Sau khi nhập đông, không biết có phải do ban ngày quá ngắn hay không mà người ta luôn cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, các dịp lễ tết vì thế cũng diễn ra liên tiếp.
So với dịp giáng sinh, mọi người lại càng mong chờ bữa tiệc cuối năm của công ty, tiệc cuối năm thường được tổ chứa ba ngày trước đêm giáng sinh. Bắt đầu vào tháng mười hai, người trong toàn công ty MK đều thảo luận về bữa tiệc cuối năm này. Sở dĩ bữa tiệc được mọi người trông chờ như vậy là vì trò chơi rút thăm trao thưởng của công ty, nghe nói mức thưởng cho cả năm sẽ là hai vạn đồng tiền mặt.
Tăng Tử Kiều rất mong chờ mình sẽ trúng thưởng, Tăng Tử Ngạo lại bình thản như không nói với cô rằng, cô sẽ không nằm trong danh sách rút thăm.
Theo hiểu biết của Tử Kiều, toàn công ty chỉ có duy nhất một người không nằm trong danh sách rút thăm trúng thưởng, đó là Tăng Tử Ngạo. Tại sao bây giờ lại thêm cả cô nữa? Khi cô lên tiếng kiến nghị, anh chỉ đáp lại một câu khiến cô tức chết: "Thân là bà chủ công ty, em nỡ lòng đi tranh giành phần thưởng với các nhân viên khác sao?"
Thế là, cơ hội đầu tiên được tham gia trò chơi rút thăm trúng thưởng tại bữa tiệc cuối năm của Tử Kiều đã tan tành theo mấy khói.
Vào buổi tối hôm ấy, tất cả mọi người trong công ty đều ăn mặc, trang điểm vô cùng rực rỡ, đến tham gia bữa tiệc cuối năm của công ty. Tăng Tử Kiều chỉ mặc một bộ lễ phục màu đen, đơn giản, thanh nhã, không hở hang nhưng chẳng hề mất đi tính gợi cảm. Mái tóc đen nhánh buông xõa, che bớt đi phần vai của Tử Kiều, chỉ để lộ ra phần xương quai xanh quyến rũ, gợi cảm. Tăng Tử Ngạo hoàn toàn hài lòng trước cách ăn mặc này của cô.
Khi bữa tiệc bắt đầu, Tăng Tử Ngạo lên đọc lời chúc mừng năm mới. Tăng Tử Kiều ngồi bên dưới, bộ âu phục trên người anh thực sự quá đẹp, càng tôn thêm nét lịch lãm, đẹp trai rạng ngời của anh. Cô nhìn đến mức ngây lặng người đi, thậm chí khi anh gọi tên cô trên sân khấu, cô cũng chẳng có chút phản ứng nào hết, mãi cho tới khi Lâm Tiểu Mỹ ngồi bên cạnh đẩy cô vài lần, cô mới định thần lại.
Tăng Tử Kiều lặng người nhìn lên phía sân khấu, chỉ thấy Tăng Tử Ngạo đang đưa tay về phía cô, hài hước nói cùng mọi người: "Bà xã của tôi quá mức thẹn thùng."
Tất cả mọi người đều bật cười thành tiếng. Mãi cho tới khi Tăng Tử Kiều đi lên sân khấu, cô mới kịp phản ứng, thì ra Tăng Tử Ngạo đã giới thiệu chính thức mối quan hệ giữa hai người trước mặt toàn thể nhân viên trong công ty. Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều như hiểu ra điều gì đó, mọi suy đoán lâu nay, cuối cùng đã có lời giải thích chính xác. Anh em giả, vợ chồng thật.
Không biết từ lúc nào, đột nhiên có người ngồi bên dưới thét lớn: "Hôn đi!" Tiếp đó, tất cả mọi người đều thét lên đầy hào hứng: "Hôn đi nào, hôn đi nào!"
Hai vành tai Tăng Tử Kiều đỏ ửng, cô đưa tay che miệng, cúi đầu mỉm cười. Vào giây phút này, Tăng Tử Ngạo hoàn toàn không còn dáng vẻ nghiêm nghị khi làm việc mọi ngày, mà chẳng khác nào một tân lang đang đứng trong tiệc cưới của mình, chỉ mong muốn có thể hôn tân nương của mình ngay tức thì. Anh đưa tay nâng khuôn mặt Tử Kiều lên, rồi hôn nhẹ qua đôi môi ửng hồng đó.
Tất cả mọi người lại thét lớn: "Hôm thêm cái nữa."
Có điều anh đã xua tay, dí dỏm lên tiếng: "Nếu hôn thêm cái nữa, có khả năng tôi sẽ làm vậy cho đến khi bữa tiệc này kết thúc mất thôi. Tôi không ngại nhận hai vạn đồng tiền thưởng làm lệ phí xem đâu."
Tất cả mọi người bên dưới lại bật cười thành tiếng.
Hai người rời khỏi sân khấu, các bộ phận lần lượt lên trình diễn các tiết mục văn nghệ đã tận tâm chuẩn bị bấy lâu nay.
Tăng Tử Kiều dù đi đến đâu cũng đều có người kính rượu chúc mừng. Nghe thấy mấy câu "phu nhân tổng giám đốc" là cô lại chẳng thể nào từ chối tiếp rượu được. Không bao lâu sau, cô cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Cho dù dưới sự đào tạo của Chi Chi bấy lâu nay, tửu lượng của cô phần nào cũng được cải thiện, thế nhưng đối diện trước những ly rượu chúc mừng tới tấp như vậy, cô thực chẳng thể nào ứng phó nổi.
Tăng Tử Kiều đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Tăng Tử Ngạo, thế nhưng hội trường quá đông người, cô càng nhìn càng thấy chóng mặt. Cô quyết định ra ngoài hóng gió, để đầu óc tỉnh táo lại đôi chút.
Vừa bước ra khỏi hội trường đãi tiệc, cơn gió mát lạnh ập tới, theo phản xạ cô co rúm người lại, thế nhưng cũng chính cơn gió lạnh đó khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn nhiều.
Phần kính trang trí đối diện hiện lên làn da trắng hồng, khỏe mạnh của Tử Kiều. Cô đưa tay nựng mặt, quyết định đi vào phòng vệ sinh rửa mặt để khuôn mặt đỡ nóng đỏ.
Vừa đi được vài bước, Tử Kiều đã đụng trúng vào một người phụ nữ. Cô tránh ra theo bản năng, không ngờ người đó lại gọi tên cô: "Tăng Tử Kiều."
Cô ngước mắt nhìn, Thường Ân Thuần đang đứng đó với khuôn mặt trắng nhợt. Thì ra là "đóa hoa bách hợp" thuần khiết đó.
Hôm nay Thường Ân Thuần mặc bộ lễ phục màu hồng nhạt, làm nổi bật nét gợi cảm, quyến rũ của bản thân, thực sự đối lập với chữ "Thuần" trong cái tên của cô.
Tử Kiều quay lại MK làm việc, vì đã rời khỏi văn phòng của Tổng giám đốc, nên cơ hội chạm mặt với Thường Ân Thuần cũng ít hơn, thế nhưng, cũng không tránh khỏi những khi gặp nhau ở văn phòng của Tăng Tử Ngạo. Thái độ của Thường Ân Thuần với cô vẫn bình thản như mọi khi, nhìn bề ngoài cũng có thể coi là khách khí, chẳng khác biệt gì so với trước kia là mấy. Có điều bây giờ mỗi lần cô tới văn phòng của Tổng giám đốc, Ân Thuần thường biết điều tránh đi chỗ khác, để lại không gian riêng tư cho cô và Tăng Tử Ngạo. Có lẽ xuất phát từ trực giác của người phụ nữ, cô cảm thấy biểu hiện biết điều mà cung kính này chẳng qua chỉ do Thường Ân Thuần cố tình tỏ ra mà thôi.
Tăng Tử Kiều nhìn Thường Ân Thuần nghiêng ngả bước tới, bất giác cau chặt đôi mày, người phụ nữ này chắc đã uống say.
"Chúc mừng cô, cuối cùng đã đạt được mong ước." Thường Ân Thuần chập choạng bước tới, câu đầu tiên chính là chúc mừng cô, thế nhưng sao nghe lại châm chọc đến vậy chứ.
Thường Ân Thuần nói thêm vài câu rồi chuyển đổi chủ đề: "Bộ váy hôm nay rất hợp với cô đấy."
Tử Kiều nheo mắt nhìn Thường Ân Thuần, câu này nghe chằng giống như đang tán thưởng, quả nhiên, ngay câu sau, cô ta đã bổ sung thêm: "Màu đen đích thực rất hợp với nội tâm đen tối, đáng sợ của cô."
"Cảm ơn!" Tử Kiều vẫn vui vẻ đáp lại Thường Ân Thuần.
Nếu không phải say rượu, Tăng Tử Kiều biết Thường Ân Thuần nhất định sẽ không ăn nói vơi mình như vậy. Phụ nữ khi say rượu rất đáng sợ, đặc biệt là những lời nói khi say vô cùng thẳng thắn, điều này cô hiểu rất rõ.
Sau mấy tháng tiếp xúc, Tăng Tử Kiều cũng hiểu rõ hơn về Thường Ân Thuần. Người phụ nữ này không thích nói nhiều, làm việc dứt khoát, rành rọt, là một nhân tài hiếm có. Cô không thể không thừa nhận, Thường Ân Thuần rất tài cán, chỉ có điều, cô thực sự không hợp với người phụ nữ này, bởi vì, đó là người phụ nữ có ý đồ đen tối với người đàn ông của cô.
Thường Ân Thuần cười nhạt rồi nói tiếp: "Báo cho cô một tin vui, năm nay, sau khi đón năm mới, tôi sẽ từ chức, sau này cô không phải phòng bị tôi nữa."
Tăng Tử Kiều khẽ nhướng cao đôi mày, khuôn mặt vẫn bình tĩnh hồi đáp: "Chúc mừng cô đã tìm được việc làm mới tốt hơn."
Nụ cười của Thường Ân Thuần dần dần biến mất, ánh mắt tỏ vẻ phẫn nộ: "Cô nhất định cho rằng tôi đã uống say, nói cho cô biết, tôi vẫn chưa say. Tăng Tử Kiều, thứ cô hơn người khác chính là có nhiều thời gian, chiếm được thời cơ, gần gũi địa lí cộng thêm cái thân phận khiến người khác thương hại mà thôi. Nếu không có những thứ đó, cô sẽ chẳng đạt được cái gì hết, có biết không hả? Cho dù cô thành công, tình yêu này mãi mãi đều có được từ ép buộc."
Hai đầu mày Tăng Tử Kiều càng lúc càng nhíu chặt lại, cô nhìn nụ cười nhăn nhúm của Thường Ân Thuần vài giây, sau đó lạnh lùng đáp lại một câu: "Cô đã say rồi!"
Nói xong, Tử Kiều chẳng muốn nhìn người phụ nữ này thêm một giây nào nữa, bèn quay đầu rời khỏi chỗ đó.
Tuy rằng ngoài mặt Tử Kiều tỏ ra không mấy bận tâm, thế nhưng những lời Thường Ân Thuần nói đích thực khiến trái tim cô đau nhói từng cơn.
Thường Ân Thuần đã nói đúng chỗ đau nhất của cô, đích thực, tình yêu của cô là do ép buộc mà có được. Nếu không ép buộc nhiều lần, có lẽ cô và Tăng Tử Ngạo sẽ chẳng có được ngày hôm nay.
Tử Kiều nhanh chóng bước vào phòng vệ sinh, vặn vòi nước, ra sức khỏa nước lên khuôn mặt nóng bừng của mình.
Dần dần, Tử Kiều đã bình tĩnh trở lại. Cô thật ngốc nghếch, tại sao lại phải thành ra như vậy chỉ vì những lời nói khi say rượu của người khác? Nếu những lời nói như vậy có thể khiến tình yêu của cô lay chuyển, vậy thì cô sao lại kiên trì đến tận lúc này chứ?
Cô luôn luôn kiên cường, chẳng ai có thể đánh bại được cô cả. Cô lau khô nước trên mặt, chỉnh lại quần áo và đầu tóc, sau đó chậm rãi bước ra ngoài.
Vừa bước vào hội trường, Lâm Tiểu Mỹ liền bước tới nói cùng cô: "Tăng tổng đi khắp nơi tìm cô đấy, không thấy cô, anh ấy vừa ra ngoài rồi!"
"Tôi đi từ chỗ phòng vệ sinh lại đây, không hề thấy anh ấy. Tôi ra ngoài tìm anh ấy xem sao." Nói xong, Tử Kiều lại quay người đi ra bên ngoài hội trường.
Cô chậm rãi đi tới tận cửa khách sạn, vẫn không hề thấy bóng dáng của Tăng Tử Ngạo. Cô lấy di động từ trong túi ra, đang định gọi điện cho anh thì bất giác đưa mắt ra chỗ cách mình đứng vài mét.
Tăng Tử Ngạo đang quay lưng về phía cô, dùng tay đỡ một người phụ nữ, người đó dường như đã uống say, đang nôn thốc nôn tháo vào một thùng rác cạnh bên. Người phụ nữ đó không phải ai khác chính là Thường Ân Thuần.
Đây có lẽ đúng với câu "oan gia ngõ hẹp". Mấy phút trước còn có đoạn đối thoại chả mấy vui vẻ với Thường Ân Thuần, vài phút sau Tử Kiều đã gặp lại cô ta lần nữa. Có điều, lần này lại có thêm một nhân vật nam xuất hiện.
Tăng Tử Kiều từ từ bước lại gần chỗ hai người, chỉ nghe Tăng Tử Ngạo nói: "Tôi sẽ bảo lái xe đưa cô về."
Thường Ân Thuần lắc đấu, sau đó đưa tay nắm bàn tay anh, ngước đầu lên nói: "Anh đã từng nói, thỏ khôn không ăn cỏ quanh ổ, vậy cô ấy có phải cỏ quanh ổ không?"
Tăng Tử Ngạo khẽ ngây người, im lặng vài giây rồi nói: "Đúng thế."
Thường Ân Thuần mỉm cười, nụ cười đó có phần miễn cưỡng: "Lúc trước anh đã từ chối em với lí do"không muốn ăn cỏ quanh ổ", thế nhưng hiện nay anh vẫn cứ chọn cỏ quanh ổ, anh đã làm trái với lời bản thân từng nói trước kia. Đều là cỏ quanh ổ, tại sao em lại không thể chứ?"
Tăng Tử Ngạo hít một hơi thật sâu ròi nói: "Chuyện này chẳng liên quan gì đến chuyện cỏ quanh ổ hết."
"Vậy liên quan đến thời gian sao? Có phải vì thời gian cô ấy quen anh lâu hơn so với em."
"Không phải."
"Vậy thì tại sao?"
"Là vì chỗ này." Tăng Tử Ngạo chỉ vào lồng ngực của mình rồi nói: "Bởi vì chỗ này rung động."
Vào khoảng khắc đó, Thường Ân Thuần cảm thấy mình như chẳng thể nào thở nổi.
"Cô đã uống say rồi, tôi sẽ bảo lái xe đưa cô về." Tăng Tử Ngạo đẩy tay Thường Ân Thuần ra, cùng lúc đó, cả thân ngườ Thường Ân Thuần mất đi trọng tâm, ngã nhào xuống. Anh bắt buộc phải đỡ cánh tay tan để chống đỡ toàn cơ thể.
Thường Ân Thuần nhân cơ hội đó liền đưa tay ra, ôm chặt Tăng Tử Ngạo rồi bật khóc nói: "Em thực sự rất muốn được quấn quýt bên anh giống như cô ấy. Ở bên cạnh, tới khi anh không thể nào thở nổi, cho tới khi anh chẳng biết trốn đi đâu, tới khi có thể thực sự tìm được một người thích hợp với anh, cho tới khi trái tim anh rung động... Tại sao ban đầu em lại tin vào lý do "không ăn cỏ quanh ổ" của anh chứ? Tại sao em không chịu cuốn chặt lấy anh như cô ấy?... Hu hu... hu hu"
"Cô thực sự đã uống quá nhiều rồi! Chuyện tình cảm không phải cứ cuốn chặt lấy là có thể được đâu. Nguyên nhân căn bản nhất chính là chúng ta không hợp. Cô rất tốt, chỉ là tôi không phải người thích hợp với cô, cô nhất định sẽ tìm được một người thuộc về mình. Cô ngồi xuống đi, tôi sẽ bảo lái xe đưa cô về nhà." Tử Ngạo đỡ Thường Ân Thuần đến chiếc sô pha gần đó, để cô ngồi xuống, sau đó lấy di động gọi lái xe.
Cuốn lấy bằng được? Nhớ lại hành động của mình bao năm nay, dùng bốn chữ đó để hình dung về tình yêu mà cô dành cho anh, thực sự là quá đỗi chính xác. Tăng Tử Kiều cúi đầu xuống, không nghe đoạn đối thoại của hai người nữa, cô lặng lẽ xoay người rời khỏi.
Tăng Tử Ngạo dập di động, ngước mắt lên liền thấy bóng dáng xoay người rời đi của Tăng Tử Kiều. Trái tim an đau nhói, chết rồi, không lẽ cô đã hiểu lầm anh?
Tử Ngạo định đuổi theo cô, thế nhưng bộ dạng của Thường Ân Thuần lúc này thực sự chẳng yên tâm để cô một mình. Đợi khi lái xe tới, anh nhanh chóng quay về hội trường bữa tiệc.
Tăng Tử Ngạo đi khắp nơi tìm bóng dáng của Tăng Tử Kiều. Tìm cả một vòng lớn, khó khăn lắm anh mới thấy Tử Kiều đang cầm một ly rượu vang, ngẩng cổ lên uống ở một góc khuất. Xem ra cô đã thấy chuyện lúc nãy, nhất định cô đã hiểu lầm anh.
"Em đừng uống nhiều rượu như vậy." Tử Ngạo bước lại gần, đoạt lấy ly rượu trong tay Tử Kiều, sau đó kéo cô sang một bên. Tăng Tử Kiều ngước mắt nhìn anh đầy kinh ngạc.
Tăng Tử Ngạo vội đưa lời giải thích: "Thường Ân Thuần đã say rồi! Anh không biết chuyện ban nãy em đã nhìn, đã nghe thấy những gì, thế nhưng anh nhất định phải giải thích rõ ràng cho em biết. Anh ra ngoài tìm em, vừa hay bắt gặp cô ấy, cô ấy uống say, suýt chút nữa bị ngã"
"Em biết rồi, anh không cần giải thích, em đã nghe thấy hết, cũng nhìn thấy hết." Tăng Tử Kiều nheo mắt lại, mỉm cười ngắt lời anh, sau đó chỉ vào đôi mắt và vành tai mình rồi nói thêm: "Chỗ này, chỗ này đều chứng minh rằng, anh không hề giấu diếm em làm những chuyện ám muội. Đồng thời một lần nữa chứng minh rằng, cách thức từ chối phụ nữ của anh tuy dịu dàng, thế nhưng thực sự vẫn quá đỗi tàn khốc. Em biết rằng chỗ này của anh vì em mà rung động, nên cảm thấy vô cùng hạnh phúc." Tử Kiều lại chỉ về phía lồng ngực của mình. "Chỗ này thực sự cảm thấy hạnh phúc."
Tăng Tử Ngạo thở phào nhẹ nhõm, vuốt lại mái tóc cho cô rồi nói: "Có thật không? Vậy tại sao em lại trốn ở đây một mình uống rượu thế?"
"Ai nói vậy? Em đang chúc mừng, cuối cùng anh đã thuộc về riêng em. Đừng có tỏ ra nghi ngờ, những lời em nói là thật đấy." Tử Kiều dựa vào người anh.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, áp măt vào mái tóc của cô, anh thì thầm: "Thực ra từ nhỏ anh đã rất sợ mỗi khi em không nói gì, chẳng hỏi gì, chỉ quay người lặng lẽ bỏ đi."
"Thông thường trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, các cô gái kiêu hãnh đều làm như vậy. Tính khí của em khá phù hợp với những kiểu nhân vật nữ như thế, cho nên không kiềm lòng được giả vờ như vậy thôi."
Tử Ngạo thực sự không biết nên khóc hay nên cười: "Anh thích dáng vẻ em nói cười nhí nhảnh. Hãy hứa với anh, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng học theo người khác im lặng, đừng có giấu kín tâm sự mà hãy nói ra nhé! Chỉ có nói ra thì anh mới biết em đang nghĩ gì, như vậy anh mới biết mình phải làm thế nào."
Tử Kiều ôm anh rồi thì thầm nói: "Ừm! Anh yên tâm đi, em không còn là Tăng Tử Kiều ngày xưa nữa, khả năng chịu đựng của em bây giờ mạnh hơn trước kia gấp trăm ngàn lần. Anh phải cẩn thận đấy, bây giờ tất cả mọi thứ ở nhà đều thuộc về em. Nếu anh gây ra chuyện, em sẽ không nói một lời mà chuyển nhượng tất cả động sản, bất động sản của anh cho người khác. Sau đó, em sẽ mang theo số tiền lớn bỏ đến một nơi thật xa cùng tình nhân, mãi mãi không quay về, để cho anh một đống nợ nần và đau khổ vì bị cắm sừng, sống nốt cuộc đời còn lại trong đau khổ. Khi không còn đồng nào trên người, liệu anh có thể giở trò gì nữa không?"
Tăng Tử Ngạo nhéo yêu khóm má đỏ hồng của Tử Kiều rồi nói: "Hả, tình nhân? Em đừng có mà tưởng tượng, mãi mãi đừng bao giờ nghĩ có ngày như vậy."
Tử Kiều ngước mắt nhìn anh, nghiêm nghị nói: "Em thực sự không thể nào rộng lượng trong chuyện này được."
Tử Ngạo nhoẻn miệng cười rồi nói: "Tuy rằng anh không thể đảm bảo, thế nhưng anh có thể hứa, chỉ cần anh, em còn sống, thì sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả."
"Ý anh là sau khi em chết, anh nhất định sẽ làm gì đó bất chính hả?"
"Anh không hề nói vậy nhé!"
"Anh có ý đó."
"Hầy, đợi đến khi em không còn nữa, anh cũng râu tóc bạc phơ rồi, còn gây ra chuyện gì được nữa? Huống hồ, có khi anh lại chết trước em."
"Ha ha... ha ha" Tử Kiều dựa vào lòng anh, cảm nhận mùi hương chỉ thuộc về riêng anh, sau đó nhắm mắt lại, thả lỏng người. Cô luôn thích cuốn chặt lấy anh, mãi mãi ôm anh như vậy.
Người đoạt được phần thưởng lớn kia là một cậu thanh niên ở bộ phận thông tin. Sau khi nghe được tin mình trúng giải nhất, cậu này vui đến mức suýt nhảy sập cả sân khấu.
Ngày thứ hai sau lễ giáng sinh, Thường Ân Thuần chính thức tức chức. Trong công việc, Thường Ân Thuần đích thực là một trợ thủ đắc lực, Tăng Tử Ngạo ra sức níu kéo, thế nhưng cô nói muốn ra ngoài du ngoạn. đã lâu rồi cô không đi du lịch, lần này hi vọng có thể nhanh chóng quên đi nỗi đau trong lòng.
không muốn miễn cưỡng ai, Tăng Tử Ngạo kí đơn từ chức của Ân Thuần rồi nói: “Nếu chỗ khác làm việc không vui vẻ, MK hoan nghênh cô quay lại bất cứ lúc nào.”
Tăng Tử Kiều vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên trước sự ra đi của Thường Ân Thuần. cô vốn tưởng rằng đó chỉ là lời nói tùy tiện khi say, thật không ngờ Thường Ân Thuần lại xin nghỉ việc thật. Lúc đến MK tiến hành thủ tục bàn giao công việc, Thường Ân Thuần không hề nhắc lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua say rượu nữa, cô vẫn tỏ vẻ bình thản như thể tối hôm đó chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Sau khi Thường Ân Thuần ra đi, Dương Thanh Hà được điều từ bộ phận hành chính qua làm trợ lý mới cho Tăng Tử Ngạo. Gần như ngày nào Dương Thanh Hà cũng bù đầu tóc tối vì công việc ngập đầu, thi thoảng Tăng Tử Kiều cũng đến văn phòng Tổng giám đốc giúp đỡ vài việc.
Tăng Tử Kiều nghĩ, để Thường Ân Thuần ra đi, đối với MK có lẽ là một tổn thất lớn.
Năm mới sang, mọi người đều vội vàng đón Tết. Tăng Tử Ngạo bất ngờ đưa ra quyết định đi Thái Lan khiến Tăng Tử Kiều thấy hơi bất ngờ. Anh nói, anh còn nợ cô một tuần trăng mật ngọt ngào. Nghĩ đến việc đi trăng mật trong nửa tháng đầu năm mới, mỗi giây mỗi phút Tăng Tử Kiều đều cảm thấy ngọt ngào như mật.
Sau tết, Tăng Tử Kiều mới biết. Chi Chi đã thất tình vào đúng dịp tết nguyên đán vừa qua. một tuần trước lễ tình nhân, Tử Kiều hẹn gặp Chi Chi đi suối nước nóng. Hai người ngâm mình trong làn nước ấm, cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Thế giới này thực sự quá nhỏ, vòng đi vòng lại, hai người khó khăn lắm mới được ở bên nhau thì sau cùng lại chia ly một cách vô cớ.
Vốn dĩ Chi Chi với Kỷ sư huynh dự định kết hôn, thế nhưng Chi Chi không thể xác định được Kỷ sư huynh rốt cuộc có thật lòng với mình hay chỉ muốn gạt bỏ thân phận đặc biệt của anh, sau cùng họ đã bỏ lỡ thứ tình yêu khó khăn lắm mới có được này.
Tăng Tử Kiều nhớ lúc còn học đại học, thứ tình cảm mà Kỷ sư huynh dành cho Chi Chi đã vô cùng đặc biệt. Chỉ có điều, lúc đó Chi Chi coi Kỷ sư huynh chẳng khác nào mãnh thú, là đại hồng thủy, cho nên không cho phép cô nhắc đến anh trước mặt mình. Điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng Tăng Tử Kiều chính là, trong một lần quay quảng cáo, vì thiếu một người mẫu nam nên cô đến tìm Kỷ Ngôn Tắc, hỏi xem liệu anh có giúp được không. Kỷ Ngôn Tắc thường hay hỏi Viên Nhuận Chi, nếu Nhuận Chi nói có, anh sẽ đồng ý không chút do dự. Ai ngờ, lúc chụp ảnh, anh lại thường bảo Chi Chi nên dùng mũ che mặt đi, nếu không sẽ làm mất nét đẹp tổng thể của bức ảnh.
Tăng Tử Kiều luôn cảm thấy đây rõ ràng là mối gian tình, chỉ là Chi Chi trước nay không chịu thừa nhận.
Tăng Tử Kiều nói, Chi Chi là nha đầu ngốc nghếch nhất thế gian này, nếu đổi lại là cô, nhất định cô sẽ giữ chặt vị hoàng tử đó, cũng giống như đối với Tăng Tử Ngạo, đến chết cũng không buông tay.
“Phụ nữ là một loại động vật mẫn cảm, yếu đuối mà đa nghi. Có lẽ số phận của mình rồi cũng giống dì thôi, cô độc đến suốt cuộc đời.” Chi Chi vừa nói vừa úp mặt vào dòng nước suối ấm nóng.
yêu một người đến chết đi sống lại? Loài động vật mẫn cảm, yếu đuối mà đa nghi? Tăng Tử Kiều nghĩ một hồi, cũng đưa ra kết luận như vậy. Như lúc này đây, cô bỗng cảm thấy mọi thứ đều thiếu chân thực.
Tăng Tử Kiều sợ rằng đến một ngày, tất cả mọi thứ khó khăn lắm mới có được sẽ biến mất tăm mất dạng theo mây khói trên trời. Có lẽ phụ nữ luôn thích làm như vậy, chuyện gì không làm được thì càng muốn làm, tâm trạng lúc nào cũng đau khổ, phiền não. Thực ra, đàn ông có nghĩ nhiều như vậy không? Điều này thực sự chả ai biết được.
“Thực ra cậu đã quá đa nghi rồi, mình cũng vậy.” nói xong, Tử Kiều cũng úp mặt vào suối nước nóng.
không bao lâu sau, Chi Chi ngước mặt lên, thì thầm nói: “Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ tình nhân rồi.”
Tử Kiều cũng ngước lên, lau nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nhớ anh ấy rồi sao? Vậy thì cậu hãy đi tìm anh ấy đi! Mẹ anh ấy nhất định biết anh ấy đang ở đâu.”
Chi Chi đưa tay gõ nhẹ vào đầu rồi nói, “Mình không có đủ can đảm, mẹ anh ấy nhất định là hận mình lắm”.
“Có chí ắt thành công, chỉ cần cậu kiên trì, mình tin rằng ông trời sẽ cảm động trước cậu.” Tử Kiều liền vỗ vai Chi Chi thay lời cổ vũ.
Chi Chi nhìn về phía Tử Kiều: "Cho nên, ông trời đã cảm động trước cậu?"
"Không biết nữa." Tử Kiều tựa vào phiến đá bên cạnh, cảm thấy hơi chóng mặt, cô chuyển sang ngâm người ở chỗ khác. Cơn gió lạnh ùa tới, Tử Kiều vội cuốn khăn tắm vào.
Chi Chi cũng chui ra khỏi mặt nước, nhing theo Tử Kiều rồi lên tiếng hỏi: "Lễ tình nhâ này cậu định như thế nào? Nghe này, cậu có thể bỏ rơi Tăng sư huynh để ở cùng mình được không? Nếu không được, hai người đi đâu, hãy đưa mình theo với, nhất định mình sẽ rất im lặng, không làm ảnh hưởng tới hai người."
Tử Kiều trợn trừng mắt nhìn Chi Chi rồi lắc lắc ngón tay trỏ, thì thầm nói: "Cậu có biết không, thứ vô sỉ nhất trên đời này chính là người thích làm kì đà cản mũi."
"Hưm, hai người cả ngày dính lấy nhau mà không biết chán sao? Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn."
"Cậu chưa từng nghe câu này sao? Có người khác giới liền mất nhân tính. Bản tiểu thư hôm nay tâm trạng vui vẻ, cậu thích nói gì cũng được."
Chi Chi nhìn Tử Kiều bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó đưa tay kéo Tử Kiều quay lại. Tử Kiều vừa thét lên kinh hãi, vừa quẫy trong nước, ai bảo cô đích thực là một con vịt cạn chứ?
Chi Chi chống nạnh rồi bật cười thành tiếng: "Đây chính là báo ứng cho những kẻ trọng sắc khinh bạn" Ai ngờ, Chi Chi còn chưa nói hết câu, đã bị Tăng Tử Kiều đạp cho một cước, tiếng nước kêu lớn rồi bắn tung tóe.
Một lát sau, nhân viên ở đây liền thổi còi thét lớn: "Hai vị tiểu thư phía kia hãy chú ý an toàn, đừng nghịch nước như vậy nữa."
Hai người dựa vào thành bể bật cười lớn tiếng chẳng giữ chút hình tượng nào, thực sự quá lâu rồi, cả hai không bật cười sảng khoái như vậy.
Để kỉ niệm ngày lễ tình nhân đầu tiên của hai người, Tăng Tử Kiều quyết định đích thân xuống bếp. Lần này, nhất định cô phải chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn mà ngon tuyệt, để Tử Ngạo cả đời khó quên. Tăng Tử Ngạo liệt kê ra mấy thực đơn dài hàng trang giấy, sau khi đọc xong, Tử Kiều thẳng thắn đáp lại một câu: "Lãng phí thức ăn là một hành động vô liêm sỉ."
Tuy nhiên, một tuần trước lễ tình nhân, Tăng Tử Ngạo bất ngờ nói với Tử Kiều rằng, vì bận chuyện công việc nên anh sẽ tới Thượng Hải.
Không biết do bản thân đa nghi, hay vì điều gì mà Tăng Tử Kiều cảm thấy lo lắng, phiền muộn, không cách nào xua tan nổi. Cô hỏi anh có chuyện gì khó khăn hay sao, nhưng anh chỉ miễn cưỡng mỉm cười rồi nói rằng không có chuyện gì cả.
Cho dù Tăng Tử Ngạo nói không có gì thì Tăng Tử Kiều vẫn linh cảm thấy dường như đã có chuyện khiến anh phiền não. Anh không muốn nói, cô cũng không ép buộc anh. Cô biết trong công việc có rất nhiều điều phiền phức, anh cũng không muốn để những chuyện này làm cô lo lắng, muộn phiền theo.
Vào lúc sắp ra khỏi cửa, Tăng Tử Ngạo ôm Tử Kiều rất lâu mới chịu buông, đồng thời hứa nhất định sẽ quay về vào lễ tình nhân.
Đến ngày lễ tình nhân, Tăng Tử Kiều vừa tan làm đã đến siêu thị, mua đồ chuẩn bị nấu ăn.
Gần bảy giờ tối, Tử Kiều nhận được điện thoại của Tăng Tử Ngạo, anh nói khoảng một tiếng nữa sẽ quay về, vừa kịp thời gian bữa tối.
Khi Tử Kiều đang rửa rau, chuông di động chợt vang lên, cô tưởng là Tăng Tử Ngạo đã về, không ngờ người gọi điện đến lại là cô trợ lí mới Dương Thanh Hà.
Dương Thanh Hà lo lắng nói: "Tăng tiểu thư, thật ngại quá, liệu có thể phiền cô quay lại công ty được không? Cô giúp tôi mở cửa văn phòng làm việc của Tổng giám đốc? Sáng sớm mai tôi phải đến công ty trúng đấu thầu mới, thế nhưng vừa quay về nhà, tôi mới phát hiện đã để quên sách đấu thầu ở công ty. Lúc quay về công ty tôi mới nhớ đã quên luôn cả chì khóa trong văn phòng rồi... Đầu óc tôi thật quá mơ màng! Người của bộ hành chính đã về cả rồi, cho nên tôi liền nghĩ tới cô... Xin lỗi nhé, Tăng tiểu thư, hôm nay là lễ tình nhân, vẫn còn làm phiền đến cô."
Đấu thầu là chuyện lớn. Tăng Tử Kiều nhìn đồng hồ, đến công ty và quay về cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ, nếu cô lái xe, thì có thể tiết kiệm chút thời gian. Ô tô đang đỗ dưới hầm, Tử Kiều quyết định lái xe đi: "Vậy lát nữ cô đợi tôi ở cửa công ty nhé!"
Dập điện thoại, Tử Kiều lấy bộ chìa khóa dự phòng của ô tô trong ngăn kéo, sau đó lao xuống hầm đỗ xe.
Tăng Tử Kiều không thích lái xe, vì bố mẹ ruột của cô đều chết vì tai nạn giao thông. Hồi đó cô còn quá nhỏ, nhiều chuyện cũng không còn nhớ nữa, thế nhưng sau khi trưởng thành, cô thực sự cảm thấy khó chịu mỗi khi lái xe. Con người luôn có những mâu thuẫn, lúc Tăng Tử Ngạo đi du học bên Mỹ, Tử Kiều đã học lái xe.
Vệ Tần nói Tử Kiều lái xe rất điên cuồng. Vào lúc tình yêu vô vọng, có một khoảng thời gian, cô thích lái xe một mình lên núi, tận hưởng cảm giác kích thích khác lạ. Có một lần đi chụp ảnh, Tử Kiều lái xe, lúc xuống xe Vệ Tần nôn thốc nôn tháo và còn thề rằng sau nà sẽ không bao giờ ngồi xe do cô lái nữa. Sau đó có một lần, cô cùng Lạc Thiên đi bái tế mộ bố mẹ, cũng là do cô cầm lái, đến nơi Lạc Thiên cũng nói với cô câu tương tự.
Đã quá lâu rồi không lái xe, có điều, lúc không điên cuồng, Tử Kiều lái xe cũng khá tốt, ít nhất Chi Chi cũng từng tán thưởng cô.
Rất nhanh sau đó, Tử Kiều lái xe đến công ty. Đi thang máy lên tầng làm việc của MK, Tăng Tử Kiều phát hiện cửa công ty đang mở, đèn ở quầy lễ tân vẫn sáng, nhưng chẳng thấy bóng dáng Dương Thanh Hà đâu.
Hôm nay là lễ tình nhân, lúc tan ca, đại đa số người trong công ty đều thu dọn đồ đạc sớm rồi tan ca để hẹn hò. Thời gian này, không biết còn ai đang tăng ca? Tử Kiều ngó vào phòng làm việc, đèn đều đã tắt hết và chẳng thấy bất cứ bóng dáng nào cả, chỉ duy nhất mỗi cuối hành lanh là có chút ánh sáng le lói mà thôi.
Vị trí đó chính là văn phòng làm việc của Tổng giám đốc. Tử Kiều bất giác suy nghĩ, lẽ nào Dương Thanh Hà đã tìm được chìa khóa?
Vào lúc này, di động của Tử Kiều bỗng reo lên, là điện thoại của Dương Thanh Hà. Tử Kiều lập tức nhấc máy: "A lô, Tiểu Dương, tôi đã đến công ty rồi! Tôi thấy cửa văn phòng Tổng giám đốc vẫn còn mở, cô đã tìm thấy chìa khóa rồi sao?"
Dương Thanh Hà liền nói: "Tôi đã lấy được sách đấu thầu rồi, Tăng tổng vừa về công ty. Cảm ơn Tăng tiểu thư, chúc cô và Tăng tổng có một ngày lễ tình nhân lãng mạn, tạm biệt."
Tăng Tử Ngạo đã quay về công ty? Dập điện thoại, Tăng Tử Kiều nhanh chóng bước lên phía trước, cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc hơi hé, nhưng vẫn nhìn thấy được ánh sáng từ bên trong chiếu ra. Cô đẩy cửa, phòng làm việc bên ngoài tối đen, không có ai khác, ánh đèn đương nhiên phát ra từ phòng trong của Tăng Tử Ngạo.
Anh nói một tiếng nữa sẽ quay về nhà, thì ra đã chạy tới công ty. Tử Kiều rón ra rón rén, bước về phía phòng làm việc, cô định hù làm anh giật mình. Khi bước đến gần vách ngăn bằng kính, cảnh tượng bên trong khiến Tử Kiều bàng hoàng, cô khựng bước lại.
Thân hình thon thả của một người phụ nữ đang quay lưng ra phía cửa, người này đột nhiên quay người lại khiến Tăng Tử Kiều có thể nhìn rõ khuôn mặt cô ta, không ngờ lại chính là Thường Ân Thuần.
Thường Ân Thuần đang quay lưng lại với vách ngăn kính, khom người xuống hôn người đàn ông đang ngồi bên bàn làm việc. Người đàn ông đó không phải ai khác mà chính là Tăng Tử Ngạo. Gương mặt anh đã bị mái tóc dài của Thường Ân Thuần che khuất nên Tử Kiều chẳng nhìn rõ được nét mặt của anh lúc này.
Nhìn từ góc độ của Tăng Tử Kiều, hai người dường như đang hôn nhau say đắm, khó có thể phân ly.
Tăng Tử Kiều cảm thấy khí huyết toàn thân ngưng tụ lại vào khoảnh khắc đó, cô quay người định trốn chạy khỏi nơi này, nhưng khi bước đến cửa, đột nhiên cô dừng bước.
Vào những lúc thế này, cô không nên kích động, có lẽ tình hình hoàn toàn không giống như những gì cô vẫn nghĩ. Những gì tận mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, tận tai nghe thấy cũng chưa chắc đã chính xác.
Vào buổi tối tổ chức tiệc cuối năm của công ty, Tăng Tử Ngạo nhìn Tử Kiều chăm chú rồi nói những lời vô cùng nghiêm túc, khiến cô hoàn toàn tin tưởng anh. Cô cần phải tin tưởng anh, anh nói có chuyện gì thì nhất định phải nói ra, đợi hỏi anh là có thể biết được chân tướng sự việc. Cô không nên tự mình suy đoán, đây nhất định là hiểu lầm, lúc nãy có lẽ là cô đã hoa mắt.
Thế nhưng khi Tăng Tử Kiều quay người nhìn lại lần nữa, qua vách ngăn kính, cảnh tượng khi trước vẫn tiếp tục xảy ra. Cô bất giác mỉm cười đau khổ, thì ra không phải mắt cô bị hoa mà tất cả đều là thật.
Hít một hơi thật sâu, Tử Kiều run rẩy rút di động ra, chuyển sang chế độ rung, sau đó vội gửi một tin nhắn cho anh: "Anh đi đến đâu rồi?"
Chỉ khoảng hai, ba giây sau, tiếng nhận tin nhắn vang lên trong phòng, phá vỡ không khí yên tĩnh lúc này.
Tăng Tử Kiều đứng trong bóng tối thấy vẻ mặt Thường Ân Thuần như kinh hãi điều gì đó, vội lùi ra phía sau một bước. Lúc này Tăng Tử Ngạo đang tựa lưng vào sô pha cũng quay người nhìn về phía vách ngăn kính, anh cầm di động lên, ngón tay nhanh chóng cử động.
Không lâu sau, Tăng Tử Kiều thấy chiếc di động trong tay mình rung lên, cô do dự vài giây, quay lưng lại rồi mở di động ra xem: "Anh đang trên đường, sắp về tới nhà rồi! Nhớ em nhiều lắm!"
Đọc tin nhắn này, bàn tay Tử Kiều càng lúc càng nắm chặt chiếc di động như thể muốn bóp nát nó ra vậy. Khoảng một lúc sau, cô mới cất di động vào túi áo.
Lúc này, trong phòng làm việc truyền ra đoạn đối thoại của Tăng Tử Ngạo và Thường Ân Thuần:
"Chuyện tối hôm nay"
"Anh yên tâm, cô ấy sẽ không biết đâu. Em đi theo anh bao lâu nay, vẫn biết giữ chừng mực mà. Anh mau sấy khô tóc đi!"
"Ừm, cô hãy về đi! Đi đường cẩn thận nhé!"
"Được! Chúc anh và cô ấy có một lễ tình nhân vui vẻ."
Câu chúc cuối cùng bên tai Tăng Tử Kiều sao cay đắng lạ thường, không biết là thật lòng chúc phúc hay mang theo ý đồ chế giễu. Tăng Tử Kiều nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc, giống như một cái xác không hồn.
Thường Ân Thuần rời khỏi phòng Tổng giám đốc, quay đầu lại nhìn một lần nữa, sau cùng mỉm cười chán nản bước vào thang máy. Cô với anh mãi mãi không thể nào đến bên nhau, ánh mắt anh nhắn tin đáp lại Tử Kiều chuyên chú mà tình cảm sâu đậm. Miệng anh còn nở nụ cười hạnh phúc, đó là nét mặt khi một người đàn ông yêu thương sâu sắc một người phụ nữ. Tăng Tử Kiều đã chiến thắng, kiên trì bao năm, cuối cùng cô ấy đã thắng. Cô không có được dũng khí như Tăng Tử Kiều, có lẽ cô không đủ kiên trì, cho nên cô từ bỏ, thời buổi này làm kẻ thứ ba cũng nên biết tự lượng sức mình. Cho nên, vào lễ tình nhân, có được nụ hôn từ biệt sau cùng của anh đối với cô mà nói cũng được coi là món quà lớn nhất.
Thường Ân Thuần bước vào thang máy, hoàn toàn sợ hãi trước người phụ nữ đứng bên trong. Không ngờ lại chính là Tăng Tử Kiều, Tử Kiều đang nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh.
Thường Ân Thuần do dự không biết có nên bước vào thang máy hay không. Nhìn cánh cửa thang máy sắp đóng lại, Thường Ân Thuần chỉ thấy sắc mặt Tăng Tử Kiều không biểu cảm, đưa tay ấn nút mở cửa, thang máy lại mở ra lần nữa.
Thường Ân Thuần thầm than dài một tiếng, nói một câu cảm ơn, sau đó bước vào thang máy bình thản như không. Trong không gian chật hẹp này, không khí trở nên quái dị, lạ thường.
Thường Ân Thuần vẫn luôn cảm thấy ánh mắt đỏ rực đang quét về phía mình, nhìn sắc mặt Tăng Tử Kiều trắng nhợt, đột nhiên cô thấy khoái cảm lạ thường. Tục ngữ có câu, thứ không đạt được mãi mãi là tốt nhất, cô không có được, thế nhưng chứng kiến Tăng Tử Kiều khó chịu, cô cũng cảm thấy xứng đáng. Thế là, cô liền mở lời đầy thách thức: "Cô đã thấy hết cả rồi? Đó chính là nụ hôn sau cùng tôi muốn thay món quà lễ tình nhân."
Tăng Tử Kiều mím chặt môi lại, bình thản nhìn Thường Ân Thuần mà không nói tiếng nào, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ. Thường Ân Thuần thấy thái độ này, gượng gạo quay người đi, trong đầu không ngừng suy ngẫm.
Một người phụ nữ phát hiện chồng mình có quan hệ bất chính với người phụ nữ khác vào lễ tình nhân, thậm chí lại còn hôn hít thân mật. Người phụ nữ này không những chẳng nói gì, lại còn cố ý thủ trong thang máy, nét mặt đó giống như lời cảnh cáo trước khi bùng nổ, sắp giết người diệt khẩu vậy.
Vừa nghĩ đến khả năng này, khóe miệng Thường Ân Thuần khẽ co giật, cô cảm thấy vô cùng lo sợ. Tăng Tử Kiều phải chăng đang muốn giết chết cô?
Thường Ân Thuần bất giác nhớ lại lần cô vờ say rượu để bày tỏ tình cảm cùng Tăng Tử Ngạo, đồng thời còn hôn anh. Ngày hôm sau, cô nhận được lời cảnh cáo thật đáng sợ. Tăng Tử Kiều đợi dưới hầm đỗ xe, thấy cô bước ra, liền đập chân ga xông tới, khi khoảng cách giữa đầu xe với Thường Ân Thuần chỉ còn lại hai mươi phân, cô mới chịu dừng xe lại. Thường Ân Thuần sợ đến mức ngồi bệt xuống mặt đất.
Khi đó, Tăng Tử Kiều cũng xuất hiện với khuôn mặt sầm sì như vậy, sau khi xuống xe, Tử Kiều lạnh lùng nói với cô rằng: "Tôi kiểm tra phanh ô tô vừa thay giúp bạn, phải chăng đã làm cô sợ?" Nói xong, Tử Kiều lại bình thản như không bước vào xe, cho xe lùi lại, biến mất chẳng khác gì một trận cuồng phong, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Còn cô, ngồi trên mặt đất hầm đỗ xe một lúc lâu, che miệng không dám tin vào những gì mình đã thấy, mãi cho đến khi bảo vệ đến đỡ dậy, cô mới khập khiễng bước ra khỏi hầm đỗ xe, đồng thời xin nghỉ ốm một tuần liền.
Sau này, Thường Ân Thuần có nói với Tăng Tử Ngạo chuyện này, lúc đó sắc mặt anh không vui chút nào, bình thản đáp lại một câu: "Bố mẹ đẻ của Tử Kiều chết do tai nạn ô tô, Tử Kiều không biết lái xe."
Cho nên, đối với Tử Ngạo mà nói, vết thương lần đó là kết quả do cô "lơ đễnh" tạo nên. Càng nghĩ, cô lại càng thấy lạnh cả sống lưng.
Đến hầm đỗ xe, cửa thang máy vừa mở, Thường Ân Thuần liền chạy ra ngoài, tuy nhiên mọi chuyện không hề đáng sợ như những gì cô vẫn nghĩ.
Tăng Tử Kiều bước ra khỏi thang máy, không nói lời nào đi thẳng về phía ô tô của mình.
Thường Ân Thuần thấy Tử Kiều lái xe, trong lòng lại hãi hùng, sắc mặt trắng nhợt, đột nhiên thét lớn với Tăng Tử Kiều: "Tăng Tử Kiều, cô có bản lĩnh thì cứ nói thẳng ra, đừng có giả vờ như không có chuyện gì một cách bỉ ổi, để rồi sau đó lại tìm cách trừng trị tôi. Chiếc mặt nạ cô đeo, có lẽ người khác không nhìn thấy, thế nhưng tôi có thể thấy rõ, cô định đâm chết tôi có đúng không? Lần trước giả vờ thử phanh xe cho bạn, lần này cô định làm gì? Có bản lĩnh thì cứ đâm chết tôi đi, xem anh ấy còn tin rằng cô không biết lái xe nữa không?"
Tăng Tử Kiều thò đầu ra ngoài, lạnh lùng lên tiếng: "Đi giết một kẻ thứ ba chuyên đi quyến rũ chồng người khác là hành động của một kẻ ngốc nghếch. Thường Ân Thuần, nếu cô có bệnh, thì hãy đến gặp bác sỹ, đừng có thét loạn lên như kẻ điên vậy."
Thường Ân Thuần bị mắng là "kẻ thứ ba", mặt tím xanh lại, nỗi phẫn nộ trong lòng trào dâng tức khắc, mất hết vẻ bình tĩnh mọi khi, cô bước đến trước xe, sắc sảo đáp lại: "Tôi thích anh ấy thì đã sao chứ? Ít nhất thì tôi quang minh chính đại, dám làm dám chịu. Không giống cô, lạnh lùng làm chuyện càn quấy, còn giả vờ mất trí nhớ, giả yếu đuối. Thường Ân Thuần tôi can tâm tình nguyện làm ở MK nhiều năm đều vì anh ấy, tôi thực sự có mong ước đó. Thế nhưng tôi mong đợi không có nghĩa nhất định tôi phải có được anh ấy. Tôi không giống cô, tôi không bao giờ lợi dụng tình cảm để ép buộc anh ấy, tình yêu của tôi không làm anh ấy đau khổ. Còn cô, từ trước đến nay, cô đều khiến anh ấy sống trong đau đớn. Cô hoàn toàn không yêu anh ấy, cô là người ích kỷ đáng sợ."
Tăng Tử Kiều cau chặt đôi mày, hai tay nắm chặt vô lăng, nghiến răng nghiễn lợi lên tiếng: "Cút ra!"
Đổi lại là trước kia, Thường Ân Thuần tuyệt đối không bao giờ nói quá nhiều với Tăng Tử Kiều như vậy. Thế nhưng bây giờ cô đã rời khỏi MK, càng nghĩ cô lại càng cảm thấy không cam nguyện, cô tự cho rằng bản thân không có điểm gì kém Tăng Tử Kiều. Thế nhưng trái tim của Tăng Tử Ngạo trước nay chưa hề có cô, trước kia không có, bây giờ cũng không, mãi mãi cũng chẳng bao giờ có cả. Tối nay, Tăng Tử Kiều đã thấy hết mọi thứ, thế nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Thái độ ấy của Tăng Tử Kiều thực sự đã chọc giận cô. Tại sao Tăng Tử Kiều lại có thể bình tĩnh như vậy? Cô muốn thấy Tăng Tử Kiều tức giận, chỉ khi nào cô ta tức giận, trong lòng cô mới có được cảm giác thăng bằng.
"Cuối cùng đã nổi giận rồi? Tôi tưởng rằng cô sẽ bình tĩnh như vậy mãi chứ?" Thường Ân Thuần bật cười, khom lưng nhìn vào xe nói với Tăng Tử Kiều: "Tăng Tử Kiều, cô cho rằng cô đã hoàn toàn có được anh ấy rồi sao? Tối nay đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào cô không cảm thấy hiếu kì ư? Anh ấy đến Thượng Hải làm việc khác hay là thực sự đi công tác, cô có biết không? Tôi sẽ không nói cho cô biết, vì anh ấy không muốn để cô biết, tôi cũng không muốn cô biết. Tôi thực lòng chúc cô có thể sống bên anh ấy đến đầu bạc răng long." Thường Ân Thuần không nhẫn nhịn nổi, liền đưa lời chọc tức Tử Kiều.
Tăng Tử Kiều không muốn nghe thêm nữa, đạp mạnh chân ga cho xe lui lại phía sau rồi cua vòng một đường, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi hầm đỗ xe.
Thường Ân Thuần nhìn theo chiếc xe đang nhanh chóng rời khỏi, bật cười thành tiếng. cười mãi cho đến khi cảm thấy bản thân như đang bị bệnh.
Tình yêu thất bại thực sự không đáng sợ, thế nhưng một khi thất bại đến mức khiến đối phương chẳng buồn nói chuyện cùng thì mới thực sự là thảm bại.
Thường Ân Thuần mang theo tâm trạng lạc lõng bước về phía chiếc xe của mình.
Tăng Tử Kiều không hiểu vì sao bản thân có thể quay về nhà được. Đến trước cửa, cô chẳng còn chút sức lực nào để thay giầy nữa, cởi giày ra, cô đi vài bước, hai chân mềm nhũn rồi ngồi phệt xuống sô pha. Vào giây phút này, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, không biết làm sao có thể đối diện với những chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
Tăng Tử Kiều úp mặt vào chiếc gối ôm trên sô pha, chỉ hận không thể giấu cả người mình sau chiếc gối bé nhỏ đó. Cô thực sự hi vọng đôi mắt mình bị mù, đôi tai mình bị điếc.
Đã bao lâu rồi, trái tim cô mới đau đớn đến tan nát thế này? Tình yêu mà cô khó khăn lắm mới có được, cô sẽ không thay đổi vì những chuyện như vậy, cô tin anh, anh cũng muốn cô phải tin anh.
Khoảng mười phút sau, tiếng mở cửa vang lên. Tăng Tử Ngạo bước vào, trong nhà tối đen như mực, anh bất giác cau chặt đôi mày. Đưa tay bệt đèn, anh chợt thấy Tăng Tử Kiều ngồi thẫn thờ trên sô pha, không rõ là bị làm sao. Anh thay giày rồi vội bước lại gần, đưa tay sờ lên trán cô, lại đặt lên trán mình để nhận định cô có bị sốt hay không.
Tử Ngạo dịu dàng lên tiếng hỏi: "Em làm sao thế? Cảm thấy khó chịu sao?"
Tăng Tử Kiều ngồi dậy, nhìn anh nhoẻn miệng mỉm cười rồi nói: "Anh quay về rồi sao?... Em không sao cả."
Anh nhẹ nhàng vuốt tay lên khuôn mặt cô rồi nói: "Vừa về đến nhà, thấy em như vậy, anh thực sự rất sợ,"
"Em không sao." Tử Kiều lại nhoẻn miệng miemr cười, mắt nhìn về phía anh, hỏi như không có chuyện gì xảy ra: "Hả? Anh mua áo vest và sơ mi mới lúc nào thế? Hình như cái này không phải em mua cho anh?" Cô nhìn chăm chú vào chiếc áo khoác và sơ mi mới anh đang mặc trên người.
Đôi mày Tăng Tử Ngạo bỗng cau lại, đưa mắt nhìn sang một bên rồi nói: "Ồ, anh đã mua ở Thượng Hải. Bộ trước đó, lúc ăn cơm bất cẩn làm bẩn, không thể giặt ngay được, cho nên đành đổi sang bộ này."
Khi không dám nhìn vào mắt người đối diện, hiển nhiên là do người này đang che giấu điều gì mà không muốn nói thật. Cô nhớ lại những lời bác sĩ Mục Thát Lâm đã nói.
Tăng Tử Kiều lại đưa mắt nhìn mái tóc của Tử Ngạo, vừa mềm vừa bóng, lại còn thoang thoảng mùi hương của dầu gội đầu, cô đưa tay vuốt nhẹ lên đó, là mái tóc vừa gội rồi được sấy khô. Cô cúi mặt xuống, cổ họng tắc nghẹn, bật cười đầy chán nản buồn bã.
"Em cười gì thế? Em làm sao thế?" Tử Ngạo cảm thấy Tử Kiều có gì đó khác lạ.
Đúng thế, cô thật là ngốc nghếch, có cách nào khác đâu? Cô hít một hơi thật sâu, định thần lại nhìn về phía phòng bếp rồi cười nói: "Có lẽ do hôm nay em cảm thấy hơi mệt. Vốn định nấu bữa tối cho anh ăn, xin lỗi nhé, đã khiến anh thất vọng rồi! Hay là cúng ta ra ngoài ăn?"
"Thôi bỏ đi! Anh đã ăn ở ngoài nhiều ngày rồi, ngấy lắm! Nếu em mệt, vậy thì cứ nằm nghỉ đi! Bữa tối anh sẽ làm, làm xong, anh gọi em nhé!"
"Vừa đi công tác về,em đã bắt anh nấu cơm, liệu có tàn nhẫn quá không?"
"Chồng nấu ăn cho vợ là can tâm tình nguyện, có gì mà tàn nhẫn chứ?"
Rõ ràng là những lời nói tình cảm ngọt ngào, tại sao lúc này nghe bên tai mà cô lại cảm thấy cay đắng, đau đớn như vậy? Cô gật đầu, nhắm mắt nằm im trên sô pha.
Anh đã lừa gạt cô, anh rõ ràng có chuyện giấu cô. Áo sơ mi, quần âu, áo vest, ngay cả áo may ô cũng đều thay cả rồi... có lẽ cả quần sịp cũng vậy luôn. Rốt cuộc, cuộc hẹn đó quan trọng đến mức độ nào, để sau cùng anh thay hết tất cả quần áo trên người, thậm chí còn phải tắm gội? Ngoại trừ vụng trộm bên ngoài, muốn tẩy sạch mùi hương của người phụ nữ khác nên mới đi tắm ra, cô thực sự chẳng thể nghĩ nổi là chuyện gì đã khiến anh phải làm vậy.
Điều quan trọng nhất là, Tử Ngạo lại không muốn cho cô biết. Một lúc sau, khóe mắt cô tuôn trào nước mắt.
Tăng Tử Ngạo nấu cơm xong, lúc chuẩn bị gọi Tăng Tử Kiều vào dùng bữa thì phát hiện cô đã ngủ trên sô pha. Nghĩ đến việc nếu để Tử Kiều đói bụng mà đi ngủ sẽ không tốt, anh liền gọi vài câu nhưng cô vẫn cứ nằm im không động đậy.
Anh nhoẻn miệng cười, ngồi xuống đặt nụ hôn nhẹ nhàng tràn đấy tình cảm lên trán Tử Kiều. Xa nhà bao ngày, anh mới biết bản thân nhớ thương cô đến mức nào. Thật đúng là một ngày không gặp, tựa như ba thu.
Tăng Tử Ngạo khom người bế bổng Tử Kiều đi lên gác. Bước vào phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, rồi lại đặt một nụ hôn lên môi của cô. Sau đó anh mới yên tâm bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.
Tăng Tử Kiều chưa hề ngủ, lúc anh gọi cô dậy ăn cơm, cô đã tỉnh rồi, chỉ là không muốn đáp lại anh. Cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, sợ mình sẽ không nhẫn nhịn nổi mà bùng phát, vậy nên cô mới giả vờ ngủ thiếp đi.
Tăng Tử Kiều đưa tay sờ miệng mình, nơi đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh, chỉ đáng tiếc lúc này nó còn dính hơi thở của người khác, cô ra sức lau sạch khóe miệng mình.
(hết chương 38)