“Tần Việt ở nhà chờ tôi ăn cơm tối, mẹ ngồi sau xe đạp ôm thắt lưng của tôi, đó là thời gian đẹp nhất trong trí nhớ đơn bạc của tôi.”
Bốn giờ chiều, chiếc tàu lên đảo đã cặp bến. Tần Việt cầm lấy tay Hứa Nhất rời tàu. Mặt trời mới xuống núi, bến tàu vẫn còn rất nóng. Hứa Nhất cảm thấy nắm tay hơi nóng, giãy giụa mấy lần, Tần Việt thờ ơ không động lòng không chịu buông tay chỉ có thể coi như thôi.
Trên đảo người sống rất an nhàn, kiến trúc phần lớn là tường hồng gạch xanh, ở vị trí trung tâm của đảo là một giáo đường xưa cũ, cách chỗ bến tàu không xa có một cái chợ nhỏ ngoài trời để mua bán giao dịch hải sản tươi.
Cậu và Tần Việt đi không bao xa, ngoài ý muốn nhìn thấy Trương Lan Chi mặc áo xanh đen, quần dài màu đen, tóc tai chỉnh tề, khom người chọn cua đồng, chọn xong ông chủ nhanh nhẹn cho vào túi, để lên cân rồi đưa trở lại. Trương Lan Chi đưa tiền, quay người, liền cùng Hứa Nhất bốn mắt nhìn nhau.
Con mắt của bà sáng lên, do dự một chút, rồi bước nhanh đi tới bên cạnh Hứa Nhất: “A Nhất, sao con cũng trở về thị trấn?” Trương Lan Chi kéo cánh tay của cậu nói chuyện giống như gia đình bình thường, như người mẹ nói chuyện với con trai.
Hiếm thấy tỉnh táo, cũng khó được thân mật. Hứa Nhất đã quen người mẹ cuồng loạn, người trước mắt này trong khoảng thời gian ngắn làm cho cậu không thích ứng. Cho dù ở trong trí nhớ cũng không nhớ rõ Tinh Hà trấn là quê nhà của Trương Lan Chi, cậu vẫn là thuận theo Trương Lan Chi chậm rãi gật đầu.
“Bạn bè đi công tác, vừa vặn rảnh rỗi trở về chơi một chút.” Hứa Nhất nói.
Đám người tới lui chen chúc, Hứa Nhất rút tay ra, ôm lấy vai Trương Lan Chi đi về phía trước, chiều cao của cậu tuy không bằng Tần Việt, thế nhưng đủ che chở mẹ không bị người khác xô đẩy.
Tần Việt lại không nói một lời theo ở phía sau.
Trương Lan Chi thoạt nhìn ôn nhu lại hiền lành, khắp toàn thân không có mùi rượu, khí tức ai oán cũng quét đi sạch sành sanh, Hứa Nhất không thể ức chế vui vẻ.
“Tần Việt, cầm cái này đi.” Hứa Nhất đem giỏ cua đồng Trương Lan Chi cầm trên tay đưa cho Tần Việt ở phía sau, trong thanh âm lộ ra một chút nhảy nhót.
Cậu rất cao hứng giới thiệu với Trương Lan Chi, nói Tần Việt là bạn của cậu, ngoài ý muốn Trương Lan Chi cũng không kinh ngạc, giống như là đã quen biết Tần Việt, bà ôn hòa nói với Hứa Nhất: “Vậy tối hôm nay, chúng ta mua thêm một chút đồ ăn đi.”
“Cũng không biết các con thích ăn cái gì?” Trương Lan Chi lại dẫn Hứa Nhất và Tần Việt đi về phía chợ, tự lẩm bẩm: “Vậy ta tùy tiện mua một chút đi.”
Sự thực chứng minh phụ nữ tùy tiện mua một chút cũng không phải chỉ tùy tiện mua một chút. Bà ở phía trước chọn rất nhiều, Tần Việt và Hứa Nhất ở phía sau phụ bà xách sò, cá các loại, hai đôi tay xách không hết được.
Tần Việt nhìn Hứa Nhất ôn hòa cười, Hứa Nhất hai tay không làm được gì, nhón chân cắn lỗ tai Tần Việt một cái.
Mặt trời sắp xuống núi, trên mặt biển lóe sáng ánh sáng như thiếp vàng, tiếng sóng biển hòa cùng tiếng chim hải âu rất vui vẻ.
Hứa Nhất và Tần Việt xách hải sản tươi đi ở phía sau, Trương Lan Chi đi phía trước dẫn đường.
Đường nhỏ về nhà nối thẳng trung tâm trấn nhỏ, nhà của Hứa Nhất cách bến tàu trấn nhỏ không xa, hàng rào bằng sắt, nhà cao hai tầng có hoa viên không lớn không nhỏ.
Hứa Nhất đẩy cửa, lầm bầm lầu bầu: “Nơi này tôi cảm thấy thật quen thuộc.”
“Cậu nhớ lộn rồi.” Tần Việt trêu ghẹo cậu: “Không phải cậu phát sốt cái gì cũng quên sao? Cậu khẳng định nơi này rất quen.” Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến Hứa Nhất cảm thấy Tần Việt như là tiên tri trong game biết được quá khứ tương lai.
Hứa Nhất vào phòng, đem hải sản tươi để ở nhà bếp, gãi đầu một cái: “Cho nên, sau này kiên quyết không thể bệnh trở lại, đầu óc bị hỏng, liền xong đời.”
Tần Việt đem rau dưa bỏ vào tủ lạnh, giúp Hứa Nhất đem sò bỏ vào chậu, đổ đầy nước, anh yên lặng nhìn con sò ở trong nước thở bọt khí: “Hứa Nhất cậu phải nhớ kỹ lời cậu nói ngày hôm nay, sau này ngàn vạn không thể bệnh trở lại, coi như không thoải mái cũng không thể để bệnh tật khống chế mình.”
Hứa Nhất cảm thấy Tần Việt thú vị, lau tay dính nước lên áo sơ mi, lặng lẽ đi tới phía sau Tần Việt.
Tần Việt cho là Hứa Nhất muốn từ phía sau lưng ôm mình, nào có biết, tay Hứa Nhất lại đặt ở bên hông của anh chọc léc anh, cười ha ha nói: “Biết rồi, biết rồi, không ngã bệnh, sau này chắc chắn sẽ không sinh bệnh, sẽ sống lâu trăm tuổi.” Vừa nói, vừa động tay chọc léc anh.
Tần Việt run tay, anh cũng sợ nhột, anh nhịn cười quay đầu lại nắm lấy tay Hứa Nhất: “Chớ đùa nữa. Cậu làm tôi nhột, tôi cũng không khách khí nha.”
Hứa Nhất không sợ chết ngước cổ: “Anh không khách khí, anh có thể làm gì?”
“Cậu đoán.” Tần Việt cười thâm trầm: “Tôi không thể làm gì cậu… nhưng tôi có thể… ”
Anh chưa nói hết, tay liền thuận theo vạt áo sơ mi của Hứa Nhất đi vào.
Hứa Nhất híp mắt, ra vẻ hưởng thụ: “Được đó, anh muốn đùa giỡn lưu manh à, có thể nha, tôi cảm thấy anh sờ tôi, tôi thật thoải mái.”
Tần Việt bị Hứa Nhất da mặt dày làm cho sửng sốt, một hồi lâu, anh trượt tay ra sau lưng Hứa Nhất: “Tôi sờ cậu, cậu thoải mái đúng không?”
Hứa Nhất gật đầu.
Tay Tần Việt bỗng nhiên đưa tới dưới nách Hứa Nhất, sau đó giữ chặt cậu: “Thoải mái sao?”
Hứa Nhất bị chọt léc cười ha ha, liều mạng tránh xa Tần Việt, ở trong phòng khách chạy trốn Tần Việt. Tần Việt cư nhiên tính trẻ con cùng cậu so sánh sức lực, bắt được Hứa Nhất đè xuống ghế sa lon chọt léc cậu.
Anh còn đặc biệt thiếu đạo đức hỏi cậu: “Còn thoải mái không?”
Hứa Nhất không dám cười quá lớn tiếng, Trương Lan Chi ở trên lầu dọn dẹp phòng cho bọn họ. Hứa Nhất liều mạng nhịn cười, mặt đỏ lên, nước mắt chảy ra, cố tình còn không chịu chịu thua.
“Tần Việt, anh buông tôi ra đi.”
Tần Việt đắc ý nhìn cậu.
Hứa Nhất vất vả nhấc người lên lại bị Tần Việt đè xuống, cậu cắn miệng Tần Việt nói: “Anh không buông ra tôi sẽ hôn anh, không phải anh da mặt mỏng sao, một khi bị hôn sẽ nổi giận.”
Lúc Trương Lan Chi đi tới cửa thang gác thì thấy một thanh niên cả người quý khí cười thoải mái đè người thiếu niên gầy gò ở dưới thân, vừa chọt léc vừa hỏi cậu ta: “Còn hôn tôi không? Như vậy còn hôn được không? Gặm ghế sô pha có thoải mái không?”
Hứa Nhất bị tóm cả người vô lực, vẫn mạnh miệng: “Thoải mái, thoải mái muốn chết.”
Đến một hồi mới không nhịn được gào thét: “Tần Việt, anh nhanh buông ba ba ra, bằng không mẹ tôi xuống sẽ đánh anh.” Tần Việt chưa nói, Hứa Nhất đã nói thêm: “Anh buông ra, anh không buông tôi sẽ khóc đó.”
Hứa Nhất nói khóc chỉ là nói đùa, ở cầu thang Trương Lan Chi lại lấy tay lau nước mắt, trấn định mấy giây, cất bước đi xuống dưới lầu.
“Nhanh, đừng làm rộn.” Bà lôi Hứa Nhất từ trên ghế sa lông dậy, giúp cậu sửa lại quần áo: “Giúp mẹ nấu cơm tối, biết mấy giờ rồi không, cũng nên ăn cơm.”
Hứa Nhất mắt đỏ, trừng Tần Việt một cái, bị Trương Lan Chi kéo đi còn quay đầu lại ra hiệu cho Tần Việt: “Anh chờ tôi.”
Ngày đó cơm tối là Tần Việt và Hứa Nhất nấu, tất cả đều là hải sản tươi nên cũng dễ làm. Trương Lan Chi nhận cú điện thoại nên rời đi. Hứa Nhất không nghe rõ, chỉ nghe được mấy từ, giáo đường, thiệp mời, sân bãi cái gì đó.
Cậu và Tần Việt làm xong bữa tối, bày chén đĩa xong, gọi hai cuộc điện thoại cho Trương Lan Chi, không ai nghe.
Hứa Nhất và Tần Việt mắt to trừng mắt nhỏ nhìn một hồi, bụng hai người đồng thời kêu thành tiếng.
“Mẹ lúc nào thì trở về chứ?” Hứa Nhất cằm để ở trên bàn ăn, trơ mắt nhìn trong cua đồng trong mâm: “Tôi muốn chết đói.”
Tần Việt sờ sờ đầu Hứa Nhất: “Chờ một chút, dì sẽ trở lại.”
“Không được.” Hứa Nhất bỗng nhiên ngồi dậy nhanh như một cơn lốc chạy vào phòng bếp, cầm một cái đĩa, mỗi một món đồ ăn đều lấy ra một chút.
“Tôi thật sự chết đói, không quản, trong khi chờ mẹ về, chúng ta giải quyết cái đĩa trước đi.” Hứa Nhất ngồi cạnh Tần Việt, gắp con sò, nói với Tần Việt: “Để ba ba nếm sò do anh làm xem mùi vị thần tiên đến thế nào.”
Tần Việt cầm lấy đũa, gõ vào đầu Hứa Nhất, hai người thật sự quá đói, Tần Việt cũng không nói lễ nghi, Hứa Nhất ăn một miếng anh cũng ăn một miếng. Nhưng thức ăn quá ít, ăn sạch hết hai người cũng không no. Hứa Nhất chỉ có thể gọi cho Trương Lan Chi thêm một cú điện thoại, điện thoại vang lên 5 tiếng, rốt cục có người nghe.
Trương Lan Chi báo vị trí, để Hứa Nhất đi đón mình, nói xong liền cúp điện thoại.
Hứa Nhất đem điện thoại di động bỏ vào trong túi quần, đứng lên nói với Tần Việt: “Anh chờ tôi trở về nha, tôi đi đón mẹ về nhà, chỗ kia hình như cũng hơi xa.”
Tần Việt đưa cậu đến cửa, Hứa Nhất từ trong sân đẩy ra một chiếc xe đạp, vẫy tay chào anh, leo lên xe nói: “Tần Việt, chờ tôi trở về ăn cơm.” Âm thanh biến mất ở trong gió đêm.
Tần Việt đứng nhìn hoa tường vi nở đầy, mãi đến khi Hứa Nhất biến mất ở trên đường nhỏ mới quay người trở về nhà.
Hứa Nhất cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng mình không biết gì về cái trấn, nhưng Trương Lan Chi nói địa điểm kia cậu không cảm thấy xa lạ, theo bản năng chạy xe đến địa điểm đó.
Trương Lan Chi đứng ở cửa “Quán rượu Lý tiểu thư”, cầm trong tay một chai Baileys, uống hăng say, nhìn thấy Hứa Nhất ngừng xe, bỗng nhiên nở nụ cười, rất ôn hoà mà gọi cậu: “Con trai.”
Đó là ôn nhu Hứa Nhất chưa từng thấy, ôn nhu đến Hứa Nhất trong miệng oán giận bà tại sao lại uống rượu toàn bộ nuốt xuống.
Cậu đem xe ngừng lại, dùng một chân chống xe, Trương Lan Chi giống như một cô thiếu nữ nghiêng người ngồi xuống yên xe ở phía sau. Bánh xe lảo đảo, Trương Lan Chi đưa tay ra vòng qua eo Hứa Nhất, bà siết chặt bình rượu còn ở trong tay, kẹp ở sau lưng Hứa Nhất.
Gió đêm thổi rất nhẹ nhàng, con đường tản ra mùi thơm cây cỏ. Trương Lan Chi nhắm mắt lại, đem mặt đặt ở trên lưng Hứa Nhất, vòng tay của bà càng chặt.
Hứa Nhất cưỡi xe quay đầu lại nghi ngờ hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Trương Lan Chi không lên tiếng, đến nửa ngày Hứa Nhất mới phát hiện mẹ ở sau lưng cậu rơi nước mắt, nước mắt làm sau lưng cậu ướt một mảng nhỏ.
Bà đứt quãng nói: “A Nhất, con đã trưởng thành là người lớn có thể dựa vào.”
Hứa Nhất cười khẽ, khoang ngực chấn động, âm thanh trở nên trầm thấp: “Sớm có thể cho cả gia đình dựa vào rồi, nhưng mẹ và ba không cho con đi học.”
“Xin lỗi.” Trương Lan Chi còn nói.
“Biết rồi, biết rồi, con tha thứ cho mẹ.”
Trương Lan Chi nói rất nhiều, cái gì mình có hai đứa con trai, hai đứa A Nhất, môi hở răng lạnh, giáo đường cái gì, còn nói Tần Việt không tốt, A Nhất của chúng ta phải tìm một người vợ đẹp. Sau này về nhà chúng ta sẽ sinh sống thật hạnh phúc.
Bà nói bừa bãi, không có lô-gich còn khóc rất lợi hại, Hứa Nhất lại rất vui vẻ, bởi vì Trương Lan Chi ôm eo cậu dựa vào lưng cậu, nói với cậu nhiều nhất là “Xin lỗi.”
Cậu đạp xe rất nhanh trong đêm, gió thổi lất phất lộ ra cái trán trơn bóng, cậu chạy nhanh trở về muốn nói cho Tần Việt biết: Trương Lan Chi nói xin lỗi, cuộc đời của tôi có thể bắt đầu lại từ đầu.
“Tần Việt, anh nghe không, mẹ nói xin lỗi tôi.”