Hải Thị là một thành phố ven biển, vĩ độ gần với xích đạo, Hứa Nhất và Tần Việt xuống máy bay, thiếu chút nữa bị không khí nóng bức làm cho té ngã. Trên đại lộ rộng lớn cũng không có một chút gió.
Nơi làm việc phái người đến đón bọn họ, xe chạy nửa đường bị chết máy tới không được, họ phải phái người khác đến. Sau mười phút mới có thể đến sân bay.
Ngoài sân bay có trồng rất nhiều cây giống như cây dừa, Hứa Nhất nhìn hiếu kỳ, hỏi: “Cây này thật sự mọc ra quả dừa sao?”
Tần Việt, người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp. Anh nhìn lướt qua: “Đây không phải là cây dừa, đó là cây cau, lá dày và cong hơn.”
Hứa Nhất cảm thấy hiếu kỳ, liền lôi kéo Tần Việt ra đại sảnh, tại cửa tìm một vị trí râm mát, chờ người tới đón. Tần Việt dựa vào tường nhắm mắt không biết đang suy nghĩ gì. Hứa Nhất ngồi trên valy, giống như một đứa trẻ đôi mắt xoay tròn nhìn khắp nơi. Trời vẫn rất nắng, cũng may có chút gió thổi tới cũng làm người rất thoải mái.
Cậu ngắm cây cối, đem cằm để trên tay vịn valy, quay đầu lại nhìn Tần Việt đang nhắm mắt. Anh mặc áo sơ mi màu trắng, tay áo kéo đến khuỷu tay, âu phục khoát lên cánh tay phải, khí trời nóng như vậy, nhưng mặt Tần Việt vẫn sáng như ngọc, cả người thoạt nhìn càng phong thần tuấn lãng.
Tóc Tần Việt bị gió thổi có chút loạn, lộ ra cái trán trơn bóng, Hứa Nhất nhìn có chút ngốc. Cái mông của cậu vẫn ngồi trên valy, sau đó dùng một cái chân trượt bánh xe, cọ đến trước mặt Tần Việt, ngước đầu nhìn anh. Nhìn một hồi, rồi từ đâu đó móc ra một hủ kẹo, là hủ kẹo cậu đưa cho Tần Việt.
Cúi thấp đầu chọn phải chọn trái, Hứa Nhất lấy ra một viên kẹo bạc hà, xé giấy gói kẹo ra, nhét vào miệng Tần Việt.
Tần Việt mở mắt, trước mắt xuất hiện gương mặt Hứa Nhất quá phận diễm lệ: “Tần Việt, anh không mặc chính trang bộ dáng nhìn rất thanh tân, giống như kẹo bạc hà.”
Tần Việt áp lực công việc lớn, giấc ngủ không hề tốt đẹp gì, mới vừa dựa vào tường ngủ, đầu óc cũng không rõ ràng, nhìn thấy Hứa Nhất cười theo bản năng anh cũng cười.
Hứa Nhất ngây ngẩn cả người, bởi vì từ trước tới nay cậu chưa từng gặp Tần Việt đơn thuần như vậy mà biểu hiện mình vui vẻ. Bình tĩnh lại, Hứa Nhất cũng không nhịn được, giương nanh múa vuốt nắm lấy tay Tần Việt muốn hôn Tần Việt.
Tần Việt không cho, biến sắc mặt, nhanh chóng dùng một cái tay đẩy mặt Hứa Nhất ra: “Hứa Nhất, cậu đừng thái quá.”
Lòng bàn tay Tần Việt đụng vào mặt Hứa Nhất mặt, cảm xúc rất mềm mại, tâm cũng cùng không tự chủ hơi rung động một chút.
“Anh để tôi hôn một cái, chỉ một cái.”
“Hứa Nhất, cậu tiếp tục hồ đồ tôi sẽ vứt cậu ở nơi này, cũng mặc kệ cậu.” Tần Việt đẩy cái trán Hứa Nhất ra, liều mạng ngăn cản Hứa Nhất nhào lên hôn mình.
“Anh chỉ khoác lác, anh dám vứt tôi sao, Tần Việt anh đừng quên anh còn có việc cầu tôi đây, để tôi hôn một cái có thể chết à?” Hứa Nhất điên cuồng giãy dụa.
Cái mông Hứa Nhất trượt khỏi valy làm cậu té ngã một cái, cả người cậu đều choáng váng.
Tần Việt nhìn bộ dạng xui xẻo của Hứa Nhất, cố nén một hồi, thực sự không nhịn được, run vai, ánh mắt cong cong, cười ra tiếng.
Tiếng cười kia trầm thấp mà sung sướng, còn làm khoang ngực chấn động.
Trong miệng Tần Việt còn ngậm kẹo bạc hà Hứa Nhất kín đáo đưa cho mình, nở nụ cười liền bị sặc, lại bắt đầu ho kịch liệt.
Hứa Nhất nhìn Tần Việt chật vật, cũng cất tiếng cười to.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua khe hở cây dừa hòa cùng tiếng cười sung sướng lưu lại bóng râm lốm đốm.
Người tới đón Tần Việt và Hứa Nhất đứng từ xa thấy hai người cười ngốc, lòng nói hai người kia khẳng định không phải là người mình cần đón, vòng qua bọn họ tìm một vòng nhưng không tìm được người, cuối cùng không cam lòng đi tới cẩn thận hỏi: “Ngài là Tần tổng phải không?”
Một lát sau, trên ghế sau xe của A Văn là hai người đang ngồi nghiêm túc thận trọng. Một người cúi thấp đầu xem máy tính bảng, mặt mày nghiêm cẩn mà lại quý khí. Một người khác lạnh lùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong miệng người đó còn cót ca cót két lén lút nhai kẹo.
A Văn hoài nghi vừa nãy ở phi trường hắn nhìn thấy hai người kia chỉ là hình ảnh phù phiếm không có thật.