở trong phòng làm việc, vừa bước vào cửa đã nghe thấy Tăng Tử Kiều đang cố tình làm khó Thường Ân Thuần. Điều quá đáng nhất chính là buổi sáng cô đã đau đớn đến mức đó, bây giờ vẫn còn đòi uống nước lạnh, thực đúng là điếc không sợ súng mà.
“Em thích uống Kopi Luwap sao? Hôm nào anh sẽ nhờ bạn mua một con cầy vòi đốm từ Sumatera (Một tỉnh thuộc phía nam Indonesia, nổi tiếng sản xuất ra Kopi Luwap) về, như vậy em có thể từ từ chờ đợi món Kopi Luwap yêu thích của mình.” Nói xong, anh liền quay sang với Thường Ân Thuần: “Hãy lấy cho cô ấy một ly nước ấm.”
Người nào có chút hiểu biết về cà phê đều biết rằng Kopi Luwap chính là hạt cà phê đắt giá nhất thế giới, đây là cà phê do loài cầy vòi đốm ăn quả cà phê rồi thải ra, sản lượng ít ỏi, giá tiền rất cao, các công ty bình thường làm sao mà có được?
Chỉ vào những lúc cùng Tang Du đi Indonesia khảo sát, anh mới may mắn được uống thứ cà phê chồn này. Có điều, thứ mùi vị mãnh liệt lại pha trộn khí trong nội tạng đó cứ đọng mãi trong miệng khiến anh thực sự “cả đời khó quên”.
“Được thôi, chỉ cần anh mang một con cầy vòi đốm về đây là được.” Tuy rằng nghiến răng nhưng ngoài mặt Tăng Tử Kiều vẫn bình thản mỉm cười.
Tăng Tử Ngạo thấy bộ dạng quyết không chịu thua của cô thực sự muốn cười, thế nhưng bất đắc dĩ phải sầm mặt đi đến trước sô pha, nghiêm túc nói với cô: “Tăng Tử Kiều tiểu thư, công ty MK mời em tới đây để làm việc chứ không phải để đọc báo, cho nên, xin mời em hãy điều chỉnh lại thái độ làm việc của mình.”
Tăng Tử Kiều lập tức cất tờ báo trên tay đi, bình thản đáp lại: “Tăng tổng nói rất phải.”
Không biết là ai đã cướng ép cô phải tới đây làm việc, rồi vứt cô một mình lại văn phòng này hơn cả tiếng đồng hồ nay.
Tăng Tử Ngạo phớt lờ thái độ của Tăng Tử Kiều, lại quay sang nói với Thường Ân Thuần vừa bê ly nước nóng vào phòng vài câu, sau đó nói với Tử Kiều: “Trước tiên anh sắp xếp cho em làm việc ở bộ phận thiết kế ý tưởng cùng với Nick để học tập, bắt tay làm từ những dự án cơ bản nhất.”
“Tôi không bận tâm.” Tăng Tử Kiều nhún vai, bảo cô làm cái gì cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Tăng Tử Ngạo liền nói: “Ừm, vậy lát nữa, Lâm Tiểu Mỹ ở bộ phận nhân sự sẽ đưa em đi làm quen với các bộ phận khác trong công ty, cố gắng làm việc nhé!” Tiếp đó, anh lại nói với Thường Ân Thuần: “Trợ lí Thường, cô đưa Tăng tiểu thư đến bộ phận nhân sự đi!” Nói xong, anh tặng cho Thường Ân Thuần một nụ cười tươi tắn.
Thường Ân Thuần thẹn thùng gật đầu. Hai người liếc mắt đưa tình như vậy một hồi, lại nhìn khuôn mặt ngất ngây say đắm của Thường Ân Thuần, rõ ràng là gian tình lộ liễu rồi. Hôm qua anh còn dám lớn tiếng nói rằng hai người vẫn là vợ chồng pháp định, thế mà ngày hôm sau, ngay trước mặt người vợ của mình, lại dám liếc mắt đưa tình cùng người khác, thật là quá kịch cỡm.
Tăng Tử Kiều trong lòng cảm thấy nực cười, không nói thêm gì, chỉ quay sang nhìn Thường Ân Thuần.
“Tăng tiểu thư, xin mời đi phía này.” Thường Ân Thuần mỉm cười đầy vô hại.
Lâm Tiểu Mỹ của bộ phận nhân sự vừa thấy Tăng Tử Kiều liền vô cùng nhiệt tình, dắt cô đi thăm các bộ phận trong công ty một vòng, sau cùng mới đưa cô đến bộ phận thiết kế ý tưởng. Người ở bộ phận này vừa thấy Tăng Tử Kiều thì người nào người nấy đều tỏ ra thẹn thùng, xấu hổ, sau khi chào hỏi cô, chỉ dám lén liếc mắt nhìn mà thôi.
Nick chính là người hôm qua đã phỏng vấn Tăng Tử Kiều, khi vừa nghe thông tin người đẹp sẽ đến bộ phận để mình dẫn dắt, anh cảm thấy vô cùng vui sướng, còn chuẩn bị một chỗ ngồi gần cửa sổ tuyệt đẹp cho cô. Nick nhiệt tình giới thiệu sơ bộ cho cô về quá trình phát triển của công ty MK, lại giải thích qua những thuật ngữ thường dùng trong ngành quảng cáo.
Bụng Tăng Tử Kiều không còn đau như lúc sáng nữa nên cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tuy rằng cô làm người mẫu trang bìa, thế nhưng hàng ngày khi xem phim truyền hình hoặc đọc Tạp chí, điều khiến cô nhức mắt nhất chính là thấy những trang quảng cáo chết tiệt này. Vốn tưởng rằng khi xem những mục quảng cáo đó, cô sẽ chẳng thể nào tiếp nhận được, thế nhưng những hình ảnh hoa mỹ đã thực sự thu hút cô, bây giờ cô mới biết nhiều quảng cáo của các công ty đều do MK làm. Điều này thực sự khiến cô thay đổi cách nhìn về Tăng Tử Ngạo.
Tử Kiều quyết định tạm thời đặt “ân oán cá nhân” với Tăng Tử Ngạo sang một bên, nghiêm túc học hỏi tại MK, trở thành một người làm quảng cáo đúng cách, sau này không để người khác cười chê khi cầm bản CV đi xin việc nữa. Cô có thể làm được, nhất định sẽ làm được.
Đóng cuốn sách ảnh sau cùng lại, Tử Kiều nhìn vào di động, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ tan làm. Cô quyết định đến phòng trà nước, pha một cốc cà phê để tỉnh táo hơn. Chính vào lúc bước ra khỏi phòng làm việc, một thân hình xông tới đụng trúng người cô.
Tử Kiều nỗ lực giữ vững thân người, hai mắt tối sầm, sau một hồi mới thấy một sấp giấy đang bay loạn trên không, từ từ rơi xuống mặt đất.
Tiếp theo đó, cô nghe thấy người đâm trúng mình ôm đầu kêu lên thảng thốt: “Thôi chết rồi, thôi chết rồi! Loạn hết cả rồi! Thật đúng là càng vội lại càng loạn, lần này thì không bị mắng mới lạ.”
Tăng Tử Kiều thất thần, nhìn về phía cô gái vò đầu bứt tai trước mặt, nếu cô nhớ không nhầm thì cô gái thẳng thắn này tên là Ngãi Giai, làm ở bộ phận khách hàng phòng kế bên.
Ngãi Giai sau khi nhìn rõ người mình đã đụng phải lập tức đứng bật dậy, căng thẳng lên tiếng: “Tăng tiểu thư, cô không sao chứ? Tôi có làm cô bị đau không?”
Có lẽ là do thân phận đặc biệt của Tăng Tử Kiều, nên Ngãi Giai mới căng thẳng như vậy. Tử Kiều ngược lại cảm thấy hơi khó xử, vội mỉm cười nói: “Ồ, tôi không sao cả. Thật là ngại quá, khiến tập tài liệu của cô bay loạn cả rồi, để tôi nhặt giúp cho.”
“Không, không, không, đây là lỗi của tôi, lỗi của tôi. Có trách thì là do tôi đã chạy quá vội, không chú ý đường đi mà thôi!” Ngãi Giai mỉm cười vô cùng đau khổ, cúi đầu nhanh chóng nhặt tài liệu lên. Vì vội vã cho nên đâm trúng vào em gái sếp, nếu sếp trách tội xuống, chắc chắn là không xong rồi.
Mắt nhìn đống tài liệu tung loạn đầy mặt đất, Tăng Tử Kiều đương nhiên chẳng thể nào khoanh tay làm ngơ được, cô cũng cúi người xuống, giúp Ngãi Giai nhặt gọn lại.
Vốn tưởng rằng tập tài liệu này có đánh số trang, chỉ cần sắp xếp theo thứ tự là ổn cả, ai ngờ Ngãi Giai lại mỉm cười đầy thẹn thùng, chỉ vào một tờ giấy trong tay rồi nói: “Thật ngại quá, trang này của khách hàng này.”
Tăng Tử Kiều lúc này mới nhận thấy, thì ra số văn kiện này là của hai khách hàng, tuy rằng số trang tương đồng nhưng nội dung lại khác biệt. Cô nhìn vào tập giấy dày cộp đó, nếu phải sắp xếp theo nội dung, đoán chắc phải mất nhiều thời gian hơn.
Ngãi Giai vừa điều chỉnh lại tài liệu, lại vừa thì thầm nói: “Mau lên, mau lên!”
Tăng Tử Kiều thấy bộ dạng vội vã của Ngãi Giai, bất giác lên tiếng hỏi: “Đang cần gấp sao?”
“Đúng thế, Tăng tổng chiều nay đã giục tôi hai lần rồi, đến tận bây giờ mới làm xong.” Ngãi Giai xem kĩ lại tài liệu, lúc gần sắp xếp xong, liền ôm bụng thở hắt ra một hơi, rồi kêu thảm thiết.
Tăng Tử Kiều thấy nét mặt đau khổ của Ngãi Giai, vội vã cất tiếng hỏi: “Cô làm sao thế?”
Ngãi Giai nhăn mặt lúng túng lên tiếng: “Tăng tiểu thư, liệu có thể giúp tôi một việc được không? Giúp tôi đưa hai tập tài liệu này sang phòng làm việc của Tăng tổng. Bây giờ tôi phải vào phòng vệ sinh, đau bụng quá đi mất!” Nói xong cô lại hít một hơi thật sâu.
“Hả?” Tăng Tử Kiều lặng người đi sau đó liền nói: “Ồ, vậy thì cô mau đi đi!”
“Vậy cảm ơn cô quá, nhờ cô cả nhé!” Ngãi Giai vội chỉnh đốn lại tập tài liệu giao cho Tăng Tử Kiều, chỉ trong chớp mắt, thân hình bé nhỏ đó nhanh chóng biến mất.
Tăng Tử Kiều không ngừng than thở, quả nhiên con người ta có ba việc gấp, lúc đã tới thì dù có làm thế nào cũng chẳng ngăn lại được. Cô cầm tập tài liệu, quay người đi về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Đẩy cửa ra, Tăng Tử Kiều vô cùng bất ngờ, vì cô không hề thấy Thường Ân Thuần ngồi thủ bên ngoài. Đi về phía cánh cửa phòng trong đang khép hờ, cô giơ tay gõ nhẹ thì nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên: “Mời vào.”
Tử Kiều đẩy cửa ra, bước vào phòng làm việc. Tăng Tử Ngạo không hề ngẩng đầu lên, vẫn mải miết giải quyết đống tài liệu chất cao trước mặt, thấy cảnh tượng này, cô bất giác khựng lại ngoài cửa, quên cả việc tiến vào trong.
Mọi người thường nói, khi đàn ông chăm chú làm một việc gì đó thì sẽ toát lên sức quyến rũ mạnh mẽ nhất, điều này quả thật chí lí. Anh chuyên chú đọc tài liệu, cứ như thể trong căn phòng này, ngoài công việc ra, chẳng còn bất cứ thứ gì tồn tại nữa vậy.
Từ khi tiếng gõ cửa vang lên cho tới khi người kia bước vào, đã khá lâu rồi mà chẳng thấy người đó báo cáo công việc gì cả, Tăng Tử Ngạo đột nhiên thấy kì lạ liền ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt soi xét của Tăng Tử Kiều.
“Tiểu Kiều.” Anh cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Em tìm anh có việc gì?”
Chẳng khác nào một đứa trẻ vừa làm việc xấu bị bắt gặp tại trận, Tăng Tử Kiều vội vã đưa mắt đi chỗ khác, hai tai đỏ bừng bừng. Cô khẽ ho vài tiếng, đi đến trước bàn làm việc, giao hai tập tài liệu cho anh rồi nói: “Chắc là Ngãi Giai ở bộ phận khách hàng thì phải, trước đó cô ấy cảm thấy không khỏe, nên nhờ tôi đưa tài liệu đến cho anh.”
“Ồ!” Tăng Tử Ngạo nhận lấy tài liệu, đột nhiên cất tiếng: “Buổi chiều em còn thấy khó chịu không?”
“Hả?” Tăng Tử Kiều cảm thấy ngạc nhiên, khi thấy ánh mắt của anh hướng về phía bụng mình cô mới hiểu ra, hai má cô bỗng đỏ ửng: “Cơn đau bụng này thường chỉ trong một khoảng thời gian thôi, cứ đau mãi thì chết à?” Một người đàn ông đột nhiên lại hỏi những vấn đề riêng tư đó, hơn nữa lại còn không hề do dự đưa mắt nhìn về phía bụng cô, thực đúng là một “ông anh trai biến thái quái dị”.
Tăng Tử Ngạo chẳng hề ngần ngại, tiếp tục hỏi thêm: “Em làm ở bộ phận thiết kế ý tưởng có quen không?”
“Cũng khá tốt, Nick với các đồng nghiệp khác đều rất quan tâm đến tôi.”
“Ừm, mới bắt đầu làm việc chắc sẽ cảm thấy hơi ngỡ ngàng, dần dần em cũng quen thôi, hi vọng em sẽ dốc sức làm việc. Nếu có gì không hiểu, cứ việc hỏi Nick, hoặc hỏi anh cũng được.”
“Ồ…” Những lời quan tâm dịu dàng như thế thực khiến cô khó lòng thích ứng ngay được. Hai người đột nhiên lại im lặng một khoảng thời gian khá lâu.
Cô mím môi, đang định nói với anh sẽ ra ngoài trước, thì nghe thấy giọng nói của Thường Ân Thuần: “Tăng tổng, ảnh đã xong rồi ạ!”
Tăng Tử Kiều thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Thường Ân Thuần, thế nhưng chỉ vài giây sau, Ân Thuần lại trở về vẻ mặt bình thường, đồng thời đi nhanh về phía Tăng Tử Ngạo, cắm chiếc USB vào chiếc máy tính của anh.
Tăng Tử Ngạo nhanh chóng chuyển hướng chú ý sang màn hình máy tính, bắt đầu bàn chuyện công việc cùng Thường Ân Thuần.
Thường Ân Thuần cúi người xuống, không biết là vô tình hay cô ý, cô đứng rất sát Tăng Tử Ngạo, chỉ cần một trong hai người cử động đôi chút là hai má sẽ chạm ngay vào nhau. Từ góc nhìn của Tăng Tử Kiều, đây là một hình ảnh khiến người ta có nhiều liên tưởng không hay.
Tăng Tử Kiều cảm thấy ngán ngẩm, vừa định quay người, lại thấy Thường Ân Thuần ngước mắt lên nhìn cô mỉm cười, sau đó lại cúi đầu xuống, tiếp tục giữ tư thế ám muội kia với vẻ mặt chuyên tâm.
Tăng Tử Kiều nhướng mày theo thói quen, khẽ nhoẻn miệng cười, sau đó quay người ra ngoài. Chính vào lúc đó, cô lại đụng trúng Ngãi Giai đang đi vào phòng.
“Thật ngại quá, thật ngại quá!” Ngãi Giai thực sự vô cùng áy náy với Tăng Tử Kiều, sau đó bước vào trong lên tiếng gọi Tăng Tử Ngạo.
Tăng Tử Ngạo khẽ đáp một tiếng, cũng chẳng ngước mắt lên nhìn, liền đưa lời dặn dò: “Ai ấy nhỉ, mau gọi kế toán ở bộ phận tài vụ đến đây!”
Ngãi Giai vừa chuẩn bị quay người đến bộ phận tài vụ, ai ngờ Thường Ân Thuần đứng cạnh bên Tăng Tử Ngạo lại lên tiếng: “Tiểu Ngãi, đợi một chút, chỗ này tôi chưa hiểu lắm! Tăng tiểu thư, liệu có thể phiền cô đi gọi kế toàn ở bộ phận tài vụ được không?”
Tăng Tử Kiều khựng bước, từ từ quay người lại nhìn Thường Ân Thuần, đôi mày cau lại, còn Thường Ân Thuần không hề nhìn về phía cô, vẫn tiếp tục chuyên tâm bàn việc cùng Tăng Tử Ngạo.
Cô không hiểu tại sao đột nhiên bản thân lại biến thành “ai ấy nhỉ” kia. Tuy rằng mọi khi Thường Ân Thuần vẫn tỏ thái độ khách khí với cô, thế nhưng không biết tại sao, cô có cảm giác xa lánh, bài trừ khó hiểu với Thường Ân Thuần. Thứ cảm giác này rất kì lạ, hoàn toàn không do ai đúng ai sai, có lẽ giữa người với người cũng có khi từ trường không hợp nhau.
Tăng Tử Ngạo đột nhiên ngước mắt lên nói: “Tiểu Kiều, chốc nữa tan làm, Tiểu Vương sẽ đưa em về, anh vẫn phải ở lại công ty làm việc thêm một lúc, có lẽ sẽ về muộn đôi chút.”
Cô gật đầu, không nói câu nào, quay người đi thẳng xuống bộ phận tài vụ.